Một Phút Cô Đơn

CHAP IV : Em sợ sau này Yoong sẽ hối hận ...
...
Hôm nay là đêm 30 tết , từ lúc tám giờ ti vi đã bắt đầu náo nhiệt vô cùng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, vạn nhà trong thành phố sáng đèn, dán giấy đỏ, treo dải lụa hồng, ánh sáng rạng rỡ lấp lánh, không khí ngày lễ đậm đà mà thanh thoát.
Nó cúi đầu nhìn bát mì to đùng trên mặt bàn. Yoona sẽ không đón Tết cùng Nó. Ngày hai mươi tám cậu đã rời căn nhà này, trở về với bố mẹ.Cậu vứt Nó ra khỏi khái niệm người thân, cả bố mẹ Cậu cũng thế. Đây là một trong những điều kiện khi Cậu kết hôn với Nó. Nó không thể từ chối, bởi vì từ chối có nghĩa là đời này Nó cũng sẽ bỏ lỡ mất Cậu.
Hệ thống sưởi không mở, đèn cũng không bật, Nó nương theo ánh sáng phản chiếu từ tuyết trắng nhìn chằm chằm bát mì mà đêm nay mình vừa nấu hỏng be bét, mì trương lên, nước dùng cũng nguội lạnh, nhìn qua đặc quánh lại cứng như đá.
Nó không đi giày, chân trần có hơi lạnh, Nó lấy áo khoác to rộng của Yoona khoác lên người, chân để trên ghế, người co lại, Nó cầm thìa bắt đầu tưởng tượng Yoona đang ở bên cạnh Nó, đúng vậy, cần phải ở bên cạnh Nó, Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, quần thường màu xám tro, đi giày thể thao đẹp đẽ, cười như cây trong gió xuân. Sau đó, trong đêm bão tuyết bay đầy trời ôm lấy Nó.
Bỗng nhiên Nó nghĩ tới tiền .., Nó nghĩ Nó đúng thật sự là không thiếu tiền, chỉ phải tội tiền quá nhiều.
Nó bưng bát mì ăn cho đến hết cũng vừa vặn lúc người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Sáu, năm, bốn, ba, hai, một." Nó đếm thầm trong đầu, sau đó nhìn hình Yoona đang cười kỳ quặc trong bức ảnh kết hôn đã bị Nó phóng to đến khoa trương: "Yoongie ah, năm mới hạnh phúc, em yêu Yoong."
"Đây là lần cuối cùng của em được đón năm mới cùng Yoong, cho dù Yoong không ở bên cạnh em."
Khi tỉnh lại, Nó đã có thể cảm nhận được hơi thở của Yoona. Nó đã đặt cho Cậu một điều kiện, ít nhất vào ngày mùng một Tết, Cậu phải trở lại trước khi Nó tỉnh dậy, như vậy Nó cũng sẽ không đến mức cảm thấy mình quá đáng thương.
Cách xa ba ngày, Nó rốt cục cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lòng tràn ngập vui sướng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười, Nó nhắm mắt lại cười ngoác miệng, vùi mặt vào ngực Cậu: "Yoona, em yêu Yoong."
Cậu dường như đã chán ghét câu nói này của Nó, đây là câu Nó hay nói với Cậu nhất. Cậu bỏ bàn tay tôi đang đặt trên bụng Cậu ra. Có lẽ là vào ngày mùng một Tết, Cậu cũng có hơi kiêng kỵ, không hành động quá thô lỗ.

Nó nhận được khuyến khích to lớn, thành thạo nhất là được voi đòi tiên, không muốn nhất chính là thấy Cậu gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Nó ra sức hít hà hương vị của bầu ngực Cậu, bởi vì đường xa trở về mệt mỏi, trên ngực Cậu còn có mùi vị bão tuyết, tinh khiết mà lạnh lẽo, Nó lại the thẻ nói: "Tuyết lại rơi à?"
Cậu ừ một tiếng, Nó nhớ đến tưởng tượng của mình hôm qua, Nó mơ thấy Cậu mặc quần áo trắng bạc như tuyết, giữa bốn bề tuyết trắng tinh khôi bao bọc, ôm lấy Nó. Nó mở mắt ra, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài qua rèm cửa sổ, thật sự bão tuyết đã tung bay, phủ trên tàng cây, rơi trên mặt đất, đọng lại trên mái hiên.
"Em thích tuyết rơi, từ bé đã thích. Khi còn nhỏ, vì chức vụ của Appa với sức khỏe của bản thân nên em rất ít khi ra ngoài. Sau cùng em tưởng tượng theo truyện cổ tích, sẽ có một ngày có một vị hoàng tử tới cứu em. Yoongie ah, có lẽ Yoong không biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy Yoong, em đã cảm thấy Yoong chính người trong tưởng tượng đó của em."
Yoona dĩ nhiên là đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: "Thế giới này không có truyện cổ tích, cũng không có người nào có thể làm chúa cứu thế của người khác." Rồi nằm xuống quay người ngủ.
Nó nghĩ hôm qua Cậu đón giao thừa với người nhà mệt mỏi, hơn nữa hôm nay còn gấp gáp trở về sớm như thế. Nó không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo. Nó đương nhiên hiểu được trên thế gian này không có truyện cổ tích, chỉ là, "Yoongie ah, không có truyện cổ tích, Yoong cũng không phải hoàng tử, nhưng em vẫn cứ yêu Yoong như thế thôi."
Mấy ngày nay chắc là những ngày mà Nó được ở bên cạnh Yoona nhiều nhất. Mặc dù Cậu đều dành rất nhiều thời gian ở trong phòng sách, nhưng cuối cùng Nó vẫn chẳng biết xấu hổ quấy rầy Cậu, miệng lải nhải "Yoongie ah, Yoongie ah", vòng vèo qua lại trăm ngàn lần, sau đó lại không ngừng vang vọng trong lòng.
Seoul bây giờ không khí vui mừng náo nhiệt, năm mới đến, Nó cũng vì được ở chung một chỗ với Yoona mà thấy vui mừng.
Thích nhất là buổi chiều hàng ngày lúc Yoona đọc báo, Cậu luôn nằm trên ghế quý phi, sạch sẽ tinh thuần mà ung dung tự tại như thế, mà Nó thích nằm trong lòng Cậu, làm cho Cậy ôm lấy Nó, giật lấy tờ báo để Cậu phải lên tiếng đòi lại.
Yoona cũng kháng cự một chút, nhưng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có một số chuyện chỉ cần không vượt qua giới hạn của Cậu, Cậu cũng lười so đo với Nó, thái độ thờ ơ lạnh nhạt trước sau như một, không cười cũng không giận.
Mà Nó, dù sao vẫn không được coi là một học sinh giỏi, lúc thì nắm tay, lúc lại sờ mặt. Giống như luôn nhìn Cậu không đủ, chạm vào Cậu không đủ. Chỉ cần ngón tay trắng nõn thon dài của Cậu xẹt qua môi Nó, Nó đã giống như đoạt được báu vật quý giá nhất thế giới này, cất cất giấu giấu. Ánh mắt Nó mê ly dừng trên đôi gò ngực Cậu ... Ở nhà Cậu ít khi mặt áo lót ... Nhìn hai khối thịt nhô lên dưới lớp áo ... Cứ phập phồng phập phồng ... Thật sự làm Nó không chịu đựng được ... Ngón tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của Cậu, tờ báo đã bị Nó quăng một bên từ lâu.
Yoona cũng không thích Nó như vậy, mà cho dù Nó có đến tám cái mặt Cậu cũng sẽ không thích. Có khi Cậu có thể đáp lại Nó, theo ý Nó làm tình ngay trên chiếc ghế chật hẹp; có khi Cậu lại không để ý tới Nó, mặc kệ Nó tự do muốn làm gì thì làm ... Có lúc Nó lấy tay của Cậu mà chọt thẳng vào , rồi tự mình rên rỉ , vừa rên rỉ trên ngực Cậu , vừa dùng chiếc lưỡi của mình ra sức mút mát 2 khối thịt ấy , Cậu để Nó tự do xoa nắn ... Một lời cũng không nói ...
Cậu cũng phải thong dong đi một mình. Nhưng hầu như Cậu đều tỏ thái độ chán ghét với Nó. Bởi vì Cậu luôn không thể quên được chuyện đêm tân hôn Nó dùng thuốc với Cậu. Cậu luôn nói, "Jung Soo Yeon, cô nhất định phải nhớ kỹ, kết cục tự mình gây ra, đến thì phải tự mình trả giá". Trong mắt Cậu, Nó là đứa con gái nhà giàu không biết tốt xấu, không hiểu đúng sai, làm xằng làm bậy. Sự khinh thường của Cậu mang theo loại ánh mắt kiêu ngạo như người quân tử nhìn thấy kẻ tiểu nhân. Nó có thể hiểu được hơn nữa cũng không trách.
Nó hy vọng mình có thể sinh cho Yoona một đứa con. Đây là cách tốt nhất, duy nhất Nó có thể trụ lại trong sinh mệnh của Cậu. Cậu bị ép phải kết hôn với Nó, sau khi Nó chết Cậu có thể sẽ ngay lập tức quên Nó, coi như chưa từng bao giờ gặp Nó. Nhưng nếu như Nó có thể có một đứa con, Yoona cả đời này sẽ không bao giờ quên được Nó.
Nhưng Nó đã là một cái cây mục ruỗng trăm lỗ ngàn thương, không thể có được cái vận may này.

Bác sĩ bình thản như thẩm phán tòa án tối cao tuyên bố tử hình tội phạm, công chính nghiêm minh nói đời này Nó không có khả năng làm Mẹ. Hai chữ "vô sinh" này tuyên bố ý đồ xấu xa của Nó không thể trở thành sự thật, cũng quyết định luôn cuối cùng Nó vẫn không thể bước vào sinh mệnh của Yoona.
Lúc lên đỉnh, Nó vẫn gọi tên Yoona, vẫn nói lời yêu Cậu như cũ.
Ngón tay khô gầy của Nó áp lên mặt Cậu, tựa như lần cuối cùng nhìn thấy Cậu, nói nghiêm túc: "Yoongie ah, em yêu Yoong, Yoong biết không?" Nói xong, Nó liền khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, ướt khóe mắt, ướt vỏ gối.
Nó nói Nó yêu Cậu nhiều lần như vậy, nhưng phải chăng đây là lần thứ nhất Cậu chân chính nghe được vào trong tim.
Mờ mịt hồi lâu rốt cục mệt rã rời, rồi cũng buồn ngủ.
Năm nay mùa xuân hình như đặc biệt tới sớm, còn chưa đến tháng ba, cây cối đã sớm đâm chồi nảy lộc.
Thân thể ngày càng sa sút khiến Nó phải làm một chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa còn phải làm xong một cách hợp tình hợp lý - - viết di chúc.
Nó không muốn viết di chúc, trên bản di chúc của Nó cũng chỉ viết có năm chữ, đó chính là, "Yoongie, em yêu Yoong". Nó nghĩ Nó sẽ là người thứ nhất và cũng là người duy nhất trên thế giới này viết di chúc như vậy.
Nó nghĩ sau khi Nó chết, đây là thứ duy nhất có thể thay Nó nói cho Yoongie của nó biết , Nó yêu Cậu.
Chỉ là Nó vẫn phải xử lý di sản khổng lồ của mình, cố gắng cả đời của Appa, cả tiền chính đáng cũng như không chính đáng đều thu về vô số. Nó không biết di sản của mình cụ thể có bao nhiêu. Nếu thật sự đi tính toán, nói không chừng Nó chính là người giàu nhất Đại Hàn Dân Quốc cũng nên.
Nó giao toàn bộ công ty của Appa cho Yuri ... Còn nhớ từ còn nhỏ Appa đã muốn Cô là chồng của Nó ... Ông từng bước đào tạo Cô trở thành người tài giỏi ... Ông biết Nó không đủ sức cán đáng gia nghiệp , ông chỉ có thể nhờ đến Yuri , người con rể mà ông dùng cả Tâm huyết để đào tạo .. Ông cũng chỉ tin tưởng mỗi Yuri mà gia cả Nó ...
Yuri cầm bản thỏa thuận đó nhưng không chịu tiếp nhận. Nó đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Yuri là người chính trực, có lẽ nếu không có Yoona, không biết chừng Nó đã thật sự yêu Cô.
Nó dùng ngữ khí mạnh mẽ nói với Yuri: "Đây không phải một khoản tiền bất chính, sau khi nhận nó Yul sẽ phải hao tâm quản lý. Mọi hành động đều phải suy xét kỹ càng, Yul cũng không phải là Yul mà là người phụ trách tập đoàn này, một khi xảy ra chuyện gì thì Yul phải đứng mũi chịu sào. Nếu vi phạm pháp luật, Yul còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Em không nghĩ rằng vụ này Yul có lãi đâu.... Còn nữa Yul nợ họ Jung ... Món nợ sinh mệnh này cả đời Yul cũng không thoát được . Yul biết là em không có khả năng , nên sau này nếu có thành gia lập thất , hài tử đầu tiên của Yul nhất định phải mang họ Jung ..." Nó tin rằng số tiền kia không phải là giúp một người không phải lo đến cơm áo, mà là khiến Cô ta bán đứt tự do của chính mình. Mà Nó từ bỏ số tiền đó, chắc chắn Nó có thể sống thanh thản. Mặc dù Nó biết Nó làm vậy sẽ khiến Yuri rất đau lòng , Sống cùng nhau dưới mái nhà suốt 20 năm nói không có tình cảm chẳng phải Nó là thứ cầm thú sao .. Nhưng Nó không quản được nhiều như thế , rồi sec có lúc Cô sẽ có được hạnh phúc ... Có lẽ hạnh phúc của Cô chỉ có thể đến khi Nó lìa xa ...

Nó cũng chu cấp tài chính đầy đủ cho cô nhi viện, hơn nữa không được chỉ dựa vào một mình Nó Cô nhi viện cơ cấu như một tổ chức xã hội từ thiện, cũng tìm các công ty hảo tâm bên ngoài làm nhà tài trợ. Tuy là do Nó thành lập, nhưng cũng đã không phụ thuộc vào Nó từ lâu.
Còn lại là hai căn biệt thự của nhà Nó và một mảnh đất ngay trung Tâm Seoul, một căn Appa Nó cùng Yuri ở khi còn sống, nơi ấy rất lớn, cũng có thể coi như một cái sân nhỏ. Còn một căn chính là chỗ ở của Nó với Yoona bây giờ, một ngôi nhà Nó đã hao hết tâm trí chăm chút nhưng cũng không có nổi lấy sự ấm áp.
Nó muốn để lại căn nhà của Appa tôi cho bố mẹ Yoona. Không cần biết bọn họ làm cái gì, xử lý nó như thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau cũng đảm bảo được hai người không phải lo đến cơm áo gạo tiền. Ít nhất đây là chút lòng thành cuối cùng của kẻ làm con dâu như Nó .
Còn mảnh đất , Nó để lại cho Fany ... Nó biết sau mọi tổn thương mà Nó gây ra , giờ đây Nó lại dùng thứ có liên quan tới tiền để liên hệ với Fany thì thật là vô sỉ , nhưng Nó biết và hiểu Fany , Fany không giận Nó lâu đâu , thế nào nghe tin Nó chết cũng sẽ tha thứ cho Nó , Xem như đây là món quà Nó tặng cô thay cho nhũng yêu thương chăm sóc mà cô dành cho Nó từ lúc đi học ..
Chỗ Nó đang ở hiện tại, Nó không nỡ để lại cho bất kỳ ai. Cho dù chỗ đó giá băng như biển, nhưng đây là nơi Nó với Yoona có chung kỷ niệm, Nó chỉ muốn để lại cho Yoona. Nhưng Nó biết rõ tính tình của Cậu, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không muốn cũng không thèm muốn. Cho nên Nó giữ nó lại, mặc cho nó hứng chịu mưa nắng, coi như là người chứng kiến cho đoạn tình này của Nó.
Nó đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đi thăm Bố Mẹ Cậu.
Kết hôn hai năm Nó gặp hai người bọn họ hai lần, lần thứ nhất là lúc Appa Nó thả bọn họ, còn một lần là trong hôn lễ của Nó với Yoona. Hai lần họ nhìn thấy Nó đều nơm nớp lo sợ, giống như con chuột nhìn thấy con mèo, yêu quái gặp phải Tôn Ngộ Không.
Trước khi vào cửa, Nó nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nói trong lòng "Jung Soo Yeon, cố gắng lên, cười tươi nào."
Nó vừa cởi giày liền cười thật tươi, hướng vào bên trong hét to, âm thanh vang dội : "Bố Mẹ. Con tới thăm Bố Mẹ này."
Nó tin âm thanh của mình phải vượt quá bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cả Bố và Mẹ chồng Nó đều bị làm cho sợ hãi.
Tay đang cầm kính lão của Bố Cậu khựng lại giữa không trung, một lúc lâu không nhúc nhích. Nó cười hì hì bước vào, ngồi xổm xuống đeo lên cho ông: "Ha ha, Bố muốn đọc báo à?" Sau đó rất dịu dàng cầm tờ báo trên bàn trà đưa cho ông.
Xoay người nói với Mẹ Cậu: "Mẹ, con mua rất nhiều thứ ẹ, con bỏ vào tủ lạnh nhé."
Nó xử sự như một đứa con dâu bình thường, hoàn toàn bất chấp sự kinh ngạc của hai người, sắm vai một đứa con dâu khéo léo hiền lành.
Nó nhét đầy tủ lạnh sau đó đi dọn dẹp. Trong một sáng một chiều, Nó vệ sinh căn phòng không rộng lắm của họ sạch sẽ không còn một hạt bụi. Nó cho tới bây giờ cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy, Nó tỉ mỉ lau sàn nhà hai lần, giặt xong toàn bộ vỏ chăn bông, Nó thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn.
Nó bưng bát mỉm cười nhìn bọn họ. Lúc Nó cười rộ lên thực ra rất dễ nhìn, cũng khiến cho người già yêu mến. Nó tỉnh rụi làm lơ phản ứng của bọn họ.
Lúc ăn cơm tối, Nó thậm chí pha nước nóng rửa chân cho Bố Cậu, Nó bê chậu nước nhơ nhỡ, vắt khăn trên cánh tay, nói với Bố Yoona:"Bố, để con rửa chân cho Bố."

Bố Cậu nhìn Mẹ Cậu tôi một cái, Mẹ Cậu lại nhìn Nó, muốn biết Nó lại có tâm địa xảo trá gì, bởi vì thủ đoạn đoạt được Yoona năm đó của Nó khiến bọn họ nhớ lại mà sợ.
Bố Cậu đã cao tuổi, hơn nữa vì phải ngồi trong thời gian dài nên thần kinh cảm giác đã thoái hóa, trời lại rất lạnh, Nó sợ ông không đủ ấm nên pha nước rất nóng. Nó rửa chân cho ông từng chút từng chút một, nghĩ thầm, người này đã đem Yoona mà Nó yêu nhất đến cho Nó, Nó biết ơn ông, nhưng vì Nó mà ông phải chịu khổ không ít, Nó thật có lỗi với ông.
Có lẽ bọn họ cũng không chịu được tôi thần kinh thất thường như thế, Sau khi Nó đi khỏi tức tốc gọi điện thoại ngay cho Yoona .
Nó về nhà lại đi thẳng vào bếp chuẩn bị món mì trôn cho Cậu ... thoáng chốc Yoona lao vào bếp .... Vừa vào cửa đã tức giận bừng bừng... Nắm lấy vai Nó xô mạnh một cái , đầu Nó đập thẳng vào cạnh tủ ..
Cậu mở miệng quát: "Jung Soo Yeon, cô bị thần kinh à?"
"Em không có điên." Nó sờ sờ sau đầu, rất đau. Trước kia đầu Nó chưa bao giờ bị đụng như thế. Yoona, Cậu là đồ tồi.
"Vậy tại sao cô lại rỗi hơi đi quấy rầy bố mẹ tôi?" Cậu trợn mắt với Nó, hai mắt đỏ ngầu. Trong trí nhớ của Nó, Yoona chưa bao giờ như thế, Cậu luôn luôn nho nhã, không bao giờ động tay chân với Nó, cho dù hận Nó cũng sẽ không ra tay đánh đập. Hôm nay cú đẩy này đã là phá vỡ tất cả những tiền lệ trước đó.
"Em không quấy rầy, Yoongie ah, em quý mến bọn họ." Nó giải thích.
Cậu bị sự yêu mến của Nó làm cho tức giận vô cùng, cắn răng rít từ cổ họng: "Jung Soo Yeon, tôi thực thấy buồn thay cho cái quý mến của cô. Nếu mọi người ai cũng giống như cô thì quý mến bản thân nó sinh ra trên cái thế giới này vốn đã là một loại tội ác. Cô rốt cuộc có biết người bị cô quý mến phải nỗ lực trả giá lớn như thế nào để gánh chịu cái sự quý mến đó của cô không?!" Cậu gần như gào thét, như một con sư tử đang nổi giận vô cùng nguy hiểm.
Nó cắn răng, không có lời nào để nói. Đúng vậy, Yoona nói không sai. Tại Nó. Năm đó bọn cướp xử lý sự việc không tốt, Bố Cậu trong lúc chạy trốn té gãy một chân, giờ ở trên xe lăn sống qua ngày.
Nó có tội, Nó đến giờ vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay, Nó nâng cái chân đó của Bố, đó là lần đầu tiên Nó chạm vào. Bàn chân đã bị thoái hóa thần kinh khá lâu, bắp thịt đã co rút, một cái chân xiêu vẹo, giống như bàn chân bó của phụ nữ trong xã hội xưa, khô héo như một ụ rễ cây già. Nó biết rõ tội của Nó không thể tha. Nhưng Nó cũng không phải cố ý. Nó cũng không biết chuyện sẽ trở nên như vậy, "Yoongie ah , tổn thương năm đó không phải do em cố ý."
"Vâng, cô không cố ý! Nhưng không phải họ sợ cô sao? Tôi đã dốc hết sức tránh không cho cô tiếp xúc với họ, nhưng hôm nay cái dây thần kinh nào của cô bị chập hả? Không biết sao lại tìm đến họ làm gì? Cô không có đầu óc à? Hay cô bị ngu ngốc?"Yoona nói năng chất vấn mạnh mẽ, có lý lẽ có bằng chứng. Nó á khẩu không trả lời được, dựa vào thành bếp, đầu Nó bắt đầu choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Nó muốn nói xin lỗi, Yoona thật sự xin lỗi, với Cậu và người nhà của Cậu. Trước mặt Cậu , Nó cho tới bây giờ chưa bao giờ keo kiệt những thứ này. Nhưng Nó nghĩ đến bản thân mình lại cảm thấy xót xa. Nó còn ở trên trần gian này không lâu nữa. Vậy mà người mà Nó yêu nhất, tính trăm phương ngàn kế đoạt được, lại vẫn không thể yêu Nó, không, không nói yêu, cho dù là biểu hiện một chút xíu trìu mến đặc biệt đối với con gái cũng sẽ không. Cậu hận Nó sâu tận xương tủy. Nhưng Nó yêu Cậu, khắc sâu tận linh hồn, yêu hơn bản thân mình rất nhiều, cho nên Nó mới có thể muốn gần gũi người nhà của Cậu, mới có thể muốn làm cho Bố Mẹ Cậu cũng cảm thấy mình có một đứa con dâu thật tốt.
Nhưng bên tai Nó là lời trách mắng của Yoona, cơn nhức đầu nặng nề ập đến, Nó muốn tóm lấy nó vứt ra nhưng ý thức của Nó lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, Nó nghe thấy chính mình nghẹn ngào nói: "Yoongie ah, đừng mắng em như thế, em sợ sau này Yoong sẽ hối hận!"
TBC


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui