Ánh mắt cậu lóe lên tia giận dữ, nhưng mà hiện giờ, cái đầu tiên là phải giữ bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào thể đưa An vào tròng. Dường như không cần suy nghĩ, cậu cũng đoán được nơi mình cần đến lúc này. Thay đồ, lấy xe, nhanh chóng lái tới biệt thự của Hồng Yên, cũng chỉ có thể tìm tới đó, có lẽ Hồng Yên sẽ cho cậu biết sự thật.
Tốc độ lái xe của Phong Mạc Tử có chút điên cuồng, thiếu kiểm soát.
Thất vọng thay,
Quản gia nghiêm chỉnh đứng trước mặt cậu, thấy vị tổng tài nào đó đang nổi nóng, lòng không khỏi run lên từng đợt, vâng dạ trả lời rằng Hồng Yên tiểu thư đã ra ngoài, có việc gì cứ dặn ông sẽ nhắn lại. Vừa mới nói xong, bỗng từ trong biệt thự có một cô gái bằng tuổi Hồng Yên, nhẹ nhàng bước ra chỗ ông. Quản gia biết đây là bạn của tiểu thư nên cung kính cúi chào, Mỹ An thấy vậy cũng lễ phép chào lại. Nhìn Mạc Tử kế bên, mới sáng sớm đã chạy đến đây, lại còn vội vã, chân mày kia cũng nhíu vào nhau, hình như là đang tức giận, biểu hiện này làm cô nhớ tới câu nói của An An, chợt hiểu ra ngọn ngành. Thở dài, An An cũng quá vội rồi, bỏ đi sớm như vậy, người ta không tức mới lạ.
-An không có ở đây, đừng mất công tìm.
Mỹ An lên tiếng nhắc nhở, chỉ nhận lại ánh mắt thăm dò nghi hoặc của ngươi kia. Biết cậu đang thắc mắc điều gì cô nói tiếp
-Tôi là Mỹ An, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi, có lẽ anh cũng không nhớ.
-Cô quen An?
-Chúng tôi là bạn.
-Cô ấy hiện đang ở đâu?
Phong Mạc Tử chẳng quan tâm có quen cô gái này hay không, điều quan trọng lúc này là phải tìm được An. Nhưng mà càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt, cậu đã gặp cô ta lúc nào, cậu cũng không còn nhớ
-Đừng vội! Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.
Thực ra cứ giấu mãi cũng không phải cách hay, huống chi đâu thể giấu cậu ấy cả đời. Thay vì vậy, thà nói ra cho nhẹ lòng, tìm hướng giải quyết, rồi muốn ra sao thì ra. Mỹ An cũng nghĩ kĩ rồi, không thể để An An tự một mình chịu khổ như vậy, với lại cô cũng muốn biết tình cảm của Phong Mạc Tử lớn dường nào.
Phong Mạc Tử định từ chối, hiện giờ cậu đang rất lo, An còn chưa tìm được, cậu làm gì có tâm tình đi tán ngẫu chứ. Nhưng một câu nói sau làm cậu thay đổi quyết định
-Là chuyện về An.
...
Giữa trời trưa nắng chang chang gần ba mươi tám độ, trứng sống đập ra đường cũng trở thành trứng chiên, người mập chảy mỡ, người còm cháy da. Nào ai có tâm tư ra ngoài hóng gió chớ, cũng không phải kẻ ngu, vậy mà, vẫn có đấy. Bên lề đường dành cho người đi bộ, có kẻ lang thang không lối về, ngồi bệt xuống đất, than trời.
Ai da, nắng chi má nắng rứa, sáng bỏ đi sớm nên tới giờ vẫn chưa có gì lót dạ. An An lau mồ hôi trên trán, cố lết vô chỗ có bóng mát ngồi rồi thở dài.
Đúng là ngu quá đi mất, điện thoại là cái cần thiết nhất cũng quên mang theo thì còn cái gì để quên nữa không trời, thực muốn đập đầu vào cột điện chết quách đi cho rồi.
Đi từ nãy giờ ê cả chân mà chẳng gặp được người quen, mà có gặp chắc cũng chẳng ai nhận ra, chỉ sợ kêu có ma thì khổ.
Đang ngồi phơi nắng "vui vẻ", bỗng từ đâu đó, có chiếc xe màu đen bóng loáng quen thuộc, kiểu xe hiện đại, sang chảnh y như cái người nào đó vượt đèn đỏ tiến tới. Cô nhanh mắt phát hiện ra chiếc xe đó rất không bình thường, đang hướng cô mà tiến, vội nghĩ ra gì đó, cô liền bật dậy xách dép bỏ chạy mà chưa kịp thì chiếc xe đó chắn ngang lối đi. Cửa xe mở ra, người bên trong nhìn cô với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống
-Còn dám chạy.
Cái giọng giống như là đang bắt tội phạm ấy, Phong Mạc Tử một bước tiến lên, liền tóm gọn cô không chút kẽ hở, gọn lẹ làm An không kịp trở tay. Đành chịu số phận bị ai đó ôm eo tống vào xe như tống một con heo không thể phản kháng. Rồi sao nữa, đương nhiên là bị trừng phạt, cửa xe bập rồi, mắt trời chói chang chiếu xuống, người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong xe có kẻ đang bắt nạt một cách gay gắt.
Một lúc sau, người ta nhìn thấy chiếc xe BMW sang trọng dần lăn bánh di chuyển đi mất. Phong Mạc Tử vừa lái xe vừa nhìn con ngốc bên cạnh đang ăn một cách vui vẻ. Cũng may, cậu đoán trước cô sáng chưa ăn gì nên đã tranh thủ mua một chút thức ăn nhanh trong lúc tìm cô, bây giờ có tác dụng đến không tưởng. An lúc nãy còn đang vùng vẫy thì lúc này ngoan ngoãn ngồi yên như cún con.
-Lần sau còn xảy ra chuyện này anh sẽ không trừng phạt nhẹ như hôm nay.
An đang ngồi gặm bánh mì, nghe cậu nói mà sôi cả máu, đôi mắt đen trừng to nhìn người bên cạnh. Bỉ ổi, rõ ràng chiếm hết tiện nghi của cô mà nói trừng phạt nhẹ, nhẹ cái lông ấy, nhìn coi, môi cô sưng đỏ hết lên rồi. Nhưng mà xưa tới nay, cái gan của cô to bằng hạt đậu, làm sao dám nói chớ, chỉ đành uất ức chửi thầm trong lòng thôi. Cô đúng là sơ xuất quá, nếu lần sau có bỏ trốn thì phải chuẩn bị đầy đủ cái đã, tính tính toán toán, An vừa gặm bánh vừa lên kế hoạch bỏ trốn lần mũ n.
-Chúng ta đi đâu vậy?
Nhìn ra ngoài cửa xe, thấy xe ngày càng chạy xa khỏi khu chung cư, cứ tưởng Phong Mạc Tử nhầm đường mà hóa ra không phải, Mạc Tử chỉ bảo cô ăn xong ngủ một lát, đến nơi cậu gọi.
Hứ, cô có phải là heo đâu mà ăn xong một cái là lăn ra ngủ, bĩu môi nhìn cậu đầy phẫn nộ, cô không có vô dụng như vậy nhá.
Mười phút sau, tiếng ai đó ngáy khò khò không chút thể diện, không chút mặt mũi, ngủ như chưa từng được ngủ. Phong Mạc Tử nhìn An ngủ say sưa mà buồn cười, tưởng như cả thế giới có đại nạn cũng chẳng liên quan tới cô. Cậu dừng xe, cởi vest đắp lên người cô, đang tính lái xe tiếp thì nghe tiếng khóc thút thít nho nhỏ.
Thì ra là An mộng du, trong mơ không biết cô thấy gì lại mệt mỏi khổ sở như vậy, khóe mắt ươn ướt chỉ trực tuôn trào, đôi môi run bần bật cắn vào nhau, tiếng nói khe khẽ rơi vào tai Phong Mạc Tử.
-Mạc Tử đừng đi...em sợ...ở đây lạnh lắm.
Cậu nhìn cô, một nỗi đau xót dâng lên, cậu chưa từng thấy sợ, nhưng chỉ riêng cô khiến cậu sợ rất nhiều thứ. Sợ cô rời bỏ mình, sợ khi không có cô bên cạnh, sợ cô xảy ra chuyện,...
Mạc Tử biết một năm qua cô phải tự mình chịu đựng rất nhiều chuyện, từ nỗi đau thể xác cho tới tinh thần. Cậu biết, cô không thể sinh con, không thể làm mẹ, vì di chứng sau vụ tai nạn. Có lẽ cô bị ám ảnh bởi điều đó nên luôn dằn vặt trong lòng. Nhưng mà...
Hôn lên vầng trán An, hôn lên mí mắt cô một cách dịu dàng, ánh mắt cậu trong đó chứa đầy yêu thương sủng nịch
-Em biết không, anh chỉ cần em, có anh bên cạnh, em không cần sợ.
...
Tách cà phê đã vơi đi một nửa, Mỹ An cũng giải đáp xong những thắc mắc của Phong Mạc Tử.Thật ra mà nói, cậu ta chỉ hõi duy nhất một câu "An làm gì một năm qua?" thế thôi, nhưng Mỹ An trước giờ nhiều chuyện, có bao nhiêu kể bằng sạch, không sót một mống, cả chuyện An không thể sinh con cũng nói ra nốt.
Đôi lúc cô cũng phục mình lắm, nói mà không thấy mỏi miệng. Từ lúc cô bắt đầu kể chuyện vẫn luôn quan sát nét mặt của Phong Mạc Tử, nửa tiếng trôi qua vẫn chẳng có biểu cảm nào khác ngoại trừ lạnh lùng, cao ngạo. Mỹ An còn tưởng rằng cậu ta là người vô tâm, thiếu trách nhiệm.
Nhưng nếu Mỹ An chịu để ý kĩ một tí cô sẽ thấy ở dưới lớp mặt bàn là một bàn tay đang siết chặt, nổi lên cả gân xanh, tuy cậu không biểu lộ ra bên ngoài nhưng trong thâm tâm mấy ai hiểu cậu đang có những cảm xúc bất thường, rối loạn cỡ nào.
Cho tới khi Mỹ An buột miệng nói một câu...
-Nếu anh thất vọng thì buông tha cho An đi, để cô ấy có một cuộc sống khác, đừng tiếp tục làm khổ An.
-Buông tha? Giữa chúng tôi không cần người khác làm chủ. Còn nữa, hình như cô đang hiểu lầm, tôi chưa từng cảm thấy thất vọng.
Phong Mạc Tử nhếch môi cười nói, Mỹ An nghe xong giật mình ngẩng đầu nhìn cậu chỉ thấy một con người hoàn hảo lại có một ánh nhìn kiêu ngạo khiến người khác phải nể sợ.
-Ý anh là sao?
-Cô không cần lo, sẽ không bao giờ có chuyện tôi để An rời khỏi, bây giờ hay sau này cũng vậy.
Mỹ An nghe xong có chút bất ngờ, nhìn ánh mắt kiên định của cậu cô nhanh chóng nở ra một nụ cười, chúc mừng An, cậu thật may mắn vì có người yêu thương cậu nhiều đến vậy, từ nay mình đỡ phải lo cho cậu. Nợ này, coi như mình đã trả xong nhé!
....
Không biết vì mệt hay do nằm trong vòng tay ai đó mà cô ngủ ngon đến lạ, ngủ một mạch từ trưa tới chiều luôn. Lúc giật mình thức giấc mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Phong Mạc Tử, cũng không có gì ngạc nhiên cả, điều quan trọng là ôi giời đất, cô đang ngồi trên trực thăng, một chiếc trực thăng thật sự chứ không phải mơ. Cô lên máy bay trực thăng lúc nào vậy, sao cô không cảm nhận được gì hết
-Tỉnh rồi?
-Ừm!
Cậu hỏi, cô mơ màng đáp, giọng còn có phần nửa ngờ nửa tin.
-Đúng lúc, đến nơi rồi. Em thử nhìn ra ngoài xem.
Phong Mạc Tử xoa đầu cô cười nhẹ nói, An tò mò hướng mắt nhìn ra bên cửa sổ. Đập vào mắt là mây trắng cả một vùng trời, nhìn thôi cũng đủ biệt cô đang ở một vị trí rất cao so với mặt đất. Giả sử lỡ may có té xuống thì chỉ có nước xuống bầu bạn với diêm vương.
Cô tiếp tục nhìn xuống dưới và rồi...một màu xanh trong veo của đại dương rộng mênh mông, từng đợt sóng vỗ dồn dập, mùi hương biển cả thoang thoảng nơi chóp mũi. Đẹp, tuyệt đẹp, không gì diễn tả được, An không dám tin vào mắt mình. Hoàng hôn đội lên mình lớp áo màu cam đỏ đẹp không tưởng, tự mình soi dưới mặt biển, tỏa những tia nắng chiều tà lên mọi vật.
An như bị thu hút, nhìn ngắm cảnh đẹp mãi không chán. Nhưng mà cậu đưa cô đến đây làm gì? Cô thắc mắc, đang định hỏi thì trực thăng đáp xuống mặt đất tự lúc nào. Mạc Tử bước xuống, đỡ cô xuống theo, rồi dắt cô dạo quanh bờ biển. Nước biển trong suốt, có thể nhìn rõ cả cát trắng dưới chân, man mát dìu dịu. Gió thổi nhẹ, tay đan tay, cảm giác rạo rực, hồi hộp mà lại hạnh phúc len lỏi giữa hai người. Đã rất lâu họ không được cảm nhận những giây phút bình yên bên nhau, ngay lúc này cứ như lần đầu, ngượng ngùng mà bối rối, cũng chỉ có mỗi An bối rối lo lắng, còn cậu bình thản như chuyện này là hiển nhiên.
Hai người cứ vậy, nói vài ba câu, kể chút chuyện phiếm, rồi cùng cười, cùng đùa giỡn, ngắm mặt trời lặn qua biển.
Cho tới khi chập tối, lúc cô còn đang mãi mê với những con ốc xoắn lấp lánh trên tay thì trên bầu trời bỗng nổ đoàng đoàng, pháo bông nổ sáng khắp một vùng, xanh đỏ tím vàng, đủ các loại hình thù làm những người ở đó đều không thể rời mắt. An phấn khích hét lên, như một đứa trẻ được cho kẹo, cười đến tít cả mắt.
ĐOÀNG!!!
Một tiếng nổ lớn, lần này pháo bông to hơn mọi khi, không có bất kì hình gì chỉ có một dòng chữ hiện rõ, nỗi bật giữa màn trời đen
AN AN! ANH YÊU EM.
Cô đọc xong dòng chữ to đùng kia, trong lòng hỗn loạn không rõ tâm tư. Cả thế giới này, chỉ duy nhất có một người đàn ông gọi cô như thế, Phong Mạc Tử rốt cuộc anh định làm gì?
Đừng để em tưởng bở như lần trước nữa.
-An An!
Tiếng gọi quen thuộc, cô theo bản năng quay người lại. Phong Mạc Tử cả người lịch lãm, hoàn hảo không kém phần kiêu ngạo đang đi đến chỗ cô, mang theo nét cười mùa xuân, đúng là thuốc độc chết người, đẹp gì mà đẹp quá, cô thật ghen tị với bản mặt đó, cả cái khí chất cool ngầu nữa.
Nhưng giờ điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại cậu đang quì gối một chân, cầm nhành hồng thủy tinh ngỏ lời
-Em nói muốn một màn cầu hôn lãng mạn, lúc trước anh chưa kịp cho em. Còn bây giờ anh đã thực hiện rồi, em cũng nên chấm dứt cuộc đời độc thân mà gả cho anh đi.
Ở bãi biển vào thời điểm này hoàn toàn không có một ai, chỉ riêng hai người, ngoài tiếng gió ra thì chỉ có tiếng Phong Mạc tử rắn rỏi đi vào lòng cô. Khuôn mặt An từ hồng rồi chuyển sang đỏ như dâu chín cuối mùa, con gái mà ai được cầu hôn mà không ngại, nhưng chính xác thì hạnh phúc nhiều hơn.
Không thể phủ nhận việc cô hạnh phúc, trái tim đập mạnh liên tục, tưởng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Có điều, tất cả củng nên dừng lại ở đó, vì cậu, vì cô bản thân cô, lấy nhau liệu có hạnh phúc nhất là khi cậu biết chuyện cô không thể sinh con, chỉ sợ khiến tình trạng của cả hai ngày càng tồi tệ.
Thôi thì thà từ bỏ, lần trở về này cô đã đủ mãn nguyện, không còn gì để nuối tiếc nhất là khi biết Mạc Tử cũng yêu mình.
-Chúng ta không hợp đâu. Chia tay đi!
Cô là người che dấu cảm xúc rất giỏi, mặc dù nói ra những lời này lòng cô quặn thắt nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ cười tươi như không. Cứ nghĩ sau khi nghe những lời này cậu sẽ bực tức, đôi mày cũng sẽ nheo lại nhưng không, cậu chẳng biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, chỉ từ tốn đứng lên hỏi cô một câu
-Không hợp chỗ nào?
Cô có chút thất vọng, thì ra cậu cũng không buồn như cô nghĩ, thì ra cậu cũng không để ý việc cô chia tay cậu cho lắm, thì ra lại tự ảo tưởng. Cô không hiểu vì sao mình lại thấy ức, thấy buồn thối ruột gan, trả lời cậu cũng gắt hơn mọi khi
-Chỗ nào cũng không hợp, nhiều không kể hết.
-À! Vậy mà anh còn tường là vì em không thể mang thai thôi chứ, ra là vẫn còn nhiều chỗ nữa.
Giọng cậu rõ là châm chọc nhưng...
-Làm sao anh biết?
Cô kinh ngạc trợn to mắt hỏi, Mạc Tử không trả lời nhưng ánh mắt cậu đã nói cho cô biết chẳng gì qua mắt được cậu, chuyện này cậu biết từ lúc nào, biết rồi mà vẫn còn cầu hôn cô.
Phong Mạc Tử tiến một bước ôm chặt ôm vào lòng, thủ thỉ bên tai An
-Có con cũng được, không có cũng chẳng sao, đời này có em là đủ rồi.
An vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng nhưng khi nghe lời nói đó thì cô mềm nhũn tựa hẳn vào lồng ngực ấm áp ấy. Cô hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời nói ngọt ngào ấy, cô cảm động, nước mắt trực trào, muốn nói nhưng có gì đó cứ nghẹn ở cổ, không biết nói gì cho đúng, rốt cuộc im lặng, vùi đầu vào hương thơm bạc hà đầy mong nhớ.
-Cùng anh về một nhà, nhé!
-Anh thật sự sẽ không để ý chứ.
Ngước đôi mắt óng ánh nước lên hỏi Mạc tử, chỉ thấy cậu cười, búng trán nồi bảo
-Ngốc! Em không gả cho anh thì anh mới để ý đấy.
-Không! Gả! Gả mà.
An vội vàng trả lời, chỉ sợ cậu buồn lòng, vướng bận được hóa giải rồi, cô vui đến không khép miệng cười lại được.
Đang cười bỗng một tràng pháo tay lớn ở khắp nơi vang lên, đèn điện được bật lên không còn chỗ nào không sáng, An nhìn tứ phía, chỉ thấy bạn bè của cô, gia đình, người thân, đồng nghiệp, cả Hồng Yên, Lân, Joy, Haley, ba mẹ Phong Mạc Tử, ba mẹ cô vân vân và mây mây đứng khắp nơi mỉm cười vỗ tay khích lệ.
Cô thề với ông trời, lúc đó cô đứng hình toàn tập, ngu ngơ không biết nói gì.
Mãi sau nghe mọi người chúc mừng này nọ mới ngợ thì ra ngay từ đầu đã là kế hoạch của Phong Mạc Tử, ngoài ra còn có sự giúp đỡ từ quí phụ huynh hai bên. Lúc nghe mẹ cô tâm sự dặn dò này kia về chuyện vợ chồng, cô hận không thể độn thổ trốn mất dạng.
Ngồi tán chuyện với mọi người vui vẻ mới để ý không thấy Phong Mạc Tử đâu, nhìn quanh mới thấy cậu đang nói chuyện với ông bà Phong. Định ngắm chồng tương lai chút thôi mà chưa đầy năm phút thấy chồng đã quay lại mỉm cười nháy mắt với cô, vì ngại cô lập tức quay mặt đi chỗ khác giả vờ không quan tâm nhưng ánh mắt vẫn liếc về bóng dáng ấy.
Dưới sự chứng kiến của vầng trăng sáng và đại dương rộng lớn,
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người,
Hai người họ thuộc về nhau kiếp này cho tới kiếp sau.
"Cảm ơn vì đã cho em hiểu yêu là thế nào. Cảm ơn những khung bậc cảm xúc dạy em trưởng thành. Cảm ơn vì đã cùng em đi hết đời."
_END_
Đồng Nai, 01/04/2018-11:30
Mốc"s story
P/S: Tác phẩm đầu tay (^_^)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...