Đêm đã về khuya, nhưng vẫn có người không hề buồn ngủ.
An Kình ngồi đơn độc dưới đình trong viện, y phục trắng phau, tóc dài để xoã.
Ngước đầu, vầng trăng sáng lơ lửng giữa không trung, trăng bàng bạc toả ánh sáng dịu lắng. Cúi đầu, trên chiếc bàn đá là chiếc ấm bằng ngọc trắng lục, chén bằng ngọc lưu ly bảy sắc, đâu đâu cũng vô cùng xa hoa quý phái, nhưng người trong đình không lòng dạ nào để thưởng thức.
An Kình ngồi thẫn thờ, ánh mắt mờ mịt, khắp người toát lên một nỗi bi thiết không sao tả xiết. Y từng cho rằng bản thân có thể không để ý, chỉ ở bên nàng, dần dần để nàng hiểu được tấm lòng của y. Nhưng y nào biết gì, cho đến khi cảnh vật chân thật xuất hiện ngay trước mặt, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của nàng, nhất cử nhất động, đều là vì một người khác, y không cách nào chịu đựng được nỗi bất lực thê lương của mình. Chén rượu trong tay cạn trong một hơi, cay sè đầu lưỡi, để lại vị đắng chát.
"Tính toán sai lầm duy nhất chính là tình cảm ta dành cho nàng. Ta vốn tưởng hết thảy đều có thể chống đỡ được, nào ngờ bây giờ nhìn thôi cũng chẳng chịu nổi nữa. Nhưng không phải lỗi của hắn và nàng, là ta tự làm tự chịu. Chỉ có điều......."
Chỉ có điều....... An Kình rút tay về, đặt lên lồng ngực.
Tại sao tấm tình của ta, nàng không hay, tại sao lòng ta nàng không biết......
Than khóc trong lòng, An Kình hơi cúi đầu, mái tóc dài như thác rũ xuống trước mặt, che đi sự yếu đuối khó thấy rõ, và những giọt nước mắt lặng câm.
Trước cửa viện, giữa đêm khuya đặc vệ của An Nam Vương phủ chạy đến, Thành Tuyền ngăn lại.
"Có chuyện gì?"
Người mới tới hành lễ với Thành Tuyền, "Bẩm Thành hộ vệ, nhiệm vụ ngài giao phó mấy ngày trước, đã được tra rõ ràng."
"Ồ?" Sắc mặt Thành Tuyền thâm trầm, "Ra sao, nói đi."
"Vâng."
Người mới tới trình bày toàn bộ với Thành Tuyền.
.........
"Hả? Vậy sao." Đầu mày của Thành Tuyền nhíu chặt, nhìn người nọ, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Người đó rời đi, Thành Tuyền nghĩ thầm, thì ra là phức tạp đến như vậy, phức tạp còn hơn cả những gì cô ta tưởng. Cô ta ngoái đầu ngó cánh cửa gỗ đóng im ỉm của căn viện.
Đến giờ này chúa công vẫn chưa đi ngủ, cứ ngồi giữa đình một mình, căn dặn không cho một ai được vào quấy rầy. Thành Tuyền biết, ngài ấy thế này là bởi vì Tề Đông Cô, An Kình lún sâu đến mức nào, chỉ e rằng bản thân của ngài ấy còn chưa nhận ra. Thoáng do dự một chút, song Thành Tuyền vẫn quyết định nên báo cáo hết lại cho An Kình thì mới thoả đáng.
Cô ta gõ cửa viện.
"Chúa công, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."
.......
Im lặng một hồi lâu, Thành Tuyền lại nói: "Chúa công, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo."
Tất nhiên An Kình đã nghe tiếng cô ta. Hiện giờ cô ta tuy biết y đã ra lệnh không được quấy rầy mà vẫn lên tiếng, có thể thấy rằng chuyện đó rất quan trọng. Nhưng An Kình không muốn để ý đến nó, hiện giờ y không muốn để ý đến bất cứ chuyện gì.
Thêm một ly rượu nữa vào bụng, An Kình cảm thấy khắp người nóng lạnh đan xen, vô cùng khó chịu.
"Chúa công, là chuyện liên quan đến La Hầu."
Bàn tay rót rượu thoáng khựng lại.
"Vào đi......."
Cánh cửa gỗ hé mở, Thành Tuyền nhón bước vào.
"Bẩm chúa công, người được phái đi điều tra đã quay về."
An Kình chưa buồn ngoái đầu, "Đã tra được gì."
"Bẩm, đã tìm ra em gái của La Hầu, sự việc là thế này......."
.......
An Kình nhướn mày, "Ồ? Em gái của hắn là thủ hạ dưới trướng của Lã Khâu Niên?"
"Vâng." Thành Tuyền đáp, "Hơn nữa chức vị không tầm thường."
"Ha ha." Không rõ An Kình nghĩ đến điều gì, cười lạnh hai tiếng, "Vì để điều tra chuyện này, ta thậm chí đã để ngươi huy động đến tai mắt đã đặt trong phủ thừa tướng bao lâu nay, trước đây ta còn tự trách bản thân đã khăng khăng làm theo ý mình cho bằng được, bây giờ thì vô tình thả câu mà lại bắt được một con cá lớn."
Thật không ngờ em gái của La Hầu thế mà lại có quan hệ đến Lã Khâu Niên.
Thành Tuyền thưa: "Chiếu theo báo cáo của mật thám, La Từ đã đi ra ngoài một chuyến cách đây không lâu, quay về Tích Thành một lần.
"Đi gặp La Hầu chăng?"
Thành Tuyền đáp: "Thưa, chuyện thế nào không rõ, nhưng có lẽ là vậy."
Trong đầu An Kình bất chợt loé sáng, bao nhiêu chuyện đã xảy ra hiện lên trong trí nhớ, được xâu lại xong, trở nên có lý một cách bất ngờ.
Y ngẫm nghĩ một chút, nói với Thành Tuyền: "Ngươi có còn nhớ biến cố trong triều cách đây 2 năm không?"
Thành Tuyền gật đầu, "Dạ đương nhiên thuộc hạ nhớ, Viên tướng quân thắng trận từ tiền tuyến khải hoàn, lại bị kẻ ác hãm hại, ngậm căm hờn mà chết, chị gái của Người là Viên Kế Sơn cũng bị Lã Khâu Niên tính kế, chết thảm một cách oan khuất."
An Kình nói: "Ngươi có biết vì sao Lã Khâu Niên rắp tâm hãm hại chị em nhà họ?"
Thành Tuyền thưa: "Lã Khâu Niên ngông cuồng hoành hành, là hoạ cho triều đình, chị em Viên thị làm quan thanh liêm chính trực, đương nhiên là cái đinh trong mắt bà ta." An Kình cười cười, không nói gì thêm.
Năm xưa, Viên Kế Nghiệp lúc còn sống chính là thuộc hạ đắc lực của mẫu thân y, và cũng là bạn chí cốt. Con gái của Viên Kế Nghiệp giữ chức vụ trong quân đội, tuy tuổi còn nhỏ đã lập nhiều chiến công, khiến mẫu thân y rất tán thưởng. Có một lần, Viên Kế Nghiệp đến phủ bàn chuyện với mẫu thân, mẫu thân có ý muốn tác hợp cho y và con gái của Viên Kế Nghiệp, nên kêu y ra dâng trà. Lần đó, mẫu thân chỉ tưởng là Viên Kế Nghiệp đến thăm như thường lệ, nên kêu y ra một chút, để Viên Kế Nghiệp nhìn thấy mặt rồi nhớ mặt y. Nào ngờ lại là lần Viên Kế Nghiệp tới bàn chuyện quan trọng, trà chưa kịp pha xong mà mẫu thân và tướng quân đã chăm chú thảo luận, quên hết mọi sự. Lúc y bưng trà đứng bên cửa, mẫu thân và Viên Kế Nghiệp đang thảo luận đến phần mấu chốt, An Kình không biết nên vào hay không, đành tiếp tục đứng bên cửa đợi họ.
Chỉ là đứng ở bên cửa một chốc thôi, y đã nghe được một chuyện.
Khi đó Viên Kế Nghiệp nói sơ sơ với mẫu thân rằng bản thân bà đã nắm được chứng cứ tội trạng của Lã Khâu Niên, nhưng chưa đến lúc. Đợi tới lúc hết thảy chín muồi rồi sẽ trình giao cho mẫu thân. Bà còn nói rằng tình hình đang rất loạn, gây nguy cơ đến nhiều tính mạng, người biết càng ít càng tốt. Y nghe xong rồi thôi, không để tâm. Nào ngờ ít lâu sau, trong triều loan tin, chị em Viên Kế Nghiệp và Viên Kế Sơn đã thông đồng với giặc mà phản quốc. Tuy mẫu thân rối bời, nhưng không làm gì được Lã Khâu Niên. An Kình đã từng nghĩ, hai chị em họ bị giết, có lẽ là dính líu đến chuyện đã từng được đề cập lần đó. Sau nữa, mẫu thân đã từng phái người tìm những chứng cứ Viên Kế Nghiệp đã từng nhắc đến, nhưng khổ nỗi gia đình Viên Kế Nghiệp đã bị bắt hết, người thân đều bị tru di, cuối cùng đành tay không mà kết thúc điều tra.
An Kình nghĩ, Viên Kế Nghiệp gặp biến cố 2 năm về trước, chứng cứ cũng mất tích 2 năm về trước. Mà La Hầu, cũng quay về Tích Thành 2 năm về trước. Trên đời này có sự trùng hợp kỳ lạ đến thế sao.......
Ngón tay của An Kình gõ nhẹ lên mặt bàn đá.
"Ngươi lui ra trước đi, ta cần phải ngồi suy nghĩ một mình một chút."
"Vâng." Thành Tuyền hành lễ, lui ra khỏi phòng.
An Kình ngồi một mình giữa phòng, bao nhiêu ý nghĩ chạy dọc ngang trong đầu. Y có linh cảm, một linh cảm vô cùng mãnh liệt—-La Hầu có một quan hệ rất lớn với cái chết của Viên Kế Nghiệp. Cụ thể quan hệ kiểu gì, y vẫn chưa đoán ra được, nhưng sẽ không khỏi dính đến Lã Khâu Niên. Nếu như sự tình thật sự giống như y nghĩ, thì việc La Hầu biến mất trong 2 năm trời dạo đó có thể tìm được giải thích. Hắn, cùng với một số tướng sĩ giỏi võ công, chắc là đều đã được Viên Kế Nghiệp chiêu nạp để thi hành tư vụ. Làm những việc gì ư, có lẽ chính là việc điều tra và thu thập chứng cứ phạm tội của Lã Khâu Niên. Hai năm sau xảy ra biến cố, Viên Kế Nghiệp và Viên Kế Sơn đều chết, La Hầu cũng gặp sự cố, quay về quê quán. Nói như thế, thì các thời điểm đều ghép lại vừa khít.
La Hầu sống sót, bảo tồn được sinh mệnh giữa những cuộc tranh đấu đẫm máu kia, đấy chính là điểm quan trọng nhất. An Kình có rất nhiều nghi vấn đối với La Hầu. Tỉ như hắn sống sót được bằng cách nào, ai khác đã sống sót được cùng với hắn. Và hắn đã mang theo những gì sau khi sống sót......
"La Hầu, có vẻ như vì cả việc công lẫn việc tư, ta đều cần phải đích thân nói chuyện với ngươi một lần."
An Kình đứng lên, mát tóc dài của y xoã dài đến thắt lưng. Ánh trăng xanh xao chiếu lên bờ vai choàng áo lông hồ ly trắng muốt làm óng ánh sắc bạc. Y ngước đầu nhìn trăng sáng, ánh trăng long lanh nơi đáy mắt hẹp dài của y.
"La công tử, nếu như sự việc giống như những gì ta nghĩ, vậy gan của nhà ngươi đúng là quá lớn rồi......."
....................
Phủ thừa tướng, đô thành.
Một chiếc xe ngựa đến trong bóng đêm, dừng lại trước cổng. Người xuống xe cởi áo trùm, đặc vệ dắt xe đi, mở cổng để người kia vào phủ.
Đêm khuya, phủ thừa tướng lạnh lẽo âm u vắng vẻ. Lạ ở chỗ, dọc đường đi, ngoài hai người gác cửa ra, nguyên một phủ nhìn không thấy bóng một hộ vệ nào khác. Nói theo lý thì một quan viên như vầy, trong phủ đáng lẽ phải có tầng tầng lớp lớp người trông gác mới đúng, nhưng trong phủ thừa tướng lại không có lấy một người. Những ai quen thuộc đều biết, trong phủ Lã Khâu Niên không có nhiều đặc vệ. Những cao thủ trong phủ của bà ta, nếu không được lệnh, thì không được tự ý tiến vào. An toàn cá nhân của thừa tướng là do 2 người phụ trách, một cặp chị em, đã theo Lã Khâu Niên hơn 10 năm, bắt đầu từ lúc bà ta đảm nhiệm chức vụ thừa tướng.
Cặp chị em này mang tên khá thú vị, người chị tên là Phong Trệ, người em tên là Phong Chỉ, cả hai đều đồng âm với "kẻ điên" (Phong Tử). Không ai biết tài võ nghệ của bọn họ ra sao, bởi vì chưa một ai chứng kiến họ ra tay. Có điều Lã Khâu Niên nhậm chức quan này hơn 10 năm, bị thích khách ám sát không đếm xuể, nhưng vẫn chưa hề bị thương, vậy thì thủ đoạn của họ cũng vào bậc nhất.
Đi sâu vào trong, người mới tới bước vào một căn viện nhỏ, ở cuối viện là một căn phòng rất tầm thường, vẫn còn sáng đèn. Cô ta thận trọng đến trước nó, cúi đầu, dừng bước.
"Bẩm thừa tướng, tôi đã về."
Trong phòng không ai lên tiếng đáp, nhưng cửa khẽ mở ra.
La Từ ngẩng đầu, thấy người mở cửa là Phong Trệ. Là nữ, nhưng mặc đồ đỏ rực, hơi mỉm cười, mắt đong đưa tình tứ.
"La đại nhân đã về ư, thừa tướng đợi ngài rất lâu rồi."
Cô ta đưa La Từ vào phòng, trong phòng không đốt đèn (sic), tối đen, cũng không một bóng người. Phong Trệ đến bên một kệ sách, vươn tay phải, mười móng tay của cô ta sơn đỏ chói, cho dù là dưới ánh sáng rất yếu ớt cũng vẫn vô cùng rực rỡ. Trên kệ sách có một chậu kiểng, trong chậu không có nước róc rách, Phong Trệ thò ngón tay trỏ vào cái động nhỏ của hòn non bộ trong chậu kiểng, ấn nhẹ. Cơ quan lịch kịch chuyển động. Thì ra vách tường đó có cửa ẩn, đuốc mới đốt lên soi sáng một đường hầm đi sâu xuống lòng đất.
"La đại nhân, mời."
Phong Trệ khẽ nhấc tay, ngón tay sướt ngang qua cánh tay của La Từ, rồi mới chậm rãi nâng lên, cô ta đưa mắt liếc ngang La Từ, vừa nhu mì vừa đầy khiêu khích, toàn thân toả ra một khí chất quỷ dị, âm không ra âm dương không ra dương.
La Từ cười nhạt.
"Đa tạ Phong cô nương."
La Từ tiến vào đường hầm, lúc cô vào trong, cánh cửa sau lưng chậm rãi đóng lại. Đường hầm đi xuống không sâu lắm, quãng hơn 10 bước xuống dưới, quẹo ở khúc quanh, liền gặp một gian phòng bằng đá. Trong phòng đá đèn đuốc sáng trưng, bàn ghế giá sách đều có đủ, trên bệ ngọc đang đốt đàn hương, lặng lẽ toả một mùi hương nồng nàn. Đàng sau chiếc bàn gỗ có một người phụ nữ trung niên, tay cầm một quyển sách còn đang đọc dở. Vóc dáng của bà ta cao lớn, khí chất hơn người, áo trường bào cao cổ màu tím sẫm thêu chỉ vàng, đai lưng bằng ngọc, áo lụa bên trong màu trắng, chân mang ủng thấp cổ, đứng sừng sững nơi đó.
Kẻ chỉ dưới một người, nhưng trên vạn người, đệ nhất quyền thần trong thiên hạ, đương kim thừa tướng của triều đình—Lã Khâu Niên.
hết chương 44
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...