Mạnh Phồn nhìn khuôn mặt anh tuấn không chút khuyết điểm của Yến Nhất, rơi vào trầm tư.
Đầu tiên, là hai mươi ba nhân cách phụ tồn tại những thiếu sót nghiêm trọng…
Tiếp theo, là thị giác siêu thường có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối, một đôi mắt thậm chí có thể thông qua sự chuyển động của ngòi bút mà đoán được chữ viết ra…
Còn có, vào thời khắc cận kề hủy diệt bộc phát ra năng lực tinh thần như vô cùng vô tận của Yến Thất, Mạnh Phồn khẳng định từ trước đến giờ anh chưa từng gặp thể tinh thần của nhân loại nào có năng lực tinh thần mạnh mẽ đến vậy…
Quan trọng nhất là, luồng khí đen thể tinh thần của Yến Thất tản ra…
Đủ loại manh mối chồng chéo lên nhau, dường như có một tia sáng cắt rách bóng tối!
Sau đó Mạnh Phồn liền mơ hồ lẫn lộn.
Đây rốt cuộc là gì chứ a a a a!
“Cạch” một tiếng, Mạnh Phồn nhẹ nhàng đặt cây bút trong tay lên bàn, nhìn Yến Nhất chăm chú, Yến Nhất cũng nhìn lại anh, màu đẹn đặc chính giữa đồng tử như miệng giếng huyền diệu gợn sóng.
“Tôi hỏi một câu này nhé”. Mạnh Phồn hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe như đang nói đùa: “Anh là người đúng không?”.
Màu đen trong mắt Yến Nhất tức khắc rút lại giống như một cây kim nhọn, hắn cười một chút, chậm rãi nói: “Không phải”.
“Vậy anh là gì?”. Mạnh Phồn chấn kinh rồi, không chỉ lập tức chuẩn bị sẵn lời bộc lộ thân phận con lai giữa mị ma và thú ăn mộng của mình, thậm chí còn chuẩn bị cả tinh thần ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nhận ánh mắt hâm mộ của đối phương!
“Tôi là…”. Yến Nhất thè lưỡi liếm liếm môi, rồi mở hai hai cánh môi mỏng ưu mỹ, dùng giọng nói từ tính êm tai kêu một tiếng: “Meow – “.
Mặt Mạnh Phồn thoắt cái đỏ bừng.
…Cái đồ bệnh này!
Chọc chọc chọc, ngày nào cũng chọc người ta, chọc nữa phải trả tiền!
“Ha ha”. Đôi mắt sáng ngời của Yến Nhất cong lên, “Đùa thôi”.
“Ha ha”. Mạnh Phồn cũng cười theo, “Tôi cũng chỉ đùa thôi”.
“Mà trò đùa này có vẻ hơi kì đấy, bác sĩ Mạnh”. Yến Nhất nói, trong mắt xẹt qua một chút mờ mịt không hợp với tính tình của hắn, “…Nếu không phải người, tôi có thể là gì đây?”.
Anh hỏi tôi á? Mạnh Phồn không biết nói gì cào cào tóc, càng khẳng định thân phận Yến Nhất không đơn giản.
Như vậy hiện tại có hai khả năng, một là Yến Nhất vì nguyên do nào đó nên phải che giấu thân phận, hai là bản thân Yến Nhất cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao.
Liên hệ với biểu hiện cụ thể của Yến Nhất, Mạnh Phồn hơi nghiêng về khả năng thứ hai.
Mặc dù chính Mạnh Phồn cũng là một phi nhân loại, nhưng trên thực tế khái niệm về phi nhân loại quá rộng, từ xưa đến nay phi nhân loại vẫn luôn phát triển trong lịch sử nhân loại, mà lấy hình thức thần thoại hoặc truyền thuyết để lưu truyền phổ biến thực ra chỉ là một bộ phận trong quần thể phi nhân loại khổng lồ, có những chủng tộc tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc tị thế (ở ẩn), có những chủng tộc bị năm tháng dài đằng đằng đào thải hết toàn bộ, còn có những chủng tộc không ngừng ra đời, vì vậy mặc dù Mạnh Phồn là phi nhân loại, nhưng anh cũng không hiểu rõ về những chủng tộc khác, ít nhất từ trước đến giờ anh chưa từng nghe qua có chủng tộc nào bẩm sinh tự mang nhân cách phân liệt.
Xem ra phải thỉnh giáo nhân sĩ chuyên nghiệp rồi, Mạnh Phồn nghĩ.
“…Tôi cũng chưa từng nghe nói về loại sinh vật này”. Trong phòng riêng của quán cà phê, thợ săn quái vật Ngô Liệt buồn cười ngậm điếu thuốc, nhíu mày: “Tự mang nhân cách phân liệt? Còn những hai mươi tư nhân cách?”.
“Đúng vậy”. Mạnh Phồn nghiêm túc gật đầu, “Trở về dùng mạng lưới tình báo của anh giúp tôi điều tra một chút, cảm ơn”.
“Hai mươi tư…”. Ngô Liệt không phụ lòng bộ não úng nước (*) của mình: “Là đồng hồ đeo tay?”.
Mạnh Phồn trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Trên đồng hồ thực ra chỉ có mười hai con số, có phân cũng chỉ phân liệt thành mười hai thôi”.
Ngô Liệt bật ngón tay: “Là hai mươi tư vị thần tiết khí (*)? Không đúng, bọn họ là hai mươi tư người phân biệt…Chẳng lẽ là khối đa diện hai mươi tư mặt ha ha ha ha ha ha!”
(*) Hai mươi tư vị thần tiết khí lần lượt là: Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn.
Ngô Liệt vui sướng vỗ đùi đen đét!
Mạnh Phồn dùng ánh mắt quan tâm kẻ thiếu năng trí tuệ hiền lành nhìn Ngô Liệt:…
“Ha ha ha ha ha ha không đoán không đoán nữa, cười đau cả bụng”. Ngô Liệt như bệnh thần kinh cười một hồi, rồi nghiêm mặt nói, “Trở về tôi điều tra được sẽ gửi tài liệu cho anh qua email”.
Mạnh Phồn lạnh lùng ừm một tiếng bằng giọng mũi.
Ngô Liệt hít hít mũi, mắt nhíu lại, đột nhiên hỏi: “À, anh có nhớ lần trước lúc ở bệnh viện, tôi nói trên người anh có mùi cháy khét không?”.
Mạnh Phồn cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên người mình: “Vẫn nhớ, nhưng tôi thực sự không ngửi thấy gì cả, là mùi thuốc lá hay mùi đốt cháy?”.
“Là…mùi đốt cháy lưu huỳnh, lần này ngửi thấy càng thêm nồng nặc”. Ngô Liệt ngừng một chút rồi giải thích, “Tôi từng trải qua huấn luyện nhắm mục tiêu, cảm giác tương đối nhạy bén”.
Mạnh Phồn mờ mịt: “Lưu huỳnh?”.
Ngô Liệt cười xấu xa một chút: “Đúng. Mà nói thật, những thứ người khác không càm nhận được tôi lại cảm nhận được, bình thường đều chẳng phải thứ gì tốt”.
Mạnh Phồn cứng người: “Đệt mẹ, đừng có dọa tôi”.
Nhưng dọa tôi cũng không có tác dụng đâu, ai quan tâm hắn là thứ gì, dù sao một tiếng vẫn 1000 tệ! Cùng lắm thì “liều mạng bồi quân tử” (bất chấp tất cả đi theo đối phương).
Ngô Liệt cười sung sướng: “Anh cũng là một nhân vật lợi hại mà, đừng tỏ vẻ kinh sợ như vậy được không?”.
Mạnh Phồn nghe vậy, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực: “Tôi đâu có sợ, cảm ơn, trở về nhớ điều tra giúp tôi, lần sau tôi làm việc miễn phi cho anh”.
“Được”. Ngô Liệt khoái trí chớp chớp mắt, uống một hơi cạn sạch cà phê trong cốc, đứng dậy nói: “Vậy tôi đi trước, mấy hôm nay khu tôi phụ trách không biết trúng thứ tà gì, chuyện dị thường nhiều vô kể, đêm qua còn có người báo cảnh sát là nhìn thấy một con chó ba đầu chạy trên đường”.
“Chó ba đầu địa ngục?”. Mạnh Hồn sáng mắt, tâm hồn bát quái rần rần, “Đầu năm nay còn có thứ đó cơ à?”.
Ngô Liệt lắc lắc đầu, châm một điếu thuốc đi ra cửa phòng: “Tôi cảm thấy có khả năng là trời tối nên nhìn nhầm thôi, từ sau lần truy quét hơn hai mươi năm trước, quái vật địa ngục cơ bản đều đã tuyệt tích cả rồi”.
“Ồ”. Mạnh Phồn hết hứng thú dùng khăn ăn gấp hạc chơi, trước khi Ngô Liệt đi ra lại không yên tâm nhắc thêm một câu: “Đừng quên giúp tôi điều tra đó”.
Mình quả là một bác sĩ tốt có trách nhiệm với bệnh nhân mà, hoàn toàn xứng đáng với phí bao dưỡng một tiếng 1000 tệ…Không phải, là phí khám chữa bệnh.
Mạnh Phồn chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn dâng trào mãnh liệt, gần như hận không thể phát cho mình một lá cờ khen thưởng.
Trong phòng tập thể hình ở biệt thự, Tưởng Phi đang luyện tập với Yến Tử Hoàn.
“Cẳng chân chưa đủ thẳng”. Tưởng Phi sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói, “Nâng cũng chưa đủ cao, cao nữa lên”.
Yến Tử Hoàn cố gắng đứng thẳng một chân, một chân ra sức nâng ra sau.
Bởi vì cuối tuần phải quay quảng cáo nội y, nghe nói sẽ quay đặc tả phần eo và mông, vì vậy bây giờ phải tập trung củng cố trọng điểm huấn luyện.
“Được rồi”. Tưởng Phi nói.
Yến Tử Hoàn vừa định hạ chân xuống, liền nghe Tưởng Phi nói thêm một câu: “Giữ nguyên tư thế tiêu chuẩn này 30 giây là có thể nghỉ ngơi rồi”.
“…”. Yến Tử Hoàn khốn khổ nâng chân, mệt đến nỗi nổi cả gân xanh, mất sạch khí chất.
Tưởng Phi dịch chuyển tầm mắt, phát hiện ở cửa phòng tập Phương Kỳ lộ ra nửa cái mặt nhỏ nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Kỳ liền cuống quýt rụt về, như một chú hamster nhỏ kinh hãi.
Tưởng Phi tiếp tục nhìn cửa không chớp mắt.
Quả nhiên, năm giây sau, Phương Kỳ lại rón rén thò nửa mặt ra, kết quả bị Tưởng Phi đợi sẵn ở đó dọa giật cả mình, lại lần nữa rụt về.
Tưởng Phi phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, quay đầu nói với Phương Kỳ, “Đến giờ rồi, nghỉ ngơi năm phút rồi chúng ta tiếp tục”.
Yến Tử Hoàn bịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
“Nền đất lạnh”. Tưởng Phi nhắc nhở.
“Tôi không muốn bước một bước nào nữa”. Yến Tử Hoàn mệt đến nỗi run cả bắp đùi, giọng điệu vô cùng ấm ức, vẻ mặt vạn phần bi thảm, tính dùng kỹ năng diễn xuất của mình gợi lên một chút nhân tính của trợ lý nghiêm khắc kiêm huấn luyện viên ma quỷ.
Mặc dù cậu biết thể chất của mình bẩm sinh uống nước suông cũng béo, muốn giữ dáng nhất định phải chịu khổ nhiều hơn người bình thường…
Nhưng mà cũng không thể luyện tập đến chết a a a!
“Tôi đi vệ sinh”. Tưởng Phi không thèm nhìn cậu nữa, đi thẳng ra cửa.
Phương Kỳ đứng ở cửa dè dặt chào hỏi Tưởng Phi: “Tưởng tiên sinh”.
Tưởng Phi nhìn Phương Kỳ, lại nhìn Yến Tử Hoàn, thăm dò hỏi một câu: “Cậu là fan của cậu ta?”.
“Cũng không hẳn”. Phương Kỳ thành thật lắc lắc đầu.
“Là fan cũng được, không sao đâu”. Tưởng Phi nói tiếp.
“Không phải thật mà, tôi chỉ nhìn chút thôi”. Phương Kỳ sốt ruột, không phải anh muốn đi vệ sinh sao, còn không mau đi đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...