“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, có gì khó chịu phải gọi người!” Đại Tráng chỉnh đốn xong tâm tình, dặn dò với Ngốc Tử một câu, bước nhanh ra khỏi gian phòng.
“Đại Tráng... khụ khụ...” Ngốc Tử quýnh lên, ho sặc sụa.
Đại Tráng cố gắng dằn lòng đi tới cửa phòng nghe được tiếng ho khan đến tê tâm liệt phổi của Ngốc Tử, vội vàng bước nhanh hơn...
“Uống nhiều nước!” Đại Tráng đem nước đến, rồi đút nửa ly nước đút bên miệng Ngốc Tử.
Ngốc Tử thấy Đại Tráng đã trở về, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cứ để Đại Tráng đút mấy ngụm nước, ho khan cũng dần dần trở lại bình thường, mắt không hề chớp nhìn Đại Tráng.
“Đêm qua ngươi ở chỗ nào?” Đại Tráng kéo ghế đến bên cạnh giường, nghiêm nghị hỏi.
Ánh mắt Ngốc Tử chợt lóe một cái, thanh âm khàn khàn chậm rãi đáp: “Không muốn về nhà.”
“Ta hỏi ngươi đêm qua ở nơi nào?” Đại Tráng thoáng nâng cao giọng hỏi.
“Không, không biết, không biết,...” Ngốc Tử thành thành thật thật đáp.
Đại Tráng nhíu mày một cái, Ngốc Tử đã lâu lắm rồi không còn lạc đường nữa, hơn nữa núi tuy rằng chỉ nhìn như đang ở trước mắt nhưng thật ra rất xa, tới được chân núi cũng phải mất một đoạn dài...
“Đêm qua ta đã nói với ngươi như thế nào?” Đại Tráng hỏi tiếp, lòng không hiểu sao lại bốc lên lửa giận hừng hực.
“Khách tới, sắp tới lễ mừng năm mới, cho nên đi về nhà ngủ.” Ngốc Tử nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Đại Tráng, hơi lui lại một chút.
“Ngươi tại sao lại làm vậy?” Đại Tráng tiếp tục hỏi Ngốc Tử.
“Ta, ta không vui...”
“Vì sao không vui? Không vui nên một thân một mình chạy lên núi trong đêm lạnh, có đúng không? Ngươi có biết hiện tại buổi tối lạnh thế nào, trên núi có không ít dã thú vào mùa đông không tìm được thức ăn...” Đại Tráng ngắt lời Ngốc Tử, phụng phịu chất vấn.
Ngốc Tử lắc đầu, không nói gì.
“Ta trước đây dạy ngươi thế nào! Ngươi không nói cho người khác biết, người khác làm sao biết ngươi nghĩ gì...” Đại Tráng hạ xuống cơn giận nói.
Ngốc Tử nhìn Đại Tráng, nói: “Ta thích cùng Đại Tráng, Đại Tráng, Triệu Tử Dương không giống...”
Tuy rằng Ngốc Tử nói mập mờ không rõ, thế nhưng Ngốc Tử có thể nói là do một tay Đại Tráng dạy dỗ, thế nên Đại Tráng hiểu rõ ý tứ của Ngốc Tử.
“Ta nhớ kỹ hình như chưa từng dạy ngươi lòng dạ hẹp hòi!” Đại Tráng bình tĩnh nói: “Triệu Tử Dương là khách, đương nhiên không giống, bởi vì là khách, nên hắn tới, ta phải thu dọn phòng ốc sân vườn, muốn đem đồ tốt nhất mang ra đãi hắn, phải cùng hắn chơi đùa, đây chỉ là phép đối khách căn bản. Hắn ở tại nơi này ta vẫn sẽ đối với hắn không giống, thế nhưng người xem ta đối với Nhị Tráng có khách khí hay không! Có hiểu không?”
Ngốc Tử nghi hoặc lắc đầu.
“Vậy ngươi hãy dùng đầu óc, suy nghĩ thật kỹ! Ngay cả cái này cũng nghĩ không thông, ngươi sau này cũng đừgn tìm tới ta!” Đại Tráng đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Tử Dương vẫn đứng ở cửa nghe được tiếng vang của ghế trong phòng, vội vàng bước tới trong viện, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn vườn rau trong sân.
Đại Tráng đứng dưới mái hiên, thở sâu vài lần, thoáng bình phục lại tâm tình, nở nụ cười đi tới chỗ Triệu Tử Dương.
“Được rồi, biết ngươi lo lắc cho Tiểu Ngốc Tử, không cần giả bộ, cười thật là xấu!” Triệu Tử Dương không vui nói, trong lòng còn đang cuồn cuộn lời Đại Tráng mới nói vừa rồi, khách nhân cùng người nhà khác nhau sao...
“Ha hả...” Đại Tráng cười khổ, không có nói tiếp.
Hai người ở trong sân lẳng lặng đứng một chút, thẳng cho đến khi mặt trời đứng bóng.
“Được rồi chứ?” Triệu Tử Dương thản nhiên hỏi.
“A, được rồi, thật không tốt, ngươi đói bụng chưa, ta lập tức đi làm cơm...” Đại Tráng phục hồi tinh thần, vừa nói vừa hướng trù phòng đi tới.
Triệu Tử Dương nhìn bóng lưng Đại Tráng vội vã rời đi, sắc mặt âm tình bất định lóe lên.
Nhị Tráng ôm Tứ Tráng đang khóc từ nhà chính đi tới, đúng lúc thấy sắc mật âm trầm của Triệu Tử Dương, trong lòng thoáng nghi ngờ một chút.
Ngốc Tử sốt cao tới nhanh, đi cũng nhanh, thế nhưng hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, chỉ còn lại một chút ho khan.
Đại Tráng cũng không dám qua loa, căn bản không dám để cho Ngốc Tử về nhà không ai chăm sóc, ở đây chỉ dựa vào thảo dược vùng miền, nếu không chú ý một chút bệnh nhỏ nhặt cũng có thể lấy đi mạng của đứa bé. Đại Tráng không tin Ngốc Tử về nhà, mẹ y và hai người thẩm thẩm sẽ bỏ công sắc thuốc Đông y cho Ngốc Tử. Cho nên để Ngốc Tử ở lại ba bốn ngày, mỗi ngày tự mình sắc thuốc cho Ngốc Tử, thẳng đến khi Ngốc Tử hoàn toàn bình phục, mới hơi yên tâm.
“Còn ho hay không? Cổ họng có đau không?” Đại Tráng nghiêm mặt hỏi.
“Được được.” Ngốc Tử một hơi uống hết chén thuốc đông y đen thùi lùi, ngậm chặt miệng lắc đầu liên tục.
“Đêm qua cha ngươi tới đón ngươi, đêm nay ngươi thu thập đồ đặc trở về đi!” Đại Tráng vừa dọn dẹp chén đũa, mặt không biểu tình vừa nói.
Ngốc Tử thận trọng liếc nhìn Đại Tráng, há miệng muốn nói cái gì, Đại Tráng đã bưng chén thuốc và ly nước vội bước ra khỏi phòng, Ngốc Tử mất mát cúi đầu.
Ngày thứ hai chính là ngày nhà đại bá làm bữa cơm đoàn viên, Đại Tráng để Nhị Tráng và Đại Nựu Nhi trước dẫn theo mấy đứa nhỏ đi chơi, ở nhà với Triệu Tử Dương, một mình nấu bữa trưa cho Triệu Tử Dương.
“Được rồi, ngày hôm nay ngươi chọn món ăn đi!” Đại Tráng vui vẻ nói với Triệu Tử Dương.
“Chọn món ăn!” Triệu Tử Dương khẽ nhướng lông mày, tuy rằng không biết “chọn món ăn” là có ý gì. Thế nhưng nghĩ ra cũng có thể đoán được, quan trọng nhất là nhìn vẻ mặt giảo hoạt lúc này so bộ dạng miễn cưỡng cười mấy ngày hôm trước thoải mái hơn!
“Dạ, dạ!” Đại Tráng biết ở đây không có cách nói “chọn món ăn”, trong lòng có ý xấu không giải thích.
“Ngươi nói nha, ta muốn ăn mì thịt heo, lòng sào ớt còn có thịt ba chỉ!” Triệu Tử Dương không khách khí nói mấy thứ mình thích.
“Oa, ăn thịt heo rồi còn muốn mấy món khác!” Đại Tráng nhảy dựng kêu lên.
Triệu Tử Dương híp mắt nhìn Đại Tráng, khóe miệng nhếch cao, từng chữ từng chữ nói: “Ngươi, tự, mình, nói, nha!”
Đại Tráng đối mặt với Triệu Tử Dương một lúc, nhận mệnh bắt đầu chuẩn bị, may là gan heo và thịt ba chỉ đã có sẵn, Đại Tráng cũng đã sớm rửa chuẩn bị xong.
Bên ngoài đã tới lúc kết băng, Đại Tráng liền đi lên trên trấn mua không ít thịt cùng mấy bộ lòng tốt, sau khi xử lý xong thì để đông lạnh ở bên ngoài, để lâu, chỉ cần dùng lửa hơ là tuyết tan rồi, vô cùng thuận tiện.
Đại Tráng chọn lấy chỗ thịt không bị đông qua cắt một miếng nhỏ, nước chưa kịp sôi đã tan ra...
“Ăn đi, ăn đi! Ăn nhiều lòng với thịt heo như vậy, không sợ mập sao...” Đại Tráng vừa thì thầm, vừa thái, mì sợi đã được đặt trên bàn ở trù phòng.
“Ha ha, Đại Tráng, người lèo bèo gì vậy!” Triệu Tử Dương buồn cười nhìn Đại Tráng nhanh nhẹn chân tay chuẩn bị, trong miệng lại không tình nguyện mà lèm bèm.
“Không có gì, ngươi nhanh ăn đi, đợi lát nữa nguội sẽ không ngon, mì nếu thiếu, trong nồi còn có, ta đi ăn cơm, sẽ trở về nhanh thôi!” Đại Tráng vừa cởi ra áo choàng ngắn mặc vào áo bông vừa nói.
“Ừ. ta đã biết, ngươi yên tâm đi, mau đi đi!” Triệu Tử Dương ngồi ở trên ghế nhỏ, tùy ý phất tay nói.
Đại Tráng hất nước ấm rửa mặt, vội đi ra ngoài, nếu như chờ nhà đại bá gọi tới lần thứ hai, sắc mặt đại bá mẫu sẽ rất khó coi!
Năm nay đồ ăn nhà đại bá so với năm ngoái hầu như không có thay đổi gì, thế nhưng mấy tiểu tử kia ăn xong đều vui mừng. Đại Tráng ngẫm lại mình bình thường cũng cho mấy đứa bé ăn không ít thịt, như thế nào đến nhà đại bá lại vẫn bộ dạng ham ăn như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...