Một Nét Son Tình

Vách đá, gió rét từng cơn.

Núi vững, người còn vững vàng hơn núi; gió lạnh, đao lạnh hơn cả gió.

Lần đầu tiên Đông Cô thấy La Hầu giương đao. Thanh đao đó, nàng đã từng thấy. La Hầu đặt nó trong một góc của phòng chứa đồ, lúc dọn dẹp phòng, nàng đã bắt gặp nó vài lần. Đêm trước khi lên đường, La Hầu mài lưỡi đao này trong sân nhà, rất lơ đễnh mài từng nhát từng nhát. Đông Cô ngồi bên giặt đồ, còn chuyện gẫu với chàng.

Khi đó nàng không hề để ý gì, nó chỉ là một thanh đao tầm thường vẫn được phát trong quân đội. Cán đao do bị dùng lâu năm, đã trở nên cũ kỹ, chất lượng của lưỡi đao cũng chỉ rất tầm thường. Có lẽ điểm đặc biệt duy nhất của nó là, nó như bị nhiễm mùi tanh của máu.

Mà giờ đây, lúc La Hầu chậm rãi rút nó ra, sát khí dày đặc trong nó ép làm Đông Cô không sao thở nổi.

Thân đao vung vẩy, La Hầu ướm nó trong tay. Thanh đao được chàng ướm, phát xuất âm thanh ma xát rất khẽ, như hoan hỉ, như reo vui. Ánh mắt của La Hầu khó đoán, nhìn thân đao, rõ ràng chẳng thèm quan tâm đến 4 người đang chặn đường chàng. Ngón tay của chàng búng nhẹ, thanh đao trong tay vang lên một âm thanh giòn giã.

Lâu rồi không dùng, cầm lại nó, ngay cả La Hầu cùng mang tâm trạng phức tạp. Có điều, rất nhiều sự việc, chỉ có xúc giác là không xa lạ.

La Hầu không giỏi nói chuyện với người khác, do thân là nam nhi, lúc trong quân đội cũng phải chịu đựng rất nhiều chèn ép. Từ cái ngày chàng kháng cự làm quân nô trở đi, thứ duy nhất bầu bạn với chàng, có lẽ chỉ có thanh đao này. Nó cùng chàng uống máu kẻ địch, cùng chàng ngắm ánh trăng lạnh lẽo nơi biên cương, cùng chàng hoài niệm người thân và quê nhà. Có rất nhiều đêm, nó đều cùng chàng vượt qua.

Đao, đối với chàng mà nói, không phải là một binh khí để mong đánh thắng, mà là một người bạn. Đối với nó, La Hầu chưa bao giờ cảm thấy xa lạ.

Ngay lúc chàng rút đao ra, bốn kẻ cản đường đã bắt đầu cảnh giác, nhưng vì thấy chàng mang khuyết tật, tay phải chống gậy, nên không khỏi yên tâm trở lại.

Tên thủ lĩnh hung dữ nói: "Sao, mày muốn chống lại?"

Gió nổi lên, thổi vạt áo đen của La Hầu phần phật. Cuối cùng La Hầu đưa mắt nhìn đám người đó.

"Ta không chống lại, mà sẽ giết chết các ngươi."

Giọng nói trầm thấp ngập tràn tự tin, cuồng ngạo xé toang trận chiến—–

"Miệng thì ngông cuồng, chết đi!" Tên thủ lĩnh xông lên, binh khí trong tay bà ta là đoản kiếm bén nhọn, thấy đùi bên phải của La Hầu bị cụt, liền đâm về phía bên phải của người chàng. La Hầu đứng yên chưa ra tay cho đến khi lưỡi kiếm chỉ còn cách người chàng độ 2 tấc, rồi mới hành động—-Chàng không đưa đao lên đỡ, mà hơi nghiêng người, đồng thời vứt cây gậy trong tay xuống đất, thò tay trái ra đúng lúc cơ thể sắp ngã, tóm lấy phần bả vai của tên thủ lĩnh, mượn lực của bà ta để xoay mình ra phía sau bà ta.

Tên thủ lĩnh bất chợt bị một sức mạnh uy vũ đè lên vai mình, khiến bà ta không nhúc nhích được. Đến lúc bà ta muốn xoay thế kiếm để thoát ra khỏi La hầu, phía bên trái của thắt lưng chợt lạnh. Bà ta cúi đầu, trông thấy La Hầu đã cầm đao trong tay, lúc xoay người ra phía sau bà ta thì chém ngang—xoay xong, trong chớp nhoáng, đao đã phập vào giữa người.


Đao khác với kiếm, đao pháp thô, biến hoá thì rất nhỏ, nhưng uy lực cực kỳ lớn. Nhưng những kẻ đồng đạo đều hiểu, đao để chém khiến người ta bị thương tuy dễ, nhưng muốn thật sự chặt xương chặt thịt, thì không đơn giản như vậy. Đại đa số người phải cần có một cây đao tốt, hơn nữa cần phải biết vung đao cho mạnh để dùng thế của đao chặt cho vào xương vào thịt.

Đao quân đội là đao tốt ư? Đương nhiên không phải. Thế thì có phải La Hầu đã vung đao chém? Đương nhiên không.

Chiêu của La Hầu là dùng lực hoàn toàn từ cánh tay để chém vào người của đối phương.

Kinh khủng hơn tử vong chính là phải mục kích bản thân mình chết. Tên thủ lĩnh rớt dưới đất, người đã bị chặt đứt thành 2 nửa, ruột rà máu thịt rơi vãi đầy đất, đau đớn không sao sánh kịp với nỗi kinh hoàng khi phải nhìn toàn cảnh bằng mắt. Mũi của bà ta trào máu, bà ta cố sức ngẩng đầu lên, muốn nhìn cho rõ cơ thể của mình.

"Người.......người ta......"

Bà ta chưa chết, nhưng sắp chết ngay thôi. Bà ta ngẩng đầu, nhìn La Hầu đã lượm lại cây gậy, mặt đang vô cảm.

"Ngươi là........."

Câu cuối cùng không nói hết được, bà ta đã chìm vào bóng tối vô tận. Ý thức cuối cùng chỉ là thân hình khổng lồ của người đứng trước mặt, và ánh mắt lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống.

Một nhát đao, một mạng người.

Ngươi là........ là gì, cao nhân, hay là ác quỷ, đã không còn thốt nên lời được nữa rồi.

Trời mờ sương, mây đen chất chồng, trên vách núi, người cầm đao đứng lạnh lùng cô độc.

Đông Cô đứng phía sau, hai tay xoắn chặt nhau, móng tay cắm vào da thịt cũng không hề hay biết. Lần đầu tiên nàng đích thân mục kích người giết người thì gặp ngay cảnh này. Không phải trong game, không phải giải trí. Dưới đất nằm một người phụ nữ mãi mãi không cách nào mở mắt ra được nữa.......

Đông Cô chợt nhớ lời Văn Giới nói—–

La Hầu là sát tinh chuyển thế, là hiện thân của La Sát, ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không bị gì đâu.

Trước đây nàng chỉ cho đấy như là một lời khen ngợi. Mãi cho đến bây giờ, nàng mới hiểu ý nghĩa trong lời nói của Văn Giới. Nếu thấy một La Hầu như thế này, ai dám chê chàng khuyết tật, ai dám chõ mồm vào nói gì chàng.

La Hầu, sắc mặt không đổi, khí tức không đổi, ngước mắt nhìn 3 người còn lại. Áo đen không thấy được máu, chỉ trên lưỡi đao màu trắng xám còn vương chút máu thịt, xuôi theo thân đao chảy xuống, từng giọt từng giọt, thấm vào đất. Gió cuốn qua, nhanh chóng thổi khô máu, chỉ còn vết đọng loang lổ trên lưỡi đao. Ruột gan phèo phổi của người phụ nữ trên mặt đất vương vãi khắp nơi, cả vùng bốc mùi tanh của máu.


La Hầu nói: "Các người có thể đi cùng với nhau."

Thủ lĩnh đã chết, nhát đao vừa rồi vô cùng khủng khiếp, những người còn lại đều khiếp sợ, nhưng khốn nỗi thân mạng trọng trách, vô phương lui bước. Ba người ra hiệu bằng mắt với nhau, hết thảy đều hiểu ý của nhau.

"Chẳng qua chỉ mới giết được có một người, một kẻ tàn phế như ngươi cuồng vọng cái gì!"

Nói đoạn, ba người cùng nhấc kiếm. Lĩnh giáo từ người thủ lĩnh, ba người còn lại không hề đến gần La Hầu, mà ra chiêu từ xa. Dù sao La Hầu cũng chỉ chống được bằng 1 chân nên bất tiện, nhưng nền tảng của chàng rất thâm hậu, giàu kinh nghiệm, dùng đao bảo hộ bản thân cũng không hề hấn gì. Ba người dùng bảo kiếm tấn công, La Hầu đỡ được hết. Lúc họ giao chiến, cả ba người kia đều cảm nhận được một sức mạnh bất ngờ ẩn giấu trong lưỡi đao. La Hầu dùng võ công rất bình tĩnh uy mãnh, mặt vô cảm, miệng không một lời, trông càng khiến người khác sợ khiếp đảm.

Cơ thể của La Hầu thì khó chủ động tấn công, mà ba người kia lại không dám đến gần, chiến cục nhất thời ở thế giằng co. Khi binh khí va vào nhau, âm thanh đinh tai nhức óc, Đông Cô đứng phía sau nhìn mà run sợ. La Từ cùng đứng với nàng, trong lòng cũng không khỏi chấn động. Một người thân đã cùng lớn lên bên mình, vốn tưởng rằng mình hiểu họ, thì bỗng một ngày, bỗng một lúc nào đó, hoàn toàn thay đổi. Sự yên tĩnh của họ không còn hèn mọn mà thành một sự trấn định vững như núi Thái Sơn; sự trầm lặng của họ không còn là buồn chán, mà thành một niềm kiêu hãnh nhìn xuống khắp thiên hạ.

Bên thì quan sát, bên thì giao tranh. Trong lúc đánh, La Hầu canh thời cơ chính xác, hơi nhích gậy về phía trước. Một người phụ nữ thấy chàng đưa gậy tới, tưởng rằng cơ hội đã tới. Tao chặt cho gậy ngắn đi, thằng què nhà ngươi có giỏi cách mấy cũng không làm gì được nữa. Lúc cô ta đang nghĩ, La Hầu lại rút gậy trở về, cô ta không muốn để lỡ cơ hội, vội vàng vung kiếm chém về phía cây gậy của La Hầu. Khi chém như thế, cơ thể không tránh được, nhướn lên phía trước—–

La Hầu buông tay, gậy rớt xuống đất, tránh được nhát kiếm của cô gái kia, còn bản thân chàng thì đã tính toán thời cơ chính xác, chống mình lên chiếc chân gỗ, dùng tay không tóm ngay lấy cổ tay của cô ta!

Ba ngón tay khoá lại, đúng cái chiêu mà ngày trước cổ tay của Đông Cô đã từng bị khoá! Lần này La Hầu không còn đang dò la nữa mà là muốn giết cho chết, ba ngón tay bấm xuống liền biết thành gang thép, người bị khoá không sao thoát thân. Dồn khí lên cánh tay, từ cánh tay lên ngón tay, La Hầu hơi cau mày, rồi đột nhiên ra sức——

"ÁAAAAAAAA!!"

Một tiếng thét thảm thiết lập tức vang lên, bảo kiếm của cô gái kia rớt xuống đất, xương cổ tay nát vụn. Tiếng thét vang động đến trời, xé nát lòng người, La Hầu vẫn làm như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục kéo cô gái kia về phía mình, tay còn lại vòng qua, trường đao chém xuống, đầu người lăn vòng dưới đất.

Buông tay, thi thể mất đầu của cô gái rớt xuống đất. La Hầu tranh thủ lúc hai người kia còn đang tránh, lượm cây gậy dưới đất lên lần nữa, rồi đứng vững như trước. Ba tấc đất quanh chàng, trong suốt quá trình đánh chém, La Hầu gần như không hề nhích lấy một bước.

Trông thấy bạn mình đã ngã xuống, hai người còn lại vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ. Nhưng vì nhiệm vụ là trên hết, họ chỉ có thể vứt hết ra sau đầu.

"Lát nữa ta sẽ nhử nó, rồi ngươi ra tay."

Người phụ nữ này nói với người phụ nữ kia.

"Được."


Kiếm lại giương, hai ngươi tiếp tục xông lên. Lần nay hai người so chiêu vô cùng thận trọng, không còn dám tuỳ tiện tấn công nữa. La Hầu đành không làm gì được họ.

Trong lúc giao chiến, hai người phụ nữ trao đổi ánh mắt, đương nhiên La Hầu cũng nhìn thấy được trao đổi ngầm của họ, chàng nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm thế kiếm của hai người bọn họ, không rõ họ định ra chiêu gì. Nào ngờ sau khi hai người đó nhìn nhau xong, một người phụ nữ xoay người, trực tiếp đánh bổ vào Đông Cô và La Từ—–!

La Hầu hoảng hốt, toan rút dao con trong người ra để cứu, ngặt nỗi người phụ nữ còn lại nhìn thấy sơ hở, ép sát không cho chàng có thời cơ để rảnh tay.

"Thằng què chó chết, đối thủ của mày ở đây này!"

Tuy lời nói của cô ta hung hăng, nhưng thế đánh của cô ta không bì kịp, toàn những chiêu quấn người.

Đông Cô cũng thấy người phụ nữ kia lao tới, nàng kéo La Từ ra phía sau lưng mình theo phản xạ—–

"Coi chừng!"

La Từ thoáng sửng sốt, sau đó cười lạnh.

Coi chừng?

Người nên coi chừng là ngươi đấy kìa.

Quả nhiên, trường kiếm của người phụ nữ nọ đâm thẳng về hướng Đông Cô, nàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, chân mềm oặt đi, không biết phải tránh đường nào.

Câu "coi chừng" của nàng, La Hầu nghe mà hãi hùng. Chàng không màng người trước mặt nữa, vất trường đao, rút chuỷ thủ trong người ra, xoay mình ném—–!

Con dao mang cơn thịnh nộ của La Hầu bay vụt tới, cắm xuyên qua sống lưng mà vẫn không giảm sức mạnh, còn lôi người đó bổ nhào về phía trước——

Đông Cô thấy trường kiếm càng lúc càng gần mình vốn tưởng chết chắc rồi, mất hết khả năng suy nghĩ. Nhưng nàng không nhắm mắt lại như bất cứ ai khác trước khi chết, mà nhìn về phía La Hầu theo bản năng. Xảy ra quá đột ngột, bao nhiêu lời đã không kịp nói, chỉ tích tụ trong một cái ngoái đầu đó.

Nhìn một lần chót, hãy cho ta được nhìn thấy chàng một lần chót.........

Nào hay cái nhìn đó khiến cho Đông Cô thấy La Hầu đã quên thân mình, rút dao để giải vây. Nhanh như chớp, người phụ nữ đang tấn công nàng đã ngã gục, nhưng nguyên một tấm lưng của La Hầu phơi trước mắt đối thủ.

Người phụ nữ cuối cùng nhìn thây của ba người đồng đội của mình, nghiến chặt răng, nhất thời khó khăn lắm mới khống chế được tâm trạng. La Hầu đã mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Người phụ nữ kia không chút do dự, giơ kiếm lên chực đâm xuống.

Lưng phơi bày ra kia, trốn đừng mong trốn, tránh đừng mong tránh.


Đông Cô há miệng, không thốt nên lời. La Hầu như đã biết bản thân khó lòng thoát khỏi, chàng chỉ mong sao khi cô ta đâm xuống thì có thể nắm được sơ hở, đột kích giết cô ta, để cô ta cùng chết với mình.

Chỉ là........

Đông Cô nhìn La Hầu, chàng nằm dưới đất giương mắt, Đông Cô nhìn ánh mắt ấy của chàng, chợt cảm thấy nó vô cùng quen thuộc—–đấy chính là ánh mắt của nàng mới nhìn chàng ban nãy.

Bao nhiêu lời muốn nói lại thôi.

Chỉ còn tình nghĩa lưu lại trong ánh mắt.

Có lẽ là tiếc nuối, có lẽ là áy náy, hoặc có lẽ là.......hoài niệm đầy đớn đau.

Nhưng La Hầu biết, có khó chấp nhận bao nhiêu đi nữa, không cam lòng bao nhiêu đi nữa, cũng vô ích....... Chàng chỉ có thể tập trung toàn bộ sức lực vào hai bàn tay, chờ đợi đoạt đi mạng người cuối cùng, để cho Đông Cô được bình an.

"Ngừng tay——!" La Từ thấy ý đồ của người phụ nữ kia, mắt muốn nứt toác ra, lòng hốt hoảng hơn bao giờ hết.

Người phụ nữ nọ nghe tiếng cô ta, ngặt nỗi thế kiếm đã được định hướng, không sao thu hồi lại được nữa.

Một tiếng hét thảm thiết, máu đỏ ngập trời!

Hết thảy đều im bặt, mọi người đều sững sờ.

"Keng!" Bảo kiếm rơi xuống đất—–nhưng không nhuốm một giọt máu.

Người phụ nữ kia sửng sốt cúi đầu, thấy trước ngực mình đã cắm một thanh trường thương, không sao tin được.

Trường thương xoay một cái, thi thể người phụ nữ nọ như xác rữa của dã thú, bị hất qua một bên. Người phía sau mặc áo đen, dây buộc tóc màu đen, đôi mắt ngông cuồng bất trị.

Trở tay, trường thương đã được thu hồi.

"Ừm...... Chính là ý nghĩa của tới sớm không bằng tới lớn, phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kiểu này, ta thích."

Người mới tới hơi nhướn mày, mép nhếch lên cười, không phải Liêu Văn Giới thì còn là ai.

hết chương 58


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui