Ông ấy yêu cô nhưng lại yêu tương lai của mình hơn, không chịu nhận đưa con này.
Dù bạn bè, người thân, đến cả người yêu đều khuyên cô đi phá nhưng mà… cô không nỡ, sinh Nhi ra được một tháng, hôm ấy nó bị sốt nhưng cô không có đủ tiền để lo cho nó chữa bệnh mới tìm đến bố nó, hết nài nỉ đến vang xin mãi ông ta mới miễn cưỡng giúp.
Sang đến tối hai hôm sau con bé khỏe hơn rồi thì ông ta tự ý lẻn vào nhà bế nó đi” Nói đến đây bà Hoa bỗng bật khóc.
“Mẹ có van xin thế nào ông ấy cũng không cho mẹ biết con ở đâu vì muốn lo cho sự nghiệp của ông ta lẫn mẹ.
Con biết không, mẹ thật sự rất đau khổ, lúc ấy con còn nhỏ như vậy mẹ không an tâm nhưng mẹ chẳng biết làm sao cả.
Suốt mười một năm qua mẹ tìm con khắp nơi mong con vẫn bình an.
Thật may vì hôm nay mẹ đã tìm thấy con!” Bà lại quay sang nói với nó.
Thấy Nhi vẫn chưa chịu mở lòng với mình, chỉ núp sau lưng cậu bé kia bà liền khẩn cầu sự giúp đỡ của Minh: “Cô nghe nói con bé ở đây thân thiết với cháu nhất, nghe lời cháu nhất, cháu giúp cô khuyên con bé có được không?”
“Bây giờ cuộc sống của cô thế nào? Làm sao cô tìm được em ấy ở đây? Bố em ấy sao không đến đây cùng cô?” Minh chưa vội đồng ý với bà Hoa mà hỏi tiếp.
“Giờ cuộc sống cô khá hơn rất nhiều rồi, ông ấy là chồng cô, bố con bé bận công việc, cô không đợi được nên một mình chạy đến đây.
Vài ngày trước cô nghe lỏm được cuộc điện thoại của ông ấy với một nhà tài trợ cho cô nhi viện này có nhắc đến Nhi.
Cô hỏi ông ấy mới biết bố con bé đã nhờ đến những mối quan hệ và quyền lực hiện tại của mình và xác định Nhi là con gái mình khá lâu rồi nhưng giờ cô mới biết con bé chính là đứa con thất lạc của cô từ cuộc điện thoại ấy.”
“Cuộc sống gia đình cô đã khá hơn nhưng đến giờ người đàn ông kia mới nói cho cô biết cô biết về tung tích của con gái ruột hai người, liệu ông ấy có đồng ý chứa chấp Nhi hay không, hay luôn nhận định nó chính là vết nhơ trong cuộc đời ông ấy? Cô làm thế nào để đảm bảo cuộc sống sau này của em ấy sẽ tốt hơn đây?”
“Cái đó cháu không phải lo, dù gì ông ấy cũng là bố ruột con bé, còn có cô bên cạnh chắc chắn Nhi sẽ được yêu thương, chăm sóc.
Nhi ở cạnh cô chắc chắn sẽ không thiếu thốn cái gì… cô lấy tính mạng mình ra để đảm bảo.”
Nghe đến câu cuối cùng, Nhi hơi giật mình.
Có thật là người phụ nữ tự xưng là mẹ nó kia sẽ lấy tính mạng của bà ấy ra để đảm bảo cho cuộc sống của nó sau này sẽ tốt hơn hay không? Không phải nó ham vật chất mà một luồng cảm xúc vừa lạ thường vừa mãnh liệt lại bỗng dâng lên trong lòng nó.
Rất lạ, đây chính là cái cảm giác nó chưa bao giờ được cảm nhận bao năm qua, là lần đầu tiên nó nghe có người lấy tính mạng ra để đảm bảo cuộc sống cho nó…
“Chị à, chắc hôm nay tụi nhỏ cần thời gian để suy nghĩ, chuyện này đột ngột như vậy e là bọn chúng vẫn chưa thể thích nghi được.
Vài hôm nữa chị quay lại sau có được không?” Cô Thu nhận thấy bầu không khí yên lặng đến ngượng ngạo, tụi nhỏ hình như cũng chẳng có ý định nói gì nữa nên lên tiếng góp ý với bà Hoa.
Trước đến giờ, bất kỳ đứa trẻ nào, các cô luôn tôn trọng quyết định của tụi nó, cho chúng thời gian suy nghĩ để đưa ra quyết định của mình.
Theo cô nhận thấy cách hành xử của người phụ nữ kia rất chân thành, nỗi niềm của người làm mẹ và tình yêu thương con được thể hiện rõ trong ánh mắt đau buồn của bà ta.
Cô cũng có niềm tin rằng bà ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa trẻ của bọn họ, giờ chỉ đợi quyết định của Nhi.
Bà Hoa là một người hiểu chuyện nên không vội thúc ép con gái mình bà chỉ gật đầu rồi lẳng lặng ra về.
Nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của bà Nhi bỗng thấy buồn chẳng biết cảm xúc ấy xuất phát từ đâu.
Khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó, cả năm đứa trẻ đều buồn rầu, chúng ngồi thành hàng trên bật thèm nhìn những đứa em nhỏ chưa hiểu chuyện chơi đùa vui vẻ ngoài sân như thường ngày nhưng trong lòng chẳng thể mỉm cười.
Tối đó ăn cơm xong Nhi chỉ lên phòng ngồi ủ rũ một mình.
Minh cũng không vui, lặng lẽ theo em mình lên đó muốn an ủi nó một chút.
Vừa nghe thấy tiếng động nó liền quay ra cửa thấy Minh.
Cậu nhóc đi đến bên giường ngồi cạnh em mình.
Bỗng Nhi quay sang ôm lấy cậu, bao nhiêu buồn rầu xả hết lên người anh mình, nó khóc đến ước cả chiếc áo thun đã cũ của Minh còn nhóc chỉ biết ngồi đó vuốt đầu an ủi nó.
“Anh, bà ấy là mẹ em sao?” Nhi vẫn ôm chầm lấy cậu.
“Ừ, chắc là vậy.” Minh nhẹ giọng đáp.
“Em phải làm sao đây? Em không muốn xa anh chút nào cả, em không đi đâu!”
Minh yên lạnh một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: “Thỏ ngoan, em đi với bà ấy đi, bà ấy thương em lắm đấy, ở với họ em sẽ luôn được ăn ngon, mặc đẹp.” Suốt hôm nay Minh đã suy nghĩ rất kĩ và giờ cậu đã quyết định khuyên Nhi đi cùng mẹ mình, như vậy cuộc sống của nó mới tốt hơn, tương lai phía trước của nó sẽ càng được rộng mở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...