Một Người Bình Thường Lâm Vào Tu La Tràng

- ------EDIT: PGL.YAOYAO ( @linhyaoyao-wattpad)--------

Cậu đã quen rồi.

Tài xế thấy Tống Thời không tiếp nhưng cũng không hề xấu hổ, vẫn một bên lái xe một bên nói: "Woa, sinh viên trường S nha."

"Sao không kêu mấy đứa cùng phòng chơi cùng? Đều là đàn ông con trai, ngượng ngùng gì, có khi chúng nó "làm" trước mình rồi."

"Mình còn trẻ, sợ gì."

"Lái nhanh dùm cháu." Tống Thời chịu đựng sự tức giận.

Nếu mỗi lần đi chỗ kia mà không phải uống rượu, cậu đã tự lái xe trở về.

Tài xế thấy sắp đến cổng trường, nhắc nhở cậu: "Nãy quên bảo cậu, xe bên ngoài như tôi không được phép vô trường học."

Tống Thời hạ cửa xe xuống; "Bác đừng dừng, trực tiếp lái vào là được."

Tài xế cho rằng Tống Thời không biết tin, thôi cứ trực tiếp đi vào, cho cậu trông thấy việc đời.

Ban đầu bảo vệ của trường muốn ngăn xe taxi này lại, nhưng khi nhìn thấy Tống Thời vươn đầu ra, liền thả bọn họ đi vào.

Tống Thời vì ứng đối những tình huống này, từ lâu đã mua được bảo vệ cổng trường.

Tài xế thấy vậy, nhịn không được nhìn cậu từ gương chiếu hậu, như đang phán đoán rằng cậu là người thế nào

Dẫn tới tài xế cũng không dám nhiều lời.

Thật ra Tống Thời chẳng phải nhân vật to lớn gì, cậu chỉ là một người bé nhỏ bình thường không đáng kể tới.

Tống Thời là một nhiễm vụ giả thuộc tầng chót trong hệ thống.

Cậu được yêu cầu phải sắm vai người qua đường bình thường đến không thể bình thường hơn trong tiểu thuyết, bởi vì quá bình thường đôi khi cậu không cần phải làm gì.

Nhưng tư bản mà, vì có thể bóc lột hết sức lao động của mấy kẻ dưới đáy xã hội như cậu, Tống Thời phải sắm vai đồng thời nhiều thân phận người qua đường trong nhiều cuốn tiểu thuyết.

Hiện tại cậu đang làm việc trong ba cuốn tiểu thuyết.


KTV mà cậu vừa mới đi là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết hào môn, nhân vật phải sắm vai không có quan hệ chi với vai chính, cậu chỉ là "hồ bằng cẩu hữu" của pháo hôi công. ( hồ bằng cẩu hữu ý anh em chí cốt in đậm:v)

Và tất nhiên pháo hôi công chính là người cầm đầu tiểu đoàn phú nhị đại chỉ được cái mã aka Trịnh Minh Dã.

Căn cứ vào kịch bản cậu nhận được, chờ mấy ngày tới, Trịnh Minh Dã sẽ bị hào môn vai chính công đánh bởi muốn đùa giỡn hào môn vai chính thụ Tô Tư Xuyên.

Nhân vật trong quyển sách này cũng không khó diễn lắm, bởi mỗi lẫn Tống Thời đến chơi cùng đám anh em chí cốt thì chúng nó đều thần chí lâng lâng không rõ ràng, cậu chỉ cần trốn trong góc phòng giả diễn một cách qua loa là được.

Cái đứa xà nẹo với cậu hôm nay chính là trường kì hợp tác đồng bọn -Lâm Cửu.

Lâm Cửu là "thiếu gia" của KTV, Tống Thời và cậu ta lén lút giao dịch với nhau, cậu ta chỉ cần phối hợp diễn kịch với cậu, cái mồm ngập chặt, một số tiền lớn sẽ vô túi.

Lâm Cửu lớn lên đẹp, tính cách không tồi, miệng còn kín, Tống Thời đối với cậu ta rất hài lòng.

Hiện giờ, cậu còn cần sắm vai người qua đường trong cuốn vườn trường.

Cậu là bạn cùng phòng của vai chính công, thụ.

Bởi vì quyển này chỉ là tiểu thuyết tình cảm vườn trường bình thường, cho nên hầu hết cốt truyện đều do hai nhân vật chính hoàn thành, còn lại có suất diễn không phải của người thầm yêu công thì sẽ của người thầm thích thụ, dù cho cậu với bọn họ là bạn cùng phòng thì lời kịch cũng ít đến đáng thương.

Dù vậy cậu cũng không thể ngủ ngoài vì khi đèn tắt trong đêm, đồng hồ điểm 12 giờ, Tống Thời vẫn phải hoàn thành một lời kịch, nên cậu cần nhanh chóng chạy về KTX.

Tống Thời thầm chửi trong lòng.

Mọe, công tác thì nhiều, dị năng lại không cho, đáng lẽ phải cho cậu một cái cánh cửa thần kì hoặc năng lực thuấn di chứ, giờ hay rồi làm tất cả đều phải tự thân vận động,

Chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, cậu nhất định đình công vĩnh viễn.

Được cái ông tài xế tuy nói nhiều nhưng động tác lại nhanh nhẹn.

9 giờ 55 phút Tống Thời rốt cuộc đi vô được kí túc, cậu trước khi tiến vào trường đã trả tiền xe, cậu lập tức mở cửa xe, xoát thẻ học sinh, lại lần nữa điên cuồng bò thang lầu.

Mịe, hôm nay cậu bò phải hơn 10 tầng lầu.

Cậu thở hồng hộc mà chạy về phía phòng ktx, các bạn cùng phòng đã quá quen với hình ảnh này.


Cậu đem balo chứa sách vở tham khảo được chuẩn bị từ trước ném về ghế của mình.

Trong cuốn tiểu thuyết vườn trường này, Tống Thời đống vai hình tượng một đứa mọt sách với cặp kính dày, mỗi ngày chỉ biết ngâm mình trong thư viện, học tập cho đến khuya mới về, không tiếp xúc với bất cứ ai, độ tồn tại cực kì thấp.

Thật ra nhân vật cậu đóng cũng là một vai ác cấp thấp, không được thích, hay cùng vai chính công mồm miệng chí chóe bất hòa, quan hệ với vai chính thụ cùng vậy, từ giả thiết nhân vật, cậu còn ghen ghét vai chính thụ.

Cậu cùng vai chính công có phát sinh vài ba lần xung đột nhỏ, tính ra là chất xúc tác đầu tiên cho tình cảm của công, thụ.

Tống Thời nhanh chóng đổi quần áo, tuy cậu uống ít rượu nhưng một khi lạc trong chốn kia không thể không dính mùi.

Ngày thường thì cậu đều đổi quần áo ở phòng của KTV nhưng hôm nay công việc đuổi tới sát đít khiến cậu không có thời gian đổi ở bên ngoài.

Khi cậu thay quần áo, tựa như cảm nhận được vai chính thụ Lâm Tri Tuyển đang nhìn mình, hình như cậu ta đang nhíu mày.

Tống Thời đoán rằng cậu ta ngửi thấy mùi rượu, cậu đẩy mắt kính, lấm bẩm với vẻ chán ghét: "Lần sau mong đừng gặp lại mấy thằng sâu rượu."

Lâm Tri Tuyển mày dãn ra, cậu ta an ủi: "Đừng học quá muộn, muộn quá ngay cả trong trường cũng có những người kì lạ, có khi là xã hội đen, sẽ gặp nguy."

Tống Thời không mặn không nhạt, đầu gật gật.

Thiết lập của Lâm Tri Tuyển là ôn nhuận, tri thức thụ, diện mạo thanh tuấn, tính tình ôn hòa, lúc nói chuyện đều có vẻ nhẹ nhàng tình cảm.

Nếu xét theo tiêu chuẩn bạn cùng phòng, Tống Thời vẫn rất thích cậu ta.

Nhưng theo như tiểu thuyết viết, thật ra Lâm Tri Tuyển là câu dẫn thụ, rất biết quyến rũ người, cậu ta mê hoặc công chính chết đi sống lại, khiến một "let's go" cũng cong như nhang muỗi. ( let's go là trai thẳng nghen)

Việc này Tống Thời cũng không rõ lắm, trong sách viết vậy.

Tắm rửa xong, cậu đem quần áo giặt cho sạch.

Phòng của cậu tổng có bốn người, trên là giường dưới là bàn, cậu cùng Lâm Tri Tuyển ngủ cùng một bên.

Tống Thời đã cực kì mệt, đi với đám đẹp mã kia cả một buổi tối, tinh lực về không, nhưng vẫn phải gồng vì còn công việc dang dở.

Cậu càng không dám chơi điện thoại, tí nữa có cốt truyện, chơi điện thoại mà bị lộ thì rất rắc rối.


Cậu cố nén cơn buồn ngủ, ở trong đầu lật đi lật lại ba cuốn tiểu thuyết mình diễn,

Sắp đến 12 giờ, vai chính công Đoạn Hiểu Luật cuối cùng cũng có tiếng động.

Thằng cha này đi đến giường Lâm Tri Tuyển, bò lên trên.

Tống Thời nghe được Lâm Tri Tuyển nói nhỏ: "Cậu làm gì thế?"

" Bọn mình lâu lắm không ngủ chung giường rồi." Let's go Đoạn Hiểu Luật trả lời.

Trong lòng Tống Thời đang điên cuồng trợn trắng mắt.

Nếu không phải biết mấy người là trúc mã, cậu còn tường thằng cha này là đứa trẻ ranh còn bám váy mẹ.

Lớn từng này rồi mà còn ngủ với nhau, có biết xấu hổ không chời.

Làm hại cậu đến nửa đêm còn phải nói lời kịch.

Tống Thời cảm thấy đã đến lúc, cậu cố ý giả một giọng điện đầy buồn ngủ: " Làm sao thế, giường cứ có tiếng động đậy là như nào.."

Tiếng động nhanh chóng biến mất.

Oh yeah, cuối cùng Tống Thời cũng nói xong rồi, cậu nhắm mặt lại, ngả đầu ngủ luôn, để lại hai người đang lo sợ ở giường bên.

Công việc hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc!

- ------EDIT: PGL.YAOYAO ( @linhyaoyao-wattpad)--------

7 giờ 30 sáng, Tống Thời rời giường đánh răng rửa mắt rồi cậu mang lên vật dụng chuyên dụng không thế thiếu- kính không độ cho mọt sách, vuốt vuốt tóc về phía trước, tóc mái chữ M kinh điển trong thế giới giả tưởng được tạo thành, bả vai trùng xuống, hình tượng con mọt sách chán chường hoàn thành.

Làm xong tất cả, vai chính công Đoạn Hiểu Luật cũng đi tới đánh răng.

Đoạn Hiểu Luật không thèm liếc tới Tống Thời, anh ta không thích cậu, thiết lập vai của cậu cũng không thích anh ta.

Tóm lại, hai thằng nhìn nhau kiểu gì cũng không ưa.

Đoạn HIểu Luật lạnh lùng nhìn thoáng qua Tống Thời, biểu tình khó chịu.

Tất nhiên lý do là vì hôm qua cậu "nói mớ" khiến Đoạn HIểu Luật cùng Lâm Tri Tuyển kinh hồn bạt vía, cả đêm không dám động đậy.

Còn vai chính thụ Lâm Tri Tuyển đối với cậu vẫn như bình thường, cậu ta nhìn Tống Thời cười: " Tí nữa cũng đi nhé."


Tống Thời đáp ứng.

Cậu và Lâm Tri Tuyển đều học tài chính, Đoạn Hiểu Luật học cơ học xây dựng, phòng còn một đứa nữa rất ổn ào cùng ngành với Đoạn Hiểu Luật, nên kí túc của cậu phân làm hai tổ.

Đoạn Hiểu Luật định nói gì đó, nhưng bị Lâm Tri Tuyển đâm nhẹ vào tay.

Anh ta không tình nguyện mà câm miệng.

Đoạn Hiểu Luật khó chịu khi thấy thái độ của Tống Thời đối với Lâm Tri Tuyển, không biết Tống Thời bị cái gì mà luôn tỏ thái độ với bạn anh ta.

Đoạn Hiểu Luật lẩm bẩm: " Đã bảo cùng nhau học một ngành, giờ thì hay rồi, phải tách nhau ra đi học."

Vu Thiên Túng vừa lúc đi tới, nghe thấy vậy cậu ta lập tức vươn tay, ôm lấy Đoạn Hiểu Luật, cười hì hì nói: " Sao nào, đi học cùng tao khiến mày không vui?"

Đoạn Hiểu Luật ghét bỏ, đẩy Vu Thiên Túng ra: " Đừng dựa gần vào tao, ghê tởm."

Đúng vậy, làm trai thẳng trong tiểu thuyết cong.

Nhân thiết của Đoạn Hiểu Luật chính là "trái tính trái nết" " chỉ chấp nhận mình em".

Anh ta từ chối tất cả sự thân mật dù chỉ một chút với mấy bọn con trai, chỉ cần tiếp xúc thì buồn nôn, theo như lời anh ta thì anh chỉ thích hot girl chân dài, dù cho anh ta chưa từng gần gũi với một hot girl nào.

Ngoài trừ Lâm Tri Tuyển.

Anh ta ghét động chạm với con trai, nhưng lại thích dính dính dán dán với Lâm Tri Tuyển, dù dính dính dán dán thì anh ta vẫn khẳng định mình là let's go đến không thể les hơn.

Tống Thời lại thầm trợn trắng mắt.

Cậu dọn dẹp xong đồ chuẩn bị đi học, bỗng bị Đoạn Hiểu Luật ngăn lại, giọng điệu khó chịu: " Nãy mày vừa trợn mắt với tao đúng không."

Tống Thời: "..." Vaichuong, động đậy nhỏ dị mà Đoạn Hiểu Luật cũng bắt được.

Vậy mà mồm bảo không để ý tới cậu, xem cậu như không khí.

Đúng là đàn ông như con cờ hó, mắt bé tí mà mũi linh vl, ngửi phát biết cậu khịa.

Không hiểu Lâm Tri Tuyển thích Đoạn Hiểu Luật ở điểm nào.

Tình huống này Tống Thời đã quen thuộc, lạnh nhạt trả lời: "Mắt cậu lag rồi:)))"

- ------EDIT: PGL.YAOYAO ( @linhyaoyao-wattpad)--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận