Chương 20: Nụ hôn đầu
Ra khỏi nghĩa trang, Hứa Gia Ngôn nhìn thấy cách đó không xa có một người đang đứng dưới tán cây hoa quế.
Cô gái lần trước ôm anh xong vội vàng chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là Tiêu Nhược, cô tìm tới đây.
Đã thích anh ba năm, Tiêu Nhược chắc chắn biết anh sẽ đến Huyện Phương Sương vào những ngày này trong năm.
Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên, chống gậy đi tới: “Sao em lại tới đây?”
Tiêu Nhược mặc một chiếc áo khoác đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng, để lộ bên ngoài mắt cá chân.
Môi cô run lời nói cũng run: “Em tới tìm anh.” Thật ra năm ngoái cô cũng đến, nhưng đều là bí mật, cô bí mật theo anh về nhà, biết nhà anh có một ổ khóa màu vàng, được treo trên cánh cổng sắt, cô bí mật theo anh đến nghĩa trang, cô cũng biết bia mộ bố mẹ anh là bia nào, sau khi anh đi cô đã đặt hoa và thắp nhang lên mộ bố mẹ anh.
Hứa Gia Ngôn nheo mắt im lặng.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô đưa bàn tay nhỏ lạnh lẽo trong túi cho anh, đáng thương nói: “Tay em lạnh quá…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay phải không cầm gậy của Hứa Gia Ngôn run nhẹ, do dự một chút, anh từ từ duỗi tay phải ra đưa cho cô. Đôi tay anh vừa trắng vừa dài.
Tiêu Nhược nắm tay anh, bàn tay của cô rất nhỏ, cô lấy tay anh chà vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm.
Hứa Gia Ngôn đưa cô về nhà, Tiêu Nhược cũng không buông tay suốt dọc đường đi, lúc thì nắm bàn tay lúc thì hai tay ôm, giống như một đứa trẻ sợ lạc hoặc bị bố mẹ bỏ rơi.
Vừa vào sân còn chưa kịp mở cửa đại sảnh, bà Trương bên cạnh đã đi ra, đứng ở ngoài sân gọi lớn: “Gia Ngôn, ăn cơm.”
“Bà Trương cháu tới ngay.”
Anh rút tay mình ra khỏi tay Tiêu Nhược, kéo khoảng cách với cô, không dám nhìn cô: “Em ăn chưa?”
Tiêu Nhược đáng thương chớp đôi mắt: “Chưa.” Cô cố ý bổ sung thêm một câu: “Em cũng chưa ăn sáng.”
“Bà Trương bên cạch có nấu cơm.” Anh nói: “Nếu em không chê__”
“Em không ghét bỏ!” Cô làm sao có thể chê được, cô không có nũng nịu đến vậy đâu.
Hứa Gia Ngôn không nói gì thêm xoay người bước ra ngoài, Tiêu Nhược đi theo sau anh nhu một con mèo tội nghiệp.
Bà Trương nhìn thấy Hứa Gia Ngôn đưa một cô gái qua, đôi mắt cong lên: “Là bạn gái sao?”
Hứa Gia Ngôn vội vàng giải thích: “Không, không phải là một người bạn thôi.”
Tiêu Nhược đi đến bằng tay không, có chút thận trọng cúi người xuống rất lịch sự.
“Cháu chào bà Trương ạ.”
“Tốt Tốt.” Bà Trương rất cởi mở “Nào vào ngồi đi.”
Bạn đời của bà Trương qua đời đã nhiều năm, còn con trai và con gái của bà thì ở xa, tối thỉnh thoảng ghé qua ăn tối.
Người ta khi về già chỉ mong con cháu đầu gối tay ấp.
Bà Trương nấu ba món mặn một món canh, trên bàn chỉ có hai cái chén, Hứa Gia Ngôn đi lấy thêm một cái chén khác, bới cho Tiêu Nhược nửa chén cơm.
Sau bữa ăn, Hứa Gia Ngôn đi rửa chén, bà Trương không đồng ý nhưng anh nhất quyết không chịu, bà Trương chỉ có thể kéo Tiêu Nhược cùng ngồi trên ghế sô pha.
“Tên cháu là Nhược Nhược phải không?” Bà đặt tay Tiêu Nhược vào lòng bàn tay.
“Vâng.” Tiêu Nhược nhìn vào nhà bếp.
Bà Trương nói: “Cháu thích Gia Ngôn à?”
Tiêu Nhược lập tức mím môi, lúc ăn cơm cô chỉ nói có mấy câu, rõ ràng như vậy sao?
Bà đã sống hơn bảy mươi tuổi, tuy không nhìn rõ nữa nhưng tâm tư cô gái nhỏ này lại viết rõ trên mặt.
Bà Trương nói thẳng: “Gia Ngôn, đứa trẻ này số mệnh không tốt. Nó đã từng là một người vui vẻ. Sau khi tai nạn xảy ra, tính tình đã trầm xuống, không nói nhiều như trước, cũng chẳng chịu cười.” Bà Trương nói đầy ẩn ý, nhìn cô: “Chắc đứa trẻ đó không muốn liên lụy đến con.”
“Bà ơi,” Ánh mắt cô không tự chủ được vui mừng: “Ý bà là…” Cô nhìn về phía phòng bếp.
Ba Trương chậm rãi gật đầu: “Lúc ăn cơm thằng bé cứ nhìn trộn con miết thôi.”
Khuôn mặt Tiêu Nhược đỏ bừng, khẽ nhìn bà Trương: “Ý bà là anh ấy chỉ giả bộ?”
Đôi mắt bà Trương cong lên đầy ý cười: “Bà đợi ăn kẹo cưới của hai cháu.”
Tiêu Nhược nghe được câu nói này, trong lòng nở hoa, cô hứa: “Đến lúc đó, cháu sẽ mời bà đến uống rượu mừng của bọn cháu.”
Bếp rất gần phòng khách. Vòi nước bồn rửa đã tắt từ lâu, Hứa Gia Ngôn cầm chén đã rửa trong tay đứng ngây người…
Buổi chiều, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược cùng bà Trương trò chuyện một lúc mới ra về.
Tiêu Nhược đi theo sau anh như một cái đuôi.
Vào trong sân, Hứa Gia Ngôn quay đầu hỏi cô: “Buổi sáng em đi bằng cái gì đến?”
“Đi tàu.” Cô cố ý không lái xe.
Không có tàu cao tốc ở huyện Phường Sương, chỉ có tàu lửa và xe buýt được sử dụng.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời nhiều mây, có lẽ là muốn mưa, “Thời tiết không tốt, em về sớm đi.”
“Còn anh?” Tiêu Nhược hỏi: “Khi nào anh về? Ngày mai?”
“Ừm.” Anh nói: “Anh đưa em ra ga.”
Tiêu Nhược lùi lại một bước, bàn bạc, nhưng vẻ mặt lại rất cố chấp: “Ngày mai em về với anh nhé?”
“Không được.” Anh trực tiếp từ chối: “Về sớm đi, đừng để bố mẹ lo lắng.”
Cô cúi đầu, nhìn ngón chân, nhớ tới lời bà Trương từng nói, kiên quyết ngẩng đầu: “Em sẽ không đi.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Kỳ thực cô không muốn đi khỏi đây, anh cũng không có biện pháp.
Tiêu Nhược bĩu môi: “Nếu anh không cho em vào, em sẽ qua ở nhờ nhà bà Trương.”
Hứa Gia Ngôn: “…” Chỉ mới gặp nhau được một lúc mà cô đã biết lấy bà trương ra làm lá chắn rồi.
Hứa Gia Ngôn thở dài, lấy chìa khóa mở cửa.
Đồ đạc trong đại sảng đều đã cũ, Hứa Gia Ngôn mở công tác tổng, đi vào phòng bếp mở van nước, sau đó vén tấm vải phủ trên ghế sô pha ra, Tiêu Nhược đứng ở cửa, hai chân chần chừ bước vào, chỉ nhìn anh làm mọi thứ.
Hứa Gia Ngôn lau sạch ghế sô pha, “Ngồi đi.”
Tiêu Nhược đi tới, ngồi xuống.
Mưa nói đến là đến, rơi tí tách, đập xuống nền bê tông trong sân.
Hứa Gia Ngôn đi đun nước, trong bếp dùng bếp gas, Hứa Gia Ngôn ngồi trên chiếc sô pha đơn khác, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Em ở đây, gia đình em có biết không?”
Cô lắc đầu.
Anh nói: “Em báo với gia đình đi.”
Tiêu Nhược nói được nhưng không có đi lấy điện thoại trong túi.
Mưa ngoài cửa nặng hạt dội vào những cây cao trĩu quả khiến chúng càng thêm xanh tốt.
Tiêu Nhược hỏi: “Đó là quả quýt hay là quả cam?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Là cam.”
“Ngọt không?”
Hứa Gia Ngôn không trả lời, đứng lên đi thẳng đến cửa sổ.
Anh rất cao, và anh có thể chạm tới những cành cây bị uốn cong bởi những quả cam.
Anh hái hai quả cam rồi đi vào, trong phòng Tiêu Nhược đã đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Hứa Gia Ngôn không hỏi cô có ăn hay không, đã đi vào bếp.
Anh mang những quả cam đã cắt xong đặt chúng trên bàn trà.
Lúc này ấm đun nước báo động, anh lại vào bếp.
Tiêu Nhược cầm một miếng cam lên cắn một cái, nó có vị chua ngọt, rất ngon. Cô ăn ba miếng, trên bàn trà không có khăn giấy nên đi vào phòng bếp, vừa vào bếp đã đụng phải Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn trên tay cầm một ly nước, trong ly có nước nóng, may mà vào mùa đông cô mặc nhiều nước chỉ đổ ra áo khoác.
Tiêu Nhược không cảm nhận được điều đó, nhưng Hứa Gia Ngôn lại sửng sốt, anh lấy tay phủi quần áo bị đổ nước của cô, mặc kệ nước nóng đã dính lên tay.
Tay anh đỏ bừng.
Tiêu Nhược càu mày, định kéo anh đến phòng tắm, Hứa Gia Ngôn nắm tay cô nói: “Không sao một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn tay anh rồi ngẩng đầu lên, mắt hai người chạm vào nhau.
Hứa Gia Ngôn ánh mắt né tránh, vừa nhắm mắt lại, anh cảm thấy trên môi mình được bao phủ bởi một sự mềm mại.
Tiêu Nhược nhón chân lên, áp môi cô vào anh hôn nhẹ.
Người bị hôn đôi mắt đỏ hoe, lông mi rung lên bần bật, tim như nổi trống.
Cô gái nhỏ thích anh có đôi môi rất mềm mại, son dưỡng có mùi trái cây, và một chút mùi... cam.
“Hứa Gia Ngôn,” cô đặt tất cả những suy nghĩ của mình vào đôi mắt dịu dàng, e thẹn, tràn đầy tình cảm của một cô bé: "Em không bao giờ nghĩ anh khác với những người ngoài kia. Với em, anh tốt hơn những người khác. Tầm mắt em rất cao đã nhìn rất nhiều người chỉ có anh là lọt vào mắt em.”
Chỉ có anh, để cô thử hết sức thích một lần.
Bà Trương nói rằng anh từ chối cô vì không muốn liên lụy cô nên cô mới mở lời.
Đôi mắt của cô gái nhỏ rất sáng, giống như những vì sao trong đêm hè, bắt mắt đến mức khiến người ta không thể dời mắt, nhưng anh không dám nhìn.
Anh lại tiếp túc nhắm mắt, lông mi che đi ánh sáng dịu dàng trong mắt, anh tự phủ nhận mình: “Anh không tốt như em nghĩ.” Cơ thể anh không hoàn chỉnh.
Nhưng trong lòng Tiêu Nhược anh là tốt nhất, “Em không quan tâm, mặc kệ anh trông như thế nào, em đều thích.”
Bên ngoài hạt mưa dịu lại, tiếng mưa vẫn không ngớt.
****
Chạng vạng, trời đã tạnh mưa, vừa mới mưa nên không khí hơi ẩm ướt, ánh đèn dưới mái hiên bất sáng khiến sân nhà mơ hồ.
Hứa Gia Ngôn biết cô rất cứng đầu, nếu anh không rời đi, có lẽ cô sẽ ở lại đây qua đêm.
Tiêu Nhược chụp vài tấm ảnh dưới gốc cây cam rồi bước vào nhà, thấy tấm rèm trắng lại phủ lên ghế sofa, cô chạy vào bếp thấy Hứa Gia Ngôn đang tắt van nước.
“Đêm nay anh không ở lại đây sao?” Tiêu Nhược đứng ở cửa phòng bếp.
“Ừm,” anh đứng thẳng dậy, xoay người: “Trở về đi.”
Tiêu Viêm chỉ vào mình, sau đó chỉ vào anh: “Em, chúng ta về cùng nhau sao?”
Anh gật đầu.
Ga tàu rất ồn ào với nhiều người ra vào, có hàng rong và tiếng trẻ con khóc.
Vé tàu đi về là 7 giờ, huyện Phương Sương cách Phan Thành không xa, đi tàu chưa đến 3 tiếng.
Ghế của hai người được nối với nhau, Hứa Gia Ngôn để Tiêu Nhược ngồi ở bên trong.
Trên đường đi, Tiêu Nhược ngủ đầu lắc qua lắc lại, Từ Gia Thuần nhẹ nhàng dựa đầu cô vào vai anh, anh cúi đầu, có thể nhìn thấy lông mi dày cùng chóp mũi nhỏ nhắn của cô, cùng với đôi môi anh đào đã hôn anh.
Khóe miệng anh cong lên khi anh nhìn chằm chằm vào cô.
Tiêu Nhược ngủ trên vai anh, gương mắt trên vai anh cọ nhẹ, dù sao cũng không biết là ngủ thật hay là giả, cánh tay trái của cô đặt lên vai phải của anh. Sau khi dừng lại vài giây, cả người cuộn tròn vào lòng anh, hai tay vòng qua cổ.
Hứa Gia Ngôn không động đậy để cô đùa nghịch.
Chỉ khi cô đã ngủ, anh sẽ không từ chối cô, mới để cô tùy ý làm bậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...