Tần Thiệu đứng trước cửa phòng của hai chị em Tô Bối một lúc lâu.
So với vẻ bình tĩnh thường ngày, giờ phút này trên mặt hắn lại có nét suy tư sâu xa.
Một ngày nọ xuất hiện hai đứa nhỏ, khi trước trong lòng Tần tiên sinh cũng không nghĩ nhiều: Cùng lắm chỉ là mấy đứa trẻ, nếu thật sự là con của hắn, hắn nhất định sẽ nuôi, trách nhiệm này kỳ thật không phải hắn không thể đảm đương được, cũng may hai đứa nhỏ này cũng không khiến người khác phiền chán.
Nhưng khi xác minh được hai đứa trẻ thật sự là con của mình, tâm tình Tần tiên sinh tựa hồ xảy ra một ít biến hoá, nhất thời không thể diễn tả là loại cảm giác gì, vô cùng kì diệu.
Cảm giác không quen cũng có, nhưng tâm lý giống như vừa bị thứ gì đó đè nặng lên, có chút nặng nề.
"Tiên sinh?"
"Tiên sinh?"
Phúc bá ở bên cạnh gọi thêm vài tiếng, mới khiến Tần Thiệu phục hồi tinh thần.
"Tiên sinh muốn gặp hai đứa nhỏ nói chuyện sao?" Phúc bá hỏi.
Ông vừa lên lầu liền thấy Tần tiên sinh đang đứng sững sờ trước cửa phòng của bọn trẻ.
"Không cần." Cho dù hiện tại Tần Thiệu thật sự muốn nói chuyện với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi nữa, hình như hắn cũng không nghĩ ra chuyện gì để nói hai đứa nhỏ.
"Nhắc cả hai đi ngủ đi." Tần Thiệu nói.
Dứt lời, trong lòng Tần tiên sinh đột ngột nổi lên một loại tâm tình kỳ quái.
Cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, chỉ đành để trong lòng.
Tần Thiệu: "Pha trà đưa đến thư phòng."
Phúc bá: "Tần tiên sinh định tăng ca à."
Tần Thiệu: "Ừ."
————Editor: Zittrasua————
Tô Bối cho rằng đêm qua Tần Thiệu không trở về, kết quả, lúc sáng tinh mơ có mặt ở nhà ăn liền thấy Tần Thiệu đang chuẩn bị rời khỏi.
Tô Bối thoáng sửng sốt.
"Ba ba đêm qua về nhà ạ?"
"Ừm." Tần Thiệu lên tiếng.
Bầu không khí giữa hai cha con tựa hồ giằng co trong chốc lát.
"Vậy, ba ba đã ăn sáng chưa? Ba có muốn ngồi đây ăn với con không?" Tô Bối có chút khách khí hỏi, ngữ khí vẫn mang một ít thấp thỏm.
"Không cần." Tần Thiệu chuẩn bị ra cửa.
Tô Bối: "Ba ba đến công ty ạ?"
Tần Thiệu: "Ừ."
Tô Bối nghĩ gì đó, lại gọi Tần Thiệu: "Ba ba ơi chờ một chút."
Tô Bối chạy vào phòng bếp, rất nhanh sau đó đã quay trở lại, trong tay lại có nhiều thêm một hộp cơm.
"Đây là bữa sáng, ba ba có thể dùng bữa trên đường đi." Không biết có phải thiết lập nhân vật của【 bá đạo tổng tài 】 đều là không cần ăn ngủ nghỉ hay không, trong tiểu thuyết hình như cũng không nhắc tới việc Tần Thiệu ăn cơm tại công ty.
Nguyên bản Tô Bối không chuẩn bị bữa sáng cho Tần Thiệu, phần cơm này là dành cho cô và Tô Tiểu Bảo.
Thiếu nữ nhỏ mỉm cười ngọt ngào hiện lên trong mắt Tần Thiệu, khiến đối phương càng không thể từ chối.
"Được." Tần Thiệu nhận lấy hộp cơm từ trong tay Tô Bối.
Lồng cơm dường như vẫn còn độ ấm.
Nét cười trên mặt Tô Bối lại tăng thêm vài phần: "Hẹn gặp lại ba ba."
Tần Thiệu: "Gặp lại sau."
Thời điểm đi ngang qua phòng khách, một đạo ánh mắt không mấy thân thiện khiến cho Tần tiên sinh chú ý.
Tầm mắt Tần Thiệu đối diện với Tô Tiểu Bảo đang ngồi trên sô pha.
Cha con hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Tần tiên sinh ánh mắt sắc bén, liền thu hồi tầm mắt, quay người rời đi.
"Tô Tiểu Bảo, mau lại đây ăn cơm!" Âm thanh Tô Bối truyền ra từ trong nhà ăn.
Tô Tiểu Bảo lúc này mới khẽ hừ một tiếng, đứng dậy bước vào phòng ăn.
"Em làm sao vậy?" Mắt thấy bộ dáng của Tô Tiểu Bảo tựa như vừa mới cãi nhau cùng với người khác, Tô Bối nghi hoặc hỏi.
"Tôi không ngờ chị lại như vậy." Tô Tiểu Bảo thấp giọng nói.
"Hả? Cái gì?"
"Chị đang lấy lòng hắn." Tô Tiểu Bảo gằn giọng nói.
"Hắn" ở đây ám chỉ ai thì càng không cần phải nói.
Nghe thấy Tô Tiểu Bảo nói vậy, Tô Bối mãi mới phản ứng lại, biểu tình cứng nhắc.
Cô xác thực đang hy vọng Tần Thiệu có thể tiếp nhận sự tồn tại của cô cùng Tô Tiểu Bảo, bởi tương lai sau này còn rất dài, bọn họ cần phải dựa vào vị "Ba ba kim chủ" này để cấp cho bọn họ một người giám hộ hợp pháp nữa.
À không phải, hai chứ "Kim chủ" này bây giờ có thể bỏ qua rồi.
"Đó là ba của chúng ta." Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo, nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo lại nhíu mày.
Cho dù là lúc còn ở dưới nông thôn đi nữa, Tô Bối cũng chưa từng cố gắng lấy lòng ai bao giờ, cô chỉ nên sống thật vui vẻ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Hắn không muốn cô vì hắn mà phải đi lấy lòng người khác, ngay cả khi đối phương là cha ruột cùng huyết thống với họ cũng không ngoại lệ.
————Editor: Zittrasua————
Ở phía bên kia, Tần Thiệu cũng vừa đến công ty.
"Chào buổi sáng, ngài Tần." Nhìn hộp cơm có màu hồng phấn trong tay Tần tiên sinh, Trần Đức có chút ngạc nhiên.
Trần Đức vốn định cho trợ lý đến giúp sếp cầm lấy hộp đựng cơm, kết quả Trần Đức vừa mới đưa tay qua, đã bị Tần tiên sinh né tránh.
Trong lúc Tần tiên sinh né tránh, ánh mắt tựa hồ còn mang theo vẻ ghét bỏ mà liếc Trần Đức.
Trần Đức:......!
Anh đã rửa tay rất sạch rồi nha.
Chẳng lẽ cái hộp cơm kia là do Tiểu Bối đưa cho? Nhìn bộ dạng của tiên sinh giống như là trân quý thành bảo bối luôn rồi.
Phát hiện này khiến đáy mắt Trần Đức sáng ngời: Nếu thật sự là như vậy, xem ra tiên sinh ở cùng hai đứa nhỏ rất tốt.
Trần Đức cười cười, đuổi theo Tần tiên sinh, bắt đầu báo báo lịch trình và sắp xếp công việc của hôm nay.
————Editor: Zittrasua————
Chiều hôm đó, Trần Đức bớt thời gian nói về chuyện xử lý hộ khẩu của Tô Bối và có Tô Tiểu Bảo cho Tần tiên sinh, đồng thời cũng nói hết về đoạn video kia.
"Tình huống của hai đứa nhỏ Tiểu Bối ở trường học lúc trước không được tốt lắm, ở đây có đoạn video này, tôi muốn đưa sếp xem qua một chút." Thấy Tần tiên sinh dời tầm mắt nhìn qua, Trần Đức mới đẩy điện thoại di động qua.
Đây là kia đoạn video lúc Tô Bối ở trường học phải chịu bạo lực học đường, video bắt đầu bằng âm thanh cười nhạo cùng nhục mạ của đám nữ sinh.
"Tô Bối mày đúng là con tiện nhân", "Cả ngày chỉ biết câu dẫn nam nhân, thật đê tiện", "Nhìn bên này cười một cái coi, để mọi người nhìn xem mày đê tiện cơ nào"......!
Nghe đến tiếng mắng chửi của những người này, gương mặt Tần tiên sinh nhanh chóng trầm xuống.
Màn ảnh video chuyển hướng về phía nạn nhân bị một đám nữ sinh động tay.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tần Thiệu liền nhận ra thiếu nữ nhỏ bé trong video đó chính là Tô Bối, khi đó Tô Bối vẫn còn gầy đến mức khiến người khác đau lòng, rất giống với bộ dáng của con bé khi Tần Thiệu lần đầu gặp gỡ.
Đám nữ sinh đó vây xung quanh Tô Bối, duỗi tay muốn xé quần áo trên người Tô Bối, thậm chí còn có người dùng cả dao rọc giấy.
Mấy nữ sinh này nắm lấy tóc Tô Bối, sau đó có người đưa dao rọc giấy kề sát lên mặt Tô Bối, đám người còn lại không ngừng đưa tay tát vào mặt Tô Bối, quá trình giằng co này diễn ra rất lâu.
Sau khi đánh một trận đã tay, những nữ sinh đó mới đá Tô Bối ngã xuống mặt đất, lại thêm một trận đánh đá lên người Tô Bối, sau đó thậm chí còn có ý đồ muốn dùng chân đá vào những nơi nguy hiểm của thiếu nữ.
Có một nữ sinh thì xách thùng rửa cây lau nhà hắt nước lên người Tô Bối, trong miệng còn hùng hồn nói lý lẽ mà nói "Mày dơ bẩn như vậy, bọn tao giúp mày rửa cho sạch sẽ đó", lời nói của nữ sinh khiến những người còn lại vui vẻ nô đùa.
......!
Mà từ đầu đến cuối, Tô Bối trong video chỉ gắt gao ôm lấy bản thân, đem cơ thể cuộn tròn trên mặt đất, cắn chặt môi không rên một tiếng, trong mắt mang theo tia quật cường, nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi cùng bất lực.
Toàn bộ video kéo dài 11 phút 28 giây.
Nhìn video, Tần Thiệu hoàn toàn không nói một lời, nhưng sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ.
Tuy sếp hiện tại không cần nói gì, nhưng Trần Đức biết, Tần Thiệu như thế này mới dọa người nhất.
Tần Thiệu nắm chặt di động, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, Trần Đức hình như nghe thấy tiếng của khớp xương vì dùng sức mà phát ra âm thanh.
Cái điện thoại này có khi bị sếp trực tiếp bóp nát không?
Trong lòng Trần Đức đang nghĩ như vậy, lại nghe "Phanh ——" một tiếng, điện thoại của Trần Đức vừa mới mua tháng trước: Tốt.
Đưa mắt nhìn linh kiện của di động nằm rải rác trên mặt đất, hầu kết Trần Đức khẽ động, nhưng cũng chỉ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không dám bước ra nhặt lại.
Theo bản năng rũ mắt, hô hấp Trần Đức tháng ngừng lại, không dám cất lời: Tần tiên sinh giờ phút này thật sự quá đáng sợ, trước kia Trần Đức cũng từng gặp qua Tần tiên sinh tức giận, nhưng phát hoả đến mức này, Trần Đức vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đối phương lại chính là con gái của mình, tuy rằng tâm lý của Tần tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn quen với sự tồn tại của Tiểu Bối Tiểu Bảo, nhưng cũng rốt cuộc vẫn thừa nhận hai đứa nhỏ kia.
Cha mẹ nhà ai khi nhìn con cái mình bị bắt nạt đến như vậy mà không tức giận chứ.
"Là ai làm?"
Qua một hồi lâu sạ, Trần Đức mới nghe thấy Tần Thiệu lạnh lùng hỏi, thanh âm như cũ mang theo sự phẫn nộ.
"Là học sinh của ngôi trường bên kia đã làm......" Trần Đức trả lời, dừng một chút, lại nói tiếp: "Chuyện này trường học bên kia có xử lý, phụ huynh của những học sinh đó phải đến trường bồi thường tiền, ngoài ra mấy đứa nhỏ kia cũng sẽ bị xử phạt."
Thật ra trường học còn tạm thời đình chỉ Tô Bối, nhưng thấy Tần tiên sinh hiện tại đã giận đến một mức này, Trần Đức đành tạm thời lui một bước.
"Đây là kết quả xử lý?" Âm thanh của Tần tiên sinh tựa như là gằn giọng nói ra.
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Đức cũng trầm xuống.
Những trường học ở huyện thành bên đó không giống với trường học nơi này, đối với chuyện bạo lực học đường như thế này xác thực là không quản lý nghiêm túc, huống chi, tình huống ngay lúc đó chỉ hai đứa nhỏ Tô Bối cùng Tiểu Bảo đối mặt, bên người cũng không có người lớn can thiệp......!
Hai chị em có phải vì những sự tình xảy ra trong trường học, nên mới ra quyết định muốn tới tìm tiên sinh hay không?
Lại nhớ đến thời điểm vừa đón hai đứa nhỏ từ ga tàu trở về, bộ dạng của bọn trẻ vừa gầy gò, vừa dơ bẩn, Trần Đức đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Điều tra xem, những học sinh đã tham dự vào chuyện này, phụ huynh của chúng, cả mấy người giáo viên phụ trách xử lý chuyện này là những kẻ nào."
"Vâng." Trần Đức nghiêm túc đáp lời.
Việc này Tần tiên sinh đã lên tiếng, xem ra sẽ không có chuyện thiện bãi cam hưu*.
(*Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt.
Có thể vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài hơn nữa.)
......!
Sau kho Trần Đức rời đi, Tần Thiệu yên tĩnh ngồi lại trong văn phòng thật lâu.
————Editor: Zittrasua————
Tối hôm đó, Tần Thiệu vẫn như thường lệ trở về rất trễ.
Nghĩ đến vị Tần tiên sinh này đại khái còn phải đóng vai trùm phản diện để đối đầu với nam chủ nên luôn phải tăng ca tại công ty, nên Tô Bối cũng không mấy để ý.
Chẳng qua, hôm nay Tô Bối không định ngủ sớm như vậy.
Chính mình đã có máy tính riêng, Tô Bối cũng không cần phải đến chỗ Tần Thiệu để năn nỉ mượn máy.
Sau khi giáo viên dương cầm rời đi, Tô Bối lại luyện đàn thêm một lát, canh thời gian, rồi trở về phòng mở máy tính lên, trước tiên đăng nhập vào trang web "Hồng Khách đại chiến".
Lúc trước đã thông qua vòng khảo sát thứ nhất, vậy nên lúc này Tô Bối chỉ cần đăng nhập trực tiếp vào trang chủ của cuộc thi.
Nhanh chóng xem qua thể lệ cuộc thi trước đó một lần, Tô Bối tiến vào giao diện để đăng ký.
【 Nick name 】: Tô Bối không có ý tưởng gì hay, tùy tiện ở trong khung đánh một chữ cái "Q".
【 Tuổi 】: 14
【 Tiới tính 】: Nam, nữ, khác.
......!
Điền xong tin tức cơ bản, Tô Bối nhấp vào bước tiếp theo.
【 Số căn cước công dân 】:?!
Nhìn mấy chữ này, Tô Bối ngẩn ra, rốt cuộc là vì cái gì, sau đó quả nhiên nhìn thấy một loạt giải thích: Vì để bảo đảm thông tin xác thực của thí sinh và sự an toàn cho cuộc thi này, đại tái cần thông tin của người thi để xác thực danh phận......!
Tô Bối:......!
Đạo lý không sạ, nhưng vấn đề là cô hiện tại chính là một người ngay cả hộ khẩu còn không có, vậy làm sao có thể điền được số căn cước công dân cơ chứ?
————Editor: Zittrasua————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...