Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Editor: Mướp.

Chung cư Tây Cảnh.

Một vị môi giới mặc áo sơ mi trắng, đeo thẻ công tác ân cần đi theo một cặp trai xinh gái đẹp, "Anh Thẩm, cô Thẩm, có người muốn mua nguyên tầng này, anh/chị xem hai căn 1705, 1706 này có thể..."

"Không thể." Nhân viên môi giới còn chưa nói hết đã bị Thẩm Dung Dữ ngắt lời.

"Tôi đã nói rồi, hai căn này không bán." Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, giọng điệu nghiêm túc, đáng tin.

Khúc Úy ở bên cạnh, vô thức nhìn về căn 1706.

Nửa năm trước hai người đã đăng ký kết hôn, sau đó chuyển đi khỏi đây.

Bây giờ trở lại chốn cũ, mọi thứ vẫn sống động như ngày hôm qua.

Cô vẫn nhớ cái cách Thẩm Dung Dữ lười biếng tựa vào cửa nói chuyện với cô ngày mưa hôm đó.

Khi đó anh mặc một chiếc phông trắng, chân đi dép tông lào, khí chất không khoan nhượng của anh không thể che đậy, tất nhiên anh cũng chẳng nghĩ đến việc phải che đậy nó.

Mà Thẩm Dung Dữ trước mắt mặc một bộ vest thẳng tắp, tóc vuốt keo gọn gàng sạch sẽ, hào quang khi nói chuyện rất khác so với lúc đó.


Mặc dù trông anh hơi gầy nhưng nhìn anh rất uy nghiêm.

Thấy đã không thể thương lượng được nữa, cũng không thể nài ép nên nhân viên môi giới nở một nụ cười ân cần nói: "Vậy được, để tôi nói lại với người mua, có thông tin gì tôi sẽ báo lại với anh ngay."

Thẩm Dung Dữ gật đầu: "Không vội."

Bây giờ anh có sự nghiệp đàng hoàng nên rất bận, không còn là chàng trai vô công rồi nghề năm đó nữa cho nên đành phải xử lý mấy căn nhà này.

Chỉ là anh không thiếu tiền tất nhiên sẽ không vội.

Sau khi môi giới rời đi, Thẩm Dung Dữ đưa Khúc Úy đi lòng vòng hai căn 1705 và 1706.

Nắng trưa chiếu vào, bụi mịn trong không khí nhảy múa trong ánh nắng rực rỡ.

Nơi đây đã lâu không có người ở nên cả căn phòng đều nồng nặc mùi cũ kỹ.

"Sao phải giữ hai căn này lại không chịu bán đi?"

Thẩm Dung Dữ khẽ nhíu mày, bất mãn hừ lạnh: "Em biết rõ còn gặng hỏi."

Khúc Úy từ chối cho ý kiến.


Thẩm Dung Dữ im lặng một lát rồi lại nói tiếp: "Tại sao anh phải bán hồi ức đi chứ."

Lần này đến phiên Khúc Úy mỉm cười: "Hồi ức? Thẩm Dung Dữ, em đã chết hay bỏ chạy đâu mà anh cần phải giữ hồi ức?"

Thẩm Dung Dữ chợt tức giận khi nhìn thấy nụ cười ngả ngớn của Khúc Úy, anh giận tái mặt, duỗi cánh tay dài ra bất ngờ ôm lấy eo Khúc Úy, để cô tựa vào trong ngực mình.

Thoáng chốc cả căn phòng yên tĩnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở trở nên gấp rút và nóng rực.

Thẩm Dung Dữ từ từ tiến lại gần, dán đôi môi mỏng lên vành tai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vô cùng ái muội.

Khúc Úy còn cho là một giây sau sẽ xảy ra hành động 18+ gì đó nhưng mà sự thực là...

Cô nghe thấy Thẩm Dung Dữ thì thầm bên tai nói từng chữ: "Anh nói không bán là không bán, có gan thì em cắn anh thử coi."

Giọng điệu của anh giống như một đứa trẻ đang giở trò xấu xa, trẻ con muốn chết.

Khúc Úy im lặng đẩy anh ra: "Sao mà anh ấu trĩ thế?"

Thẩm Dung Dữ phối hợp động tác của cô, lui về sau hai bước, giơ hai tay lên rồi nghiêng đầu nở một nụ cười gợi đòn.

Khúc Úy cảm thấy mình sai, quá sai, sao cô lại cho rằng anh trưởng thành chững chạc được?

Anh chưa bao giờ thay đổi.

Thẩm Dung Dữ vẫn là Thẩm Dung Dữ đó thôi.

Hết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận