Cuộc sống trong núi
rất đơn giản, mỗi ngày chỉ là cho gà ăn, hóng mát, rửa chén, nấu cơm.
Nếu thời tiết tốt tuyết tan rồi, bản thân lại nhàn rỗi, liền hẹn mấy cô
nương phụ nhân trong thôn cùng đi vào trong núi nhặt chút quả khô cùng
với nấm lạnh khô, những thứ này nấu với cháo ngô phải nói mùi vị cực kì
tuyệt vời. Không đến mấy ngày, Bán Hạ đã nhặt được nửa bao bố.
Thức ăn thiếu thốn khiến Bán Hạ thích để dành, nàng hôm nay thấy nhiều lương thực như vậy trong lòng liền tràn ngập hoan tâm.
Vô Mạt cơ hồ mỗi ngày vào núi săn thú đều mang về một hai con gà rừng, hôm nay trong chuồng gà của Bán Hạ đã nhét đầy gà rừng, bình thường luôn là ồn ào ầm ĩ. Bán Hạ bắt đầu thử huấn luyện cho bọn chúng đẻ trứng trong
ổ, nhưng những con gà rừng sống hoang dã trong núi đâu dễ tính như mấy
chú gà nuôi trong nhà đâu, vì vậy Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là đi khắp sân tìm trứng gà, mọi góc trong nhà cỏ, hoặc là dưới hàng rào.
Qua mấy ngày, nàng chợt tỉnh ngộ, vội cầm một quả trứng gà quý giá đặt ở
tầng trên chuồng gà, rồi ôm một con gà bỏ vào kêu cục tác liên tục muốn
nó đẻ trứng. Trải qua một phen trận đấu lông gà bay toán loạn, con gà
đáng thương này chỉ có thể thuận theo thôi. . . . . . Một khởi đầu mới
tốt đẹp cứ như vậy xuất hiện, Gà rừng dần dần cũng quen với việc đẻ
trứng trong chuồng gà do Bán Hạ chuẩn bị.
Lo xong ổ Gà rừng, Bán
Hạ bắt đầu suy nghĩ muốn làm cho Vô Mạt một cái áo choàng mới. Mùa đông ở chân núi Thượng Cổ khá dài, Bán Hạ tính toán thời tiết lạnh còn phải
kéo dài hai ba tháng nữa. Nàng nghĩ nên nhanh nhanh làm áo khoác cho Vô
Mạt, về sau khi đi bảo vệ thần miếu cũng không đến nỗi đông lạnh. Tuy
nói hắn là người không sợ lạnh , nhưng nàng nhìn thấy cũng cảm thấy đau
lòng mà.
Một ngày kia Bán Hạ làm xong cơm tối, liền ở trong phòng may áo cho Vô Mạt, chính là dùng chỗ vải thô mà trước kia nàng đã đưa
cho hắn, may phần vạt áo. Người Vọng Tộc sử dụng kim do xương thú mài
thành, nói chung vẫn dùng không tốt bằng kim sắt bên ngoài, Bán Hạ mặc
dù đã sớm làm quen những thứ này, cũng thỉnh thoảng bị thương ở tay.
Đang làm, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Bán Hạ biết đó là Vô Mạt trở lại, vội ra ngoài nghênh đón.
Thế nhưng Vô Mạt lúc này lại không giống như ngày thường quẳng con mồi
phịch một tiếng xuống đất, mà ôm trong ngực thứ gì đó không biết đi vào
nhà, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Bán Hạ chỉ cho là đã xảy ra chuyện gì, hỏi vội: "Hôm nay thế nào?"
Vô Mạt nhìn tiểu nương tử của mình, chỉ thấy vóc người nàng thướt tha
khuôn mặt mềm mại, hai mắt giống như đầy nước . Hắn cười , đem thứ đang
ôm trong ngực kia đặt lên trên giường: "Xem ta mang về cái gì cho nàng
này."
Bán Hạ nhìn thứ trên giường, kinh ngạc trợn to hai mắt: "Đây là ——"
Là da bạch hồ, tất cả đều trắng như tuyết không có một tia tạp màu, đã sơ
chế xong xuôi, có chừng mấy chục tấm, để tán loạn trên giường.
Bán Hạ không nhịn được đưa tay vuốt ve số da hồ li này, mềm mại nhẵn nhụi,
bóng loáng thoải mái, vừa nhìn đã biết là da hồ li thượng phẩm.
Bán Hạ ngẩng đầu giật mình hỏi Vô Mạt: "Chàng lấy ở đâu vậy?"
Bạch hồ trong núi Thượng Cổ rất nhiều, thỉnh thoảng săn được một hai con
cũng có, nhưng săn được nhiều như vậy, tuyệt đối không phải trong vòng
một ngày làm được.
Vô Mạt bày ra vẻ mặt hồn nhiên không để ý:
"Mùa đông trời giá rét, chỗ này vừa đủ làm một cái áo choàng lông hồ
li, nàng mặc lên vừa đẹp vừa ấm áp."
Bán Hạ nhìn số da hồ li đầy
trên kháng, trong lòng chợt nhớ tới ngày nào đó hắn đã từng nói những
lời này , mình cũng không để ý, dù sao Vọng Tộc bởi vì kế sinh nhai luôn phải bôn ba mệt nhọc, làm sao lại tâm tình và thời gian rảnh rỗi đi bắt Bạch Hồ làm thứ đồ hoa lệ này, bắt được một con lợn rừng làm thịt, ăn
một miếng thịt bự đó mới là chuyện nghiêm chỉnh!
Vô Mạt thấy Bán
Hạ chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ da hồ li trên giường kia, cũng không
nói gì, không hề vui vẻ, bàn tay nắm chặt lại, thử thăm dò: "Nàng có
phải là không thích đúng không?"
Hắn cẩn thận kéo tay Bán Hạ giải thích: "Ta mỗi ngày đều săn thú, chỉ là thuận tiện bắt một hai con rồi
xử lí để ở trong sơn động thôi, cũng không làm trễ nãi chính sự ."
Thật ra trong lòng Bán Hạ rất cảm động, thấy hắn nói như vậy càng lộ vẻ xúc
động, nhón chân lên , đôi môi oánh nhuận cong lên, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của hắn.
Giống như vọt một tiếng, khuôn mặt góc cạnh của Vô Mạt lại đỏ bừng.
Bán Hạ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Ta rất thích, thích lắm lắm."
Hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên chóp mũi, Vô Mạt thở dốc nặng nề, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bán Hạ, dính sát vào nơi đã cứng rắn
bành trướng nào đó.
Hắn vốn là người lưng hổ lưng ong, cơ bắp
chắc chắn, càng làm nổi bật thân thể Bán Hạ mềm mại thế nào hương vị
ngọt ngào ra sao. Hắn ôm lấy cả người nàng, để cho nàng như dây leo quấn quanh người mình, mà nơi mềm mại giữa hai chân nàng vừa đúng ở ngay
trước chỗ đã giơ cao của bản thân.
Bán Hạ tối hôm qua vừa bị dày
vò 1 hồi lâu, lúc này dán lên thứ tỏa nhiệt năng nào đó, liền đã biết ý
đồ của hắn, lập tức vặn vẹo thân mình ở trong lòng hắn kháng nghị:
"Không được. . . . . ."
Thường ngày Vô Mạt luôn nhất nhất nghe
lời Bán Hạ, Bán Hạ nói đông hắn tuyệt không đi về phía tây, thế nhưng
lúc này hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ bỏ ngoài tai lời nói của Bán Hạ, chỉ
vội vã tách hai chân Bán Hạ quấn quanh hông mình, sau đó dùng mình món
đồ nóng bỏng ma sát bên đùi và nơi mềm mại nhất của Bán Hạ, đồng thời
ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng gọi: "Bán Hạ. . . . . . Nương tử. . . . . ." Trong âm thanh khàn khàn lộ ra một chút van xin, còn có một tia uất
ức.
Tiếng của hắn trầm thấp như vậy, một nam nhân cao lớn như
vậy, cố tình ở bên tai nàng bày ra thái độ uất ức, thật sự làm cho người ta vừa dở khóc dở cười, vừa hận không phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của
hắn.
Huống chi, nàng thật ra thì cũng vô cùng thích hắn đối xử như vậy với mình.
Đôi mắt lười biếng của Bán Hạ nheo lại động lòng người như nước sông mùa
xuân, đôi môi nửa khép nửa mở như thoa một tầng mật ngọt, tỏa ra độ bóng mê người, nàng mềm mại tê liệt tựa vào trên ngực hắn, hai tay vô lực
leo lên cổ hắn, dính vào trên ngực hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Vộ Mạt
biết bộ dạng này của nàng nghĩa là đã đồng ý, không nhịn được phát ra
một tiếng gầm nhẹ, đem tiểu nữ nhân mềm mại này nâng lên mấy phần, đôi
tay nâng bộ mông mềm mại đầy đặn, nhẹ nhàng đẩy ra, vật nóng bỏng không kiềm chế được chen vào chính giữa, dường như muốn tìm kiếm một nhập
khẩu để tiến vào.
Bán Hạ trong lúc hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới
vấn đề về tư thế, nghĩ hẳn không thể luôn như vậy, có lúc nàng quỳ
xuống cảm thụ va chạm của nam nhân này, trực giác được giống như dã thú.
Vô Mạt ôm Bán Hạ trong ngực bừa bãi vuốt ve một phen, sau đó nhanh chóng
bắt đầu cởi y phục của hai người. Khi toàn bộ quần áo đã cởi ra, Bán Hạ
không nhịn được nhẹ nhàng run một cái, là lạnh, cũng là động tình. Vô
Mạt yêu thương một lần nữa ôm nàng vào trong ngực.
Da thịt Vô Mạt vì trải qua ngày ngày phơi nắng nên thành màu mật ong, mà Bán Hạ mặc dù sinh ở nơi thâm sơn cùng cốc này, khuôn mặt cũng không diễm lệ bằng tỷ
muội khác, nhưng vừa khéo trời sinh da thịt toàn thân lại tựa như lụa
như gấm.
Trong túp lều dưới chân núi hoang đơn sơ này, một nam nhân cường tráng phấn chấn ôm một tiểu nữ nhân mềm mại như ngọc.
Nữ nhân kia là tiểu nương tử của hắn, nhưng hắn ôm ngang nàng, giống như ôm một đứa con nít.
Hắn khó có thể khắc chế bản thân hôn lên đôi mắt của nàng, cái trán của
nàng, đôi môi của nàng, thậm chí cái mũi của nàng. Hơi thở nặng nề phun
lên gò má nàng, nóng không chịu nổi, hắn tham lam gặm nhấm da thịt
nàng, mới thử thăm dò thì xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi khiến hắn muốn
cắn một hớp, nhưng lại không nỡ hạ miệng.
Hắn vì nhẫn nhịn hơi
thở càng thô gấp, cảm thấy hạ thân dường như muốn nổ tung, hắn khẩn cấp muốn tìm kiếm một cái cửa ra, vì vậy hắn xoay mình lên kháng, muốn úp
sấp nàng lên trên giường. Nhưng lần này Bán Hạ có phòng bị, nàng như
bạch tuộc leo lên người hắn không chịu buông, thân thể mềm yếu nhưng
nàng vẫn cố gắng ưỡn người, để cho cặp vú đầy đặn dán chặt lên người
hắn, nơi mềm mại phía dưới cố ý cọ xát với thứ nóng bỏng càng ngày càng
bành trướng của hắn.
Vô Mạt thực sự khó có thể khắc chế, hắn vừa
không tách được vật nhỏ đang giày vò người khác này, lại muốn làm một
trận sảng khoái trên lưng nàng, trong tình thế cấp bách, giống như linh
quang hiện ra, vật cứng rắn của hắn tại nơi mềm mại ướt át phía trước
tìm được một nhập khẩu.
Hắn không kịp chờ đợi cố gắng tiến vào,
vừa tiền vào hạ thân liền cảm giác nơi đó giống như vũng bùn, chặt chẽ
bao lấy lấy nơi đó của mình, giống như không rút ra được nữa.
Thật ra thì hắn căn bản cũng không muốn ra !
Nơi mềm mại ươn ướt ấm áp như chỗ hiện tại, là điều hắn lưu luyến nhất.
Hắn hôn người xinh đẹp đang run rẩy trong ngực, dốc sức rút ra tiến vào
trong vũng bùn, nhiều lần cả gốc cũng tiến vào, đưa tới nhiều tiếng động ướt át, cũng đưa tới tiếng thở gấp liên tiếp của nàng.
Cả đời này, có được nàng là chuyện may mắn nhất của ta.
Hắn đang điên cuồng động đậy ở bên trong, cúi đầu nhìn người trong lòng bởi vì bản thân cường thế tấn công mà run rẩy không kiềm chế được, muốn như thế.
=== =====
Sau khi Bán Hạ làm xong áo choàng cho Vô Mạt, lòng tràn đầy mong đợi muốn Vô Mạt mặc thử.
Vô Mạt khi còn bé lớn lên trong hang sói, hơi lớn hơn lại luôn sống một
mình, quần áo chỉ có thể che kín thân thể chống lạnh thôi, bản thân cầm
xương thú may vá, miễn cưỡng có một y phục ra dáng một chút đã không
thỏa mãn rồi. Mà Bán Hạ tỉ mỉ may áo choàng bên trong lót da hổ, bên
ngoài may vải thô do nàng làm, còn lấy đuôi hồ li đen rối bù mềm mại làm cổ áo.
Vô Mạt vóc dáng vốn cao lớn, xa xa nhìn lại như tháp sắt, kiên cường cuồng dã bất kham, hôm nay mặc y phục Bán Hạ tự mình làm,
chỉ thấy thô dã ban đầu có thêm cảm giác mơ hồ hoa lệ thong dong, trong
lúc phất tay nhấc chân đều trần đầy khí khái nam nhi, mái tóc đen buông
dài có mấy phần cao quý phóng khoáng.
Bán Hạ nhất thời nhìn đến
mất hồn, rồi nhớ tới Hắc Lang đứng ở sườn núi đón gió ngày đó, uy vũ cao lớn, ngạo nghễ độc lập, cao quý thong dong, cúi đầu khẽ liếc nhìn cả
thế gian.
Vô Mạt thấy Bán Hạ nhìn mình không nói, chỉ thất thần,
cho là mình mặc không đẹp, liền cười nói: "Nàng làm rất khá, nếu thường
ngày mặc đi vào trong núi lại không thoải mái, vẫn nên cất đi thì hơn."
Bán Hạ sống chung với Vô Mạt một thời gian, cũng hiểu rõ hắn , vội vã lắc
lắc đầu, cười nói: "Chàng mặc lên rất đẹp, ta mới vừa rồi chợt nhớ tới
—— nhớ tới con sói kia."
Vô Mạt nhíu mày nghi ngờ: "Con nào?"
Bán Hạ nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: "Tiểu Hắc a! Ta thấy chàng và nó không hổ là cùng uống sữa lớn lên với nhau, có mấy phần giống nhau như huynh
đệ ruột đấy."
Vô Mạt trầm ngâm hồi lâu, trong đôi mắt có mấy phần hoài niệm, chỉ là sau đó hắn cũng cười: "Nó lớn hơn rất nhiều, đã sớm
không phải dáng vẻ như ngày xưa, đoán chừng nhìn thấy ta cũng thực sự
ghét bỏ."
Nghe nói trong núi Thượng Cổ có ngàn vạn con sói, bên
trong cũng phân ra các đàn lớn nhỏ, trong các đàn lại phân thành Tam Lục Cửu Đẳng. Con sói cái dưỡng dục Vô Mạt kia bất quá chỉ là một con sói
mất con bình thường, vốn đã chỉ rõ địa vị Tiểu Hắc trong đàn. Nhưng sau
đó Tiểu Hắc chợt mất tích, không ngờ khi xuất hiện lại đã thành lãnh tụ
của một đàn sói rồi.
Chỉ là trong đó có bao nhiêu chém giết, mất bao nhiêu huyết lệ, Vô Mạt cũng không biết.
Bán Hạ chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi cười hỏi: "Ta nghe mấy lão nhân
nói, sói núi Thượng Cổ có linh tính, có thể thành tinh , chàng nói xem
Tiểu Hắc ngày nào đó có thể cũng tu thành yêu quái hay không?"
Vô Mạt lắc đầu: "Nói đến yêu quái, ta cũng không tin, ta ở trong núi hơn hai mươi năm, cũng chưa bao giờ gặp phải yêu quái nào."
Bán Hạ cũng chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, dù sao trong truyền thuyết Vọng
Tộc có rất nhiều bản, sao mọi người có thể tin tất cả chứ.
Hai vợ chồng vừa lôi kéo việc nhà, vừa đem áo khoác Bạch Hồ mới làm lấy ra.
Bán Hạ mặc lên người cảm thấy cực kỳ ấm áp nhẹ nhàng, không nhịn được
đắc ý xoay một vòng cho Vô Mạt nhìn.
Vô Mạt chỉ thấy áo khoác da
hồ li này trắng như tuyết làm nổi bật khuôn mặt tươi cười ửng đỏ của
nàng, không nhịn được tới gần ôm nàng vào ngực, lại chỉ thấy hai mắt
nàng rưng rưng như dòng suối ngày xuân, hai má đỏ rực giống như bông hoa nhỏ mới nở trong núi, nhưng động lòng người nhất chính là nụ cười của
nàng. Nàng cười một tiếng , Vô Mạt lại cảm thấy toàn bộ băng tuyết trên
núi Thượng Cổ đều hòa tan .
Bán Hạ tự nhiên nhìn thấy đôi mắt
nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu cháy người của Vô Mạt, nàng nghịch ngợm
kiễng chân, ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng mặc áo khoác da hổ, ta mặc
áo khoác Bạch Hồ, chúng ta một đen một trắng, rất xứng đôi đấy."
Vô Mạt không nói lời nào, hắn chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia ở
trước mắt mình chuyển động khép mở không ngừng, không nhịn được cúi đầu
hôn lên.
Đang lúc trong phòng sắp tràn ngập một mảnh kiều diễm, Vô Mạt chợt buông Bán Hạ ra.
Bán Hạ đáng thương khuôn mặt tràn đầy xuân sắc hai mắt ướt át, đang chờ đợi được tiếp tục hôn, lại bị ngừng lại như vậy, nàng nháy chớp chớp đôi
mắt bối rối, nỉ non bất mãn hỏi: "Làm sao vậy?"
Vô Mạt bất đắc dĩ liếc nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Có người tới. Giống như. . . . . . Là một nữ nhân."
Bán Hạ chau mày, sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là tỷ muội nào hẹn mình ra ngoài? Nhưng cũng không thể tới lúc này a.
Nhưng nàng vẫn tranh thủ thời gian lau miệng, lại cởi áo khoác bạch hồ ra vội vàng nhét vào trong ngăn tủ.
====
Người tới cửa vào giờ lên đèn này lại là Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông là vừa mới thành hôn, xem ra những ngày sau khi thành thân cũng không tệ, nàng cười ngọt ngào đi vào sân nhà Bán Hạ.
Bán Hạ đi ra khỏi nhà lá, thấy nàng mặc áo da dê mới, trên đầu còn mang
trâm hoa tự chế, không khỏi cười nói: "Nhẫn Đông, muội sau khi lập gia
đình lại càng ngày càng xinh đẹp nha."
Nhẫn Đông cười đến lông
mày cũng cong lên: "Tỷ, không được trêu ghẹo người ta! Ta cố ý ghé thăm
người một chút." Nói xong liền đi về phía Bán Hạ.
Nhưng khi nàng nhấc chân, chợt bị trượt, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Bán Hạ cả kinh, vội chạy đến đỡ nàng, cúi đầu nhìn, lại thì ra là cứt gà, vừa vặn bị Nhẫn Đông đạp lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...