Bạch Tín Tắc nhìn thẳng, cầm một túi da nhỏ trong tay, vững vàng tiến lên từng bước."Nương nương, túi da của ngài bị rơi trên đường."
Đó là túi mà hôm qua trong chuyến đi săn thú Tố Doanh mang theo, chắc lúc đó nút buộc ngang hông bị lỏng, trong lúc Tố Doanh không để ý mà rơi mất. "Hôm qua, ngươi không có đi cùng, thế nào nhặt được vật này?"
"Là Bạch tướng quân lượm được, đem cho tiểu nhân trả lại nương nương."
Tố Doanh nhìn chăm chú túi da trong tay Bạch Tín Tắc sau đó cười nói: "Nếu như hôm nay Vinh An công chúa ở đây, hắn nhất định sẽ tự mình đem cho ta ngay trước mặt nàng." Nàng siết chặt chiếc túi da, bất tri bất giác dùng lực khiến chiếc túi da bị nhăn lại.
"Tín Tắc . . ." Nàng mỉm cười nói: "Có nhớ khi ta gọi ngươi về Đan Xuyến cung làm việc đã nói gì với ngươi hay không?"
"Lời nói của nương nương nô tài luôn khắc sâu trong tâm trí, chưa bao giờ dám lơ là." Bạch Tín Tắc nhỏ giọng trả lời.
Khi đó nàng nói: Một người thà phải cùng đệ đệ ruột thịt làm bộ như bất hòa vài chục năm vẫn nhất quyết sống ở trong cung thì chắc chắn hắn là một hoạn quan, chỉ có cung đình mới là nơi có thể dung thứ hắn. Một khi đi ra ngoài, coi như trong nhà có quyền có tiền, lại có em dâu là một vị công chúa, nhưng dưới con mắt của người đời, hắn cũng chỉ là một kẻ khác người, một nam nhân không hoàn chỉnh.
Tố Doanh nhớ, Ngũ di nương Bạch Tiêu Tiêu mấy năm trước cũng đã nói, con trai cả của Bạch gia làm mất hết thể diện của phụ thân hắn. Ngay cả thứ xuất cô cô cũng còn không để hắn vào mắt, Bạch gia còn có ai sẽ quý trọng một hoạn quan nghèo khổ, không quyền không thế?
Khi đó Bạch Tín Tắc im lặng cắn răng nghe nàng nói mà không tỏ bất cứ thái độ gì.
Tố Doanh cảm thấy giữa nàng và người này tồn tại một loại duyên phận kì diệu. Nàng cũng không phải quá tintưởng vào những thứ hư vô như "Ý trời" hay "Duyên phận", nàng tin rằng những suy nghĩ và hành động của con người mới là điều tất yếu để các sự kiện xảy ra. Chính vì vậy, nàng càng muốn thu người này về dưới trướng. Vì vậy nàng lúc ấy quả quyết nói: Nàng không cần Bạch Tín Tắc ra sức nịnh nọt nàng làm gì, nàng cũng sẽ không vui vẻ gì với hắn. Trong quá khứ, việc Bạch gia đối xử với nàng như vậy, ai ai cũng biết, cũng rất nhiều người cho là nàng đem Bạch Tín Tắc làm thủ hạ là để hành hạ hắn, vậy bọn họ vừa đúng có thể thuận nước đẩy thuyền, diễn một đôi kẻ thù. Tín Tắc chỉ cần đối xử với nàng giống như với Bạch Tín Tắc là được rồi.
Nghe nàng nói vậy... Bạch Tín Tắc cũng không tỏ ra kinh ngạc hoặc nghi ngờ, chỉ là bình tĩnh hỏi: "Tiểu nhân là người của Bạch gia, nương nương không hận?"
Tố Doanh thờ ơ trả lời: "Nói tới có hận hay không có vẻ quá nặng nề. Trong lòng ta, Bạch gia cũng chưa có sức nặng như vậy. Về phần xuất thân Bạch gia của ngươi có đáng tin cậy, ta tình nguyện thử một chút."
Lần đầu tiên thử thách là ở Hoàng Cực tự. Tố Doanh sai Bạch Tín Tắc coi chừng cửa phòng của nàng, lý do là hắn phạm một sai lầm nho nhỏ nào đó, phạt đứng, thuận tiện coi chừng nàng ngủ trưa, vô luận ai tới quấy nhiễu cũng không cho vào. Một lần kia hắn quả thật sự không để bất luận kẻ nào nhận thấy được Hoàng hậu đã không có trong phòng. Không những thế, trong lúc hắn đứng canh cửa, người nào có thái độ muốn dò xét đến cùng, người nào đối với nhất cử nhất động của Hoàng hậu đều để ý hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng Tố Doanh vẫn chưa tin cậy hắn, bởi vì vẫn chưa có cơ hội thứ hai dùng hắn vào việc gì để tiếp tục thử thách.
Bạch Tín Tắc luôn luôn cúi mặt nhìn mũi chân của mình, thận trọng nói: "Nương nương là tấm gương sáng cho hậu cung, ai ai cũng tâm niệm như vậy." Ý của hắn là không nghe thấy mấy lời nói bất lợi đối với nàng trong hậu cung.
"Lỗ tai của ngươi không thính như ta trông đợi rồi."
Tố Doanh đứng lên, từ hộp nữ trang ném ra một hộp phấn, mở hộp ra, bên trong là một khối phỉ thúy. Nàng đem khối phỉ thúy cho Bạch Tín Tắc, nghiêm mặt nói: "Ta muốn ngươi làm một chuyện. Đi hỏi hắn một câu, hắn trước kia nói qua, hắn không có quyền được lựa chọn cưới người nào, nhưng có thể lựa chọn yêu người nào. Ngươi đi hỏi hắn: Hắn chọn lại một lần nữa đi. Nếu như hắn đổi ý, ta tác thành cho hắn, khối phỉ thúy này không cần cầm về nữa."
"Nương nương . . ." Bạch Tín Tắc hơi ngẩng đầu lên nhưng mắt vẫn nhìn trên mặt đất, không dám dùng ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng hậu: "Hắn là đệ đệ của tiểu nhân."
Trong lời nói của hắn có ý: Thử hỏi một kẻ đến huynh đệ ruột cũng có thể bán đứng, có đáng giá để được tin tưởng hay không?
Ánh mắt Tố Doanh mang theo tia châm biếm lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, nói tiếp: "Một khắc sau ngọ thiện, trướng sử dụng như nhà kho tạm thời của Đan Xuyến cung lúc đi săn sẽ không có ai."
Giọng nói của nàng rất kiên quyết. Hạ nhân không thể nào cự tuyệt chủ thượng. Bạch Tín Tắc không nói thêm lời nào, đem khối phỉ thúy nắm thật chặt ở lòng bàn tay, khom người cáo lui.
Tin tức Lan Lăng Quận Vương ở Tây Thùy thảm bại lan truyền nhanh chóng, tất cả mọi người ai cũng biết Hoàng hậu tâm tình không tốt, nàng miễn cưỡng dùng ngọ thiện sau đó khép chặt trướng, không tiếp bất cứ ai.
Mà giờ khắc này, Tố Doanh cảm thấy rất nguy hiểm nhưng lại không có cách nào xoay chuyển tình thế. Nàng chưa bao giờ cố ý đi nghe lén người khácnói chuyện- chuyện này thật không đúng với phong thái của một Hoàng hậu. Nhưng nàng đang làm như vậy. Nếu như có ai biết nàng đang núp ở trong trướng chứa đồ dùng lặt vặt, trốn sau đống hộp gỗ đặt sau bình phong, nghe lén một hoạn quan cùng phò mã đối thoại, không biết mọi chuyện sẽ thành cái dạng gì? Hành động lớn mật này vượt quá sự tưởng tượng của bất kì ai cũng như chính Tố Doanh, nhưng mà quả thực nàng đang làm vậy.
Có một số việc nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân. Ví dụ như lúc này, Tố Doanh không thể mặc giáp trụ ra trận phụ trợ ca ca của nàng chuyển bại thành thắng.
Nàng cần một vị tướng tài, có thể tin cậy ra trận giúp đỡ Tố Táp. Thân là Hoàng hậu, nàng cũng có thể đem quyền lực ra để hứa hẹn với một ai đó, nàng tự tin vào năng lực của mình có thể đưa ra mồi nhử tốt. Nhưng một khi muốn điều khiển người khác, đều phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lí: nàng chưa chắc là người ra giá cao nhất. Người chịu để nàng điều khiển đồng thời cũng có thể bị mua chuộc bởi kẻ khác, lâm trận phản bội.
Trên đời này chỉ có một loại quả cân không cách nào cân đo đong đếm sức nặng, chính là "Nhân tình" .Đáng tiếc sức nặng của "Nhân tình" luôn biến hóa khôn lường.
Tố Doanh cũng không mong đợi Bạch Tín Mặc đối với nàng nhớ mãi không quên, nhưng hắn năm lần bảy lượt ở trước mặt Vinh An mà vẫn rat ay bảo vệ nàng. Tố Doanh mặc dù không hiểu rõ duyên cớ trong đó, nhưng nàng nguyện ý thử dò xét, xem một chút có phải hắn thật sự vẫn còn yêu thương nàng, nguyện ý làm những gì tốt đẹp nhất cho nàng.
Bạch Tín Tắc đến muộn hơn nàng một lát. Hắn đi qua đi lại trong trướng vài bước, bước chân dừng ở trước bình phong, giả bộ thưởng thức phía những dụng cụ đi săn, nhưng không có đi vòng qua phía sau dò xét đến cùng. Hắn nghĩ: Hoàng hậu chỉ định cho hắn chỗ này, cũng sẽ không để cho hắn gặp bất lợi bèn yên lặng đứng chờ.
Lúc Bạch Tín Mặc bước vào, bước chân rất an tĩnh, Tố Doanh dường như không phát hiện việc hắn đã bước vào. "Đại ca … " hắn gọi Bạch Tín Tắc một tiếng.
Tố Doanh từ giữa khe hở nhìn ra ngoài nhưng Bạch Tín Tắc đứng chặn tầm mắt của nàng khiến nàng chỉ có thể nghe âm thanh mà không nhìn thấy vẻ mặt hay ánh mắt của bọn hắn.
Bạch Tín Tắc lấy khối phỉ thúy kia ra, dây đeo màu sắc thanh nhã được gắn thêm trên khối phỉ thúy nhẹ nhàng lay động.
Không cần giải thích thêm, Bạch Tín Mặc liền hiểu rõ hàm nghĩa của việc này. Hắn thở dài: "Bạch gia sẽ không tham gia vào tranh chấp giữa Đông cung và Đan Xuyến cung. Đây là quyết định của phụ thân."
Tố Doanh nghe hắn nói như vậy có chút thất vọng, nhưng trong lòng vẫn thấy còn chút hy vọng vì giọng điệu của hắn cũng không phải quá quyết liệt.
"Nàng là nữ nhân ngươi đã từng muốn cưới." Khi Bạch Tín Tắc hạ thấp âm điệu của giọng nói thì nó lại mang một sự mềm mại ôn hòa không nghĩ tới. Nhưng Bạch Tín Mặc không chút nghĩ ngợi trả lời khiến bầu không khí hoàn toàn thay đổi.
"Ta đã cưới được nữ nhân ta muốn." Hắn nói: "Nàng chỉ là một phần của kế hoạch, ta có lơ là kế hoạch mấy ngày… Mấy ngày đó … dường như đã qua thật lâu."
Tố Doanh hoàn toàn ngẩn người. "Kế hoạch". . . Nàng quả thật chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của hắn.
Tố Doanh hoàn toàn ngẩn người. "Kế hoạch". . . Nàng quả thật chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của hắn.
"Nhưng ngươi lại hoàn toàn đắm chìm vào trong mấy ngày ngắn ngủi khi thực hiện kế hoạch đó." Lời của Bạch Tín Tắc vừa êm êm vừa chầm chậm, văng vẳng bên tai Tố Doanh: "Vừa bắt đầu, ngươi cố ý chọn nàng làm vật hy sinh, sau đó lại bất tri bất giác quên ý nghĩ ban đầu, đùa mà thành thật mà thực sự yêu thương nàng."
Bạch Tín Mặc lên tiếng phủ nhận: "Đây chỉ là suy nghĩ của đại ca. Chỉ là đùa giỡn nhưng nếu không giống như thật, tại sao có thể khiến cho Tố tiểu thư động tâm? Mà đến bây giờ còn nói chuyện này thì có ích lợi gì? Đại ca, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của nàng, không cần gây thêm phiền toái cho Bạch gia."
"Ngươi là trụ cột của Bạch gia, quả thật nên thận trọng một chút." Bạch Tín Tắc thở dài: "Nhưng ngươi đừng quên rằng là ngươi động vào nàng trước. Tình cảnh của nàng hiện tại rất khó xử, muốn ngươi tỏ rõ lập trường. Nếu ngươi chọn sai, sẽ gây phiền toái cho Bạch gia."
Bạch Tín Mặc tùy ý ứng phó một câu, nghe có vẻ không liên quan lắm: "Nàng bây giờ muốn trọng dụng ta, cũng chỉ là ngay lúc này không thể tìm được người có xuất thân, năng lực có thể đảm đương được việc mà còn để cho nàng tùy ý sai khiến! Nhìn cách nàng đối xử với Tạ Chấn cũng biết cách nàng đối đãi với mấy người dưới trướng như thế nào. Nếu như ta chọn đứng về phía nàng, chuyện đầu tiên sẽ rơi vào đầu ta chính là lãnh binh thay thế Thái tử đi Tây Thùy, vừa có thể để Thái tử ở lại trong kinh, lại có thể trợ giúp ca ca của nàng. Nhưng ta không phải Tạ Chấn, ta không chọn nàng."
Bạch Tín Mặc bước lên trước. Tố Doanh cho rằng hắn bước tới để lấy khối phỉ thúy trong tay Bạch Tín Tắc, nhưng hắn chỉ sờ vào dây đeo."Khối phỉ thúy này đại ca có thể tùy ý xử lý, không cần trả lại cho ta." Đối thoại kết thúc, hắn quay lưng bước đi.
Ở giữa khe hở chật hẹp nhìn ra, Tố Doanh nhìn thấy vẻ mặt hờ hững lúc hắn quay người bước đi, nàng cố gắng mím môi, mở to mắt, vẫn cảm giác trước mắt mơ hồ không rõ. Đây thật sự là Bạch Tín Mặc? Nam nhân anh tuấn tiêu sái, ôn nhu ấm áp Bạch Tín Mặc… Đây mới thật sự là bộ mặt của hắn? Nam nhân đã từng có lời thề son sắt cả đời chỉ yêu thương một mình nàng?
Bạch Tín Tắc hỏi lại lần nữa: "Ngươi thật sự có thể bỏ rơi nàng?"
Bạch Tín Mặc trầm mặc một lúc, trả lời: "Cũng chỉ là một nữ nhân."
Bạch Tín Tắc cúi đầu thở dài một tiếng. Giống như một hồi âm cho câu trả lời của đệ đệ hắn, một góc khác trong trướng cũng xuất hiện một tiếng cảm thán của ai đó. m thanh kia mặc dù cực kỳ bé nhỏ, nhưng Bạch Tín Mặc vẫn nghe thấy, vẻ mặt sợ hãi biến sắc, đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, một kiếm đâm tới.
"Dừng tay!" Bạch Tín Tắc lên tiếng ngăn lại, nhưng không kịp.
"Vèo" một cái, trên chóp mũi Tố Doanh sượt qua một luồng gió lạnh lẽo. Bản năng khiến nàng hơi ngửa người về phía sau, sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: lưỡi dao sắc bén cắm vào một chiếc rương, ngay trước mặt nàng.
"Ra ngoài!" Bạch Tín Mặc rút kiếm, nhỏ giọng gầm lên.
Tố Doanh đứng lên, bước ra khỏi chỗ nàng ẩn thân. Cả Bạch Tín Mặc lẫn Bạch Tín Tắc đều không ngờ: Quần thoa chập chờn ẩn hiện hình bóng của Hoàng hậu nương nương. Bọn hắn nhìn thấy Tố Doanh mặt mũi tái nhợt, ngây người quên cả hành lễ. Đây chỉ là một khắc tim đập mạnh và loạn nhịp, huynh đệ hai người lập tức khôi phục thái độ bình thường, quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng nhìn Hoàng hậu, quăng kiếm hai miệng đồng thanh: “Vi thần đáng chết”.
Tố Doanh lẳng lặng nhìn Bạch Tín Mặc, giờ phút này nhìn rõ ràng rồi, nàng vẫn cảm thấy xa lạ, vì vậy cười khổ: "Ta vốn không trông cậy vào trên đời này có một Tạ Chấn thứ hai. Về phần ngươi . . . Ta bỗng nhiên cảm thấy, ta chưa từng quen biết ngươi."
Bạch Tín Mặc khẽ nâng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy xa lánh. Đã trấn định lại, gật đầu nói: "Quen biết tuy đã lâu nhưng thực sự chung đụng không dài . . . Lại nói, chúng ta đều không phải là loại người dễ dàng có thể nhìn thấu người khác, hoặc là để cho người ta dễ dàng nhìn thấu."
"Có lẽ, nên chuyển sang nơi khác nói chuyện." Tố Doanh lạnh lung ra lệnh.
Bạch Tín Mặc đứng nghiêm bất động, giọng điệu bình thản: "Nương nương, giữa chúng ta làm gì có giao tình sâu đậm đến nỗi phải nói thêm gì nữa?"
Tố Doanh kinh ngạc suy nghĩ về nam nhân hiện đang đứng yên. Nàng đã từng cho rằng, hắn để lại cho nàng những kỉ niệm vừa đẹp vừa thương tâm mà cả đời này nàng sẽ không quên, là bi kịch một gậy đánh uyên ương, một lần cưỡi ngựa rong ruổi dưới hoàng hôn thổi khúc tình ca, cùng một lời hứa trọn đời trọn kiếp . . . Nhưng người trước mắt này, thật sự là nam chính trong quá khứ của nàng, là nam nhân lúc nàng mười lăm tuổi tình nguyện phó thác cả đời người sao?
"Bạch Tín Mặc . . ." Tố Doanh lắc đầu thở dài: "Ngươi chỉ vào lúc đó cần ta? Hiện tại không cần nữa nên giữa chúng ta cũng không có giao tình sâu đậm gì đúng không?"
Hắn không chút tỏ vẻ xúc động.
Bạch Tín Mặc từng có hôn ước với nàng đã là quá khứ, trước mắt nàng hiện giờ là em rể của Đông cung Thái tử.
Tố Doanh chợt hiểu Thái tử ban đầu tại sao lại vì sự thay đổi của nàng mà vô cùng đau lòng. Nàng cho là, trước kia trong mắt Duệ Tuân thấy không phải nàng, mà là chính một hình ảnh tốt đẹp về nàng do chính hắn dựng nên. Ai ngờ trăm sông đổ về một biển, nàng đối với Bạch Tín Mặc cũng như vậy.
"Từ lúc vừa mới bắt đầu, ngươi đã muốn cưới Vinh An công chúa?" m thanh của nàng nguội lạnh, không kìm nén nổi sự chua xót.
Bạch Tín Mặc không trả lời.
Tố Doanh giễu cợt hắn: "Mặt nạ đã vỡ, diễn trò còn có ý nghĩa gì nữa đâu?"
Bạch Tín Mặc nhìn vào ánh mắt nàng, rành mạch trả lời: "Nương nương quả là người thông minh."
Thông minh . . . Qua lâu như vậy, cuối cùng cũng thông minh ra rồi . . .
Tố Doanh cố gắng lắm mới có thể gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy …"
Không phải là từ trước đến giờ nàng và hắn chưa từng nói chuyện nhiều như vậy. Nhưng mà lúc trước cuộc trò chuyện của bọn họ chắc hắn đã phải chuẩn bị rất nhiều lời nói dối. May mắn cho hắn, đã đến lúc không cần phải chuẩn bị bất cứ lời nói dối nào nữa rồi.
Tố Doanh yên lặng đi qua bên cạnh hắn đi, trong một cái chớp mắt vai kề vai, hắn hình như không tự chủ được mà nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng nhịn được xoay mặt.
Đây chính là người vô tình vô nghĩa đó . . .
Tố Doanh chợt nghĩ đến: Dự đoán của phu quân nàng thật sự khiến người ta kinh ngạc, nếu nhìn quá rõ ràng về những con cá dưới vực sâu, quả nhiên sẽ thất vọng.
Nàng cắn chặt răng, không cho phép mình thất vọng.
Chỉ ở những lời nói dối tưởng chừng như tốt đẹp, không đáng giá thất vọng.
Tố Doanh đi rất chậm, Bạch Tín Tắc cũng chầm chậm theo sát, thủy chung đi ở phía sau nàng nửa bước. Tố Doanh trong lòng không mục đích, đi tới đi lui dần dần rời khỏi khu vực đi săn, đi vào bãi đất hoang trống trải.
Bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có những đám mây nằm rải rác, nàng mắt nhìn bầu trời xanh lam thỉnh thoảng lại có chút trắng tinh, thất thần. Sự yên tĩnh bao trùm khắp nơi, trừ thỉnh thoảng từ khu vực đi săn truyền tới những tiếng cười nói mơ hồ, còn có trâm phượng bằng vàng trên đầu nàng bị gió lay động, phát ra âm thanh trong trẻo.
Để đánh vỡ không khí quá yên lặng này, Tố Doanh cất tiếng. Nhưng giọng điệu nàng có chút mờ mịt, giống như tinh thần vẫn chưa ổn định lại: "Bạch Tiêu Tiêu làm mai ta và hắn, là thật tâm muốn cùng nhà ta kết thân sao? Bạch gia từ lúc nào bắt đầu mưu cầu nghiệp lớn?"
Bạch Tín Tắc nhỏ giọng trả lời: "Là từ khi gia phụ biết được Vinh An công chúa thường xuyên lui tới Đông cung. Khi đó Bạch Tín Mặc mười bốn tuổi, công chúa mười một tuổi."
Tố Doanh quay đầu lại nhìn Bạch Tín Tắc: "Nói chuyện với ngươi xong, cảm thấy thật thoải mái!"
Bạch Tín Tắc đáp lại: "Không có lựa chọn đứng bên cạnh nương nương bên là Tín Mặc, không phải tiểu nhân."
Vẻ mặt Tố Doanh thẫn thờ, cũng không tin."Ngươi muốn làm trái với ý của Bạch gia, tình nguyện bị cuốn vào chuyện giữa Đông cung và Đan Xuyến cung?"
"Nương nương biết đấy, đối với tiểu nhân, cung đình là nhà." Bạch Tín Tắc cho dù trong lúc không có ai, bên cạnh Hoàng hậu, eo và lưng vẫn tự giác cong xuống. Dáng vẻ nhún nhường, nói chuyện cũng không siểm nịnh cũng không vội vàng: "Huống chi Bạch gia đối với tiểu nhân đã sớm không còn hi vọng, phụ thân cùng mấy đệ đệ quyết định khoanh tay đứng nhìn thì cũng không liên quan đến quyết định của tiểu nhân."
Tố Doanh vẫn không tin: Đây là cách Bạch gia huynh đệ thường dùng để qua mặt người ngoài, một đi Dương quan đạo, một đi Độc Mộc kiều, dù cho người nào đi nhầm, còn có người khác tương trợ. Có lẽ đoạn đối thoại vừa rồi, ở trước mặt nàng, hai huynh đệ nhà này đã âm thầm trao đổi ý kiến. Nàng đối với những người thuộc Bạch gia không dám khinh thường, nhưng nàng không ngại mượn cơ hội này nghe xem Bạch Tín Tắc nói gì. Hắn đã muốn trải lòng thì nàng cũng nên nói mấy lời thật lòng.
"Lúc ta mười lăm tuổi, đã gặp phải một nam nhân xuất chúng với đầy đủ những ưu điểm thu hút người khác, nam nhân đó trân trọng ta, hứa hẹn cùng ta đầu bạc răng long. Vào lúc đó cuộc đời đúng là không có gì đáng hối tiếc. Hiện tại mới tỉnh ngộ, ta của mười lăm tuổi còn rất ngây thơ, nhưng khi đó hắn đã hai mươi tuổi, lăn lộn trong cung đình hơn mười năm! Hắn không thể nào ngây thơ giống như ta được . . ." Tố Doanh nhàn nhạt cười một tiếng, lại không che giấu được sự thê lương trong mắt: "Nếu như ta không trở thành Hoàng hậu, mà là gả vào một gia đình quyền quý nào đó khác, có lẽ thỉnh thoảng nhớ tới đoạn cảm tình này còn có thể âm thầm mỉm cười."
Đây là những lời thật lòng của nàng. Nàng còn nhớ rõ ánh nắng trong buổi hoàng hôn đó, dưới bóng cây cổ thụ bên hồ bao quanh là cánh đồng cỏ hoang sơ bất tận, hơi thở ấm áp và giọng nói dịu dàng của hắn … Nàng sẽ mãi mãi chẳng thể quên nổi.
Đây là những lời thật lòng của nàng. Nàng còn nhớ rõ ánh nắng trong buổi hoàng hôn đó, dưới bóng cây cổ thụ bên hồ bao quanh là cánh đồng cỏ hoang sơ bất tận, hơi thở ấm áp và giọng nói dịu dàng của hắn … Nàng sẽ mãi mãi chẳng thể quên nổi.
Đáng tiếc, không phải tất cả những gì mình dùng cả tâm can để đối xử với người khác, đều được người ta hồi báo một cách xứng đáng. Nhìn lại quá khứ chỉ có thể thở dài một tiếng: "Không cách nào tưởng tượng được, trong lúc hắn đang đóng vai nam chính trong vở kịch thanh xuân của ta lại đang tính toán làm nam chính trong cuộc đời Vinh An."
"Trên đời này có một loại người, bọn họ chưa từng phải tức giận vì bất cứ chuyện gì, bởi vì những thứ bọn họ muốn đều dễ dàng có thể lấy được, bọn họ cũng coi đó là chuyện đương nhiên, không để ý lắm. Vinh An công chúa chính là loại người này." Bạch Tín Tắc nhẹ nhàng hòa nhã nói: "Tín Mặc cùng Lan Lăng Quận Vương ở trong mắt công chúa đều là nam nhân như nhau cả thôi. Chỉ khác là Lan Lăng Quận Vương giống như tất cả những nam tử con nhà quyền quý khác, luôn luôn trung quân, đem ý chỉ của Thánh thượng làm trọng- là đang nói về hội đi săn kén phò mã, hơn nữa còn coi đó là một loại vinh dự. Nhưng Tín Mặc lại khác, hắn cố tình làm cho công chúa cảm thấy vĩnh viễn không thể có được hắn, ít nhất, cách làm của hắn sẽ khiến nàng cảm thấy việc có được tất cả tấm lòng của hắn khá khó khăn. Việc đó sẽ kích thích ý chí chiến đấu của nàng. Hắn vĩnh viễn sẽ không đem ngọc phỉ thúy cho Vinh An công chúa, thậm chí còn khiến công chúa có cảm giác là hắn vẫn còn lưu luyến nương nương. Vì vậy, công chúa luôn canh cánh chuyện của nương nương, sẽ ra sức lấy lòng hắn."
Hắn xòe bàn tay, dây đeo màu xanh ngọc của miếng phỉ thúy từ lòng bàn tay rũ xuống.
Tố Doanh ngắm nhìn miếng ngọc đang phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy có chút chói mắt: Nó và nàng đều nằm trong kế hoạch của Bạch Tín Mặc, thế nhưng nàng lại đem một công cụ trong vở kịch coi như bảo vật.
"Ban đầu, Tín Mặc cùng lệnh huynh cùng là thư đồng của Thái tử, công chúa luôn luôn cho rằng hai người bọn họ đều có ý với nàng nên đối xử với bọn họ như nhau. Lệnh huynh hành sự cẩn trọng chắc chắn, rất được Thái tử thưởng thức. Cho nên Tín Mặc im lặng lùi một bước.
"Cùng Cư tướng đối đầu một chút, Tín Mặc quả nhiên bị điều khỏi Đông cung. Hắn bước ra xa công chúa một bước, công chúa quả nhiên tới gần hắn hai bước. Nàng ở trước mặt mẫu thân nàng cầu xin, đem Tín Mặc điều đến Đan Xuyến cung. Cuối cùng Tín Mặc quyết định ra tay xử lý chuyện tiếp theo, đánh một trận lớn.
"Nương nương là muội muội của Tố Táp, môn đăng hộ đối, lại không hợp vào cung, không nghi ngờ chút nào là người chọn lựa thích hợp nhất. Công chúa là một người tương đối tự phụ, một khi có chuyện không hợp ý mình xảy ra đều không nhìn lại mình mà luôn đổ lỗi cho mọi người xung quanh. Nghĩ đến việc nương nương đoạt đi người nàng ta vừa mắt, tiếp đó cảm thấy Tố Táp cũng có lỗi khi không quản được muội muội của hắn, mặc cho muội muội cùng người khác tự ý chung thân."
"Hơn nữa . . ." Tố Doanh quay lưng về phía Bạch Tín Tắc, tiếp lời: "Hắn trước đó ở trước mặt Thái tử tố cáo ca ca của ta, nói hắn qua lại với Cư tướng. Vinh An công chúa xưa nay chán ghét Cư tướng, nghe hắn nói vậy sẽ càng căm ghét ca ca ta. Thật không nhìn ra, một Bạch Tín Mặc hoàn mỹ chính trực một khi làm việc lại tỉ mỉ kín đáo như vậy."
Bạch Tín Tắc khẽ híp mắt: "Hắn vô cùng muốn làm phò mã của Vinh An công chúa . . . Từ đầu hắn đã thích nữ nhân này. Một khi Tín Mặc đã thích cái gì, nhất định là sẽ có được."
Tố Doanh đột nhiên quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
"Ngươi biết, ta có lý do để hận hắn, cũng không tìm cách bảo vệ cho đệ đệ mình." Nàng cười lạnh: "Ngươi đang cố ý hại đệ đệ của ngươi!"
"Từ thần là người của Bạch gia nói thẳng với nương nương, dù sao cũng hơn người khác thêm dầu thêm mỡ nói vào." Bạch Tín Tắc càng cúi người thấp xuống hơn nữa, giọng nói có chút áy náy: "Tiểu nhân có tự đánh giá: Địa vị của Bạch Tín Mặc ở trong lòng nương nương đã không còn quá quan trọng nữa rồi. Hôm nay ngài là Hoàng hậu, hắn là phò mã, đều không phải là những người bình thường nữa. Chuyện cũ năm xưa có đáng giá hay không nhắc lại, nương nương tự nhiên sẽ biết cân nhắc."
Tố Doanh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, mới than thở: "Quả nhiên là người của Bạch gia . . . Phân tích suy đoán hay lắm!"
Nói một cách chính xác . . . Khi Tố Nhược Tinh còn là Hoàng hậu, hắn sắp lên tới chức Tổng quản thái giám Đan Xuyến cung không phải là không có đạo lý.
"Nương nương nếu vẫn còn oán giận Bạch gia có thể tùy ý sai khiến tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện lấy công chuộc tội." Bạch Tín Tắc nói một cách nhẹ nhàng nhưng Tố Doanh khó có thể hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói. Hắn là ca ca của Bạch Tín Mặc, mặc dù khi hắn rời nhà Bạch Tín Mặc còn nhỏ nhưng dù sao cũng có chút tình cảm huynh đệ ruột thịt. Chỉ vì lí do này nàng cũng không thể nào hoàn toàn trọng dụng hắn.
Nàng không lập tức tỏ thái độ, nửa đùa nửa thật nói: "Lấy công chuộc tội? Ngươi có thể đến Tây Thùy? Có thể giúp ca ca ta khải hoàn?" Nàng thuận miệng tìm một chuyện hắn không làm được, tỏ vẻ nàng đối với năng lực của hắn hoàn toàn không tin tưởng, vậy mà hắn thủng thẳng tiếp lời: "Tiểu nhân không thể làm được việc đó, nhưng tiểu nhân có thể giúp Quận Vương còn sống trở về."
Nói láo! Tố Doanh vừa nghe hắn nói xong thì trong lòng nghĩ như vậy. Nhưng Bạch Tín Tắc ngay lập tức làm cho nàng thay đổi suy nghĩ.
"Nương nương có biết, Trắc phi của Thái tử - Tố Từ đang mang thai?"
Tố Doanh cẩn thận suy nghĩ một chút những lời này, nhìn lại Bạch Tín Tắc, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Không có chuyện gì không tồn tại mối liên hệ, chỉ là có một số người có thể nhìn thấy những mối liên hệ đó sớm hơn mà thôi- người đang đứng trước mặt nàng là một người như vậy.
"Ngươi muốn gì?" Tố Doanh trực tiếp hỏi. Đứa bé ba tuổi sẽ cho rằng: Người chung quanh có thể đối xử tốt với nàng một cách vô điều kiện. Nhưng mỗi Hoàng hậu, bất luận bao nhiêu tuổi đều hiểu: Trên đời này không có mấy người sẽ bỏ ra cái gì đó mà lại không hề đòi hỏi báo đáp. Nàng cùng Bạch Tín Tắc không có gia tình tốt đến mức hắn chủ động bày mưu tính kế cho nàng mà không đòi hỏi bất cứ quyền lợi nào.
Lưng của Bạch Tín Tắc thoáng thẳng tắp quay qua nhìn Tố Doanh một cái, lại nhanh chóng cụp mí mắt xuống nói: "Thần phục chủ thượng là bổn phận của tiểu nhân."
Tố Doanh mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Tổng quản thái giám của Đan Xuyến cung? Ta biết rõ, ngươi đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, cốt là nhằm vào vị trí này."
Bạch Tín Tắc biết nàng không có tâm tình để nghe hắn nói xằng, một lần nữa thẳng lưng, ánh mắt tràn đầy kiên nghị, vẻ mặt chợt thay đổi, giống như biến thành một người khác. Tố Doanh kinh ngạc nhìn hắn trong nháy mắt thay đổi: Một hoạn quan khúm núm, lập tức biến thành một nam tử nghiêm nghị oai hùng. Nàng lúc này mới nhớ tới: Rất nhiều năm trước, người này đã từng là một võ tướng thiếu niên rất có tiền đồ.
"Đan Xuyến cung . . . Vệ Úy." Hắn chầm chậm nhưng chắc chắn trả lời.
"Đan Xuyến cung Vệ Úy?" Đáp án hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Tố Doanh khiến nàng không tự chủ được mà nhướng mày. Muốn chiếm được sự tin tưởng của nàng, nói hắn muốn làm Tổng quản thái giám Đan Xuyến cung cũng không tệ, cũng không sẽ làm nàng suy nghĩ gì thêm. Nhưng hắn muốn lại muốn đứng đầu năm ngàn binh lính, võ quan Tứ phẩm nội cung- Đan Xuyến cung Vệ Úy. Nàng lắc đầu: "Hoạn quan làm sao có thể?" Huống chi hoạn quan này là bởi vì dính líu tới tội mưu phản mà phải vào cung.
Bạch Tín Tắc mỉm cười cúi thấp đầu, lại biến thành một thái giám khiêm nhường: "Đối với Hoàng hậu nương nương mà nói, có thể hay không không quan trọng, quan trọng là có đáng giá hay không."
Tố Doanh nhìn hắn chằm chằm, chợt cười rộ lên: Dã tâm của hắn không nhỏ. Hắn không muốn gây thù chuốc oán với Hoàng hậu nên chờ thời cơ để làm giao dịch, không nhắm vào việc đứng trên mấy cung nữ thái giám nho nhỏ của Đan Xuyến cung mà đứng trên đội quân bảo vệ Hoàng hậu, muốn làm Đan Xuyến cung Vệ Úy. Đệ đệ của hắn- Bạch Tín Mặc nổi tiếng anh dũng theo hầu Thái tử nhiều năm, cộng thêm sự ủng hộ dàn xếp của công chúa, cũng chỉ được đến phó Vệ Úy mà thôi.
Trên cành cây phía trước vang lên một tiếng ve sầu, phá tan không khí yên tĩnh của buổi trưa hè.
Tố Doanh "Ah" một tiếng, cười nói: "Sớm thật. Đã có ve kêu rồi cơ đấy!" Đây là lần đầu tiên nàng ở trong khu vực đi săn nghe thấy âm thanh ve sầu cất tiếng, âm thanh biểu trưng cho mùa hè.
Bạch Tín Tắc cũng cười cười nói: "Không còn sớm! . . . Nó đã cẩn thận từng li từng tí ngủ đông từ lâu, nếu không nắm lấy thời cơ phá kén, cũng chỉ có thể cả đời không thể thấy ánh sáng mặt trời." Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn sáng ngời, ý nghĩa đằng sau không cần nói cũng biết.
Trong lúc Bạch gia đang có nguy cơ gặp trở ngại, lại đúng là cơ hội của hắn. Hắn sẽ thực hiện được lí tưởng của đời mình.
Tố Doanh bắt đầu có chút tin tưởng người này là thành tâm vì nàng làm việc … Nhưng mà chỉ là có một chút tin tưởng.
Ít nhất, người mà đang yêu cầu nàng làm gì đó cho hắn, có nghĩa là hắn sẽ ra sức chứng minh năng lực của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...