"La Hầu bị trúng độc."
Văn Giới nói xong, Đông Cô không tỏ vẻ gì cả. Mắt nàng nhìn xuống đất, không nói một lời. Văn Giới cũng không giục, đợi nàng nghĩ xong.
Một lúc sau, Đông Cô ngẩng đầu, "Độc gì?"
Văn Giới đáp: "Độc này tên gọi là Đoàn Nhi Độc, là một loại độc mãn tính rất ác liệt."
Đông Cô lặng lẽ nhìn bếp lửa, không nói.
Văn Giới hỏi: "Ngươi không muốn biết ai hạ độc?"
Đông Cô khẽ đáp: "Biết thì thế nào, độc đã hạ mất rồi, cơ thể chàng đã bị thương tổn rồi."
Văn Giới nói: "Không biết ai hạ thì không nghĩ được cách để giải."
"Ha." Đông Cô bất giác cười một tiếng.
Văn Giới chau mày, "Lúc này rồi mà ngươi còn cười được? Độc mãn tính tuy không phát ngay, nhưng lấy không được thuốc giải thì cuối cùng La Hầu cũng chỉ có nước chết."
Đông Cô nói: "Tôi biết."
Văn Giới hỏi: "Vậy sao ngươi không lo lắng?"
Đông Cô quay qua nhìn cô ta.
Từ trong ánh mắt của Đông Cô, Văn Giới tự dưng đọc được sự từng trải và kiên định. Đối diện với cái chết, Đông Cô có thể bình tĩnh không ai bằng. Không những nàng đã đến quỷ môn quan, mà nàng thật sự đã từng chết đi. Người đã trải nghiệm cái chết sẽ bình tĩnh hơn khi gặp những chuyện liên quan đến tử vong.
Đông Cô nói: "Cô khoan lo lắng, có người sẽ giúp chúng ta lấy thuốc."
Văn Giới chau mày, "Có người giúp chúng ta lấy? Ai cơ chứ?"
Đông Cô đáp: "La Từ."
"......" Văn Giới hạ giọng xuống, "Tề Đông Cô, có phải hôm nay ngươi bị doạ sợ đến ngu người luôn rồi không, ngươi không biết kẻ hạ độc là ai à? Mà còn nói là La Từ sẽ giúp chúng ta lấy thuốc giải."
Đông Cô quay mặt đi, nhìn xuống sàn bếp, như đang nhớ lại gì đó.
"Hôm nay, lúc người đàn bà kia sắp giết La Hầu, La Từ đã thét lên một câu bảo dừng tay. Khi đó tình thế cấp bách nên tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại, cái câu dừng tay kia nghe có vẻ khả nghi."
Văn Giới chau mày ráng nhớ lại.
"Ngươi nói vậy xong thì hình như ta cũng nhớ ra." Cô ta vỗ tay bốp một cái, "Vậy là đúng rồi, nó hạ lệnh cho ả kia, chứng minh là nó biết mấy ả đó!"
"Phải."
Văn Giới bật người dậy.
"Nó muốn giết ngươi!"
Đông Cô thoáng khựng lại, rồi đáp: "Phải."
Câu trả lời này, chứa đựng bao điều bất đắc dĩ. Sự việc đã đến nước này rồi, đúng là Đông Cô không sao ngờ được. Nàng vốn nghĩ tuy La Từ không ưa nàng, nhưng chắc cũng có thể vì những chứng cứ kia mà gắng giữ hoà bình cho đến lúc tới được Thiên Sơn. Nào ngờ....... Đông Cô không sao hiểu được sự thù địch của La Từ là ở đâu ra, nàng cũng không biết bản thân đã đắc tội với cô ta ở chỗ nào, mà đến nỗi cô ta phái người ám sát nàng.
"Gan của nó lớn thật......" Văn Giới nói một cách hung dữ.
Đông Cô thấy Văn Giới đã nổi giận, vội can, "Văn Giới, cô chớ vội lo."
"Không lo, ta nào có lo. Dù sao nó cũng không giết nổi ta."
Đông Cô nói: "Tôi nói cô ta sẽ lấy thuốc giải giùm La Hầu không phải là vô duyên vô cớ. Dù sao đi nữa tôi luôn tin lúc cô ta hét "dừng tay" ngày hôm nay, là lời từ đáy lòng. Cho dù cô ta muốn tôi chết, cô ta cũng tuyệt đối không để cho La Hầu chết."
Văn Giới nghiến răng nghiến lợi: "Tề Đông Cô, ta rất muốn bổ đôi cái đầu ngươi ra nhìn xem bên trong có đặt một bức tượng Bồ Tát không. Đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn có thể tin nó được."
"Văn Giới, cô hãy tin tôi một lần. Xin đừng làm gì nông nổi, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cô ta. Tôi nghĩ là chuyện này chắc cô ta không biết, nếu tự dưng ra tay với cô ta thì coi chừng đánh rắn động cỏ."
Văn Giới nghẹn họng.
"Được. Ta tin."
Đông Cô: "Cảm ơn cô."
"Có điều," Văn Giới lại nói thêm, "Ngươi không được một thân một mình đi tìm nó nói chuyện, phải có mặt ta ở đó, ta có thể không xuất đầu lộ diện, nhưng nhất định phải có mặt ở hiện trường."
Vẻ mặt của Văn Giới trông dữ tợn, nhưng Đông Cô biết là cô ta đang lo cho an toàn của nàng. Nàng cảm kích mỉm cười, đáp: "Được mượn lực tương trợ của nữ hiệp, đương nhiên Đông Cô xin cảm lãnh."
"Xì."
Văn Giới hầm hừ.
Đông Cô cười bảo: "Cô giúp tôi canh lửa một chút, tôi đi lấy thêm củi."
Văn Giới buồn bực phất phất tay, "Đi đi đi."
Đông Cô ra khỏi cửa, lấy thêm củi ở phía sân sau. Lúc quay về, vô tình đi ngang qua phòng ngủ. Xuyên qua cửa sổ hé mở, nàng trông thấy bóng lưng của La Từ. Đông Cô đến gần hơn, nhìn vào trong. La Từ ngồi bên cạnh giường, La Hầu nằm trên giường, đã thiu thiu ngủ. Cô cúi thấp đầu, tay đặt hờ bên tay áo của La Hầu, rồi không làm gì nữa, cũng không chạm vào chàng. Đông Cô không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng từ bóng lưng của cô, nàng có thể nhìn thấu tâm trạng của cô. Cúi thấp đầu, phải chăng là thương xót, lưng khòm xuống, phải chăng là ăn năn.
Người con gái này đã làm biết bao nhiêu điều phi nghĩa, thậm chí còn dồn Đông Cô vào đường chết, nhưng nàng không thể nói là mình hận cô ta. Lúc này đây, nàng chỉ cảm thấy La Từ đáng thương. Tại sao không dám cầm lấy tay của La Hầu, có phải là vì em cảm thấy có lỗi.
Đông Cô lẳng lặng nhìn bóng lưng của La Từ. Có lẽ mãi đến phút này, chỉ đến khi đối diện với một La Hầu đã thiếp đi, người con gái này mới biết khom lưng mình, mới biết để lộ ra bất an trong lòng mình. Nhưng...... vậy chi cho khổ thế.
Có một giây Đông Cô thật sự chỉ muốn xông vào trong phòng, xốc La Từ lên chất vấn cô. Đường đời gập ghềnh, lòng người lạnh bạc, cớ sao điều em chọn lại là quay lưng với người thân của mình. Chúng ta vốn người một nhà, cớ sao em lại vì danh vị phù phiếm mà cam nguyện trở thành kẻ địch với anh chị.
Đông Cô lặng lẽ rời đi.
Đến lúc cơm tối, La Từ đã trở về bản mặt ngày thường, bản mặt cao thâm hờ hững, một chiếc mặt nạ giả dối khó đoán. Không ai nhìn thấu được, không ai nhìn rõ được. La Hầu đã say ngủ, nên Đông Cô không gọi chàng dậy.
Sau bữa tối, Văn Giới và La Từ ra khỏi phòng. Trước khi đi, La Từ ngoái đầu nhìn La Hầu đang ngủ trên giường. Đông Cô bắt gặp được cái nhìn đó, nhưng không nói gì.
Đóng cửa phòng xong, Đông Cô thổi tắt đèn, mặc nguyên quần áo, nằm xuống cạnh La Hầu. Nàng nghiêng mình ôm chàng vào lòng.
"Chồng em, em ấy không dám nắm tay chàng, chàng có biết vì sao không?" Đông Cô mở yên mắt, nhìn lên phía trần nhà tối đen, khẽ hỏi.
La Hầu ngủ quá say, đương nhiên không trả lời nàng. Đông Cô không phiền lòng, tiếp tục nói: "Em ấy không dám nắm tay chàng, là vì lòng em ấy đã bắt đầu lung lay."
Nàng chống người lên, nhìn gương mặt say ngủ của La Hầu. Một gương mặt cương nghị rắn rỏi, đầu mày hơi nhíu lại. Đông Cô vươn một ngón tay, phác hoạ gương mặt chàng.
"Biểu hiện của chàng hôm nay, đã khiến cho em ấy kinh ngạc."
"Chắc hẳn em ấy không biết chàng là một người lợi hại đến vậy. Chồng ơi, chắc hẳn em ấy không sao hiểu nổi tại sao chàng giỏi như vậy, lại không chịu theo em ấy làm việc cho Lã Khâu Niên."
Nói đến đây, Đông Cô giơ tay áp nhẹ lên mặt của La Hầu. Nàng trang nghiêm nhìn người đàn ông của mình, giống như đang thưởng thức một bức hoạ đẹp nhất thế gian.
"Chắc hẳn em ấy rất hoang mang, tại sao võ nghệ của chàng như thế này, mà lại để cho mọi người mặc sức nói nặng nói nhẹ chàng, không chủ động giành lấy quyền thế hoặc danh lợi."
"Sự chính trực trong chàng, e rằng đến cả chàng cũng không hay biết."
"Em thương chàng, yêu chàng, và kính phục chàng." Đông Cô khép mắt lại, ra sức ép sát mình vào La Hầu. "La Hầu, em kính phục chàng......."
Chàng trai trong cơn mơ không hề hay biết bản thân đã mang cho người khác một đả kích lớn lao đến nhường nào. Chàng chỉ biết, hôm nay đã thắng, Đông Cô và La Từ đã bình an. Vậy thôi đã đủ.
........
Tiếp tục lên đường, La Từ âm thầm quan tâm đến La Hầu hơn, Đông Cô biết, nhưng không nói gì.
Càng đi, đường càng hoang vu giá lạnh. Đất trời như chỉ có tuyết, trắng xoá một màu, mênh mang vô tận. Mọi người trong nhóm của Đông Cô đều đã thay mặc đồ của tuyết vực, tuy trông chả ra sao, nhưng người tuyết vực không văn minh mấy, nên nhìn cũng không có gì khả nghi.
Chỉ có điều, dần dần, một vấn đề khác lòi ra. Vào sâu trong núi, thỉnh thoảng gặp một vài thôn nhỏ, người ta không còn dùng ngân lượng của triều đình nữa. Người vùng này quen trao đổi hiện vật, mình có gì thì đổi lấy thứ khác của người ta, chứ không dùng tiền bạc. Uổng hết công Đông Cô vác theo tiền, lúc này không tiêu được. Thế là nếu muốn có đồ ăn, phải tự mình đi săn bắt.
Trong nhóm người, chỉ có Văn Giới và La Hầu có võ, mà La Hầu thì đang trúng độc, ba người còn lại đều biết nên không để cho chàng ra tay. Cứ thế, công việc săn bắt tự động rơi lên đầu Văn Giới.
"Được được được, số ta số khổ sai mà." Văn Giới không nói nhiều, nhấc thương lên đi thẳng vào rừng, để lại ba người kia đứng canh xe ngựa. La Hầu ngồi ở rìa xe ngựa, âm thầm tự điều chỉnh khí tức.
Bỗng Đông Cô phát hiện đống tuyết bên bìa rừng tự dưng nhúc nhích. Nàng hết hồn, toan kêu mọi người đề cao cảnh giác, thì bên cạnh nàng có một ánh bạc vút bay về phía đó—-Đông Cô mà còn phát hiện ra thì đương nhiên La Hầu cũng đã thấy. Chàng phóng chuỷ thủ trong người về phía đống tuyết đó. Cú ném cũng còn khá hữu nghị, không quá mạnh, chủ yếu là ép đối phương xuất hiện. Đông Cô không ngừng suy xét cách để ứng phó cho ổn, thế nào đi nữa cũng không được để La Hầu phải đấu võ một lần nữa.
Chuỷ thủ vừa cắm vào đống tuyết thì có một bóng người màu trắng phóng ra khỏi đống tuyết đó, chạy qua một bên. Có điều......
Đông Cô nhìn theo bóng người kia, cau mày: "Đấy là...... một đứa trẻ à?"
La Hầu lại phóng thêm một thanh chuỷ thủ khác, đứa bé ấy nào phải đối thủ của chàng, đường đi trước mặt lại bị chặt đứt, nó ngã lăn ra đất.
"Chờ chút!" Đông Cô la lên, chạy tới.
Đứa trẻ thấy có người đến gần, có vẻ hoảng sợ, chân cẳng cuống quít muốn bỏ chạy, ngặt nỗi mặt đất quá trơn trượt, nó không sao đứng lên được.
Đông Cô đến trước mặt nó. Đấy là một cậu bé, ước chừng 7,8 tuổi. Tuy trên người là tầng tầng lớp lớp áo, nhưng vẫn có thể thấy rõ thân hình còi cọc, những lớp áo quần kia cũng toàn là khoác loạn lên người, có lẽ là vì muốn giữ ấm nên gặp cái gì cũng mặc chồng lên. Trong tay của nó là một con dao con cũ kỹ, nó vừa đứng dậy được liền không ngần ngại đâm thẳng về hướng Đông Cô!
"Keng!" Một âm thanh vang lên, con dao con rớt xuống đất, thằng bé cũng bị văng qua một bên. La Hầu ngồi bên xe ngựa, hai tay thoải mái buông thõng, mắt lạnh lẽo nhìn nó.
Đứa bé lại bò dậy, mái tóc rối tung dính đầy tuyết.
Đông Cô khoanh tay nhìn nó, nó cũng nhìn lại nàng, mặt đầy cảnh giác.
Đông Cô mỉm cười, "Cậu bé, em định giết tôi?"
Đứa bé không nói gì.
Đông Cô quan sát nó từ đầu đến chân, sau đó xoay người đi tới xe ngựa, lấy một miếng thịt khô từ trong hành lý ra, lúc ngẩng đầu, La Hầu đang nhìn nàng, chau mày một chút, nhưng không nói gì.
Đông Cô mang thịt đến trước mặt thằng bé nọ, đưa ra cho nó. Thằng bé nhìn miếng thịt, nhưng không nhận. Đông Cô cũng không nói gì thêm, cầm tay nó lên. Thằng bé bắt đầu ra sức kháng cự, mà Đông Cô cũng không hề mạnh tay, cũng không ép. Sau cùng, có lẽ nó quá thèm thuồng miếng thịt khô ấy, thằng bé để yên cho Đông Cô cầm tay mình. Đông Cô đặt miếng thịt vào trong tay nó, rồi quay về xe ngựa.
Đứa bé cầm miếng thịt, chạy biến vào trong rừng.
La Từ cười, bảo: "Chị đúng là tốt bụng."
Đông Cô nói: "Tốt bụng thì không dám xưng, một đứa trẻ có thể sống sót giữa núi rừng như thế này cũng không dễ dàng gì, giúp một chút đỉnh, coi như tích phúc cho hành trình này của chúng ta."
Đúng là không hẳn vì nàng tốt bụng. Đông Cô hiểu rõ lương thực của cả nhóm đã vốn không đủ ăn, không nên đem cho người khác. Nhưng lúc nàng nhìn gương mặt trầm lặng bình tĩnh của thằng bé ấy, nàng không khỏi liên tưởng đến người đang ngồi cạnh nàng. Đông Cô nắm lấy tay của La Hầu, chàng ngẩng đầu nhìn nàng, Đông Cô mỉm cười với chàng, khẽ nói: "Chồng ơi, ta cảm thấy đứa bé đó rất giống chàng."
La Hầu nhìn nàng, không hiểu cho lắm, rồi lại quay đầu nhìn theo hướng đứa bé đã rời đi, bóp nhẹ tay của Đông Cô.
hết chương 61
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...