Editor: Linqq
Buổi trưa chuyện này liền lan ra khắp bệnh viện, đương nhiên cũng truyền đến lỗ tai người nào đó.
Tiêu Viễn Nam... Chử Trì Tô nhíu mày, trước đó thật sự anh chưa từng nghe qua cái tên này, chẳng qua... Hiện tại biết rồi, muốn cướp người với anh sao?
Cũng nên đi làm quen một chút.
Ngoài ra... Có phải anh nên mau chóng cho người nào đó một danh phận không nhỉ?
Dù sao cũng nên danh chính ngôn thuận một chút, tránh cho mỗi ngày lại có người khác ngấp nghé!
Nghĩ như vậy, con mắt xinh đẹp híp lại...
Trưa hôm đó, người nào đó ăn dấm cầm hai phần cơm, cùng Trường An quang minh chính đại đến căn tin của bệnh viện.
Theo thường lệ bị mọi người nhìn chăm chú.
Chử Trì Tô hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, mà Trường An... Sau khi trải qua mưa gió đã rất bình tĩnh: Buổi sáng vừa bị đại minh tinh thổ lộ, giữa trưa liền cùng bác sĩ trong bệnh viện đi ăn cơm, nếu không đủ tâm lý chịu đựng thì thật đúng là không chịu nổi nữa.
Trường An thở dài: Gần đây mình thực sự là...
Ừm... Hoa đào nở rất nhiều?... Dường như không đúng, rõ ràng vị trước mặt mình là một đóa Cao Lĩnh, cô đến mơ tưởng cũng không dám, đừng nói đến việc đưa tay qua hái, nếu anh giống hoa đào dễ dàng tiếp cận như vậy thì tốt biết bao...
Trường An đau buồn...
Chử Trì Tô nhìn người đối diện rõ ràng đang trong trạng thái không yên lòng, giống như lơ đãng hỏi: "Sao vậy?"
"A?" Trường An bị câu hỏi của anh làm cho hồi hồn, có chút trúng tim đen phủ nhận: "Không có... Không sao cả."
Cô thật sự là càng ngày càng lùi bước, không thể với nổi với người ta, chẳng lẽ còn hy vọng người ta rụng xuống đến bên mình sao...
Chử Trì Tô nhíu mày, không tiếp tục hỏi nữa, càng không hỏi cô chuyện Tiêu Viễn Nam.
Anh tin rằng, điều cô biết sẽ không nhiều hơn so với anh, hỏi chỉ sợ sẽ làm cô cách xa anh hơn một bước.
Huống chi, cô đã thích anh, cho nên tuyệt đối sẽ không đi trêu ghẹo người khác, về phần Tiêu Viễn Nam kia, đoán chừng cũng chỉ là đơn phương mà thôi.
Vậy thì không đủ đáng sợ.
Chử Trì Tô nhìn người đối diện chăm chỉ ăn cơm trưa, đôi mắt thật sâu.
***
Buổi chiều khi Trường An ăn cơm xong liền về đoàn làm phim, dường như chuyện càng không ngừng lại, dù sao thì ánh mắt mọi người nhìn cô càng có vẻ kỳ quái hơn.
Trường An bất đắc dĩ, nhưng cũng may từ trước đến nay cô luôn lãnh đạm, lúc này cũng không để ý nhiều, dù sao qua mấy tháng sau, mọi người cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Cô cũng không có nhiều tinh lực để quan tâm suy nghĩ của nhiều người như vậy.
Nhưng nhìn người khác chỉ trỏ mình rồi nở nụ cười giả dối, tóm lại trong lòng sẽ không dễ chịu. Trường An đợi trong chốc lát, đoán chừng không có việc gì thì định trở về.
Nhưng cô muốn đi lại có người không cho cô đi.
Trường An nhìn người trước mắt, là nữ phụ của bộ phim này, bởi vì không phải là nhân vật quá quan trọng, lúc trước khi tuyển diễn viên Trường An liền không để ý nhiều, để đạo diễn tự mình quyết định, không khác biệt lắm là được.
Cho nên... Đây coi như là tự tìm phiền toái sao?
Trường An tưởng niệm cho mình trong lòng, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi người đang ngăn ở phía trước mặt mình: "Có chuyện gì sao?"
"Cô nói xem?"
Hơ... Ngữ điệu của đối phương rất kiêu ngạo, rõ ràng người đến không có thiện ý.
Trường An không muốn dây dưa với cô ta ở chỗ làm của Chử Trì Tô, cho nên liền gọn gàng dứt khoát hỏi: "Tôi đắc tội gì với cô sao?"
Hẳn là không, bình thường cô ở đoàn làm phim, nếu như không ai chủ động tìm cô nói chuyện, dường như cô đều không nói gì, hơn nữa dù cho có người tìm đến cô nói chuyện, nếu không có việc gì quan trọng, Trường An cũng ứng phó bằng mấy câu xã giao - đối với giới giải trí cô có chút không thích.
Nếu như ngay cả như vậy vẫn có thể đắc tội với người khác, Trường An cảm thấy hẳn là cô nên nghĩ một chút về việc lên chùa sống thôi.
Người đại diện lại không khách khí chút nào: "Cô đừng giả bộ! Cô dám nói cô không biết?!"
Trường An: "..." Biết cái gì?
Đối phương nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trường An, chỉ cho là cô đang giả ngu, thế nhưng... Thế nhưng... Chuyện cô ta thích Tiêu Viễn Nam tuy người người đều biết, nhưng cũng xấu hổ không nói ra được!
Người có mắt cũng nhìn ra được sự tình, sao cô có thể không biết! Cô chính là cố ý!
Nữ diễn viên tức giận, nhất thời không biết nên nói cái gì, vậy là đưa tay đẩy Trường An một cái.
Trường An nhất thời không phòng bị, bị cô ta đẩy một cái đến mức lảo đảo, mắt thấy chuẩn bị ngã sấp xuống.
Lòng Trường An mệt mỏi: Nhiều người nhìn như vậy... Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy cô lại bị một cái đẩy mà gục ngã...
Hoàn toàn không đứng vững... Trường An đã chuẩn bị tốt tâm lý để ngã sấp xuống, chợt từ phía sau hai cánh tay có lực duỗi ra ôm lấy cô, lúc này cô mới vững vàng không bị ngã xuống.
Trường An nhìn chiếc áo màu trắng trước mắt, có chút mơ hồ, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Chử Trì Tô. May là anh.
Giờ phút này Trường An chỉ có một ý nghĩ như vậy - là anh. Thật tốt.
Chỉ là trên gương mặt cô rất quen thuộc kia lại hiện lên sự lạnh lùng cùng phẫn nộ không hề quen thuộc chút nào.
Tuy từ trước đến nay Chử Trì Tô đều rất lạnh lùng, nhưng vẫn rất ít khi tức giận.
Một là thứ mà anh để ý rất ít, đối với chuyện gì cũng có thể duy trì vẻ thản nhiên; hai là bình thường không có người nào dám mạo phạm anh...
Nhưng hôm nay anh thật sự tức giận.
Anh để ý đối xử cẩn thận với cô như vậy, sao cô ta dám ra tay làm tổn thương cô! Vừa rồi nếu như không phải anh đỡ cô, chắc chắn cô sẽ ngã sấp xuống, trên mặt đất đầy lọ thủy tinh, nếu như cô thật sự ngã lên đó, anh cũng không muốn nghĩ hậu quả sẽ là gì!
Chỉ là đối phương là một cô gái, từ nhỏ anh đã được giáo dục tốt, cộng với sự galang của đàn ông khiến anh không thể ra tay đẩy lại, nhưng... Dù sao đánh người cũng nên trả một cái giá thật lớn, có đúng không?
Nữ diễn viên bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng không có dũng khí nói chuyện, chỉ có thể rũ mắt xuống tránh né ánh mắt của anh.
Cô ta cho là Ô Trường An chỉ là một tác giả không có hậu thuẫn, đoán chừng bắt nạt cô cũng không có việc gì, ai có thể nghĩ rằng đằng sau cô lại có một người đàn ông như vậy.
Người đàn ông này thật sự quá khí thế, hiện tại toàn bộ người trong trường quay đều bị khí thế lạnh băng của anh ép tới mức không dám thở mạnh.
Trường An cảm thấy bầu không khí trước mắt không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt người nào đó đầy lạnh lùng, đưa tay giật giật ống tay áo của anh.
Chử Trì Tô cúi đầu, trông thấy cô đang ở trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh thì vẻ mặt mới dịu đi một chút.
Giọng điệu ra khỏi miệng cũng không giống như vẻ mặt lạnh băng, ngược lại lại rất dịu dàng: "Có bị thương không?"
Trường An vội vàng lắc đầu: "Tôi không sao... Chử Trì Tô, được rồi."
Chử Trì Tô không nói lời nào, nhìn cô.
Trường An nhìn vẻ mặt anh vẫn lạnh băng, đành phải nói tiếp: "Đây là bộ phim của tôi, tóm lại quá huyên náo sẽ không tốt."
Lúc này Chử Trì Tô mới lên tiếng: "Cô vẫn đồng ý để cô ta tiếp tục diễn trong bộ phim của cô?"
Trường An nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, không phải là người quan trọng gì." Dừng một chút, cô nhìn vào mắt anh nói: "Đây không phải là linh hồn của tôi."
Trong mỗi quyển sách của mỗi tác giả luôn có một người được gọi là linh hồn của tác giả, mặc dù Chử Trì Tô chưa từng viết sách, nhưng đọc nhiều sách như vậy, đương nhiên cũng hiểu được.
....
Cô nói như vậy, Chử Trì Tô cũng chỉ đành thỏa hiệp, nhìn cô, miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
Từ trước đến nay anh không phải là người dựa vào quyền thế mà trả thù người khác, nhưng vì cô mà phá lệ một lần cũng chưa chắc là không thể, chẳng qua về sau chỉ càng làm cô khó xử hơn mà thôi. Vừa rồi anh bị sự tức giận làm choáng váng đầu óc, không nghĩ tới những điều này, nhưng bây giờ nghĩ lại, Chử Trì Tô vẫn rất không vui.
Cô bị người khác bắt nạt, chính anh lại không thể thay cô bắt nạt lại. Thật thất bại mà... Bình thường cho dù thực sự có người trêu chọc anh, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ không so đo lại. Nhưng đổi lại là cô, dường như lại không thể... Cô bị bắt nạt một chút anh liền muốn giúp cô trả thù lại... Chính anh từ lúc nào lại để ý như vậy, trở thành một người có thù tất báo? Chẳng qua, cũng chỉ giới hạn ở cô mà thôi.
Đều nói yêu sẽ biến thành một người khác, Chử Trì Tô lại cảm thấy sự thay đổi này... Dường như không tệ?
Bây giờ Trường An lại không thể nghĩ đến những việc đó, cô vừa mới phát hiện: Cô cứ như thế bị anh ôm rất lâu!
Trong nháy mắt hô hấp cũng ngừng lại, chân tay luống cuống: Dường như... Tiếp tục bị anh ôm như vậy cũng không phải, mà đẩy ra cũng không phải...
Chử Trì Tô cảm giác thân thể của người trong lòng mình trong nháy mắt cứng ngắc, tức giận có vẻ giảm bớt một chút: Bị anh ôm lâu như vậy mới phản ứng, sao lại trễ như thế...
Trên mặt lại rất thản nhiên, cũng không để ý mọi người xung quanh đang bị anh gạt sang một bên, cũng không buông tay ra, ác ý muốn chờ xem phản ứng thú vị của cô.
Mặt Trường An càng ngày càng đỏ, chờ anh buông tay để cô thuận theo tự nhiên rời đi, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh buông tay ra! Trường An muốn khóc... Cũng không thể cứ ôm như vậy đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người... Thế nhưng... Bây giờ đẩy anh ra... Rất xấu hổ...
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Trong đầu Trường An lóe lên một ý nghĩ, nghĩ ra một biện pháp, muốn xoay người nói chuyện với nữ diễn viên kia, giống như lơ đãng đẩy anh ra.
Chử Trì Tô bị đẩy ra cũng không tức giận, cũng không vạch trần cô nhóc nào đó mặt đã đỏ đến mang tai, đứng ở một bên nín cười: Vẫn rất thông minh nha...
Ngược lại Trường An thật sự muốn nói chuyện với cô diễn viên kia, nhìn cô ta, rất nghiêm túc nói: "Tôi cũng không thẹn với lương tâm, chuyện cô nói tôi quả thật không biết, cũng không muốn biết, thế nhưng, nếu như cô thật sự muốn hỏi cái gì đó, thì không nên tới tìm tôi, mà chính cô nên hỏi người kia kìa."
Lúc bắt đầu đúng là Trường An không phản ứng kịp, nhưng qua thời gian dài suy nghĩ như vậy, chuyện gần đây nhất của cô có thể đắc tội với cô ta cũng chỉ có thể là chuyện của Tiêu Viễn Nam mà thôi.
Thực ra cũng là người đáng thương trong tình yêu, mong mà không được...
Cho nên Trường An mới tha thứ cho cô ta; hơn nữa, Trường An có chút tin Phật, tin tưởng duyên phận cùng nhân quả, có thể quen biết đã là duyên phận, cô làm như vậy, coi như là tích đức về sau cho chính mình...
Nói không chừng càng tích đức, điều cô ước có thể trở thành sự thật đấy...
Nữ diễn viên kia hơi kinh ngạc nhìn Trường An, một lúc sau mới cúi đầu thưa dạ nói: "Xin lỗi..."
Trường An lắc đầu, cũng mặc kệ cô ta có hiểu hay không, quay người nhìn Chử Trì Tô ở bên cạnh, hơi mỉm cười: "Đi thôi."
Nếu thấy hay hãy nhấn vote và để lại bình luận nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...