Một Nhánh Anh Đào


Trống thấy mới dây hỗn độn trên eo Ngọc Thủy Sương cùng với đôi tay run bần bật.

Khóe môi Tiêu Minh cong lên, hóa ra Ngọc tiểu thư này cũng biết sợ cơ đấy.
Hắn vương tay gỡ đoạn thắt lưng bị nàng cột thành một mới rối tung, tay Tiêu Minh vừa chạm đế vòng eo thon thả đã bị Ngọc Thủy Sương giữ chặt lại.

Hắn ngước mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt Ngọc Thủy Sương lúc này chứa đầy vẻ hoang mang tột độ, mồ hôi lấm tấm trên trán từng hạt.

Đôi bàn tay nhỏ bé giữ lấy tay hắn vẫn còn nhẹ run.
Bộ dạng yếu mềm của nàng lúc này khác hẳn dáng vẻ cứng đầu cố chấp khi nãy, điều đó khiến Tiêu Minh nổi hứng trêu đùa vài câu.
"Đến bây giờ mới sợ à?" Hắn nói với giọng điệu châm chọc.
"Những chỗ không nhìn thấy đã nhìn rồi, chỗ không nên chạm đã chạm rồi.

Cô phản ứng ngược ư?" Hắn tiếp tục nói.
Ngọc Thủy Sương nghe hắn nói xong, nàng vội lắc đầu.

Nàng quả thật có sợ vì đây là chuyện quan trọng nhất đời nữ tử, muốn trao cho ai phải quyết định kỹ lưỡng.

Một khi đã hiến dâng rồi, nàng sẽ như cánh chim ngày gió lớn, hiến dâng tự do để đổi lấy sự che chở của cầm lồng.
Nàng đã quyết định, nếu Tiêu Minh muốn nàng không màng danh phận.

Hiến dâng cho hắn tất cả, bởi mạng nàng là do hắn vớt lên.

Có điều chuyện buộc thắt lưng này, nàng không muốn để hắn làm.
"Đôi tay tướng quân cầm đao, rút kiếm chiến đấu.

Làm sao có thể dùng đôi tay này làm mấy chuyện vặt vãnh của nữ tử.


Tiểu nữ cảm thấy không xứng."
Tay của tướng quân để cầm đao kiếm làm chuyện lớn, làm sao nàng có thể để hắn buộc thắt lưng cho nàng được.

Chuyện này là chuyện của nữ tử, há có thể để nam nhân động vào.

Tiêu Minh còn là Đại tướng quân cao cao tại thượng, xung quanh trăm người hầu hạ, sao nàng có thể để hắn hầu hạ nàng kiểu này cơ chứ.
Tiêu Minh nhìn nàng một hồi lâu, hắn nhíu mày.

Tay nào mà chẳng là tay, rõ ràng là Ngọc tiểu thư này cảm thấy bản thân mình thấp kém không đáng được ai giúp đỡ.

Điều này khiến hắn không vui, hắn cho rằng người trong thiên hạ ai cũng đều có giá trị.

Lính canh cửa có giá trị của lính canh cửa, trộm cướp cũng có giá trị của trộm cướp, Ngọc Thủy Sương cũng có giá trị riêng của mình.
Hắn hất bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt tay hắn ra, Tiêu Minh nhanh chóng buộc lại thắt lưng cho Ngọc Thủy Sương một cách chỉnh chu, ngay ngắn không lệch dù chỉ một chút.

Tiêu Minh nhìn chiếc thắt lưng trên eo nàng mà vừa ý, hắn ôn tồn nói:
"Xứng hay không xứng có ý nghĩa gì? Nếu xứng, người buộc thắt lưng này là Tiêu Minh, nếu không xứng người buộc thắt lưng vẫn là Tiêu Minh ta.

Vậy xứng hay không xứng có gì khác nhau, khi người buộc thắt lưng cho cô vẫn cùng một người là ta."
Đúng.
Lời Tiêu tướng quân nói rất đúng, xứng hay không xứng thì có ý nghĩa gì? Đến cuối cùng người quyết định vẫn là Tiêu Minh, cho dù Ngọc Thủy Sương có không muốn thì quyền quyết định không ở tay nàng.

Đó chính là quy luật của kẻ cầm quyền.

Chỉ cần người cầm quyền nói xứng, cho dù có kẻ nọ có đốn mạt, tồi tệ thế nào cũng trở nên xứng đáng ngay tức khắc.
Ngọc Thủy Sương lặng im, nàng chẳng biết đáp lời hắn thế nào.

Người bên cạnh là kẻ nắm quyền lực trong tay, mỗi một đạo lý hắn rút ra đều là từ những lần bơi trong biển máu, chạy trong biển lửa.

Mọi suy nghĩ của nàng gần như đã bị hắn đọc thấu, như một quyển sách đối với kẻ thiên tài.

Chỉ cần lướt mắt qua trang đầu tiên đã hiểu rõ nguyên lý trăm trang tiếp theo.
Thấy nàng trầm ngâm im lặng, hắn cũng chẳng muốn nói thêm.

Tiêu Minh xoay bước rời khỏi phòng để mặc Ngọc Thủy Sương ngây ngốc trên giường.

Một lát sau đại phu từ bên ngoài bước vào, phía sau là Mân Mân đang hớt hải chạy vào theo.
Mân Mân không giấu được lo lắng, miệng em liên tục hỏi han nàng.
Nhưng Ngọc Thủy Sương làm sao dám kể lại những chuyện này đã trải qua vài khắc trước.
Một chữ cũng không dám kể.
Cổng Tiêu phủ mở toang, cỗ xe ngựa nhanh chóng lăn bánh rời khỏi Tiêu phủ, người ngồi bên trong đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.
Tiêu Minh lúc này đang ngả lưng trên ghế thái sư đặt ở thư phòng.

Hương trà thoang thoảng bay theo làn khói quấn quít bên mũi hắn.


Thế nhưng Tiêu Minh lại cảm thấy trà sen thượng hạng mà hắn yêu thích này chẳng còn thơm như thường ngày.

Tâm trí hắn hiện hữu một mùi hương quanh quẩn, đeo bám lấy hắn, mùi hương từ lan da trắng như tuyết của Ngọc Thủy Sương.
"Tướng quân, có thư từ Bảo Thân Vương gửi đến." Thân cận của Tiêu Minh bước vào trong, gã cúi người hai tay dâng lá thư lên.
Hắn vương tay đón lấy lá thư từ tay thuộc hạ thân cận.

Tiêu Minh mở thư ra, lướt mặt đọc một lượt.

Đôi mắt sắc bén thường ngày lập tức đanh lại.
Nội dung thư không dài, đề cập đến chuyện Hoàng quý phi mang trọng tội bị Hoàng thượng phế truất biếm vào Lãnh cung.

Hoàng hậu nương nương tính tình tàn bạo bức ép cung nhân khiến nhiều người bất mãn.

Còn tên Hoàng thượng kia chìm đắm trong tửu sắc, ngày nào cũng là ngày thác loạn.

Quốc khố lúc này cạn kiệt, dân đói lầm than, tiếng kêu oán trong thiên hạ nhiều đến mức trời cao cũng phải lắc đầu.

Giặc ngoại xâm trông thấy cảnh tượng này, chẳng khác nào lũ sói hoang thèm thuồng miếng mồ béo bở, chúng chỉ chực thời cơ đợi con mồi kiệt sức sau đó lao vào cắn xé trăm mảnh.

Nửa năm sau là lúc cơ hội chín mùi, vương quyền đổi chủ.

Bảo Thân Vương căn dặn hắn nên bắt đầu chuẩn bị xuất binh từ bây giờ.
Thư được gấp lại, thuộc hạ thân cận của hắn lập tức mang chậu lửa đến.

Tiêu Minh buông tay thả lá thư kia chậu, lửa cuồn cuộn nuốt trọn lá thư kia chỉ để lại mớ tro tàn.
Nửa năm sao?
Nửa năm đối với hắn mà nói là quá lâu, Tiêu Minh không muốn giương mắt nhìn nhân dân đói khổ thế này, càng không muốn cho tên cẩu Hoàng đế kia có cơ hội trác táng thêm bất cứ một ngày nào nữa.

Nhưng theo lời Bảo Thân Vương, có lẽ hắn ta đã tính toán đường đi nước bước kĩ càng.

Tiêu Minh biết người muốn khởi nghĩa đảo chính nhất là Bảo Thân Vương.

Bởi, Hoàng quý phi bị phế thành dân thường bị biếm vào Lãnh cung, ân oán hậu cung sâu dày.


Kẻ địch không may ngã ngựa, Hoàng hậu sao có thể bỏ lỡ thời cơ.

Khoảng thời gian nửa năm có lẽ là thời điểm nhanh nhất có thể.
Tiêu Minh tạm gác chuyện này sang một bên, mắt hắn dán vào ngọn lửa bập bùng trong chậu.

Hắn cất giọng hỏi: "Nàng ta về chưa?"
Thuộc hạ thân cận của hắn nhanh chóng trả lời: "Bẩm, nô tài đã cho xe ngựa đưa Ngọc tiểu thư về."
Hắn không đáp, xua tay cho gã thuộc hạ lui xuống.
Thư phòng tĩnh lặng, Tiêu Minh chống tay lên cầm bắt đáu suy nghĩ chuyện chính sự.

Nhưng quái lạ thay, lẩn quẩn trong đầu hắn chỉ toàn là giọng nói kiên định của Ngọc Thủy Sương, dáng vẻ cố chấp ngốc nghếch của nàng nữa.

Và cả hình ảnh chiều mưa hôm đó hắn trông thấy, nàng váy trắng thướt tha đứng trong màn mưa tầm tả.

Giống hệt tiên nữ hạ phàm.
Tiêu Minh lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ về nàng, đôi mày cau lại.

Hắn bực dọc ngồi dậy, đôi chân bước về phía giường ngủ, toan đánh một giấc cho khỏe người.
Hắn vừa đặt lưng xuống giường bỗng cảm thấy dưới lưng có vật cồm cộm.

Tiêu Minh ngồi trở dậy, hắn trông thấy dưới đệm còn sót lại một chiếc hoa tai bằng bạc sáng lấp lánh, đây chỉ có thể hoa tai của Ngọc Thủy Sương.

Nàng là nữ tử duy nhất được nằm trên giường của hắn.
Cầm chiếc hoa tai trên tay ngắm nghía một lúc, Tiêu Minh nhếch môi cười: "Xem ra lại phải gặp nhau nữa rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận