Một Nét Son Tình

"Choang—-!"

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, ngân thương vẫn còn in vết máu chắn ngang trước mặt Đông Cô. Thân hình Văn Giới bất động, tay cầm cán thương, chặn đường đi của Đông Cô.

"Ngươi đi đâu."

"Đi tìm người."

"Ta không cho phép."

Đông Cô quay mặt nhìn Văn Giới.

"Đây chính là kết quả tốt nhất mà cô nói?"

Văn Giới thản nhiên nhìn thẳng lại nàng, "Đây chính là kết quả mà ta cho rằng tốt nhất."

Đông Cô bước đến gần, túm lấy cổ áo của Văn Giới, hạ giọng xuống thật thấp, "Cô ta là em của La Hầu..... cô ta là em gái của chàng, là người thân duy nhất của chàng! Sao cô lại có thể làm như vậy?!"

Văn Giới tóm lấy tay của Đông Cô, cô ta chỉ hơi mạnh tay, Đông Cô đã không sao nhúc nhích được. Vẫn một bóng đêm, vẫn là cái lạnh rét buốt, Văn Giới chợt nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là tình cảnh như vậy, cô ta cũng đã từng tóm lấy tay của Đông Cô như thế này.

Khi đó, ta–địch chưa rõ, thế còn hiện giờ thì sao. Ngươi là bạn ta, hay là kẻ địch của ta.......

Ánh mắt của Văn Giới thăm thẳm, như muốn nhìn sâu vào linh hồn của Đông Cô.

"Đông Cô, ta muốn nó chết, không liên quan gì đến ngươi. Ta có thù của ta, năm xưa Viên tướng quân ngậm oan mà chết thảm, hậu đại đều bị diệt trừ, chính là do bị nó phản bội. Ta không nuốt được hận kiểu đó, cho dù không có cơ hội lần này, ta cũng vẫn sẽ giết chết nó."

Đông Cô cúi thấp đầu lặng thinh.

Văn Giới khẽ nói tiếp: "Nhưng mà tuy ta thù nó, nó cũng vẫn là em gái của La Hầu, ta chặt đứt huyết mạch cuối cùng của hắn, đấy cũng là sự thật." Cô ta buông tay, xoay lưng về phía Đông Cô.

"Ta đã nói nhiều như vậy rồi, chuyện còn lại tuỳ ngươi liệu. Bất kể hành động của ta khiến ngươi trách ta hay hận ta, ta đều có thể hiểu được, và đều có thể chấp nhận."

Đông Cô cúi đầu cười bất lực.

"Văn Giới, cô đã giúp tôi đến ngày hôm nay, đối với cô, tôi chỉ một lòng biết ơn."

Văn Giới ngoái đầu.

Đông Cô nói: "Tôi không có quyền can thiệp vào giữa thù hận của các cô, cũng không có tư cách và lập trường để ảnh hưởng quyết định của cô. Cô báo thù cũ, là điều đương nhiên."

Văn Giới bước lên một bước: "Ngươi không trách ta?"

Đông Cô đáp: "Không có cô, hiện giờ tôi đã chẳng còn mạng, sao có thể trách cô được. Tề Đông Cô đâu phải một kẻ không biết điều đến thế."

Văn Giới nhìn nàng, một lúc lâu sau, cuối cùng thở phào yên tâm.

"Ta còn tưởng là ngươi sẽ oán trách ta."


Đông Cô khẽ lắc đầu.

"Tôi không trách cô, đối với La Từ, tôi không có nhiều tình cảm, chỉ thấy hơi xót xa và tiếc thương."

"Ồ?"

Đông Cô quay về bên La Hầu, kéo tấm chăn mỏng đắp cho chàng. Nàng không nói cho Văn Giới biết, cái đêm nàng báo cho La Từ hay La Hầu bị trúng độc, nàng đã được thấy một La Từ hoàn toàn khác. Đêm ấy, La Từ khẽ níu lấy tay áo của người anh đang say ngủ, một động tác vô cùng cẩn thận dè dặt, trong mắt Đông Cô, đấy như là một người lạc lối, đang cất tiếng cầu cứu với điểm tựa duy nhất của mình.

"Văn Giới, ta đi chôn cô ấy."

Cuối cùng Văn Giới không cản nàng nữa, để cho nàng đi.

Đông Cô men theo cánh rừng, đi thẳng về phía trước. Cách đó không xa lắm, nàng liền gặp La Từ đang nằm trên một vũng máu. Cô yếu ớt, ngã trên mặt đất, như một chiếc lá khô trong gió lạnh, từ từ chìm khuất trong tuyết. Lúc Đông Cô đỡ cô lên, cô vẫn chưa tắt thở hoàn toàn, nhưng ý thức đã mơ hồ. Đông Cô thấy miệng của cô run run hé mở, không rõ đang nói gì.

La Hầu đã từng bảo, Tiểu Từ không phải là người hám vinh hoa, chỉ là em ấy còn nhỏ tuổi. Người lữ hành lạc lối, phiêu dạt như chiếc lá rơi; giữa đất trời nào hay sầu thương nào hay bất lực. Để rồi một đêm trở mình, một trang sách lật, ngày mai đến, bao nhiêu người sẽ nhớ một câu chuyện buồn đã từng xảy ra.

La Từ trong giờ phút này, trước mặt là một màu trắng xoá, cô cảm nhận được có ai đang ôm lấy cô, che trở những gió tuyết trước mặt cho cô. Cô dùng chút sức tàn bám chặt lấy hơi ấm cận kề.

Anh, có phải anh không.......

Anh, anh tới đây làm gì?

Anh đến tìm em.

Cha bảo anh đem cơm đến à?

.........Không phải.

Trời đổ tuyết lớn như vậy, chỉ có anh mới ngốc nghếch chạy tới trường học xa xôi để đưa cơm cho em. Em đã ăn xong trong phòng ăn cùng với bạn bè từ lâu rồi.

.........

Chờ chút, cứ để đây đi vậy, nếu chốc nữa đói em sẽ ăn. Ơ, tay anh sao thế, bị cóng à?

Anh không sao

Ai bảo anh ngốc thế cơ chứ, trời lạnh vầy, anh con trai con đứa chạy ra đường làm gì. Đúng là........ Em quay về học tiếp đây, anh mau về nhà đi.

........

Hai canh giờ rồi sao anh vẫn còn ở đây?

........Tuyết lớn quá, anh chờ để cùng em về nhà.

...........


Được đấy, tốt quá, em về nhà với anh.

Anh à, chúng ta hãy cùng nhau về nhà nhé......

Mãi đến phút này, La Từ mới hiểu rõ, cô không trách Đông Cô được. Đời này kiếp này, không phải Đông Cô đã đến sớm, mà là bản thân cô đã đến quá muộn.

Gió rét thổi, dòng đời trôi.

Ngón tay buông, là ngón tay đã không giữ được trần thế nữa. Huyết lệ rơi, là những tiếc nuối không sao nói được nên lời. Dù cho quan tâm lo lắng bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu, đến lúc kết thúc rồi, đời đời kiếp kiếp mãi là hư vô.

Đông Cô nắm tay của La Từ, muốn lưu lại cho cô một chút hơi ấm cuối cùng. Bên tai nàng vẳng tiếng La Hầu—–"Hiện giờ em ấy đang ở đô thành, mai mốt em ấy về rồi nàng gặp em ấy, nhất định sẽ thích em ấy."

—— "Vậy sau này, ba người chúng ta cùng chung sống, được không?"

Nhớ đến những lời tha thiết của La Hầu khi ấy, mắt Đông Cô đỏ lên. Nàng cúi đầu để mặc cho nước mắt chảy.

La Từ, nếu như em thật sự là em gái của chị thì đã hay biết mấy, chị tuyệt đối sẽ không để cho em đi đến bước của ngày hôm nay.......

.......

Đông Cô chôn La Từ dưới tuyết trong rừng; ngày mai họ sẽ tránh đoạn đường này, từ nay về sau, La Từ sẽ không còn gặp được người anh của cô nữa.

Đông Cô về đến hang núi, nói với Văn Giới: "Thay hết những quần áo dính máu đi, vết tích trên binh khí cũng phải lau sạch. Ngày mai La Hầu tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói với chàng rằng La Từ đã rời đi."

Văn Giới trợn mắt: "Ngươi muốn gạt hắn?"

"Phải."

Văn Giới nói: "Ngươi có thể nói cho hắn biết sự thật. Ta có thể gánh được hận thù của hắn."

"Không." Đông Cô vừa bước vào từ bên ngoài, cơ thể lạnh, trái tim cũng lạnh. Nàng ôm La Hầu, nói: "Tôi biết cô gánh được cơn thịnh nộ của chàng, nhưng chàng chắc chắn sẽ không gánh được cái chết của La Từ."

Văn Giới nói: "Hắn không yếu đuối như vậy đâu."

Đông Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Cho dù chàng có là một khối sắt, tôi cũng muốn dùng tơ lụa phủ lên chàng."

Văn Giới nhìn hai người đang ôm nhau, khoé miệng nhếch một nụ cười nhạt, rồi bước ra ngoài cửa hang, tiếp tục canh gác.

Sáng hôm sau, lúc Đông Cô thức giấc, La Hầu đã tỉnh.

Sắc mặt chàng không được tốt lắm, nhìn Đông Cô.


"Đêm qua mọi người bỏ thuốc làm ta ngủ."

"Phải."

La Hầu hơi cau mày, "Vì sao?"

Đông Cô ngồi thẳng lên, nói với chàng: "La Hầu, đêm qua có người đã ra đi. Em ấy không muốn nói lời tạm biệt với chàng, cho nên mọi người để chàng đi ngủ trước."

La Hầu ngước mắt, "Tiểu Từ......"

"Phải." Đông Cô nói, "Em nó đã đi rồi."

"Em ấy đi đâu?"

"Về chỗ của Lã Khâu Niên."

"......Vì sao?"

Đông Cô nắm lấy tay của La Hầu. Hai bàn tay thường ngày rất ấm áp của chàng, giờ đây lạnh buốt.

"La Hầu, em ấy có lý tưởng và mục đích của riêng mình, tuy Lã Khâu Niên làm quan thì tráo trở, nhưng vẫn mang ơn của em ấy, bà ta sẽ không để mặc không lo cho em ấy."

La Hầu túm chặt lấy vạt áo của mình, "Em ấy đã hối hận......"

"Phải."

Mặt La Hầu trắng bệch, lòng Đông Cô đau đớn, những vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"La Hầu, chàng đã từng nói, sống giữ lời hứa, chết không hối hận. Em ấy có lời hứa của riêng mình, có cuộc đời của riêng mình, cho dù đối với chúng ta, đấy là sai lầm, nhưng vẫn là quyết định của em ấy."

La Hầu im lặng hồi lâu, cuối cùng chàng hơi cúi đầu.

Đông Cô ôm lấy chàng.

"Chàng đừng buồn, em ấy đã hứa với ta, sẽ tự lo cho bản thân thật tốt. Em ấy thông minh như thế, nếu gặp nguy hiểm nhất định sẽ kịp thời trốn đi. Nếu có duyên, gia đình chúng ta lại có dịp đoàn tụ."

"....... Ừ."

Nói những lời này, lòng Đông Cô đau như cắt. Nếu như chàng biết được La Từ đã chết, chàng sẽ làm gì. Nếu như chàng biết được La Từ mãi mãi ở lại trong lòng đất hoang vu lạnh lẽo giữa núi rừng, chàng sẽ làm gì.

Ta sẽ không nói ra, cũng không thể nói ra.

So với để cho chàng biết rằng huyết mạch cuối cùng đã bị cắt đứt, ta thà để cho chàng lầm tưởng em ấy đã rời đi vì con đường trước mặt của bản thân. Chí ít trong lòng chàng còn có nơi vương vấn.

"Chàng uống hết chỗ này đi, Tiểu Từ để lại cho chàng đấy." Đông Cô với tay lấy túi nước tới.

"Đây là gì?"

"Ta cũng không rõ." Đông Cô đáp, "Em ấy nói, uống xong rồi chàng sẽ biết."

La Hầu đón lấy túi nước, uống cạn.

Đông Cô hỏi chàng, "Chàng cảm thấy thế nào?"


La Hầu lắc đầu, "Không thấy gì cả." Có điều....... Chàng âm thầm tự điều tức, phát hiện độc tố ẩn trong người đã không còn làm tắc nghẽn nội tức nữa.

"Đúng là em ấy......."

Đông Cô hỏi: "Là sao cơ?"

La Hầu lắc đầu, "Không có gì......"

"Chúng ta đi thôi."

Lần này họ đi suốt ngày suốt đêm. Tin tức về cái chết của Phong Trệ sẽ chẳng bao lâu sau đến tai Lã Khâu Niên, một khi không còn ai làm bộ làm dạng gì nữa, thì chỉ còn tuỳ thuộc vào phe nào hành động nhanh hơn.

Bốn ngày trôi qua, họ đã đến chân núi Thiên Sơn. Thôn nhỏ ở dưới chân núi là nơi dừng chân cuối cùng của họ.

Đêm đó nhóm của Đông Cô ngồi trong một căn phòng trọ nhỏ, thương lượng với nhau. Lúc này không còn người ngoài, Đông Cô nói chuyện thoải mái hơn.

"Ngày mai chúng ta lên núi."

Văn Giới: "Muốn đi lấy đồ à?"

Đông Cô ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Không giấu gì cô, chắc là đồ đã sớm không còn đó."

"Cái gì?!" Câu nói của Đông Cô khiến cho Văn Giới giật mình, đến cả La Hầu cũng kinh ngạc.

Đông Cô nhìn La Hầu: "Trước đây chàng đã từng nói cho ta biết chỗ cất giấu chứng cứ, chàng còn nhớ không?"

"Ta nhớ."

"Sau khi chàng nói với ta xong, ta đã thu xếp cho việc này."

Văn Giới sáng rỡ mắt.

"Ngươi nói cho An Kình biết?"

Nghe nhắc đến tên của An Kình, tim La Hầu không khỏi run lên, chàng nhìn Đông Cô.

Nàng đã nói cho y biết mà sao không nói cho ta hay.

Không phải là Đông Cô cố ý không nói, chỉ là ban đầu chưa rõ tình thế của La Từ, nàng sợ nói cho La Hầu biết xong, La Từ sẽ moi ra được. Nét mặt trầm lặng của La Hầu hiện giờ, Đông Cô đều thấy hết. Văn Giới thì khác, nhắc đến An Kình là mắt của cô gái này toả sáng.

"Khi nào mỹ nhân tới?"

Đông Cô cười đáp: "Chắc đã tới rồi."

"Đang ở đâu?"

"Cái đó tôi không biết." Đông Cô đáp, "Nhưng mà đã lâu như vậy thì chắc bọn họ đã tìm tới được Thiên Sơn, lấy được chứng cứ rồi."

"Ha." Văn Giới cười khen, "Khá lắm khá lắm, thì ra ngươi đặt việc bảo vệ chứng cứ trên hết, như vậy thì bất kể thế nào, cuối cùng Lã Khâu Niên cũng thất bại." Thì ra con người của ngươi, ngay từ ban đầu đã không định thoả hiệp.

Văn Giới vốn tưởng Đông Cô vì muốn La Hầu được an toàn, ít nhất cũng để lại cho mình đường lui. Để giữ mạng cho cả hai thì có lẽ chuyện của những chứng cứ cũng không quan trọng lắm. Nay biết được sự thật, Văn Giới mới hiểu Đông Cô không phải là người hoàn toàn không hiểu chính nghĩa. Nàng có thể có tính toán riêng, có nỗi lo riêng, nhưng đến lúc quan trọng, nàng vẫn sẽ quyết định rất chính xác.

hết chương 65


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui