Tặng @Thachdan3107
Rồi cô bỗng thấy bản thân mình ngốc nghếch, mơ mộng hão huyền, cô chặn máy cơ mà, Mạc Tử làm sao biết cô ở đây. Mà cho dù có biết cũng chưa chắc đến cứu, cô là gì cơ chứ, chẳng đáng để cậu ta quan tâm như Haley. Cô cần cậu thì có làm được gì, mình cần mà người ta không cần thì cũng như không.
Khỏi đen bay mù mịt, lửa cứ vậy bôc ngùn ngụt không ngừng, cháy nhà, đâu phải chuyện đùa, đâu phải chuyện thường mà dễ dàng xử lí được. An không tránh khỏi những khúc gỗ được thiêu rụi biến thành than nóng từ trên cao rớt xuống, cả người bóng rát, cứ đà này cô chỉ chờ chết trong cái đám cháy thôi. Cảm giác đau đớn toàn thân, da thịt như muốn nổ tung khi xung quanh lửa dần thiêu đốt mình, cô thấy ngẹt thở. An dù có mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là một đứa con gái, trong tình cảnh nào đó, cô cũng trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết. Sức lực đã chẳng còn, bây giờ bảo cô đứng dậy, cô cũng không làm được, tự dưng thật muốn ngủ vì lúc ngủ sẽ không biết đến đau ở thể xác, cũng không phải đau về tình cảm, không cần suy nghĩ gì nhiều về Mạc Tử, ngủ rồi mọi chuyện muốn ra sao thì tùy, cô không quan tâm, chỉ là nếu chết rồi, gia đình cô ắt hẳn sẽ khóc rất nhiều, cô xót.
Đôi mắt An lim dim khép hờ, buồn ngủ lắm, khó chịu lắm, ngoài bên kia cứ ồn ào to tiếng cái gì vậy, làm cô không nhắm mắt được.
Bên ngoài,
-Này cậu, dừng lại đi, cậu muốn chết sao mà đòi vào đó, lửa to quá rồi.
...
-Ê, cậu không nghe chúng tôi nói à, nguy hiểm đấy.
-Tôi có cái rìu, cậu có dùng không?
Một bác lớn tuổi trong đám biết không ai ngăn cản nổi cái cậu đang điên khùng đòi nhảy vào đống lửa cứu người đành hỗ trợ giúp người ta vậy. Phong Mạc Tử nhanh chóng cầm lấy rồi vội vã phá nát cửa gỗ đang bốc cháy, phá luôn mấy vật cản trở xung quanh, cái cậu muốn tìm là An An. Nhìn cô đang nằm bất tỉnh trên đống than nóng, cả người đỏ bừng bừng, quần áo cũng bén lửa từ lúc nào, lần đầu tiên trong đời cậu hoảng sợ, sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô bị thương, sợ rất nhiều. Nhanh chóng bế cô vào lòng, dập tắt lửa trên người cô rồi lao vụt ra ngoài.
Mọi người như thấy được kì tích, bu vào hỏi han mà cậu chẳng nói gì, cứ vậy đi thẳng đến chiếc xe đen đậu gần đó cho An vào rồi lái xe bỏ đi. Mỹ An vừa mừng lại thấy có lỗi rất nhiều, tự nhủ với lòng, cô mắc nợ An An một mạng, ngày nào đó sẽ trả lại.
Phong Mạc Tử điều khiển xe không kiểm soát, lái với tốc độ lớn để kịp đưa cô vô bệnh viện. Đến nơi, phòng cấp cứu cứ phải nói là khẩn trương hết mức, bác sĩ, y tá nỗ lực cứu một bệnh nhân bị bỏng. Bác sĩ già nhìn sơ qua An một lượt, thực ra bệnh nhân không nghiêm trọng chút nào, kiệt sức ngửi khói nhiều quá nên mới ngất xỉu, với lại chỉ phỏng vài chỗ nhỏ trên người thôi chẳng đáng xỉa răng so với những ca phẫu thuật khác, hoàn toàn không sao cả. Có thật là bị nhốt trong căn nhà cháy không, có thấy bị gì đâu, đúng là trên đời có nhiều điều lạ thật.
Nhưng mà cứ làm cho nó nghiêm trọng tí, bên ngoài là con trai giám đốc Phong Thiên Hà, dù sao cũng nên nể mặt chút, lỡ bảo nhẹ hều rồi đuổi về thì lại bảo không nể mặt bố cậu ta, khổ lắm, nhiều cái rắc rồi lắm. Thôi thì cứ tạm thời để cô gái này trong phòng vip vài ngày, cho thuốc bôi, truyền vài chai nước biển, đợi khỏe lại rồi đưa về cũng không sao. Bên ngoài Mạc Tử đi đi lại lại, xong chốc lại ngoái đầu nhìn vào trong. Cậu đợi mãi mới thấy cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá kéo xe đưa cô đang bất tỉnh đi đâu đó. Theo sau là ông bác sĩ già quen thuộc của gia đình cậu, ông tháo cái đồ dùng bác sĩ ra rồi đến vỗ vai cậu nói
-Cô gái đó không sao rồi, cứ để nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.
...
Bước vào, An vẫn đang miên man ngủ trên nệm, cô đã được tắm rửa gọn gàng, đồ trên người cũng thay thành đồ của bệnh viện. Bây giờ mới nửa đêm, cậu nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh cô. Phòng vip rõ là có điều hòa mát lạnh, nhưng trên trán cô cứ lấm tấm mồ hồi khiến cậu lo lắng, áp tay mình vào trán cô xem có sốt hay không, ngoại trừ ra mồ hôi ra nhiều thì nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.
Mạc Tử trước giờ có từng chăm sóc người bệnh đâu, nên khi An bị thế này, tay chân cậu cũng vụng về luống cuống. Lấy khăn nhúng nước nóng lau mặt cho cô, từng đường nét trên khuôn mặt chạm qua đều muốn dừng thật lâu. Nhịp thở cô nhẹ đều, cả người cũng mát hơn lúc nãy.
Cậu chạm vào đôi lông mi khẽ run lên của cô, cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn phớt. An vừa thoát ra khỏi cửa tử thần nên vẫn mang trong mình nỗi ám ảnh chưa tan hết, đến lúc ngủ cũng mơ đến. Mạc Tử nhìn An, có lẽ cô sẽ không biết, cậu đã hoảng sợ thế nào khi nhìn thấy cô bất động nằm trong đám cháy đó, đến hiện tại cảm giác ấy cứ đeo bám cậu. Cậu sợ mất cô, sợ đánh rơi cô một lần nữa, thời gian ở Mỹ xa cô là quá đủ rồi. Nhìn những vết thương trên bàn tay nhỏ, vết trầy khắp người cô khiến cậu đau lòng. Biết là thử thách trong tình yêu thực sự rất khó, nhiều người bỏ cuộc, nhiều người thất vọng, nhưng vẫn không thể tránh điều đó, nếu vậy, chỉ mong người bị thương là cậu, đừng là người cậu yêu.
Trời hưng hửng sáng, bên ngoài có tiếng động nhỏ của những bệnh nhân thường tập thể dục. An giật mình thức dậy, mở mắt ra, trần nhà trắng, xung quanh trắng, toàn màu trắng, cô chết rồi à, cô đang ở nơi phán xét sao. Nếu chết sao toàn thân cô vẫn nhức, lại còn đau đến thấu xương nữa. Xoay mặt nhìn sang phải, phía trên là chai nước biển chảy theo dây truyền vào người cô. Cô chưa có chết, cô được cứu lại còn được đưa tận bệnh viện. Tự dưng cô thấy mừng vô cùng, vậy là còn có thể gặp được ba mẹ và mọi người.
Cô muốn nhấc cánh tay trái lên để chống nệm ngồi dậy mà không được, bị vật nào đó cản đè không rút ra được. Ngoái đầu sang nhìn thì thấy cái kẻ đáng ghét nào đó ngồi ngủ gục trên giường mình, tay còn cứ nắm chặt tay cô không chịu buông. Cô trông cậu có vẻ ngủ say, tóc tai thì rối bời, áo trắng lại có vài vệt đen kì dị, hình như tối qua mệt lắm thì phải.
An vừa tỉnh dậy sau cơn khủng hoảng, cả người mệt lừ, không có sức lực, mặt mũi thì phờ phạc xanh xao. Tối qua còn tưởng không thể thoát ra, biến thành đám tro cùng với căn nhà luôn rồi chứ. Ai có thể cứu cô nhỉ? Ai ta?
Mà sao người đó biết mà gọi cho Phong Mạc Tử đến đây, người quen à?
Cánh cửa phòng bật mở, chị y tá trẻ bước vào tháo dây truyền nước biển ra khỏi tay An, chị nhìn An với Phong Mạc Tử cứ như cặp vợ chồng son thì vui miệng đùa-Em đúng là có phước.
An không hiểu, cái mặt ngu thấy rõ khiến chị y tá bật cười nói
-Tối muộn anh chàng này vội vã bế em đến bệnh viện làm ầm ĩ một trận, sau đó thì cả đêm em sốt cậu ta không rời nửa bước, ở bên quan tâm chăm sóc em cả đêm làm chị ghen tị chết.
An ngạc nhiên vội vàng hỏi lại
-Có thật không chị?
-Ơ! Con bé này, chị đùa em làm gì. Lo mà thương chồng em nhiều vào, đứng có ngố chỉ vì vài chuyện lặt vặt mà đánh mất. Thôi, chị đi đây.
Chị y tá mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại. Hốc mắt An đỏ lên, nhìn Mạc Tử kế bên, cô không biết nên làm gì nữa. Thì ra, người cứu cô chính là cậu, người luôn bên cạnh cô cũng là cậu. Cô chẳng xứng đáng với tình cảm này, cậu thật sự rất chân thành, còn cô, lúc nào cũng nghi ngờ với tình cảm của người ta dành cho mình.
Cô cảm thấy bản thân mình có lỗi rất nhiều, toàn gây phiền phức cho cậu. Cô sao toàn phải nợ cậu, giá kể một lần có thể trả hết được thì cô mới nhẹ lòng. Cô không muốn chia tay với Mạc Tử, một người đàn ông lí tưởng, một người bạn trai hoàn hảo, một người chồng tốt nhưng cả hai có lẽ không bên nhau tới cuối đời được, cậu và cô khác nhau rất nhiều. Có thể trách cô vô tình, lành lùng, không tình người, trách cô cái gì cũng được, nhưng cô không thể bên cậu nữa.
Mọi lần Mạc Tử đều tỉnh giấc khi An làm gì đó, nhưng lần này là ngoại lệ, cậu đã chẳng thể cản cô lại. An cố ngồi dậy, nhẹ tháo tay mình ra, đặt lên tay cậu một nụ hôn như thay lời tạm biệt. Cô lau khoé mắt mình, bước xuống giường rồi lặng lẽ bỏ đi. Được một lúc, Phong Mạc Tử cũng dậy thì không thấy An đâu liền hỏi chị y tá, chị ngạc nhiên bảo nãy còn thấy sao giờ đi đâu mất rồi, cô ấy được đi ra gió, còn chưa có khỏe mà. Còn chưa nghe xong cậu đã vội chạy đi tìm trước sự ú ớ không ra lời của chị y tá.
An An cứ ngỡ mình cũng khỏe lắm, dè đâu, lết ra khỏi phòng cũng khó khăn huống chi ra khỏi cái bệnh viện to lớn này. Cô khó nhọc bước từng bước, đi mãi mà mới tới cái ghế đá nơi người bệnh thường đi dạo, xung quanh cây cối nhiều vô kể, thiết kế cũng rất đẹp, không khí chỗ này tốt hơn nhiều so với mùi thuốc sát trùng ban nãy.
Phục thật, vừa mới đặt mông xuống ghế, luồng khí giết người của tên đằng sau tỏa ra phừng phừng khiến An không rét mà run. Lúc cô khỏe mạnh còn chẳng đấu lại cậu huống chi ốm yếu thế này, mình bỏ ra mười lăm phút mới đi được tới đây, người ta trong ba mươi giây cậu ta đã đứng ngay trước mặt mình.
Nhìn vẻ mặt là biết đang tức điên rồi, tuy là An gan lì nhưng cũng chưa tới mức muốn chết, cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu, tuy là đôi mắt ấy rất đẹp, rất hút hồn nhưng lạnh muốn chết, nhìn vào chỉ sợ bị dọa cho ngất xỉu. Cậu nắm cằm cô hướng về phía mình, hỏi với giọng đáng sợ.
-Định đi đâu?
-Tôi...tôi đi đâu...liên quan gì đến anh. Chúng ta kết thúc rồi!
An lắp bắp nói nhưng vẫn can đảm muốn cắt đứt với Mạc Tử. Cậu nghe xong, lông mi khẽ trùng xuống, tim bỗng nhói đau, cậu nhếch môi cười với cô, lực đạo trong tay bỗng tăng theo khiến An đau mà nheo mắt lại.
-Kết thúc rồi? Em nói thật dễ nghe, muốn chạy khỏi tôi, đừng mơ đến chuyện đó.
-Anh đừng tự cho mình có thể quyết định mọi thứ, bỏ tay ra.
An cố hất tay cậu ra, nhưng vô ích, Mạc Tử quá mạnh. Cậu buông cằm cô ra, sau đó không nói gì dùng lực kéo cô về, An cũng không vừa, vùng vẫy la hét đủ trò làm mọi người đều tò mò nhìn vào hai người. Mặt cậu đen lại, nhanh chóng xách cổ nó đi trước con mắt thì thầm của bao nhiêu người. Đến nơi ít người, cậu vứt An xuống cái ghế rồi lợi dùng chiều cao mà chống hai tay xuống ghế nhìn thẳng mắt cô nói.
-Nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra, tại sao cứ phải né tránh anh?
-Xin lỗi!
Cô bị cậu nhìn thẳng cảm thấy giống bị chất vấn như tội phạm liền xoay mặt đi.
-Tại sao muốn rời xa anh?
-Xin lỗi!
-Em chỉ biết xin lỗi thôi sao, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em...có yêu anh không?
-Xin lỗi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...