La Hầu??!
Mắt Đông Cô mở to ra —-
Bóng dáng quen thuộc ấy đứng trong một góc của khuôn viên, lưng xây về phía của Đông Cô. Chàng nắm cây gậy chống trong tay, cẩn thận nhìn đường dưới đất, rồi đi về phía cửa sau của khuôn viên.
Đông Cô vụt đứng lên, tuy khoảng cách rất xa, tuy không xoay người, nhưng bộ dạng của La Hầu quá bắt mắt, vóc dáng cao lớn của chàng, cùng với đôi chân thiếu vắng của chàng.
"Thí chủ."
Vị sư cô già trông thấy Đông Cô vẫn luôn dõi mắt theo người đàn ông tàn tật nọ, cũng đứng lên.
"Thí chủ, người đó sẽ rời khỏi núi ngay, xin thí chủ thứ cho."
Bà cho rằng Đông Cô đang không hài lòng vì đã nhìn thấy một người tàn tật xuất hiện ở Gia Nhã Tự, cho nên lên tiếng nói giúp. Theo luật của triều đại này, người khuyết tật không được phép vào chốn của triều đình và Phật viện, huống chi Gia Nhã Tự này thuộc hàng miếu tự vang danh thiên hạ.
Đông Cô nào còn hơi sức đi nghĩ đến mấy chuyện đó, trong đầu nàng vô cùng hỗn loạn.
Vì sao La Hầu đến nơi này, sao chàng lại có thể đến nơi này?
Chàng đã làm thế nào để leo được lên núi, vừa rồi cặp đùi chàng trông run rẩy nữa là, làm sao chàng có thể leo lên được đến trên núi?!
Ở bên kia, La Hầu vẫn đang thận trọng chống gậy "bước" qua ngạch cửa sau khuôn viên. Một động tác vô cùng đơn giản, nhưng chàng làm trông vô cùng hao sức.
Cơ thể của La Hầu thoáng chới với, Đông Cô không còn lo nghĩ đến gì khác nữa, nàng vội vã muốn xông đến bên La Hầu. Nhưng nàng vừa mới nhích người, vị sư cô già liền đặt tay lên vai nàng.
"Thí chủ, trông cô cũng là một con người lương thiện, khẩn mong cô giữ kín giùm cho."
Kẻ khuyết tật nếu đặt chân vào thánh địa chốn cửa Phật, tội đáng trừng phạt.
Đông Cô lắc đầu, La Hầu sắp sửa xuống núi tới nơi, nàng không kịp giải thích, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi tay của vị sư cô.
Điều kỳ lạ là, bàn tay của vị sư già như bám rễ trên vai nàng, khiến cho Đông Cô không sao hất ra được hòng thoát khỏi. Nhưng nhìn vào thì chỉ giống như vị sư cô ấy đang thong dong đặt tay trên vai nàng mà thôi. Chỉ là nàng cảm thấy vai mình nặng tựa ngàn cân, cả thân hình như đang muốn lún xuống. Nhìn thấy Đông Cô không ngừng giãy ra, vị sư già cũng hơi sốt ruột.
"Thí chủ, hãy hiểu cách khoan dung lượng thứ cho nhau, tội gì cứ mãi không buông tha."
Đông Cô bị đè đến sắp nói không nên lời, nàng chống một tay lên bàn, tay kia đẩy tay của vị sư cô già lên.
"Không phải......."
"Chúng nhân bình đẳng, lại chốn cửa Phật đều vì có việc muốn cầu xin."
"Đừng như vậy mà...... chàng là........."
"Người đó là ——-"
"Người đó xưa nay chưa từng gây cản trở cho ai, thí chủ không cách nào khoan dung chỉ một lần thôi sao?"
"CHÀNG LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CON—–!!" Đông Cô không sao nhịn được nữa, gào rống lên.
"......"
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
"Thí chủ?"
Tay của vị sư già giảm bớt sức, nhưng vẫn chưa buông, Đông Cô bớt nóng vội.
"Đại sư, người đã hiểu lầm."
Thấy bộ dạng của Đông Cô như thế, vị sư già cũng hơi ngẩn người ra, sửng sốt nửa giây, cuối cùng bà buông tay.
"Vừa rồi thí chủ nói rằng......"
Đông Cô nắn nắn bả vai, cũng biết nếu hiện giờ không giải thích rõ ràng, vị sư cô này chắc chắn sẽ không để cho nàng yên.
Nàng gật đầu: "Thưa vâng, chàng là tướng công của con."
Vị sư cô già cảm thấy bản thân mình 10 tuổi vào cửa Phật, ở bên kinh đèn gần 60 năm trời, vẫn chưa từng ngạc nhiên như hiện giờ.
"Người đàn ông ban nãy, là tướng công của thí chủ?"
Đông Cô cau mày, sao mới rồi vị sư cô già này nói chuyện có vẻ thông thái bất phàm, bây giờ lại như nói chả hiểu câu nào thế nhỉ.
"Thưa vâng, tên chàng là La Hầu, là tướng công chưa cưới của con, con sẽ cưới chàng về nhanh thôi."
Đôi tròng mắt của vị sư cô đảo nhanh, như đang nhớ lại điều gì, sau đó hiểu ra, mỉm cười.
"Thì ra là thế, lão tăng đã mạo phạm rồi."
Thật ra Đông Cô hoàn toàn không tức giận, trái lại nàng còn rất biết ơn vị sư cô này, những lời bà nói lúc ban nãy, cùng với những hành vi của bà, đều là để bảo vệ La Hầu. Đông Cô trịnh trọng hành lễ với bà.
"Là sai lầm của con, đã không giải thích rõ với thầy."
Nàng chân thành nói với vị sư cô: "Lòng của thầy là lòng dạ Bồ Tát, độ lượng với chúng sinh, con thay mặt La Hầu cảm tạ người."
"Không." Vị sư cô già nhìn vào mắt Đông Cô, "So với lão tăng, thí chủ mới là người không màng lời người đời — đóng tai lại với những lời vô nghĩa; không để cho bề ngoài làm mờ mắt — đóng mắt lại với ảo ảnh; biết dùng tâm để nhìn thấy sự thật."
Đông Cô muốn nói với bà, La Hầu là người tốt nhất trên đời, chàng xứng đáng được yêu thương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không nói ra.
"Thưa thầy, con xin cáo từ."
"Thí chủ chờ một chút." Vị sư già gọi Đông Cô lại, "Xin thí chủ đợi lão tăng, lão tăng đi một chút sẽ quay lại."
Đông Cô không muốn mất thêm thời gian, hiện giờ trong lòng nàng rất lo lắng cho La Hầu. Vị sư già thấy vậy, hiểu ra,
"Thí chủ đừng lo lắng, tâm chí của người đó kiên định, có thể lên được, thì đương nhiên có thể xuống được."
Đông Cô cuối cùng gật đầu.
Sư cô xoay người đi vào trong thiền viện, chẳng mấy chốc sau, đem ra một cái túi nhỏ.
Bà đưa cái túi đó cho Đông Cô.
"Thưa đây là gì?"
"Chỉ một ít vật rất tầm thường, thí chủ hữu duyên, vậy hãy mang về làm kỷ niệm."
"Đây....... Không bỏ công sức không thể được hưởng lộc, con xin cảm tạ ý tốt của người."
Vị sư già khăng khăng dúi cái túi cho Đông Cô, Đông Cô không sao đẩy ra được, đành nhận lấy, sau đó phát hiện chiếc túi rất nặng.
"Thí chủ, thí chủ có thể hứa với lão tăng một điều được không." Vị sư già lại hỏi.
"Con kính phục cách làm người của đại sư, có chuyện gì xin người cứ nói, con sẽ cố gắng hết sức."
"Đừng ngăn cản người kia, để cho người đó tự về nhà một mình."
Đông Cô sửng sốt, không sao ngờ được vị sư cô già lại có một yêu cầu như vậy.
"Thưa vì sao?"
"Trước đó lão tăng đã nói, tâm chí của người ấy kiên định, lão tăng đoán, có lẽ lần này đến Gia Nhã Tự, người đó không nói cho thí chủ biết, đúng không."
Nghe xong câu hỏi, Đông Cô hơi ủ rũ.
"Vâng, chàng không nói cho con biết, con cũng không rõ vì sao." La Hầu không tin nàng sao, chàng có chuyện gì phải tìm đến Gia Nhã Tự mà không nói cho nàng biết để nàng đến.
"Thí chủ đừng bận lòng." Vị sư cô già mang nét mặt thấu hiểu, "Người đó chưa nói cho thí chủ biết, tức là không muốn thí chủ biết, nếu như thí chủ xuất hiện ngay bây giờ, người đó sẽ đâm ra bất an. Nếu vậy, chi bằng vờ như không biết."
Lời của vị sư cô rất có lý, Đông Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định không để cho La Hầu phải bận lòng.
"Vâng, con sẽ vờ như không biết."
Vị sư cô gật gù.
"Vậy con xin cáo từ."
Tuy Đông Cô đã quyết định không xuất hiện, nhưng kêu nàng xuống núi ra về một mình, là không có khả năng.
Được sư cô cho phép, Đông Cô đi xuyên qua khuôn viên, rồi cũng từ cửa sau leo xuống núi.
Lúc nãy nói nhiều như thế với sư cô, nàng tưởng La Hầu đã đi xa lắm rồi, đang còn định hối hả rượt theo, liền thấy bóng dáng cao lớn ấy.
Động Cô vội vàng thu bước, trốn vào sau cánh cửa sau của sân viện, nhìn theo La Hầu.
Lâu như thế, mà La Hầu mới chỉ đi xuống được có vỏn vẹn 10 bậc thang. Đường núi của ngọn núi này nổi tiếng hiểm trở, người thường đi đã vất vả, huống chi La Hầu. Tay phải của chàng nắm chặt lấy gậy chống, thân hình lắc lư để giữ thăng bằng, có lẽ đã đi quá nhiều, chân gỗ bên trái có vẻ nặng nề. Gặp những bậc thang khá cao, thì chàng liền nhấc gậy, ngồi hẳn xuống bậc thang, rồi lết xuống. Với cách này, thứ chống dưới đất chỉ còn mỗi chiếc chân trái của chàng, gánh nặng rất lớn. Đông Cô thấy lúc chàng trượt xuống, đầu gối trái hơi cong, là do chỗ gót chân trái phải chịu quá nhiều sức ép nên mới thế. Đông Cô cắn chặt răng. Đấy là bàn chân gỗ trời ơi, cứng như thế, mà hết lần này đến lần nọ nện xuống, phải đau đến mức nào.
Nàng muốn xông đến, ôm lấy chàng, dìu đỡ chàng. Nàng cũng muốn hôn chàng.
Nhưng nàng vẫn không bước ra. Nàng nhìn theo bóng lưng tập tễnh nhưng kiên định ấy, nhìn rồi nhìn, trong lòng bỗng sinh hận —-
Tại sao, tại sao chàng không tin ta. Tại sao chàng nhất định phải làm như vậy, có chuyện gì chàng không nói được cho ta biết, nhất định phải một mình chàng tìm đến một nơi xa xôi như thế này.
Rốt cuộc là vì sao......
Nghĩ tới nghĩ lui, bất kể phẫn nộ hay thương yêu, tất cả tình cảm của Đông Cô đều hoá thành nước, rưng rưng đong mắt, dõi nhìn theo bóng lưng ấy.
Trong căn phòng bên hông của thiền viện, cánh cửa sổ vuông hơi hé mở, có một người ngồi bên cửa sổ đưa mắt nhìn theo.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt y có một chén trà, vẫn còn đang nóng. Ngón tay thon dài của người nọ nhẹ nhàng nâng nắp của chén trà, phất qua miệng chén trà nhiều lần.
Quân hầu thấy y cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lên tiếng:
"Cậu chủ, người nhìn gì thế ạ, chăm chú quá."
Cô gái ngoài cửa đã đi rồi.
Y hơi cúi đầu, nhìn chén trà trong tay, nước trà trong chén vẫn còn rất nóng, bốc lên một làn khói trắng mịt mờ.
Quân hầu thấy cậu chủ nhà mình hơi thất thường, lại dè dặt hỏi: "Cậu ơi?"
Y vẫn tiếp tục nhìn chén trà trong tay, giọng như hỏi quân hầu, lại như đang tự nói một mình.
"Phải có tình nghĩa cỡ nào, mới có thể dùng ánh mắt ấy để nhìn......"
Quân hầu không hiểu rõ, "Sao cơ ạ? Cậu chủ?"
Y khẽ cười, đặt nắp ấm trà xuống.
"Không có gì."
Bình Nhi lấy làm khó hiểu nhìn cậu chủ của mình, nghĩ bụng tâm tư của cậu chủ đúng là khó đoán.
"Kétttt—-"
Bình Nhi xoay người, cánh cửa gỗ bị đẩy mở, có một người bước vào từ bên ngoài, chính là vị sư cô đã nói chuyện với Đông Cô ban nãy. Sư cô đến trước băng ghế, Bình Nhi thấy bà liền hành lễ, vị sư già ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
"Tiểu Vương Gia đã ngồi đây suốt một ngày, liệu có việc gì cần đến lão tăng."
An Kình khẽ lắc đầu.
"Như Cầm đại sư, vì sao người để cho người đàn ông lúc nãy vào Gia Nhã Tự." Giọng của y giống như con người y, trong lành ấm áp, dịu dàng lễ độ. Thì ra vị sư già ấy không là ai khác, chính là nhà sư chủ trì của Gia Nhã Tự — thiền sư Như Cầm.
Tuy y hỏi như thế, nhưng sư cô biết An Kình hoàn toàn không có ý trách móc.
"Lão tăng không còn cách nào khác." Bà nhớ lại tình cảnh lúc bà mới gặp người đàn ông ấy ngày hôm qua, "Bản thân anh ta biết mình không thể quang minh chính đại bước vào Gia Nhã Tự, liền leo từ phía sau núi lên. Lúc đó lão tăng đang vẽ tranh ở sau núi, thấy anh ta vất vả tiến vào, trong lòng không nỡ, liền hỏi vì sao anh ta nhất định phải vào Gia Nhã Tự. Anh ta nói có điều cần cầu xin. Lão tăng nói với anh ta, một người mang khuyết tật trên mình như anh ta sẽ không vào Gia Nhã Tự được, anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ cầm cây gậy đứng yên phía sau núi mà đợi."
An Kình ngước mắt, đôi mắt trong sáng xinh đẹp nhìn vị thiền sư Như Cầm.
"Cứ đứng đợi?"
Như Cầm gật đầu, "Phải, đợi nguyên một buổi tối, lão tăng ngồi trong viện tụng kinh Phật, anh ta cứ đứng phía bên ngoài mà đợi, tâm trí lão tăng không kiên định, nên không nhẫn tâm, liền bước ra sau núi lúc ban khuya."
An Kình hơi hành lễ với nhà sư: "Tâm địa đại sư từ bi, An Kình kính phục."
Như Cầm xua tay, cảm thán: "Từ bi không bằng kiên cường, lúc lão tăng chạy ra phía sau núi, người đàn ông nọ vẫn còn đứng đấy. Anh ta chỉ có một chân, lúc lão tăng gặp anh ta, anh ta đã phải dùng hai tay để bám lấy gậy mới có thể giữ cho người không bị ngã."
Không biết An Kình nghĩ đến điều gì, trên khoé môi mang nét cười, "Thế mà có thể kiên trì đến nước ấy."
Như Cầm gật đầu, "Lúc đó lão tăng không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa anh ta vào trong chùa, hỏi anh ta có gì cần cầu xin."
An Kình khẽ lầm bầm: "Y có gì cần cầu xin?"
Như Cầm thở dài, "Anh ta cầu lão tăng một tấm bùa may mắn."
Bình Nhi ở kế bên kinh ngạc buột miệng, "Người này lạ thật, mất bao nhiêu đó công sức mà chỉ đi cầu một tấm bùa may mắn."
Bùa may mắn là một tấm bùa hộ thân tầm thường nhất của Gia Nhã Tự, phần lớn là cầu cho người phải lên đường đi xa, có tác dụng bảo vệ và mang lại may mắn cho người đó, giúp tránh xa những vật không sạch sẽ. Không trách được vì sao Bình Nhi kinh ngạc. Người đàn ông kia lê tấm thân tàn tật, mất bao nhiêu sức chịu bao nhiêu cực khổ mới tới được Gia Nhã Tự, lại chỉ đi cầu một tấm bùa vô cùng tầm thường, đúng là rất kỳ lạ.
"Chỉ cầu một tấm bùa may mắn?"
Như Cầm gật đầu, "Đúng, chỉ cầu một tấm bùa may mắn."
An Kình chau mày.
Vẻ đẹp của y cao sang thanh nhã, ngồi nơi đó, như một bức tranh phong cảnh. Cặp mày hơi nhíu lại, liền như gió xuân thoáng động trên mặt hồ, như gió hè lay cành liễu, yểu điệu nhưng u buồn, khiến người ta đem lòng thương tiếc.
"Vì sao chỉ xin vật tầm thường này."
Nghe câu hỏi của An Kình, Như Cầm cười, khuôn mặt già nua bỗng chốc như trẻ đi nhiều tuổi.
"Trên đời này những ai có tâm chí kiên cường nhất, sẽ không sợ nguy hiểm tính mạng, mà sợ lúc động tình. Hễ động tình rồi, cả đời sẽ như đi trên băng mỏng, không cẩn thận sẽ thành vạn kiếp bất phục."
hết chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...