Một Phút Đánh Đổi Một Đời - Taekook

Jungkook cuối đầu chào tạm biệt quản gia TanSuk và Taehyung, ít nhiều gì hôm nay cậu cũng cảm thấy rất vui, rất tự do và thoải mái.

"Cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi đến nhà"

Taehyung cũng gật đầu, hôm nay hắn nói nhiều quá nên giờ không muốn nói tiếp nữa.

Jungkook lên xe rồi trở về nhà. Taehyung tiễn Jungkook về xong liền lên phòng đi tắm, hắn còn phải làm bài tập nữa. Hôm nay đã tốn quá nhiều thời gian cho Jungkook rồi.

Jungkook về đến nhà cũng là 18h30, thấy cậu vẻ mặt có chút khí sắc hơn mọi bữa, thím Jun đứng ngoài cửa đợi cậu liền rất vui mừng.

Cuối cùng đứa nhỏ này đã mở lòng hơn rồi.

"Thím Jun, sao thím lại ở đây? Thím lớn tuổi rồi giờ này lẽ ra phải nghỉ ngơi đi chứ" Jungkook lo lắng nhìn thím Jun.

Jungkook bỗng thấy lạ, lẽ ra giờ này thím Jun phải ở bếp dọn thức ăn ra như thường lệ chứ? Sao thím lại ở đây đợi cậu?

"Đại thiếu gia đã về" giọng nói mang tia u buồn của quản gia khiến Jungkook vẫn không thoát khỏi hoang mang.

Thím Jun nắm chặt lấy tay cậu mà xoa xoa, cậu cuối xuống nhìn hành động khó hiểu đó của bà.

"Bà chủ hôm nay đã đến Đức để điều trị bệnh rồi, tôi không được phép gọi cho cậu. Tôi xin lỗi"

Jungkook đứng như pho tượng không tin nổi những gì mình nghe. Mẹ cậu đi rồi sao? Cậu không được gặp mẹ trong thời gian sắp tới, động lực đâu nữa để cậu sống dưới mái nhà này đây?


"Thiếu gia...hay là cậu đi đi mai hẳn về" thím Jun rưng rưng nước mắt nhìn cậu, thím muốn cậu chạy trốn. Ông chủ của họ rất ác độc với cậu, họ không muốn nhìn thấy cậu bị thương thêm nữa.

Jungkook cười lớn khóe mắt đã bắt đầu ngấn lệ. Tháng ngày u tối đó sắp bắt đầu nữa rồi sao? Chạy trốn? Cậu còn có thể chạy đi đâu? Trốn được hôm nay nhưng chắc gì đã trốn được những ngày sau?

"Thím Jun, lát nữa cháu đưa điện thoại cho thím. Do Yoon hoặc ai đó gọi thím cứ nói là cháu vừa về lăn ra ngủ. Bất kể cháu có thế nào mọi người cũng đừng xen vào, cháu vẫn muốn nhìn thấy mọi người"

Jungkook nhét chiếc điện thoại vào tay thím Jun, quay lưng đi nhẹ nhàng nói.

Đúng như cậu nghĩ ba cậu đang đợi cậu về kia kìa. Vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh của ông ấy, vẫn là sự sợ sệt của những người xung quanh.

"Thưa ba, ông nội các chú bác con mới về" nở nụ cười ngượng ngạo chào mọi người có mặt.

"Jungkook về rồi thì mau tắm rửa thay đồ đi con." Ông nội Jeon đứng lên đẩy Jungkook về phía cậu thang mong muốn cậu mau đi lên phòng.

"Ba à, con vẫn chưa nói xong chuyện với Jungkook" ông Jeon đứng lên nhìn Jungkook, giọng nói của ông bây giờ vô cùng đáng sợ

Ông nội Jeon buông tay Jungkook ra lẳng lặng về chỗ ngồi, hình như cậu cũng biết kết quả của bản thân hôm nay rồi.

Ông Jeon đi lại phía cậu giáng một cú tát vào mặt cậu, tiếng động lớn đến mức người hầu phải chạy lên. Jungkook im lặng không nói câu nào, má trái đau rát vì cái tát đó.

"Mày giỏi quá rồi nhỉ? Giờ ăn của nhà này là mấy giờ?" Ông Jeon giáng thêm một cú tát lên mặt cậu nữa, khóe môi cậu rỉ máu.

"6h30, 11h45, 17h30" cậu cuối đầu tay nắm chặt đáp.

Chưa gì đã ăn thêm một cú đạp của của ông Jeon khiến Jungkook ngã xuống, cậu cảm nhận được mùi máu tanh xộc lên.

"Nói chuyện không đầu không đuôi mày học từ ai vậy hả? Hôm nay mày chết no đòn rồi"

Dứt lời ông Jeon cầm 3 4 cây roi mây không ngừng đánh cậu. Tiếng va chạm vào da thịt ngày càng chói tai, ông ấy vừa đánh vừa mắng chửi cậu.

"Sao tao lại sinh ra loại mất dạy như mày chứ"

"Biết thế lúc sinh ra tao bóp chết mày"

"Mày có biết vì mày mà công ty dọa gần đây tuột mất bao nhiêu hợp đồng lớn không hả?"

"Mày còn ung dung đi chơi được, mày đâu xem nơi này là nhà. Mày cũng đâu lo lắng cho cha mẹ mày."


"Mày giỏi rồi đi chơi đến tận bây giờ, quên hết phép tắc của nhà. Bắt tao và mọi người có mặt phải chờ đợi mày, mày làm con cháu như vậy hả? Hôm nay tao phải phế luôn cái chân của mày. Khiến tao thật mất mặt."

Jungkook hứng chịu đòn roi liên tục, đến thở cũng không có thời gian. Tuy vậy nhưng cậu không hề la hét, mặc kệ cho ông Jeon phát điên lên người cậu.

Vì mãi mà Jungkook không nói gì, không kêu ca ông Jeon lại càng tức giận hơn nắm lấy tóc cậu kéo lên

"Đến giờ mày vẫn cứng mồm cứng miệng, 2 năm rồi bỏ đi nên chắc cũng đâu sợ tao nữa. Lần sau mày có đi thì đi luôn đi đừng quay về nữa, tao không có đứa con nghiệt chủng như mày"

Buông tóc Jungkook ra khiến cậu ngã xuống, đầu đập mạnh xuống nền nhà. Cậu cười, nụ cười biến dị đến rợn người.

Ông Jeon đá mạnh vào bụng cậu, cậu đau đến điếng người, tàn nhẫn quá. Sao cậu lại sinh ra ở đây chứ?

Jungkook hổn hển bò về phía cầu thang, cậu bây giờ phải thật sự trốn chạy. Cậu còn nằm yên thì chắc chắn sẽ bị đánh đến chết.

Không được đâu, cậu phải đợi mẹ trở về.

Thấy cậu khổ sở bò đi, ông Jeon lại đá thêm một cước khiến cậu lăn vài vòng. Không chịu được nữa ông nội Jeon và mọi người chạy đến chắn trước mặt cậu.

Thím Jun nhìn thấy cảnh tượng Jungkook nằm dưới sàn muốn tìm cách thoát thân mà đau đến lộn cả ruột gan.

Jungkook có tội gì chứ sao lại đối xử với cậu như vậy?

"Định làm phản à?" Ông Jeon nhìn những người trước mặt liền rất phẫn nộ.

"Đủ rồi anh, anh đánh Jungkook như vậy là đủ rồi. Nó chỉ là về trễ có 30 phút thôi, nó lớn rồi để nó có tự do nữa chứ. Jungkook cũng đã nhờ quản gia nói lại với nhà rồi."

Bác của Jungkook tức giận nói, không thể chịu được mà. Thằng nhỏ luôn ngoan ngoãn lễ phép mà từ nhỏ đến lớn đánh nó không thương tiếc.

Không biết trái tim ông Jeon làm bằng gì nữa.

Jungkook nắm lấy tay bác mình lắc đầu liên tục, cậu được thím Jun và mợ mình đỡ đứng dậy loạng choạng thoát khỏi vòng vây của người nhà.

Cậu cuối đầu trước ông Jeon giọng đứt quãng nói "Con...con xin lỗi ba...con sẽ không tái...phạm nữa. Con...biết lỗi rồi, xin ba bớt giận. Nếu ba chưa hả giận...con sẽ đứng im...cho ba đánh"

Ông Jeon đạp một cước khiến cậu ngã xuống "Biến khỏi mắt tao" nói xong ông ấy bỏ đi ra ngoài. Jungkook lồm cồm ngồi dậy người mềm nhũng, các chú bác nháo nhào chạy đến đỡ cậu.

Thím Jun tay run run lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.

Jungkook được đỡ đứng dậy, chiếc áo trắng bây giờ thấm máu chảy ra. Cậu cười với mọi người, khiến cho họ thấy có lỗi vô cùng.

Người đông như vậy mà không thể giúp được cháu mình.

"Con không sao...mọi người đừng...đừng lo lắng..."

Đầu óc cậu quay cuồng, hình ảnh mọi người trước mặt cũng mờ ảo. Bên tai chỉ còn nghe tiếng hô hoán tên cậu nhỏ dần biến mất.

"Gọi bác sĩ đi, Jungkook ngất xỉu rồi"

____________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận