Chương 27: Chuyện tình dưới hoa sơn trà
Con đường hơn gập ghềnh không dễ đi, Tiêu Nhược đi bên tay phải của Hứa Gia Ngôn, cô có chút đau lòng: "Sao anh không ngồi xe lăn?”
“Vì sẽ mang lại cảm giác không giống nhau.” Anh quay đầu nhìn cô, nhưng không bắt gặp ánh mắt của cô, bởi vì Tiêu Nhược cứ nhìn chằm chằm vào chân anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược vẫn cúi đầu, “Sao lại khác nhau?”
Giữa việc ôm cô nhìn hoa trà, với việc anh ngồi trên xe lăn bị cô đẩy đi nhìn hoa trà, đối với anh có một ý nghĩa khác.
Hứa Gia Ngôn không nói chuyện, nhìn màu đỏ rực lửa ở cách đó không xa: “Nhìn xem.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn.
Hoa sơn trà màu đỏ, đó là loại màu đỏ gì? Hừm ... hơi chói và chói lọi như lá cờ đỏ sao vàng năm cánh.
“Thật đẹp.” Tiêu Nhược nhìn từ xa lần trước cô đến cũng không có nhìn kỹ.
Hai người họ đi bộ khoảng năm phút, đứng trong cánh đồng hoa sơn trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những bông hoa trà vừa nở như những chiếc chuông vươn lên trời, sương rơi trên mép cánh hoa mượt mà, nắng chói chang làm cho hoa càng thêm quyến rũ.
Hứa Gia Ngôn lấy cánh tay của mình đang được Tiêu Nhược ôm và ôm bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay anh.
Anh nhìn màu đỏ không thấy điểm cuối, nói lời âu yếm với cô gái nhỏ bên cạnh: “Em tạo cho anh có cảm giác, em giống như hoa sơn trà này vậy.”
Hoa sơn trà là màu đỏ đầu tiên vào mùa xuân của Thị trấn Niển Yên. Giống như cô xuất hiện trong cuộc đời anh, anh nghĩ cả đời này sẽ không còn điều tốt đẹp đến với anh nữa, nhưng cô đã đến.
Đôi mắt ảm đạm của anh, vì sự xuất hiện của cô, dần dần sáng lên với những tia sáng nhỏ.
Tiêu Nhược nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, dưới đôi lông mày cong cong là đôi mắt mang vẻ đẹp dịu dàng không ai sánh bằng. Cô di chuyển từ bên cạnh anh đến trước mặt anh và ôm lấy eo anh.
Khi cô ngẩng đầu nhìn, anh cúi đầu xuống, trên người cô có một mùi hương rất nhẹ nhàng, cả người bị hương thơm của hoa trà bao bọc, xuyên vào hơi thở của anh, gương mặt và ánh mắt rõ ràng đập vào ánh mắt anh.
“Hứa Gia Ngôn.” trong mắt cô, anh đã là cả thế giới của cô, “Tình cảm của em đối với anh sớm đã không còn là thích rồi.” Sau hơn ba năm, cô trịnh trọng nói: “Là yêu, Hứa Gia Ngôn, em yêu anh.”
Cô muốn dành hết tình cảm cho anh, nhưng làm sao để anh có thể hiểu hết những mong muốn của cô, cô bối rối quá, muốn ôm anh vào lòng...
Hứa Gia Ngôn cảm thấy rất có lỗi với cô, bởi vì tình cảm của anh đến muộn hơn cô. Anh muốn bổ sung cho cô, nhưng làm thế nào để bổ sung đây.
Anh năm nay ba mươi mốt tuổi, chỉ còn một nửa cuộc đời, vì vậy anh sẽ dành cho cô cả phần đời còn lại, cho cô tất cả sự dịu dàng và tất cả tình cảm của anh.
Mạng sống cũng có thể trao cho cô.
Hứa Gia Ngôn giấu tình yêu không nói nên lời của mình dành cho cô vào trong nụ hôn.
Môi anh hôn trên trán, đến giữa lông mày, rồi đến mũi cô, anh ôm mặt cô và hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh giống như con người của anh nhẹ nhàng, kiềm chế và thận trọng.
Tiêu Nhược nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Phải làm sao đây, anh quá dịu dàng, quá dịu dàng làm cô mềm lòng.
Tiêu Nhược cảm thấy như vậy chưa đủ, trong mắt cô là tình cảm sâu sắc dành cho anh, một khát vọng bức thiết, cô mơ hồ lẩm bẩm: “Đừng nhẹ như vậy, mạnh hơn nữa.”
Hứa Gia Ngôn rất nghe lời cô, thận trọng dừng lại và hôn. Dùng sức hôn, có chút dữ tợn…
Tay Tiêu Nhược nắm chặt quần áo phía sau.
Sau khi hôn nhau, gương mặt của hai người ửng hồng.
Chiếc nạng của Hứa Gia Ngôn đã rơi xuống đất, anh ôm chặt cô vào lòng.
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược thở hổn hển ôm tay anh: “Nụ hôn đầu tiên của em là cho anh.” Thật ra cô muốn hỏi nụ hôn đầu của anh có phải là cô hãy không nhưng cô không dám hỏi. Cô đôi khi can đảm nhưng đôi khi cũng rụt rè.
Hứa Gia Ngôn nói: “Nụ hôn đầu tiên của anh cũng là em.” Anh sợ cô cười nhạo, dù sao thì anh năm nay cũng không còn trẻ, anh giải thích: “Trước đây anh chỉ biết đến chuyện học thôi, không nghĩ tới việc yêu đương. Sau đó là gặp tai nạn— "
“Đừng nói.” Cô ngắt lời anh, cô cảm thấy mình có chút không tốt, cô thầm cảm ơn nếu anh không phải trải qua tai nạn xe, anh hẳn là một thanh niên cường tráng, đâu đến lượt cô!
****
Lúc 11 giờ 40, Phan Vân lướt vòng bạn bè của mình bà nhìn thấy ảnh của Tiêu Nhược, một bức ảnh hai người rất ngọt ngào. Phan Vân tự nghĩ mình không nhìn vào nó.
Buổi trưa, Hứa Gia Ngôn đưa Tiêu Nhược đi ăn cơm trên phố nhỏ, sau bữa ăn, hai người đi lang thang đến một cửa hàng thủ công đặc sản.
“Thầy Hứa!”
Hứa Gia Ngôn quay lại, là một nam sinh mà anh đang dạy.
“Giảm Vũ, em đến một mình sao?” Hứa Gia Ngôn nhìn ra ngoài.
Giảm Vũ chỉ vào một tiệm mì đối diện: "Không có, em đi cùng bà nội, bà nội đang nói chuyện với hàng xóm." Sau đó, Giảm Vũ nhìn Tiêu Nhược đang ở bên cạnh Hứa Gia Ngôn, có chút không rõ hét lên: “Chị Tiêu? Chị có phải là chị Tiêu không?”
Tiêu Nhược không có ấn tượng gì với cậu bé, gật đầu: “Là chị, em biết chị sao?”
Giảm Vũ mỉm cười, lộ ra một chút răng trắng: “Vào lễ Giáng sinh, chị có đến trường học của bọn em. Hiệu trưởng nói chị đã thay bàn ghế trong trường, xem như quà giáng sinh. Còn tặng nhiều phần quà khác nữa.”
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược sau đó mới biết Giảm Vũ là học sinh của ngôi trường mà Hứa Gia Ngôn đang dạy. Cô mỉm cười và chạm vào đầu Giảm Vũ: "Món quà Giáng sinh mà em nhận được là gì?"
"Đó là bốn kiệt tác." Cậu bé rất thích nó đặc biệt là Thủy Hử.
“Tiểu Vũ, tiểu Vũ…” Bà của Giảm Vũ đừng bên ngoài tiệm bánh mì tìm cậu bé.
“Thầy Hứa, chị Tiêu em phải về với bà nội rồi, tạm biệt.” Giảm Vũ vẫy tay với họ rồi chạy ra ngoài.
Hứa Gia Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Nhược trong vài giây, và hỏi, “Công ty của em đang xây dựng dự án khu nghỉ dưỡng trong thị trấn?”
“Ừ.” Tiêu Nhược không đề cập đến chuyện đó với anh vì cô nghĩ đó là một công việc kinh doanh.
Hứa Gia Ngôn hỏi về một sự kiện năm ngoái: "Phòng đọc sách của trường do công ty em xây năm ngoái phải không?"
Mùa thu năm ngoái, ba xe gạch đỏ, xi măng và cát vàng đã đến trường. Chỉ mất ba ngày, bảy tám công nhân đã xây xong hai phòng ở phía đông, rồi đưa đến rất nhiều sách.
Tiêu Nhược không nói có hoặc không. Nhìn Hứa Gia Ngôn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Hứa Gia Ngôn thất thần: “Có phải… là vì anhkhông?”
Tiêu Nhược trả lời câu hỏi: “Đúng vậy.” Vì anh, cô đã chú ý đến thị trấn Niển Yên, quyên góp sách và bàn cho ngôi trường nơi anh dạy. Chủ trì và tặng quà Giáng sinh cho những đứa trẻ mà anh dạy.
Tất cả là vì anh.
Hứa Gia Ngôn hai hốc mắt đỏ, trong mắt hơi ướt át.
Tiêu Nhược sờ lên khóe mắt anh: “Hiện tại thích em hơn trước rồi đúng không?”
Anh gật đầu, giọng mũi phát ra: “Ừm, anh thích em hơn rồi.”
Một cô gái tốt như cô lại tập trung vào anh một lòng vì anh.
Tiêu Nhược còn đang lo lắng về việc ngày mai anh sẽ đến nhà cô ăn tối, cô nhân lúc anh đang cảm động bắt anh hứa: “Vậy thì cho dù ai muốn chúng ta chia tay, anh cũng không được phép đồng ý, chỉ cần là lời nói không dễ nghe thì anh không cần nghe.”
Hứa Gia Ngôn hiểu ý cô: “Ừm, anh không nghe lời người khác, anh chỉ nghe lời em.”
Nhịp sống ở thị trấn rất chậm và không có đèn neon nhiều màu sắc.
Đã gần 6 giờ, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, bóng đèn sợi đốt treo trên từng cánh cửa nhà đều đã sáng lên, chiếu sáng con đường trước cửa.
Chợ vẫn rất sôi động, bên đường có những người bán hàng rong, trẻ con nô đùa, giữa những người đi đường, có những cặp vợ chồng trẻ, một gia đình ba người, đôi vợ chồng già tóc bạc nắm tay nhau.
Cả hai vội vã trở về sau khi ăn tối ở thị trấn Niển Yên, họ về đến Phan Thành lúc 9 giờ 20.
Hứa Gia Ngôn sợ muộn, vì vậy Tiêu Nhược đã trực tiếp đưa anh đến đài phát thanh.
Trong phòng làm việc, Hứa Gia Ngôn đang đọc thông cáo báo chí, Phan Vân gọi điện thoại tới, Tiêu Nhược đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Hai cái đầu thò ra khỏi cửa văn phòng bên cạnh.
“Sao tôi cảm tháy cô gái này nhìn rất quên?”
“Nếu tôi đoán không nhằm, người đó họ Tiêu…”
“Họ Tiêu? Họ Tiêu nào?”
“Tập đoàn Tiêu thị đó, họ mở các trung tâm thương mai, nhà hàng, khách sạn tầm cỡ quốc tế."
“…Không phải chứ?”
“Chậc chậc, Hứa Gia Ngôn đã ôm một khối vàng!”
Đứng đằng sau hai cái đầu ló ra đó là Trương Thanh Thanh, chương trình âm nhạc của cô ấy mới kết thúc, cô ta tình cờ gặp Tiêu Nhược đang gọi điện thoại trước cửa văn phòng của Hứa Gia Ngôn ngay khi cô ta bước ra khỏi phòng thu.
Tờ bản thảo trên tay Trương Thanh Thanh nhàu nát.
Tiêu Nhược cúp máy, quay lại nhìn thấy hai đầu và Trương Thanh Thanh với một khuôn mặt đen.
Cô chỉ liếc nhìn một cái sau đó bước vào văn phòng của Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn: “Mẹ em thúc giục em về sao?”
“Không.” Tiêu Nhược bước tới chỗ anh và đổi chủ đề: “Trương Thanh Thanh kia, anh đừng lại gần cô ta.” Cô rất ghét người phụ nữ đó.
“Anh biết rồi.” Hứa Gia Ngôn không ngốc, có thể thấy Trương Thanh Thanh đối với anh có hứng thú, nhưng anh chưa từng cho Trương Thanh Thanh hy vọng.
Lúc 9 giờ 50, Hứa Gia Ngôn bước vào phòng thu.
10 giờ 20, Hứa Gia Ngôn trở lại văn phòng nhìn thấy Tiêu Nhược đang ngủ trên ghế sofa.
Ghế sô pha làm bằng gỗ, không có đệm, hơi lạnh, Hứa Gia Ngôn cởi áo khoác đắp cho cô, Tiêu Nhược liền tỉnh lại.
"Hở? Anh về rồi." Cô vặn vẹo eo, ngồi dậy, nhìn thoáng qua áo khoác trên người, vội vàng đứng lên, mặc vào cho anh.
Máy điều hòa không khí trong văn phòng của Hứa Gia Ngôn đang có vấn đề, hiệu quả sưởi ấm không tốt lắm.
Hứa Gia Ngôn kéo áo khoác và ôm Tiêu Nhược vào trong vòng tay của mình, vòng tay của anh rất ấm áp, tay của Tiêu Nhược ôm lấy eo anh.
“Về sau em không cần mỗi ngày đến đón anh, được không?” Anh cảm thấy có lỗi với cô.
Tiêu Nhược ngủ trong một thời gian, tiếng nói hơn nũng nịu, và mang lại một chút duyên dáng: "Nhưng em muốn được ở bên anh nhiều hơn nữa."
Hứa Gia Ngôn cốc nhẹ đỉnh đầu cô: "Ban ngày không phải chúng ta đã ở bên nhau rồi à. ”
Tiểu Nhược cảm thấy: “Không đủ.” Cô muốn ở bên anh 24 giờ mỗi ngày.
Hứa Gia Ngôn lùi lại một bước: “Thứ ba, thứ năm em đến đòn anh còn ngày thường em tan làm hay đi thẳng về nhà.”
Tiêu Nhược không vui, ngẩng đầu khỏi cánh tay anh, khéo léo đưa mắt sang: “Em dọn đến sống cùng anh thì sao?”
Lỗ tai của Hứa Gia Ngôn có chút đỏ lên, anh lắc đầu.
Tiêu Nhược không hề xấu hổ: “Bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ sống thử với nhau.” Miệng cô bĩu ra.
Hứa Gia Ngôn dỗ dành cô: “Đó là người khác.”
Tiêu Nhược giơ tay sờ chóp mũi của anh: “Anh là người tối cổ sao?”
Anh nói “Ừm”, “So với em thì hơi già.”
Tiêu Nhược khẽ khịt mũi “Không phải chỉ lớn hơn em sáu tuổi sao? Chỉ với khuôn mặt này của anh, nói anh nhỏ hơn mười tuổi người ta cũng tin đó.” Cô lại nghĩ đến Trương Thanh Thanh, trong lòng nổi lên ghen tị: “Trương Thanh Thanh kia, dù biết anh có bạn gái rồi mà cô ta vẫn một lòng một dạ hướng về anh.”
Thật tức giận.
Hứa Gia Ngôn mỉm cười, “Anh chỉ thích em.” Khi anh hạ giọng nói, giọng nói mang theo một chút ấm áp truyền vào, nghe như gió thổi đêm tháng năm.
Tiêu Nhược bị dỗ ngọt khóe miệng mím lại, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: “Sao bây giờ anh lại có cái miệng ngọt ngào như vậy?” Cô dùng ngón trỏ chạm vào môi anh, lần nữa và lần nữa.
“Anh muốn dỗ em nhiều hơn.” Anh biết cô thích nghe.
Tiêu Nhược bĩu môi, “Chỉ để dỗ em?”
“Không phải.” anh vẫn có chút lo lắng, giải thích: “Là lời nói trong lòng, là dùng tâm để dỗ em.”
Tiêu Nhược bị biểu cảm của anh chọc cười. Cô nói: "Sao anh lại nghiêm túc như vậy? Em chọc vui thôi." Cô chớp mắt, giọng điệu có chút tức giận: "Anh không đi về sao?"
Hứa Gia Ngôn cầm lấy nạng đứng bên ghế sô pha xoay người tắt máy sưởi, ôm cô bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...