Một Phút Đánh Đổi Một Đời - Taekook

Jungkook mơ hồ không hiểu điều Taehyung nói. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cậu thì Taehyung đã biết cậu không hiểu hắn nói gì rồi.

"Mối quan hệ của chúng ta sẽ giống cậu và Chung Hee nhé"

Cậu nghe hắn nói thế liền lắc đầu. Một Chung Hee  đã là quá đủ rồi, Jungkook không cần Chung Hee thứ hai.

"Cậu không thích tôi?" Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu, như ép cậu trả lời và không cho phép trốn tránh.

Jungkook có chút hoảng loạn đáp lại "Không, không phải. Anh rất tốt, nhưng một Choi Chung Hee đã là quá đủ rồi"

Ra là thế, Taehyung hài lòng với câu trả lời. Hắn đứng lên đi vào trong lấy một hộp dụng cụ y tế ra.

"Tôi giúp cậu sát khuẩn vết thương"

Cậu nhìn hắn, cái cảm giác ấm áp này là thế nào đây?

"Tôi tự làm được rồi" cậu đứng lên đi lại chỗ hắn định lấy chai thuốc sát khuẩn từ tay hắn, nhưng đâu dễ như vậy.


"Cậu ngồi im" Taehyung dùng chất giọng trầm đáng sợ của mình, kèm ánh mắt như cảnh cáo khiến cho Jungkook ngoan ngoãn ngồi im.

Thấm thuốc vào bông gòn, hắn nhẹ nhàng mở chiếc băng dán trên trán cậu ra, vết thương này không sâu lắm nhưng sẽ để lại sẹo mất.

Có vẻ hôm qua Jungkook đã không sát khuẩn cẩn thận đây mà. Taehyung vừa thành thục làm công việc của bản thân vừa quan sát nét mặt của Jungkook.

Có vẻ cậu rất đau...

Jungkook nắm chặt tay lại, tự nhủ là sẽ không sao, sát khuẩn tí thôi mà. Hồi nhỏ cậu đã bị nhiều rồi, nhưng chỉ khác là bây giờ có người quan tâm cậu làm dùm cậu.

Tự nhủ không được khóc, nếu khóc mà để ông Jeon biết cậu làm mất mặt Jeon gia cậu sẽ bị phạt nữa mất.

Nhưng...trái tim cậu không nghe lời.

Taehyung nhìn Jungkook đang cố kìm nén cảm xúc của mình, hình như hắn cũng đã từng như vậy rồi nhỉ?

Lúc đó hắn bị đám người ở lớp bắt nạt, bọn nó nói hắn có cha mẹ nhưng lại không biết dạy hắn, rồi đặt điều nói xấu họ.

Tư duy đứa bé mới 8 tuổi là ai nói xấu cha mẹ sẽ liền gây gổ và đánh nhau với kẻ đó. Hắn cũng không ngoại lệ, tác hại liền bị mời phụ huynh.

Về đến nhà Bon Hwan cũng xử lí vết thương cho hắn, hắn cũng không kìm được mà khóc tóe lên, hắn thấy ít nhiều gì trong thế giới tẻ nhạt và thiếu thốn tình thương thì cũng còn có người quan tâm hắn.

Gạt bỏ suy nghĩ của mình, hắn cuối cùng cũng làm xong, dán miếng băng dán lại cho cậu không thôi sẽ bị nhiễm trùng.

Jungkook vẫn nắm chặt tay mình, Taehyung không thể chịu nổi cái hình ảnh nhỏ bé này một mình gồng gánh tất cả nữa.

Taehyung ôm Jungkook vào lòng, tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh kia. Jungkook rất bất ngờ khi hắn ôm cậu thế này, nhưng vì hành động kia khiến cảm xúc của cậu dâng trào mà khóc nấc lên.


Nhìn đứa trẻ gục đầu khóc trên vai hắn, hắn thương xót vô cùng. Như là có vạn con dao xuyên qua tim vậy, rốt cục cậu đã chịu những gì vậy chứ?

Được hắn ôm trọn như vậy, cuối cùng thì 17 năm trôi qua cậu cũng đã cảm nhận được một chút ấm áp mà cậu luôn thầm ao ước.

Trái tim đầy gai nhọn đâm vào lại có một phép màu xoa dịu, rồi từ từ phép màu đó chữa lành mọi vết thương bị rỉ máu kia.

Một lúc lâu sau Taehyung không còn nghe tiếng thút thít nữa, chắc cậu cũng khóc xong rồi. Sẽ không còn kìm nén bất cứ gì nữa.

"Xin lỗi anh, tôi vô lễ quá. Khiến anh chê cười rồi" Jungkook lau nước mắt nói, nhìn cậu xem khóc đến sưng cả mắt nhìn vào khiến thật khiến người ta xót muốn chết đi được.

"Cậu biết nấu ăn không?" Taehyung vỗ vỗ vai cậu đánh trống lảng sang chuyện khác. Ôm cậu thích thật, làm hắn chẳng muốn buông ra

"Biết một chút thôi, anh đói sao?" Jungkook nghiêng người nhìn hắn, ý muốn hắn bỏ cậu ra. Cậu đã thôi khóc rồi mà, ôm gì chặt muốn chết

Taehyung hiểu ý cậu, chẳng thể ôm người ta mãi được nên đành tiếc nuối buông tay.

"Nào đi với tôi, cùng nấu ăn" Jungkook đứng lên kéo tay Taehyung về phía bếp, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Quản gia biết Taehyung từ nhỏ đã kén ăn liền nhẹ nhàng nói "Hai cậu cứ ở đây, để tôi bảo đầu bếp nấu các món ngon"

Jungkook có chút hụt hẫng, rất nhanh đã bị Taehyung nhìn ra, hắn đứng lên xoa đầu cậu.


"Hôm nay cho đầu bếp và mọi người nghỉ sớm"

Hắn lôi bé Thỏ vào bếp, Jungkook cười vui vẻ đi đến tủ lạnh nhìn một lượt rồi cầm thịt và kim chi cất giọng hơi khan hỏi hắn

"Này, chúng ta ăn cơm rang kim chi và thịt chiên có được không?"

Taehyung nhìn Jungkook, không ngờ cậu cũng có khẩu vị cũng giống hắn. Có lẽ càng giàu thì càng thích những món đơn giản.

"Được" Taehyung trả lời xong thì thấy Jungkook đã bắt tay vào nấu ăn.

Không ngờ cậu sống trong cuộc sống giàu sang nhưng cũng biết nấu ăn. Ai như hắn cái sạn với cái vá cũng không phân biệt nổi. Nấu ăn đúng là phức tạp mà, nhưng chẳng phải do những người kén ăn như hắn sao?

Càng nghĩ thì hắn càng cảm nhận được là hắn đang tự chửi mình. Nên là quyết định tự đi pha một cốc cà phê xem như phạt bản thân.

_______________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận