Bàn tay mềm mại của Bán Hạ cầm lấy vật kia, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve
trên dưới, tay nàng vừa động, vật kia chính là giật lên một cái, Vô Mạt
cắn chặt răng chịu đựng, dáng vẻ hơi khổ sở. Bán Hạ nhất thời cảm thấy
chơi thật vui, dứt khoát ngồi dậy, chơi đùa dùng tay nhanh chóng vuốt
mấy cái, quả nhiên Vô Mạt càng thở dốc dồn dập, thậm chí còn phát ra
tiếng kêu rên. Bán Hạ suy nghĩ một chút, dứt khoát dùng đầu ngón tay gảy nhẹ đầu nấm kia, đầu nấm đáng thương thình lình bị búng, thế nhưng trên dưới nhếch lên dựng thẳng. (móa ơi, mất máu, chém loạn luôn)
Vô Mạt hung hăng bắt tay nàng, cắn răng nói: "Nàng...nàng. . . . . ."
Bán Hạ khẽ cười một tiếng, cúi □, trong miệng nhỏ giọng nói: "Đừng động."
Nói xong nàng dứt khoát hai cái tay cầm này vật lớn cứng kia, tiếp tục
chơi đùa.
Bàn tay nhỏ bé như có như không vuốt ve qua lại, Vô Mạt chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, chỉ tiếc làm sao cũng không giải
phóng được trong lòng tràn đầy khát vọng. Hắn không nhịn được bắt được
tay nàng, để cho nàng tại nơi trướng đau của mình ma sát lên xuống. Bán
Hạ được hắn dạy như vậy, nhất thời biết được ảo diệu trong đó, đôi tay
nắm chặt, dùng sức di chuyển trên dưới, khiến cho Vô Mạt thoải mái thở
ra, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh một chút nữa, dùng sức chút." Bán Hạ
nghe lệnh, không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ tay.
Dưới ánh trăng, tay đều muốn đau Bán Hạ ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Vô Mạt
gân xanh trên trán nổi lên, khuôn mặt kiên nghị đầy mồ hôi, mái tóc đen
không buộc tán loạn tỏa ra trên chiếu, mà y phục đã sớm cởi ra, thản
nhiên lộ ra lồng ngực chắc chắn đầy cơ bắp, lúc này trên ngực kịch liệt
phập phồng, phập phồng này dẫn tới vật cứng dưới thân cũng lên xuống
không thôi.
Bán Hạ chỉ cảm thấy thân thể xụi lơ, xấu hổ phát hiện phía dưới của mình giống như có cái gì chảy ra, nam nhân trước mắt này
tản ra hơi thở phái nam nguyên thủy nhất, khiến nàng tâm túy thần mê.
Nếu như có thể, nàng hi vọng nàng có thể tận lực lấy lòng hắn, để cho
hắn không hề cau mày nữa.
Trong hoảng hốt, nàng cúi đầu, dùng môi ngậm điểm hồng trước ngực hắn, tinh tế liếm lộng thưởng thức, còn dùng
hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, còn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực dày
rộng rắn chắc của hắn. Rất nhanh nàng liền cảm thấy cơ bắp nam nhân phía dưới cơ hồ khó có thể chịu được mà co giật. Dùng môi của mình ngậm
nhếch lấy đầu tròn màu đỏ kia.
Cảm thấy điểm hồng trong miệng
cứng lên, nàng liền rời đi, lại đi gặm nuốt một điểm hồng khác, đợi đến
khi hai bên đều cứng rắn, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bắt đầu
từng chút một hút hôn liếm lồng ngực của hắn. Nếu như nam nhân này là
một món ăn mỹ vị, vậy nàng hận không thể đem hắn ăn lấy. Nàng tinh tế
cắn, liếm dầy đặc, chỉ chọc cho thân thể Vô Mạt căng thẳng, đôi tay nắm
chặt thành quyền, mồ hôi trên trán giọt giọt rơi xuống.
Môi lưỡi
của nàng dần dần đi xuống, đi ngang qua phần bụng rắn chắc, không nhịn
được ở lâu hơn trong chốc lát. Đây là một khu vực nhạy cảm, qua cái
phần bụng này chính là vật cứng nàng vừa mới chơi đùa rồi. Bụng Vô
Mạt thắt chặt, kéo tới vật cứng phía dưới giống như nhất trụ kình thiên dựng lên.
Ánh mắt hắn u ám mà nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân
đang nghịch ngợm kia, đôi môi khô khốc mím chặt lại, chỉ ngóng trông
nàng có thể nhanh hơn một chút, để cho mình không cần chịu cái loại hành hạ này nữa.
Bán Hạ chơi đã, rốt cuộc cúi □ xuống, há mồm cẩn
thận ngậm cự vật nóng bỏng bành trướng đến sắp bể kia. Vô Mạt đột nhiên
mở to đôi mắt tĩnh mịch, môi kìm không được phát ra một tiếng rên, cổ
họng khàn khàn kêu một tiếng: "Bán Hạ. . . . . ."
Bán Hạ lại
không cách nào trả lời, cái thứ trướng nóng kia nhét đầy miệng nàng,
nàng thử thăm dò bắt đầu chuyển động trên dưới, nước bọt ướt nhẹp vẽ
loạn lên thứ thô cứng nổi đầy gân xanh, lại khiến cho nó càng to hơn.
Nàng cơ hồ không cách nào ngậm được nó, nhưng vẫn cố gắng nuốt vào, chỉ
vì muốn lấy lòng nam nhân tràn đầy khát vọng trước mắt này.
Vô
Mạt nhỏ giọng □ , bàn tay thô ráp không nhịn được nắm lấy hai đoàn trắng mềm của nàng vì nàng khom lưng chuyển động là lộ ra. Đồng thời thân thể chợt đứng lên, nhẹ nhàng nhấc eo Bán Hạ, để hắn tách hai chân ra đứng
thẳng, nàng thì nằm giữa hai chân hắn.
Bán Hạ phản ứng không kịp
nữa, đôi tay còn dừng ở hai quả cầu, vuốt ve cự vật, nhưng cự vật bởi
vì đột nhiên thay đổi tư thế mà càng hùng vĩ, gân xanh nhảy động to lớn, khiến Bán Hạ gần như không dám nhìn thẳng.
Vô Mạt cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân ở giữa hai chân, khàn khàn thấp giọng nói: "Ta còn muốn nàng làm như vừa rồi cho ta. . . . . ."
Bán Hạ trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, vốn chỉ muốn thử một chút thôi, ai
biết hắn thế nhưng được voi đòi tiên, chỉ cảm thấy là có phân ảo não,
lại có mấy phần đau lòng. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải đem mái tóc đen mềm
mại trêu chọc hướng sau lưng, bản thân nhẹ nhàng cúi xuống, há mồm thử
thăm dò ngậm lấy. Thế nhưng dưới tư thế này, vật lớn kia cũng là lúc lên lúc xuống nhẹ nhàng nhảy động, miệng nàng động mấy lần, cứ thế không
ngậm được, không khỏi lộ vẻ thất bại trong mắt.
Ánh trăng sáng
tỏ như nước xuyên qua cửa sổ hất giường lớn trong phòng, nam nhân tóc
đen buông xõa, thân thể trần trụi cường tráng lộ ra lồng ngực đang phập
phồng kịch liệt, hai chân dạng ra đứng ở đó, cúi đầu nhờ ánh trăng yêu
thương nhìn tiểu nữ nhân đang bối rối của mình, suy nghĩ trong lòng đang dâng lên trận trận Nhu Tình, hận không thể đem nàng ăn một miếng , càng hận không thể dùng cự vật to lớn vượt mọi chông gai đem nàng chơi đùa
chết đi sống lại.
Hắn không nhịn được cười trầm, một tay vịn gáy
nàng, eo hơi đẩy lên trước, cự vật liền bị ép buộc trượt vào trong miệng của nàng, nàng cả kinh hai mắt trợn tròn, oán trách mà nhìn mình.
Nhưng bộ dáng ai oán này của nàng càng chọc cho hắn lửa đốt toàn thân phía
dưới bành trướng, vì vậy cũng bất chấp tất cả, trước sau phát điên lên.
Chỉ đáng thương cho Bán Hạ, mái tóc đen sáng mềm hất ra sau lưng trắng nõn
qua lại rung chuyển, vòng eo mảnh khảnh bởi vì đầu bị ép buộc lắc lư
trước sau, trong miệng chất lỏng tràn nơi đang miễn cưỡng ngậm cự vật,
chảy qua đôi môi đỏ tươi, theo cằm chảy xuôi đến bộ ngực trắng noãn mềm
mại, cuối cùng tụ lại trên khỏa anh đào động lòng người trước ngực, tí
tách rơi xuống cái chăn da hổ phía dưới.
=== ======
Hai người
này chơi đùa trên giường đất đều muốn ấm lên rồi, cuối cùng cũng không
biết trải qua bao lâu, Vô Mạt gầm nhẹ một tiếng, đem một loạt vật nóng
trút xuống. Dọn dẹp hết số trọc vật màu trắng kia, Vô Mạt thỏa mãn sủng
ái mà cảm kích ôm lấy tiểu nương tử của mình, hai người song song nằm
xuống, câu được câu không nói chuyện.
Nói đến Tôn lão gia tử và A Nặc thì Bán Hạ nhíu mày: "Vô Mạt, ta vẫn luôn cảm thấy A Nặc hôm nay
không đúng lắm, nó hỏi chuyện về nha nha thảo, chàng nói, nó không biết. . . . . . Có thể hay không cũng muốn đi lấy?"
Vô Mạt cau mày,
lắc đầu nói: "Chắc không đâu, huống chi hiện tại cấm địa sói căn bản
không cách nào tiến vào. Ngày mai ta sẽ dẫn nó cùng lên núi, cũng cắt
đứt ý niệm này của nó." Kể từ Bán Hạ đến cấm địa lấy đi một cây nha nha
thảo, bốn phía cấm địa đều đầy Bụi Gai.
Bán Hạ gật đầu: "Nếu được như vậy là tốt nhất."
Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Thật may là ta bây giờ đang ở chỗ thượng nhân học
được chút bản lãnh, thừa dịp ông ấy vẫn còn sống, mỗi ngày hết lòng điều dưỡng, chỉ hy vọng có thể kéo dài một chút ngày giờ."
Nhớ tới A
Nặc, nàng lại cảm thấy đau lòng: "Chỉ tiếc A Nặc không phải đứa trẻ của
Vọng Tộc, bằng không liền nhận nó làm nghĩa tử, như vậy Tôn lão gia tử
lúc đi cũng không còn lo lắng."
Vô Mạt vỗ vỗ gương mặt của nàng:
"Không cần nghĩ nhiều, thời gian không còn sớm rồi, nàng đi ngủ sớm một
chút, ngày mai ta sẽ mang A Nặc lên núi."
Bán Hạ suy nghĩ một
chút cũng đúng, trùng hợp lúc này tiểu tử ở trong bụng động một cái, bộ
dáng kia giống như là ngáp một cái, hai vợ chồng cười , liền vội vàng
chợp mắt đi ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chắc là lúc
nửa đêm, trong bóng tối Vô Mạt giống như cảm thấy cái gì, chợt mở ra đôi mắt bén nhạy. Nhìn thê tử vẫn ngủ yên một bên, cẩn thận xuống giường,
không mặc y phục ra ngoài.
Hắn nhanh chóng đến trước cửa phòng
Tôn lão gia tử và A Nặc, cẩn thận qua cửa sổ ngó vào trong. Chỉ thấy
trên giường gạch Tôn lão gia tử đang ngủ, ở bên cạnh ông là một bóng
dáng nho nhỏ.
Hắn lúc này mới yên lòng, xoay người trở về nhà mình.
Nhưng mới vừa bước một bước, hắn chợt ý thức được có cái gì không đúng, lần
nữa trở lại, tỉ mỉ vừa nhìn, bên cạnh Tôn lão gia tử đâu phải A Nặc, rõ
ràng chỉ là một bộ y phục của A Nặc thôi!
Hắn đẩy cửa đi vào, Tôn lão gia tử người đã già ngủ sâu không phát giác, hắn rón rén đẩy y phục ra, chỉ thấy dưới bộ y phục là một cái chăn nhỏ cuốn lại mà thôi!
Vô Mạt cầm cái áo lần nữa đặt lại chỗ cũ, nhẹ tay đóng cửa lại, cau mày nhìn về phía núi thượng cổ.
A Nặc a A Nặc, tên nhóc nhà ngươi, học ai không học, tại sao lại phải học Bán Hạ thẩm thẩm của ngươi đây?
=== =======
Vô Mạt lấy trường mâu cung tên, bước nhanh lên núi, trên núi hổ báo hung
hiểm, hắn chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được A Nặc. Lúc này bóng
đêm mông lung, muỗi bay loạn ở giữa bụi cỏ, nhìn thấy một người lạ như
Vô Mạt, chúng liền điên cuồng nhào tới.
Vô Mạt vội vàng hái Hương Thảo vò nát thành chất lỏng vẽ loạn lên trên mặt và cánh tay, lại hái
được một mảnh lá bồ để đập muỗi, lúc này mới tốt hơn rất nhiều.
Vô Mạt rất nhanh đi tới phụ cận cấm địa, hắn cũng không muốn nhanh chóng
đi vào, chỉ tìm kiếm ở xung quanh, tuy nhiên vẫn không thấy tung tích A
Nặc. Đang do dự có nên đi vào cấm địa không thì chợt nghe một tiếng sói
tru, hắn chăm chú lắng nghe, nghe xong thì mừng rỡ, gấp gáp chạy tới
hướng đông nam.
Đợi khi đi đến gần, lại nghe có tiếng hổ gầm, còn có tiếng ngựa hí vang.
Mà ở tron tiếng hổ gầm ngựa kêu này, lại có thể phân biệt được hơi thở A Nặc.
Vô Mạt vạch bụi gai và cành lá chắn đường ra một bên, lại thấy cánh rừng
bên kia, một con mãnh hổ đang tiến tới gần một con ngựa hoang, mà A Nặc
đáng thương lại vừa lúc bị ép ở giữa chúng nó, sau có núi đá, trước có
Bụi Gai, không vào được không lui được.
Vô Mạt thấy vậy, đôi mắt sắc bén nhìn chòng chọc mãnh hổ, một tay cầm Trường Cung, một cái tay khác đưa về phía sau lấy tên.
Thiết cung bị kéo căng giống như trăng rằm, dây cung căng thẳng, vận sức chờ
phát động mũi tên nhọn, Vô Mạt tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
Mãnh hổ giống như cảm thấy cái gì, chợt ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng.
Mũi tên nhọn bắn ra.
Mãnh hổ vọt tránh, nhưng là tên tới vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn, trực tiếp đâm vào cổ họng của nó.
Nó giãy giụa điên cuồng gầm thét, chỉ chốc lát sau, ầm ầm té xuống đất.
A Nặc bám tay chặt lên trên tảng đá bên cạnh, đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Lúc này hắn nhìn chằm chằm mãnh hổ ngã xuống đất, cổ họng còn phun đầy máu tươi.
Vô Mạt lại không đi để ý tới mãnh hổ, Dã Hổ như vậy hắn vẫn săn thường xuyên, hắn cảm giác hứng thú với con ngựa hoang kia hơn.
Con ngựa này vừa lớn lại khoẻ mạnh, lông kiệt ngạo, bốn chân tráng kiện
tràn đầy sức lực. Vô Mạt thích con ngựa này, hắn ở trong núi rừng sinh
sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một con ngựa thượng đẳng
như thế.
Trên thực tế, hắn cũng vẫn luôn tìm một con ngựa.
Hắn thả mũi tên trong tay, chậm rãi đi tới bên cạnh ngựa hoang.
Ngựa hoang vốn đang bị kinh sợ, bây giờ thấy người lạ đến gần, không khỏi
bốn vó đá đạp lung tung, xoay người muốn chạy. Đáng tiếc nó gặp phải là
Vô Mạt, Vô Mạt chợt đưa tay bắt được bờm của nó, nhảy lên không một cái
liền bay lên lưng ngựa.
một con ngựa hoang kiệt ngạo như vậy, sao có thể cho phép có kẻ dám ngồi lên lưng nó, lập tức nó đứng thẳng lên
hí vang, chân điên cuồng chạy loạn, dường như muốn đem kẻ trên lưng kia
ngã xuống.
A Nặc mới vừa nhìn thấy Vô Mạt thúc thúc của mình,
đang muốn nói chuyện, liền thấy hắn cưỡi con ngựa này, sau đó con ngựa
này không hề vui vẻ.
A Nặc xoa xoa mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt mãnh hổ đã ngã xuống kia, rút mũi tên bắn vào cổ họng nó.
A Nặc dùng hết mọi cách, nhưng không cách nào tiến vào cấm địa, kết quả
còn gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy. Mới vừa rồi nếu không phải Vô
Mạt thúc thúc kịp thời chạy tới, nó biết mình tất nhiên là phải mất mạng .
Nó nắm mũi tên lây máu mãnh hổ kia, ngơ ngác nhìn.
Nó biết gia gia mình không cách nào lưu lại được rồi, bởi vì nó quá nhỏ bé, không đủ cường đại.
Chuyện này khiến A Nặc xúc động không ít, mặc kệ có hiểu được chính xác không, nhưng lại cơ hồ ảnh hưởng cả cuộc đời của hắn. Hơn nhiều năm sau, hắn
vì có thể cho tiểu cô nương mình yêu thích một cánh tay mạnh mẽ, mỗi
ngày đều muốn luyện động tác rút kiếm vạn lần, dĩ nhiên đây là nói sau.
=== =====
Một đêm này, Bán Hạ ngủ được có vẻ sâu, buổi sáng tỉnh lại, vươn vươn lưng
mỏi, sờ sờ bụng, tiểu tử ở trong bụng bắt đầu sôi trào.
Bán Hạ
ngọt ngào mà cười, nhìn chăn mỏng một bên đã lạnh, nghĩ thầm Vô Mạt hôm
nay vẫn dậy sớm như vậy a, đã nói không cần phải chuẩn bị thức ăn cho
mình rồi mà.
Đang lúc này, nàng giống như thấy tiếng ngựa thở bên ngoài, nàng nghi ngờ xuống giường, đẩy cửa ra vừa nhìn, không khỏi trợn to hai mắt.
Vô Mạt đang đứng ở góc viện, cầm cây lược gỗ giúp một ngựa hoang cắt tỉa bộ lông.
Con ngựa hoang này, lông màu rám nắng lộ ra ánh sáng, đôi mắt xinh đẹp tỏa
ra Quang Hoa, bờm kiệt ngao dựng lên, thật sự là một con ngựa Mỹ Lệ lại
can trường.
Vô Mạt thấy Bán Hạ tỉnh lại, cười với nàng, nhíu mày hỏi "Như thế nào?"
Bán Hạ than thở gật đầu: "Thật là một ngựa tốt, chỉ là tại sao bỗng nhiên xuất hiện ở cửa nhà chúng ta?"
Vô Mạt nhớ tới chuyện chuyện tối qua, thu lại nụ cười, hời hợt nói: "Đêm
qua ta có chút không ngủ được, muốn ra ngoài đi bộ, lại thấy con ngựa
này, ta liền mang về."
Bán Hạ giật mình trợn to hai mắt: "Còn có
chuyện tốt bực này?" Kể từ sau khi mang thai, nàng cũng thường xuyên đi
ra ngoài tản bộ, tại sao không thấy gặp được một con ngựa ngoan ngoãn đi theo mình về nhà đây?
Vô Mạt đen mặt, đang muốn há mồm nói cái
gì nữa, ai ngờ lúc này A Nặc từ trong nhà đi ra, cúi đầu mất mát nói:
"Bán Hạ thẩm thẩm, ta sai rồi."
Bán Hạ càng không hiểu gãi đầu : "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Vô Mạt không ngờ tiểu A Nặc thế nhưng chạy đến nói cái này, vội trừng mắt
liếc hắn một cái ý bảo hắn trở về, ai biết A Nặc cúi đầu nhận sai nói:
"Thẩm thẩm, ta không nên nửa đêm chạy lên núi, làm hại thúc thúc một đêm không ngủ."
Bán Hạ kinh ngạc nhìn về phía Vô Mạt, lại thấy nam
nhân này vội vàng cúi đầu, dường như hết sức chăm chú cắt tỉa lông cho
con ngựa, cũng không dám nhìn mình một lần. Con ngựa kia mở đôi mắt xinh đẹp rồi chớp a chớp a mà nhìn về mình, giống như đang thấy kỳ quái vì
sao lại có nhiều thêm một người.
Bán Hạ trợn mắt nhìn Vô Mạt một
cái, xoay người sang sờ sờ tóc A Nặc, dịu dàng nói: "A Nặc, tối hôm qua
xảy ra chuyện gì, cháu nói cho thẩm thẩm nghe."
A Nặc liền nghiêm chỉnh đem chuyện tối hôm qua mình khó ngủ thế nào, cuối cùng lên núi
sau khắp nơi tìm kiếm, lại thấy xung quanh cấm địa đều là Bụi Gai, không thể làm gì khác hơn là rời đi trở về, trên đường về lại gặp phải mãnh
hổ đánh chặn đường Liệt Mã, đang lúc nguy cơ thì Vô Mạt thúc thúc bỗng
nhiên xuất hiện, lại nói được Vô Mạt thúc thúc cứu như thế nào, Vô Mạt
thúc thúc hàng phục liệt mã như thế nào tất cả mọi chuyện đầu đuôi nói
rõ.
Bán Hạ nghe, sờ sờ tóc A Nặc, lại nói không ra nửa phần trách cứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...