Lúc sau cơn mưa lớn ngày dần dần nhỏ lại, đợi đến khi tạnh hẳn thì cũng đã là nửa đêm.
Cố Mậu Hành nhìn đồng hồ: "Cứ ngủ ở lại đây thôi, giờ này quay về thì không an toàn."
Ninh Lục Ly gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nhìn Cố Mậu Hành lấy drap giường sạch từ trong tủ ra đổi: "Đồ trong nhà cậu cũng chuẩn bị đầy đủ nhỉ."
Cố Mậu Hành: "Ừ, thực ra mỗi năm tôi đều đến đây ở vài ngày...tới tìm bác sĩ tâm lý nọ để nói chuyện, dù sao thì ông ấy cũng hiểu rõ tình trạng của tôi nhất."
Tuy lúc nãy Ninh Lục Ly đã xem hết đống báo cáo trị liệu nhưng anh vẫn có hơi lo lắng: "Sao vậy? Vẫn còn vấn đề nào nữa sao?"
Cố Mậu Hành ngoảnh đầu lại: "Em yên tâm, tôi chỉ là muốn ổn định trạng thái tâm lý một chút thôi."
Hắn im lặng một lúc rồi lại nói: "Từ sau khi làm lành với em thì ngay cả chứng mất ngủ của tôi cũng hết rồi."
Ninh Lục Ly càu nhàu: "Nói như tôi là thuốc an thần ấy."
Cố Mậu Hành: "Không phải thuốc an thần mà là thuốc của tôi."
Cố Mậu Hành này hát thì lệch tông nhưng giọng nói lại là đỉnh của đỉnh.
Nhất là khi hạ thấp giọng nói, âm thanh ưu nhã như tiếng đàn cello vang lên bên tai.
Điều này làm cho một người cực kì nhạy cảm với âm thanh như Ninh Lục Ly tê dại từ xương cột sống tới vành tai.
"Dừng! Trải drap giường của cậu đi." Ninh Lục Ly cắt ngang hắn, "Cậu đang quyến rũ tôi, phạm quy!"
Cố Mậu Hành chớp chớp mắt không hiểu Ninh Lục Ly bị làm sao, hắn nhìn dáng vẻ xù lông của Ninh Lục Ly thì cũng chỉ đành ngoan ngoãn trải drap giường.
Khi Ninh Lục Ly tắm xong đi ra ngoài thì phát hiện Cố Mậu Hành đã trải drap giường ra sô pha còn để cả gối.
Anh cảm thấy lạ, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Cố Mậu Hành trả lời: "Tối nay tôi ngủ ở sô pha."
Ninh Lục Ly thấy khó hiểu: "Cậu làm vậy làm gì? Chúng ta cũng chẳng phải lần đầu ngủ chung, giờ lại bày trò này làm gì?"
Cố Mậu Hành cười khổ: "Tình hình bây giờ khác rồi, sau khi mối quan hệ của chúng ta có thay đổi, tôi sợ đêm khuya vắng vẻ tôi sẽ không khống chế được bản thân mình."
"..." đến giờ Ninh Lục Ly vẫn chẳng có chút tự giác nào, suy cho cùng hai người thật sự quá thân thiết, anh cũng chẳng có khái niệm về những chuyện người yêu nhau nên làm.
"Không khoa trương đến vậy chứ.
Đồng chí Cố Mậu Hành, tôi thấy cậu ngày thường như ông lão dưỡng sinh, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, không đến mức nửa đêm biến thành cầm thú chứ?"
Cố Mậu Hành dịu giọng nói: "nn, em vô thức bài xích tiếp xúc thân thể nên không hiểu cảm giác này cũng là bình thường.
Tôi không hề có ý nghĩ gì với người khác, nhưng em thì lại khác."
Hắn xoa xoa cằm rồi nghĩ ra được một từ cực kì thích hợp: "Ờ, giống như một bát thịt kho tàu đặt trước mặt một người bị đói ba ngày vậy.
Nếu có thể thêm chút hiệu ứng thì mắt tôi bây giờ sẽ phát ra ánh sáng anh lè rồi đó."
"Biến! Cậu mới là thịt kho tàu!" Ninh Lục Ly vén vạt áo lên, "Tôi tốt xấu gì cũng phải là...là...sườn xào chua ngọt!"
Cố Mậu Hành nhìn phần bụng dưới trắng trẻo trước mắt, tuy không có 8 múi nhưng vì thường xuyên vận động nên vẫn có đường nét cơ bụng.
"Cậu muốn làm gì hả!" Ninh Lục Ly lùi lại một bước, buông áo xuống một cách cảnh giác.
Lúc này Cố Mậu Hành mới nhận ra, vậy mà hắn lại vô thức đưa tay ra muốn chạm vào đối phương.
"Tôi đâu có 8 múi bụng, muốn sờ thì cậu tự sờ của mình đi." Ninh Lục Ly trừng hắn, mắt anh cũng sắp trợn ngược lên rồi.
Cố Mậu Hành nhớ tới câu hỏi trên Zhihu mà hôm đó hắn nhìn thấy trong điện thoại của Ninh Lục Ly: "Cậu có muốn thử không?"
"Hả? Gì cơ?" Ninh Lục Ly không hiểu.
"Xúc cảm của tám múi bụng?"
"Ai..ai thèm sờ....ừm thì, cậu đã kiên quyết như thế thì tôi miễn cưỡng sờ thử vậy."
Khi anh từ chối được nửa đường thì Cố Mậu Hành trực tiếp vén áo lên.
Ninh Lục Ly cam đoan, anh chỉ là thấy Cố Mậu Hành quá nhiệt tình nên mới không nhẫn tâm làm hắn thất vọng mà thôi.
Suy cho cùng thì Cố Mậu Hành là một người bệnh về tâm lý, vẫn phải chiều theo một chút.
Nghĩ tới đây, Ninh Lục Ly cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng thêm.
Thân hình của Cố Mậu Hành có thể nói là hoàn hảo nhất trong số sao nam của Hoa quốc.
Vai rộng eo thon chân lại dài, bụng không có mỡ thừa, đường nét cơ bắp rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ.
Ninh Lục Ly càng nhìn càng thấy hâm mộ, anh giơ ngón tay ra chọc thử một cái.
Cố Mậu Hành căng cứng phần cơ bụng lại theo phản xạ, điều này khiến đường nét tám múi bụng lộ rõ hơn.
"Xúc cảm dường như cũng được, không ngờ nhìn cậu thô như vậy mà da dẻ cũng được ha." Ninh Lục Ly không nói nhiều lời áp cả bàn tay lên.
Tay Ninh Lục Ly mới dán lên bụng còn chưa cảm nhận được hết xúc cảm của bụng tám múi thì Cố Mậu Hành đã đột ngột đứng dậy.
"Tôi đi tắm đây." Cố Mậu Hành vứt lại câu này rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Tay Ninh Lục Ly vẫn còn giơ ra: "Đồ keo kiệt, sờ thêm hai cái cũng không cho."
Cuối cùng, Cố Mậu Hành vừa bước ra khỏi phòng tắm vẫn quyết định ngủ ở sô pha.
Con đường chỗ này cách xa đường chính, vô cùng yên tĩnh.
Ban ngày ghi hình cũng tiêu tốn nhiều thể lực, cuộc nói chuyện buổi tối lại tốn không ít nơ ron.
Ninh Lục Ly đúng là vừa ngã đầu vào gối đã ngủ say.
Anh hoàn toàn không mấy phút sau người đang nằm trên sô pha ngồi dậy, đi tới đầu giường ngồi nhìn anh cả đêm.
Khi Cố Mậu Hành thấy hô hấp Ninh Lục Ly khẽ thay đổi thì hắn quay trở lại sô pha, giả vờ như chưa có chuyện gì.
Hắn biết rõ trạng thái của Ninh Lục Ly, hắn không thể biểu hiện tính xâm lược quá mức, như vậy sẽ dọa Ninh Lục Ly sợ.
Khi Ninh Lục Ly tỉnh lại thì thấy Cố Mậu Hành ngồi trên sô pha.
Anh ngồi trên giường nhìn Cố Mậu Hành ngẩn người, anh cảm thấy không đúng lắm.
Người ngồi ở kia rõ ràng là người thân thuộc tới mức không thể thân thuộc hơn được nữa, nhưng sau khi mối quan hệ có sự thay đổi thì Ninh Lục Ly lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, thậm chí anh còn có thể nhận ra rất nhiều điểm khác biệt trên người Cố Mậu Hành.
Ví dụ như đôi mắt của hắn, đường nét của Cố Mậu Hành sâu sắc hơn người Hoa quốc khác, xương lông mày của hắn rất cao.
Bởi vì bà ngoại của mẹ Cố Mậu Hành là người nước E nằm phía Bắc Hoa quốc.
Đặc trưng huyết thống nước ngoài của Cố Mậu Hành được thể hiện qua cái mũi cao và đôi mắt sâu.
Khi đôi mắt của hắn rơi trên người bạn sẽ khiến bạn bất giác nín thở.
Theo lời fan Cố Mậu Hành thì là: "Bệ hạ là người đàn ông có thể khiến bạn mang thai bằng ánh mắt."
Cố Mậu Hành nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Ninh Lục Ly thì mỉm cười bước tới nói: "Sao vậy? Ngủ tới mức ngốc luôn rồi à?"
Ninh Lục Ly không nể mặt, anh hất văng cái tay Cố Mậu Hành định xoa đầu anh đi: "Cho dù bây giờ cậu là bạn trai của tôi thì cũng không được tùy tiện xoa đầu của tôi."
"Được, em đi tắm trước đi, mười một giờ trưa nay chúng ta sẽ bay về nước.
Chúng ta phải mau quay về."
Ninh Lục Ly nghe xong thì nhảy khỏi giường, chuyện anh nghĩ tới không phải chuyện lên máy bay mà là bây giờ nhân lúc còn sớm nhanh chóng quay về.
Nếu không thì sẽ gặp phải nhân viên tổ tiết mục bên ngoài khách sạn mất.
Hai người họ mặc quần áo ngày hôm qua, lại đi từ bên ngoài về khách sạn, quả thực là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Hai người họ chẳng làm gì hết, chỉ có một nụ hôn đơn thuần của mối quan hệ giữa nam và nam.
Lịch trình ghi hình "Cộng Sự Tuyệt Nhất" còn khoảng một nửa, Ninh Lục Ly không muốn trong nửa phần ghi hình còn lại bị đánh giá bởi ánh mắt kì lạ của mọi người.
Nói cho cùng thì chuyện "phim giả tình thật" này mà truyền ra ngoài thì Ninh Lục Ly cũng vẫn cảm thấy ngại lắm.
Ninh Lục Ly nói ý của anh với Cố Mậu Hành, đại khái là tạm thời giữ bí mật quan hệ của bọn họ, đợi ổn định và khi người nhà họ chấp nhận rồi thì công khai cũng chưa muộn.
Cố Mậu Hành hiểu được nỗi lo lắng của Ninh Lục Ly, tất nhiên là hắn sẽ không có bất cứ ý kiến phản đối nào.
Thế nhưng ghét của nào trời trao của nấy, Ninh Lục Ly mới đặt chân vào sảnh khách sạn, ngẩng mặt lên thì thấy Đới Cao Quân đi tới.
Đới Cao Quân nhìn hai người họ, trên mặt nở nụ cười kì lạ: "Ây dô, mới sáng sớm mà..."
Cô còn chưa nói hết thì Ninh Lục Ly đã lườm sang: "Dậy sớm ra người hóng gió không được à?"
Đới Cao Quân căn bản là không mắc lừa: "Chưa thay quần áo kìa."
"Tôi có mấy bộ quần áo cùng kiểu dáng đấy, không được hả?"
"..." Đới Cao Quân á khẩu, "được chứ được chứ."
Nhìn bóng lưng Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành bước vào trong thang máy, Đới Cao Quân cảm thấy cô lại có linh cảm sáng tác rồi, một đêm kích tình ở ngoại quốc, chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy rất kích động rồi.
***
Tiểu Liễu lại tới sân bay đón idol, lần này trên xe còn có Tiểu Kha - bạn thân nhất của cô.
Tiểu Kha thấy Tiểu Liễu bỏ qua một hàng dài chỗ đậu xe rồi đi thẳng tới khu E vắng vẻ nhất: "Ý, bên kia có chỗ đậu mà, dừng ở đó là được rồi."
"Không thích, tao muốn dừng ở khu E." Tiểu Liễu mắt nhìn đằng trước, không chút lay động.
"Khu E cách lối ra xa bỏ mẹ, lát nữa chạy mệt chết, mày tính giảm cân à?" Tiểu Kha thật sự là không hiểu được cách làm của Tiểu Liễu, từ khu E này tới lối ra quốc tế ít nhất cũng phải 20 phút.
"Khu E là khu đậu xe định mệnh của tao đó, lần trước tao gặp được Bệ hạ và Ninh Lục Ly ở đây đấy."
"Thật á?" mắt Tiểu Kha sáng lên, nhưng nghĩ lại cô lại nói thêm một câu, "Chuyện kiểu này có thể gặp được một lần đã không tệ rồi, cho dù tỉ lệ rút được thẻ SSR của mày có kinh người, là Âu Hoàng trời sinh đi nữa thì cũng không thể may mắn như vậy đâu."
"Mặc kệ, dù sao từ khi gặp Bệ hạ ở khu E này thì tao đã thề trong lòng rằng sau này đến sân bay thì sẽ đậu xe ở khu này."
"Thôi được."
Thấy con bạn kiên quyết như vậy, Tiểu Kha cũng hết cách.
Dù sao thì sau khi đậu xe xong rồi chạy qua đó chắc cũng kịp đón.
Tiểu Liễu này bẩm sinh đã may mắn, nói không chừng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hai cô gái đậu xe xong thì Tiểu Kha gấp gáp kéo Tiểu Liễu chạy về hướng thang máy.
"Chờ đã, chậm thôi." Từ khi xuống xe Tiểu Liễu đã nhìn xung quanh, tuy không nhìn thấy ai nhưng vẫn không chết tâm.
Thấy rồi.
Tiểu Liễu kéo Tiểu Kha lại: "Bên kia có người kìa."
Tiểu Kha nghe xong thì quay lại.
Quả thực là có hai người đang đứng trong góc khuất, nhìn dáng người thì đều là con trai.
"Số tao sẽ không đỏ thế chứ." Tiểu Liễu hạ giọng nói, nhảy cẫng ngay tại chỗ lộ ra sự kích động.
"Không đùa chứ, hành động của hai người kia quá là thô tục, đồi phong bại tục.
Bệ hạ là tấm gương của giới giải trí, sao có thể làm ra loại chuyện này được."
Nghe Tiểu Kha nhắc nhở Tiểu Liễu mới nhận thấy chỗ không đúng.
Hai người kia đứng trong góc, một người đứng một người ngồi xổm, tư thế thật sự là một lời khó nói hết.
"Nhưng trực giác tôi mách bảo không qua đó xem thì sẽ hối hận cả đời." Tiểu Liễu có chút chần chừ nhưng lại không muốn rời đi như vậy.
Tiểu Kha nghĩ ngợi rồi quyết định vẫn tin tưởng vào trực giác của Âu hoàng Tiểu Liễu: "Vậy thì nhỏ tiếng thôi, đừng để bị phát hiện.
Nếu thật sự không phải thì chúng ta đừng nhìn trộm bọn họ."
Hai cô gái len lén di chuyển sau những chiếc ô tô, cách đủ gần rồi thì cuộc nói chuyện của hai người kia truyền tới.
"Cố Mậu Hành, vẫn chưa xong à, để tôi tự làm đi, ai ui, đau chết mất, cái eo của tôi."
Đừng có động đậy.
Tôi đã nhắc em bao lần là đừng có dùng tư thế đó rồi, không nghe lời tôi giờ bị đau eo rồi."
Tiểu Liễu và Tiểu Kha bốn mắt nhìn nhau, họ cảm thấy dường như họ đã nghe thấy điều gì đó khủng khiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...