Bác sĩ Mạnh chưa từng biết trên thế giới lại có phương pháp phân tách sinh mệnh như vậy, sợ ngây người: “Vậy phải làm sao mới có thể để họ hợp lại thành một?”.
Long Dực hắng giọng, bắt được cơ hội làm màu khó mà có được, thâm trầm nói: “Sau khi hai mươi ba đại ác ma mang theo một phần sinh mệnh của Yến Nhất phân tán ở nhân giới, từng người một đã bị thợ săn quái vật tiêu diệt, may thay lúc ấy sinh mệnh của Yến Nhất chưa hoàn chỉnh, ma lực yếu ớt, gần như không khác gì một đứa trẻ nhân loại nên không bị phát hiện. Sau khi thân xác của hai mươi ba đại ác ma tiêu vong, một phần sinh mệnh thuộc về Yến Nhất sẽ tự động quay trở lại cơ thể nó, nhưng những sinh mệnh này sớm đã dung hòa với đại ác ma giữ vai trò là đồ chứa, vì vậy trong điều kiện tự nhiên hai mươi tư sinh mệnh hòa nhưng không hợp, hơn nữa mỗi kẻ đều mang đặc trưng của chủ nhân cũ…Nếu muốn bọn họ hợp lại…”. Long Dực bật ngón tay, tất cả linh hồn đủ mọi màu sắc lơ lửng trên không trung bừng sáng, “Cần một phi nhân loại có thể xâm nhập vào thế giới tinh thần của sinh vật, giống như phẫu thuật, tách rời hoàn toàn hai mươi ba sinh mệnh thuộc về các ác ma khác và phần thuộc về Yến Nhất”.
Thế giới tinh thần trong Yến Nhất lập tức vỡ òa, các bạn nhỏ đều hết sức hồi hộp, tách rời hoàn toàn cái gì đó nghe thật đáng sợ.
Mạnh Phồn kinh ngạc mở to hai mắt, vội nói: “Tôi có thể xâm nhập thế giới tinh thần của anh ấy, cụ thể phải làm thế nào?”.
“Ngươi?”. Long Dực hơi kinh ngạc, “Ngươi là sinh vật gì?”.
Tim Mạnh Phồn đập mạnh, vẻ mặt lại kiêu hãnh: “Tôi là con lai giữa mị ma và thú ăn mộng”.
Chuyện dòng máu lai này thực sự là nói mãi không chán! Lần nào nói ra cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Yến Nhất lập tức nhìn anh đầy thâm tình, dùng giọng tự hào khen ngợi: “Phồn Phồn của chúng ta quả thực rất lợi hại”.
Mạnh Phồn lập tức tự tặng mình một đóa hoa hồng trong lòng, thản nhiên đáp: “Cũng tàm tạm”.
Long Dực nhất thời cảm thấy rất không công bằng.
Thế thì có gì mà lợi hại! Đại ma vương khủng bố đang đứng trước mặt ngươi sao ngươi không khen ngợi? Khen một chút khó lắm sao?
Nhưng Yến Nhất không thể đọc hiểu tâm tư của Ma vương bệ hạ, mà còn thúc giục hắn mau nói tiếp, thế là Long Dực đành đau buồn nói tiếp: “Nếu ngươi là con lai giữa mị ma và thú ăn mộng, vậy ngươi nhất định có thể tiến vào tầng sâu nhất trong thế giới tinh thần, nơi chứa đựng toàn bộ ý thức và ký ức của sinh vật, phải cưỡng ép đột nhập vào đó”.
Mạnh Phồn buột miệng nói: “Tất nhiên là được, tôi quen gọi nơi đó là biển ý thức, thú ăn mộng đều kiếm ăn ở đó”.
Biển ý thức của sinh vật ẩn sâu trong bên trong thể tinh thần, là phần cơ mật nhất trong thế giới tinh thần của mọi sinh vật. Mọi thứ liên quan đến sinh vật đều có thể tìm trong biển ý thức của chính nó. Đối với Mạnh Phồn tinh thần của sinh vật giống như một vùng biển rộng lớn, trong đó ý thức, giấc mơ và ký ức tràn trề như nước biển, còn anh có thể tự do đi vào, cắn nuốt, hấp thu, xóa bỏ nội dung bên trong, thậm chí là lấp đầy bằng nội dung mới.
“Nhưng mà…”. Mạnh Phồn nhớ tới hai mươi tư thể tinh thần mạnh đến nghịch thiên trong thế giới tinh thần của Yến Nhất, có chút e ngại, “Năng lực tinh thần của họ quá mạnh, nếu cưỡng ép tiến vào, tôi không tự tin…”.
“Đúng, bình thường thì rất khó tiến hành”. Long Dực chỉ vào đám linh hồn trôi lơ lửng trong không khí, “Nhưng ta có thể dùng ma lực đánh thức những linh hồn khiếm khuyết đang ngủ say, chúng sẽ chủ động kêu gọi thu hút phần thuộc về mình trong thân thể Yến Nhất, mà một khi bắt đầu, ngươi có thể nhân cơ hội tiến vào biển ý thức, giúp chúng tách rời hoàn toàn, ở đó ngươi chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi”. Mấu chốt để thành công đương nhiên vẫn là Đại ma vương bệ hạ tà mị rồi!
Mạnh Phồn siết chặt nắm đấm, hai mắt sáng ngời: “Tôi hiểu rồi, không thành vấn đề”.
Yến Nhất vốn trầm mặc không nói đột nhiên khẽ nhéo cổ tay Mạnh Phồn: “Anh muốn xác nhận trước, làm như vậy có mang đến ảnh hưởng xấu cho em không?”.
Bởi vì nghe ra có vẻ rất khó khăn.
“Không đâu!”. Mạnh Phồn vội lắc đầu, ánh mắt cực kì kiên định, “Không cần lo cho bác sĩ Mạnh, anh chỉ cần phối hợp thật tốt là được rồi”.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực ra Mạnh Phồn cũng không hoàn toàn nắm chắc, kể cả có thể lợi dụng khe hở để tiến vào nhưng thể tinh thần mạnh như vậy cũng làm tổn thương nguyên khí, huống hồ còn là hai mươi ba lần, cho dù không tổn thương thực chất, năng lực tinh thần tiêu hao là điều khó tránh khỏi…
Nhưng Mạnh Phồn tạm thời không định nói vấn đề này ra, cho dù năng lực tinh thần tiêu hao cũng sẽ không mất mạng, trước đây Mạnh Phồn trước đây từng gặp đồng loại vô tình bị tiêu hao năng lực tinh thần, cùng lắm là ngủ liền một mạch mười ngày nửa tháng.
Hơn nữa ôm tiền lương đi ngủ nghe có vẻ cũng khá sung sướng.
Cái cảm giác tỉnh dậy vừa mở mắt ra đã giãy dụa trong mười mấy vạn!
Thấy Mạnh Phồn có vẻ sắp sửa hồn vía lên mây, Yến Nhất buồn cười nhéo nhéo mũi anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phồn Phồn!”.
Đừng có mở miệng gọi Phồn Phồn ở trước mặt người khác! Mạnh Phồn hồi thần, mặt hơi ửng đỏ, lập tức hỏi Long Dực vấn đề mà mình e ngại nhất: “Sau khi hai mươi tư người hợp thành một, Yến Nhất sẽ thế nào? Có ảnh hưởng gì về mặt ký ức và tính cách không?”.
“Điều này rất quan trọng à?”. Long Dực xem thường, lúc này chẳng phải nên đặt trọng điểm vào việc sức mạnh của ác ma thời kì cường thịnh có bao nhiêu sức hủy diệt ư?
“Tất nhiên là quan trọng rồi”. Mạnh Phồn coi đó là lẽ đương nhiên.
“Mị ma ngu xuẩn”. Long Dực hừ lạnh, “Phần thuộc về ác ma đương nhiên sẽ quay về chỗ chúng, trong đó tất nhiên bao gồm cả đặc điểm tính cách thuộc về chúng và ký ức khi chúng độc lập khống chế thân thể này, đơn giản mà nói, sau khi hai mươi ba sinh mệnh tách rời hoàn toàn, thứ còn lại trong thân thể Yến Nhất hoàn toàn là hai mươi tư nhân cách giống hệt thứ gọi là ‘nhân cách chủ’, bọn chúng không cần ngoại lực mà tự có thể dung hợp lại lần nữa…Mặt khác hai mươi ba linh hồn khiếm khuyết của các đại ác ma cũng sẽ được bổ sung, như vậy là ta có thể hồi sinh chúng, tuy rằng ma lực của bọn chúng sẽ không lập tức khôi phục được về thời kì cường thịnh nhưng vẫn có sức chiến đấu nhất định”. Sau đó bọn ta có thể chiếm thế giới được rồi!
Long Dực vừa dứt lời, thế giới tinh thần của Yến Nhất lập tức hoan hô!
Làm nhân cách phụ nhiều năm, đột nhiên biết mình thật ra là ác ma hùng mạnh, hơn nữa còn có thể thể mang theo ký ức hiện tại mà hồi sinh, có một thân thể thuộc về mình, tin tức này quả thực khiến người ta không thể phấn khởi hơn!
Vui sướng nhất chính là Yến Nhị: “Ha ha ha ha ha ông đây cuối cùng thoát khỏi thân xử nam rồi ha ha ha ha!”.
Yến Tam khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn: “Dâm ma”.
Yến Nhị gấp không đợi được: “Sau khi có thân thể rồi hai chúng ta phải đánh nhau một trận được chứ!”.
Yến Tam lạnh lùng: “Vui vẻ phụng bồi, đồ xấu xí”.
Yến Nhất gõ gõ đầu: “…Trật tự”.
“Vậy chúng ta bắt đầu luôn bây giờ đi”. Mạnh Phồn xoa xoa tay, hận không thể khôi phục Yến Nhất bình thường trở lại ngay bây giờ.
“Không được, toàn bộ quá trình sẽ tiêu hao khá nhiều năng lực tinh thần và ma lực, hiện tại các ngươi nhất định đều mệt rồi, hay là nghỉ ngơi đêm nay đã, ngày mai hãy bắt đầu tiến hành tách rời”. Long Dực nghiêm chỉnh nói.
Mạnh Phồn nôn nóng muốn chết: “Tôi không mệt, năng lực tinh thần của tôi rất nhiều”.
Căn nguyên quấy rối Yến Nhất nhiều năm như vậy, mắt thấy có thể giải quyết, bác sĩ Mạnh chuyên nghiệp không muốn chờ đợi thêm một phút nào nữa.
Long Dực ân cần nói: “Ngươi mệt rồi”.
Yến Nhất im lặng trong chốc lát, cười như không cười nói: “Ma vương bệ hạ, ma lực của anh dùng hết rồi hả?”.
“…”. Long Dực khốn khổ nhìn Yến Nhất.
Dùng hết rồi đó có nhất thiết phải nói ra không! Hiện giờ mỗi ngày Ma vương bệ hạ chỉ có một chút xíu ma lực đó thôi! Phải biết quý trọng khi sử dụng mới được! Kí khế ước dùng mất hơn nửa, triệu hoán mấy linh hồn này lại dùng nốt một chút cuối cùng! Lúc này khác biệt duy nhất giữa Ma vương bệ hạ và nhân loại ngu xuẩn là Ma vương bệ hạ trông cực kì anh tuấn!
Yến Nhất hứng thú lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Đã vậy thì chúng ta nghỉ ngơi đã, nói sao thì đêm nay có lẽ là lần cuối cùng tôi và hai mươi ba người bọn họ dùng chung một thân thể”.
Giọng nói thoáng chút ưu thương này là cái quái gì vậy? Mạnh Phồn đau trứng: “Lẽ nào các anh còn muốn ăn một bữa cơm chia tay?”.
Yến Nhất cười đến là sung sướng: “Ý kiến hay, sau này không phải ăn một miếng óc đậu ngọt rồi lại một miếng óc đậu mặn nữa, nghĩ lại cũng có chút mất mát”.
Mạnh Phồn:…
Vị tiên sinh này anh thần kinh à!
“Đúng rồi, linh hồn của Tử Hoàn còn ở trong tay anh”. Yến Nhất dùng giọng điệu không cho phép kháng cự ra lệnh, “Trả lại cho nó”.
“Đã bảo mấy trăm lần rồi, thực sự không phải ta không trả!”. Mặc dù đúng là ta cũng không muốn trả! Long Dực thành khẩn giải thích, “Ngôn linh, ngươi có hiểu không, khế ước có sức mạnh ngôn linh thì bất cứ ai cũng không thể vi phạm, ngôn linh chính là quy tắc, lẽ nào ta có thể nói một cộng một bằng hai sao? Huống hồ ăn thế nào cũng không béo chẳng phải rất tốt sao?”.
Nghĩ tới dáng vẻ em trai mình ngày thường chỉ vì một miếng ăn mà lên bờ xuống ruộng, Yến Nhất không khỏi rơi vào trầm tư:…
Có thể khiến Yến Tử Hoàn ăn vào không béo, thực sự là rất tốt.
“Nhưng anh không được ỷ vào cái này mà bắt nạt Tử Hoàn, không được bức ép nó làm việc nó không muốn”. Yến Nhất bắt đầu cò kè mặc cả giúp Yến Tử Hoàn.
Long Dực căm tức bất bình lên án hành vi thiên vị người ngoài của Yến Nhất: “Trời ạ đệ đang nói hộ ai đấy? Ta mới là anh trai ruột của đệ đây này!”.
Yến Nhất bình tĩnh: “Tôi cũng là anh trai của Tử Hoàn”.
Long Dực như tỉnh dậy từ trong mộng thở ra một hơi lạnh!
“Vì vậy theo lý mà nói, anh cũng là anh trai của Tử Hoàn”. Yến Nhất bình tĩnh kết luận, “Không được làm những chuyện kì quái với nó”.
Long Dực đau khổ che mặt: “Đây quả thực là một bộ phim Hàn!”.
Người có tình cuối cùng sẽ thành anh em gì gì đó!
Yến Nhất:…
Yến Tử Hoàn hoang mang ngắm trăng suy nghĩ về nhân sinh, mạnh mẽ hắt hơi một cái.
Vì ngày mai phải giúp Yến Nhất dung hợp hai mươi tư nhân cách, Mạnh Phồn kích động đến nỗi không ngủ được, mắt thấy trời sắp sáng, anh còn trừng đôi mắt đầy tia máu đi qua đi lại dưới ngọn đèn u ám trong hành lang.
“Không ngủ được à?”. Yến Nhất đi ra từ phòng mình.
“Ừ”. Mạnh Phồn hơi phát điên, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, kết quả lại phản tác dụng!
Yến Nhất đi tới, đột nhiên ôm Mạnh Phồn như ôm mèo đến bên bệ cửa sổ ngồi, lấy trán mình đụng nhẹ vào trán Mạnh Phồn, khẽ nói: “Anh cũng không ngủ được”.
“Anh đừng căng thẳng, nghỉ ngơi cho tốt, tinh thần khỏe mạnh”. Mạnh Phồn nghiêm chỉnh: “Phải tin tưởng bác sĩ Mạnh”.
Yến Nhất phát ra một tiếng cười nhẹ dễ nghe: “Anh không căng thẳng, anh tin em nhất, chỉ là…”.
Mắt Mạnh Phồn tỏa sáng: “Cái gì?”.
Môi Yến Nhất như có như không cọ qua vành tai Mạnh Phồn, giọng nói ưu nhã từ tính, mang theo chút run rẩy, như âm thanh tiếng đàn violon: “Chỉ là anh vừa nghĩ sau này có thể làm mấy chuyện đó với em, liền kích động đến nỗi không ngủ được…Còn em?”.
A a a a a người này lại trêu mình! Mạnh Phồn choáng vàng một trận, tay chân xụi lơ, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc: “Tôi chẳng nghĩ gì hết”.
“Anh còn chưa từng hôn em”. Yến Nhất cười nhẹ, ngón tay từ lông mày Mạnh Phồn canahj thận lướt xuống.
“Hôn rồi, ở siêu thị”. Mạnh Phồn không vui trừng mắt nhìn hắn, vậy mà nhanh quên như thế?
Hại ông đây hàng đêm nghĩ tới mà không ngủ nổi!
Ánh mắt Yến Nhất tập trung tại đôi môi duyên dáng của Mạnh Phồn, tựa như thèm khát thủ thỉ: “Lần đó không tính, đơn giản như vậy sao tính được…”.
“Vậy anh còn muốn phức tạp hơn à?”. Mạnh Phồn bắt đầu hít thở dồn dập.
“Em biết sao…”. Yến Nhất dùng giọng điệu trêu chọc, ánh mắt nóng bỏng khiến Mạnh Phồn cảm thấy mình dường như đã hôn hắn cuồng nhiệt những mười phút, trong ý niệm.
“…”. Mạnh Phồn bất lực nhìn người này, may mà hôm nay không phải trăng tròn, nếu không bị ánh mắt và giọng điệu này chọc đến mức SHE cũng mất mặt!
Yến Nhất vừa lòng thỏa dạ quan sát dáng vẻ Mạnh Phồn mặt đỏ đến mang tai kìm nén ngọn lửa trong long một lúc, sau đó nhéo nhéo cái cằm nhọn của anh, nói: “Có muốn ngoan ngoãn đi ngủ không?”.
“Muốn! Tất nhiên là muốn!”. Mạnh Phồn phắt cái nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, không đi ngủ sẽ bị trêu thành thần kinh mất!
Yến Nhất ôm ngang Mạnh Phồn đi vào phòng ngủ của mình, đặt anh lên giường nói: “Anh ngủ cùng em”.
“Thế thì càng không ngủ được!”. Mạnh Phồn giãy dụa giãy dụa.
Yến Nhất mỉm cườ nói: “Anh hát ru em ngủ”.
Mạnh Phồn:…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...