Một Năm Thiên Hạ

Tháng bảy, hôn sự của Tín Mặc và Vinh An công chúa vô cùng sôi nổi. Xuất phát từ lễ nghi, Tố phủ cũng biếu tặng một phần hậu lễ - Dù sao thì tân nương cũng là em gái ruột của con dâu Tố gia, cô cô của chú rể lại là phu nhân của Tố phủ.

Cho dù có quan hệ thân thích như thế, từ trên xuống dưới Tố phủ vẫn luôn buồn bực và oán hận hôn lễ này. Người người đều hiểu rõ, hai nhà Bạch Tố không thể có khả năng hòa giải.

Địa vị của Bạch Tiêu Tiêu trở nên hết sức khó xử, mười năm qua Tố lão gia luôn luôn sủng bà không dứt, chỉ trong một đêm đã trời long đất lở. Bà luôn ngạo mạn, lúc này vẫn cắn răng gắng gượng, không chịu để người khác xem thường dù chỉ một chút.

Chỉ khi ở trước mặt Tố Doanh, bà mới bằng lòng để xuống vẻ ngoài lạnh lùng và cao ngạo kia, thán một câu thâm sâu: "Trong nhà này, chỉ có con - Chỉ có con hận ta, ta không lời nào để nói. Coi như con hận không thể đem Bạch gia san thành bình địa, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng mà bộ dáng này của con..."

Tố Doanh đang ở dưới một cây tử đằng một lòng một dạ vẽ tranh, nghe vậy giương mắt, mỉm cười nhẹ nhàng với Bạch Tiêu Tiêu: "Con cũng biết thánh mệnh sao không thể tuân theo? Con chưa bao giờ mong Bạch gia sẽ vì con mà từ chối công chúa ngoài cửa. Muốn trách thì trách... Số mệnh trớ trêu như thế, trách di dương có ích lợi gì?"

Cô vẽ thêm hai nét bút, nói nhàn nhạt: "Con là một tiểu thư không xuất giá được, coi như người trong cái nhà này vì chuyện này mà thương con thêm một chút nhưng cũng sẽ không cảm thấy lời nói của con nặng them dù ít hay nhiều. Coi như A Doanh nguyện ý vì ấm ức của di nương thì cũng không thay đổi được tâm tư của người khác. Chỉ sợ người trong nhà còn tưởng con làm bộ làm tịch - Di nương đừng trách con không nói một lời, phải biết rằng trong lòng A Doanh không muốn trách di nương."

"Ta biết đến tình cảnh này, cũng sẽ cưỡng cầu có ai vì ta mà ấm ức." Bạch Tiêu Tiêu thuận tay nhặt tiếp một mảnh lá cây, liết mắt nhìn sâu xa Tố Doanh, nói. "Tín Đoan đã xem tướng...'Cô gái kia không phải là phàm nhân, ca ca sẽ không giữ được cô ấy' - Đây là lời cậu ấy nói."

Tố Doanh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười: "Bạch tướng quân quá coi trọng con rồi. Sao hắn ta không đưa lời ấy nói ra giữa bàn tiệc? Cũng đỡ để phụ thân phải giận dữ với hắn."

"Ai..." Bạch Tiêu Tiêu xem xét Tố Doanh, nói thấp giọng: "Ngày sau muốn để cha con biết là không có khả năng, còn không biết bàn tính gì ở trên cái thân của con."

Tố Doanh yên lặng hoàn thành bức tranh, cũng không coi lời nói của Bạch Tiêu Tiêu là quan trọng.

Không biết có phải vì chuyện trên trời có ba lần sao băng rơi xuống không mà tháng tám không hề có khí thu, ngược lại vô cùng nóng, xem ra lại là một năm đại hạn. Tố phủ có kế hoạch rời khỏi kinh thành, đi vùng sơn trang tránh nóng. Số người Tố lão gia chọn để cùng đi theo tự nhiên lại nhiều vô cùng. Cả nhà lập tức bận việc chuẩn bị hành lý.

Tố Doanh cũng cần phải đi cùng - Con cái Tố lão gia chỉ còn lại mỗi đứa con gái xấu số này nên gần đây đối với cô vô cùng yêu thương, cố ý chuẩn bị cho cô ngựa và cung tên, để cô có thể đi vào núi săn thú giải sầu. Tố Doanh không đặc biệt thích săn bắn nhưng dù sao đây cũng là hoạt động vô cùng lưu hành ở triều đại này, cô cảm thấy nếu ngẫu nhiên chơi một chút cũng không tệ, cũng thỏa mãn lòng mong muốn thử tài một lần.

Chớp mắt thì Tố phủ đã đến thời điểm muốn rời kinh, bỗng nhiên trong cung phái tới hai thái giám.

Tố lão gia vừa thấy người lạ mặt, không phải người trong cung của Đan tần, Lệ viện, Nhu viện. Ông cũng không biết ý định của người tới nên không khỏi ngầm ngạc nhiên.

Tố Doanh mới đầu chưa để chuyện này vào trong lòng, chỉ theo nhóm người di nương đến sân sau xem náo nhiệt và nghe thêm một chút tin tức.

Ai ngờ nghe lén tin tức của tiểu nha hoàn hốt hoảng trở về nói lại: "Nương nương có thai rồi!"

Các vị di nương đều mừng rỡ, hỏi: "Vị nương nương nào?"

Tiểu nha hoàn nói tiếp: "Thuần viện nương nương có - Đã bốn tháng."

Các di nương ngạc nhiên, nói: "Nhà chúng ta có Đan tần, Lệ viện, Nhu viện, làm gì có Thuần viện?"

Tiểu nha hoàn ấp úng nói: "Nghe đại nhân ở trong cung nói, không hiểu sao Bát tiểu thư mang thai long chủng, đặc biệt thăng làm Thuần viện... Bởi vì việc sủng hạnh tuyển nữ là chuyện không có tiền lệ, tiểu thư lại giấu diếm, người khác cũng không biết cô có thai cho nên mãi đến hôm qua mới vội vàng thụ phong..."

Các di nương đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều cười gượng gạo: "Thật sự là hiếm lạ! Chúng ta nhất thời bị mông muội, nhìn không ra chuyện xấu hay là tốt rồi!"

Các bà đang nhao nhao nghị luận, một nha hoàn chạy đến tìm Tố Doanh, nói: "Quận vương cho gọi Lục tiểu thư nhanh qua đó."

Tố Doanh không biết chuyện gì, các di nương cố ý dặn dò: "Nếu có chuyện gì thì nhanh báo tin về đây, một đám lão tỷ muội chúng ta đang đỏ mắt chờ tin tốt."

Tố Doanh cười cười, cùng nha hoàn đi đến chính sảnh, thấy hai thái giám trẻ tuổi đang ngồi trước mặt Tố lão gia, sắc mặt không nhìn ra buồn hay vui.

Tố lão gia thấy Tố Doanh, chép miệng nói: "A Doanh, con hãy cùng với hai vị công công này nói chuyện."

Tố Doanh lo sợ bất an hành lễ, hai vị thái giám cũng hoàn lễ, một người trong đó nói: "Bát tiểu thư của quý phủ đã được phong làm Thuần viện. Thuần viện nương nương đã có thai gần bốn tháng, muốn Lục tiểu thư tiến cung chăm sóc ngài ấy..."

Tố lão gia lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này hồ đồ rồi chăng? Làm gì có chuyện tỷ tỷ tiến cung hầu hạ muội muội!"


"Phụ thân không nên gấp gáp." Tố Doanh trong lòng tự phỏng đoán, lại cười nói: "Từ trước đến nay muội muội không phải là người cố tình gây sự, cô ấy sẽ tự có lý của mình. Phụ thân hãy nghe hai vị công công đây nói như thế nào."

Hai vị thái giám thấy thái độ của cô nhu hòa, cũng thở ra, nói: "Thuần viện nương nương được ban ở tại Lưu Bình cung, chúng tôi là hai người bên người của ngài ấy. Chắc là vì nương nương có thai nên tính tình vô cùng nhạy cảm, lại thêm lúc chưa được thụ phong gặp chuyện ngoài ý muốn, gần đây tâm tình của ngày ấy thật sự lo lắng. Lại nói, trong Lưu Binh cung cũng không thiếu người nhưng nương nương chỉ muốn Lục tiểu thư vào."

Bọn hắn nhìn Tố Doanh, cười khổ nói: "Không phải chúng tôi ở trước mặt ngài nói huyên thuyên – Tính tình Thuần viện nương nương hay nổi nóng, thật sự lời khó nghe cũng có thể nói ra. Chúng tôi vào cung cũng được một vài năm, biết rõ nương nương cứ giữ dáng vẻ như thế này thì sớm muộn gì cũng thất sủng - Chúng tôi là người ở bên cạnh của nương nương, tự nhiên sẽ hi vọng tâm tình của nương nương vui vẻ, ân sủng không dứt. Cho nên muốn thuận theo tâm tư của ngài ấy, mời Lục tiểu thư vào cung..."

Tố Doanh biết sự tình không đơn giản như thế, chỉ lẳng lặng nói: "Hai vị công công đừng lấy làm phiền lòng, tha thứ cho tôi nói thẳng: muội muội mà tôi biết đến, cô ấy không phải là người tùy tiện làm ra hàng loạt chuyện lớn như vậy. Cuối cùng thì Thuần viện nương nương làm sao vậy? Công công nói rõ để trong lòng tôi hiểu ngọn nguồn."

Hai vị thái giám nhìn nhau vài lần rồi nói: "Đầu tháng này, suýt nữa nương nương đã sinh non. Theo như cách nói của ngự y, thời điểm này thời tiết không tốt, lại thêm mọi người không biết ngài ấy có thai nên chăm sóc không thỏa đáng mà gây ra như vậy. Nhưng không biết nương nương như thế nào lại nói có người muốn hại ngài. Thời điểm chúng tôi đến, ngài ấy nói, ngoại trừ tiểu thư thì người nào ngài cũng không tin."

Tố lão gia giật mình, nói với thái giám, "Xin lỗi, không thể hầu chuyện chút", rồi kéo Tố Doanh vào bình phong phía sau.

"Lệ viện và Nhu viện vào cung đã bao nhiêu năm, cũng không thấy mang thai. Ta biết trong đó chắc chắn có nguyên nhân." Ông giảm bớt lời nói khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, "A Doanh, con đi vào giúp muội muội của con đi!"

Tố Doanh nghĩ tới kết cục của Văn Tài viện, cả người phát lạnh, do dự nói: "Nhưng mà, phụ thân... con sợ!"

"Sợ cái gì?"

Tố Doanh bối rối nói: "Văn tài viện dù sao cũng là người thân cận hoàng thương, vẫn chưa hoài thai mà đã bị hoàng hậu lấy trọng tội hãm hại. Người trong cung của cô ấy đến bây giờ vẫn không biết chết sống! Con mà vào Lưu Bình cung, chỉ sợ sẽ cùng muội muội cùng chết bên trong đó rồi!"

"Cái đứa nhỏ này! Điềm xấu thế mà cũng nói được! Xưa đâu bằng nay!" Tố lão gia vội la lên: "Hiện tại trong cung, cô cô của con đang chiếm thượng phong, chắc chắn sẽ không để người hoàng hậu đến ngáng chân." Ông dừng dừng, thở dài: "Ta cũng không biết Đan tần đối với việc Thuần viện có thai sẽ phản ứng ra sao... Nếu như bà ấy cũng tới hại A Hòe thì ta cũng không có cách gì. Dù vậy, bà ấy sẽ không để hai con cùng tổn thương... A Doanh, con nói chuyện đã đến tình cảnh này, chúng ta phải biết làm sao bây gì? Trơ mắt nhìn muội muội của con vô vọng mà chết hay sao?"

"Con nghĩ cũng không muốn đi vào." Tố Doanh thấy lời của phụ thân ý tứ không buông, ủy khuất muốn khóc, thấp giọng nói, "Trong nhà đưa mấy người đáng tin cậy vào hầu hạ A Hòe không được hay sao?"

Tố lão gia lắc đầu: "Nếu làm được như vậy, A Hòe sao có thể chỉ đích danh con? Con cứ suy nghĩ, chuyện này không vội. Nhưng mà chậm nhất trong ngày mai, con phải đưa ra quyết định mới được."

Thái giám rời đi, Tố Doanh và phụ thân ngồi ở trong sảnh, cẩn thận suy nghĩ đối sách. Hai cha còn còn chưa ngồi yên, Thập Nhị di nương đã khóc lóc chạy vào. Tố lão gia biết Thập Nhị di nương nhát gan, gặp chuyện thì chỉ biết trong lòng khó chịu, là người không có chủ ý. Ông cũng yêu thương dáng vẻ này của bà, an ủi: "Đường Quân, con gái của nàng được thụ phong, lại mang thai huyết mạch của hoàng gia, đây cũng là chuyện tốt..."

"Quận vương chỉ biết lừa thiếp thôi!" Thập Nhị di nương nức nở, "Nếu như là chuyện may mắn lớn như vậy, vì sao trong cung có rất nhiều nương nương đã hô phong hoán vũ nhiều năm cũng không gặp phải chuyện tốt như vậy? Thiếp thấy đây là vì A Hòe số khổ..." Nói xong bà lại không ngừng nức nở.

Tố Doanh cũng hiểu được dáng vẻ khổ sở này của bà, không khỏi ở bên cạnh trấn an.

Thập Nhị di nương bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tố Doanh, Tố Doanh sợ tới mức vội vàng dìu bà.

"Lục tiểu thư, ta không biết tiền đồ của A Hòe là vui hay là buồn, chỉ biết nó không muốn gặp mặt người mẹ này mà chỉ muốn thấy con - có thể thấy Lục tiểu thư là hy vọng cuối cùng của nó. Ta van cầu Lục tiểu thư, con hãy vào cung giúp nó đi, đây là tâm nguyện... của A Hòe ta, ngày sao còn không biết ra sao... Lục tiểu thư hãy giúp nó an tâm vài ngày đi!"

Tay chân Tố Doanh luống cuống nhìn bà, lại nhìn phụ thân, lại nhìn các vị di nương vì ủng hộ mà vào. Người người đều vì Thuần viện mà trong lòng thấp thỏm, căn bản không có người nào bận tâm cô có tình nguyện hay không. Cho dù trong lòng Tố Doanh vạn lần không muốn, cũng không cách nào từ chối, chỉ có thể im lặng mà rơi lệ.

***

Tố lão gia thấy cô lúc này còn do dự, đau lòng nói: "A Doanh, đó là muội muội của con đó!"

Ông vừa nói như vậy, đột nhiên Tố Doanh nhớ tới một Tố Hòe đáng yêu, trong lòng đau xót, nức nở: "Di nương mau đứng dậy đi! A Doanh cũng không bỏ được muội muội ở bên trong cô đơn, hốt hoảng và lo sợ, con sẽ đi chuẩn bị vài thứ... Mặc kệ lần này con đi có hữu dụng hay không, giúp đỡ cô ấy ít ngày thì dù sao cô ấy cũng sống dễ chịu hơn.

Lời nói tràn đầy tình cảm của cô vừa nói xong, Thập Nhị di nương bật khóc, hận không thể tam quỳ chín bái với Tố Doanh.

Tố Doanh thấy Thập Nhị di nương khóc đến thê lương, nghĩ thầm, rằng: mẹ con liền tâm, chỉ sợ trong lòng bà đã có dự cảm xấu.

Cô cũng biết trong cung nguy hiểm đáng sợ, tuy nói rằng xưa đâu bằng nay nhưng mà thân phận đi vào cũng không giống ngày xưa, tiền đồ như thê nào, thật sự khó có thể lường trước được.

Ngày hôm nay, Tố lão gia chọn giờ lành, đem Tố Doanh giao cho vị thái giám từ trong cung tới. Tố Doanh quay đầu nhìn ông một cái, thấy vẻ mặt của ông còn có rất điều điều muốn dặn dò. Cô biết phụ thân đối với cô cũng có một tia không nỡ, trong lòng cũng vui mừng thêm một chút.


Dọc theo đường đi, Tố Doanh vốn tưởng rằng chính mình sẽ vô vàn cảm xúc, nhưng trong lòng cô lờ mờ mãi cho đến cửa cung cũng không nghĩ được gì. Thái giám mời cô xuống xe, lúc đó cô mới run cầm cập, biết là không còn đường để trở về rồi.

Cung điện vẫn nghiêm túc và trang trọng như cũ, Tố Doanh nhìn không chớp mắt, cứ vùi đầu đi theo sau thái giám.

Ai ngờ đi được mấy vòng, cô đâm đầu vào nhóm người Vinh An công chúa mang theo mấy nha hoàn.

Vinh An đã thay đổi búi tóc phụ nhân, trang điểm cũng có nhiều thay đổi. Nhất thời Tố Doanh không nhận ra công chúa, trái lại công chúa liếc mắt một cái đã nhận ra cô, vẫn đứng đó không nhúc nhích, thờ ơ nhìn Tố Doanh.

Thái giám thực hiện cung lễ với công chúa, Tố Doanh cũng theo cấp bậc lễ nghĩa mà chào công chúa. Vinh An công chúa không có ý tứ gì, chỉ nhìn Tố Doanh như vậy, cười đến kỳ quái: "Nghe nói Thuần viện muốn cô tiến vào chiếu cô cô ta? A, nhà các người phô trương cũng không nhỏ. Ta cũng không biết, sao mọi chuyện đều xảy ra với người nhà các cô vậy? Nói cho cùng vẫn là tại mọi người trong nhà các cô không hiểu như thế nào an phận!"

Lẽ ra, nữ quyến tiến cung thăm viếng phi tần, thậm chí ở cũng đã có tiền lệ. Huống hồ, Thuần viện có thái, mời chị em mình vào cung làm bạn giải sầu thì cũng không có gì đáng chỉ trích. Nhưng Tố Doanh nghe lời nói của cô là cố ý bới móc, lại không muốn tranh chấp với cô ấy nên chỉ nghiêm mặt đứng đấy không đáp.

Vinh An công chúa thấy cô không làm gì khác, trong lòng cảm thấy phẫn uất, thấp giọng: "Nhìn cô xem, chỉ biết Thuần viện là ai. Là một người con dâu không thành của nhà người, lại vẫn chiếm tín vật của nhà người ta dây dưa không dứt; Suy cho cùng cũng chỉ là tuyển nữ mà đã có bầu - Tỷ muội các người thật sự một đám người vô sỉ!"

Tố Doanh biết nhất định là cô lấy việc này làm khó, cũng sớm đoán được, cũng bất giác nổi giận. Lại nghe công chúa nghiến răng nói: "Các người cho rằng chính mình là ai? Tố Doanh, cô cho là cô là người thế nào? Tín Mặc đắc tội với Tể tướng, ta ở trước mặt mẫu hậu vì chàng mà khổ sở năng nỉ, mẫu hậy mới không để ý xung đột với Tể tướng - đưa chàng đến Đan Xuyến cung - Là ta giúp chàng ở lại trong cung, ở lại trong kinh, không đến vùng hoang sơ chịu khổ. Ta là công chúa. Còn cô? Cô có tài cán vì chàng làm được gì nào?"

Tố Doanh yên lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy chuyện cũ như khói, nghe trong tai mà cảm thấy mù mịt như xa cách mù khơi.

Vinh An công chúa nhìn thấy Tố Doanh giống như một hồ lô không nói một lời, căm giận trong lòng nhưng cũng biết không còn gì thú vị, hừ lạnh một tiếng dẫn người đi qua.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Tố Doanh lại nói nhỏ: "Công chúa, cô cảm thấy chàng sẽ để ý hay sao?" Cô nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Vinh An công chúa, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng: "Cô cảm thấy được, chàng sẽ để cô có tài càn làm cái gì cho chàng và tôi không thể làm cái gì hay sao?"

Khuôn mặt Vinh An công chúa đột nhiên trắng xanh, đưa tay muốn đánh vào mặt Tố Doanh.

Tố Doanh né tránh, tay của cô ấy đánh vào hư không, lại trở tay đánh cái thứ hai.

"Dừng tay!" Đan Tần lúc này mang theo hai vị thái giám, bốn cô cung nữ đi tới, thấy dáng vẻ Vinh An công chúa thẹn quá thành giận, quát, "Đường đường là công chúa, lại giống như người đàn bà chanh chua giữa ban ngày ban mặt đánh người, còn ra thể thống gì?"

Vinh An vừa thấy bà, nén giận cười nói, "Tốt thật! Các người một nhà cấu kết với nhau! Đan tần, bà muốn giáo huấn ta sao? A... hậu cung này còn chưa phải của bà mà!" Cô dứt lời, ống tay áo run run, chân cao khí ngạo hiên ngang mà đi, rõ ràng không đem Đan tần để vào mắt.

Đan tần cũng không cùng cô tranh luận mà đi thẳng đến trước mặt Tố Doanh, nói dịu dàng: "Ta nhìn xem, có bị thương không?"

Tố Doanh thi lễ với bà mới nói: "Dạ không có." Nhưng lời của cô còn chưa dứt lại thấy vành tai đau nhứt, hóa ra là bị móng tay của Vinh An công chúa làm bị thương.

Đan tần thấy tóc mai ở tai Tố Doanh bị Vinh An công chúa bới ra bèn lấy tay vuốt lên cô, nhìn Vinh An công chúa ở phía xa hừ lạnh một tiếng, "Nha đầu này không biết trời cao đất rộng, cho rằng cô ta vẫn là viên dạ minh châu hay sao? Gả ra ngoài rồi mà cứ hai ba bữa lại chạy về - không biết là ai không có thể thống!" Bà quay đầu lại nhìn Tố Doanh, cười nói, "Thuần viện đang sốt ruột chờ cháu mới cầu ta đến xem, vừa đúng lúc thấy cảnh này. Từ nay về sau nếu thấy cô ta làm khó cháu, cháu cứ nói cho ta biết. Ta không tin không trị được cô ta."

Tố Doạnh vội nói: "Lúc nãy là tại miệng của cháu gái không chịu đắn đo, cháu về sau sẽ cẩn thận thì sẽ ổn."

"Được, muội muội cháu đang sốt ruột ở bên kia. Nhanh đi đi." Đan tần thân thiết kéo tay Tố Doanh. Hai người vừa bắt chuyện vừa đi đến Lưu Bình cung.

Sau khi tiến cung, Tố Doanh đầu tiên theo quy cũ hành lễ với Thuần viện nhưng Tố Doanh lại vô cùng vui mừng đỡ cô dậy, cô mới nhìn thấy dáng vẻ của Tố Hòe, không khỏi vừa sợ vừa đau lòng.

"Nương nương..." Tố Doanh đánh giá trên dưới, thấy dáng vẻ Tố Hòe tiêu điều, rõ ràng là gầy đi rất nhiều, không có vẻ là người mang thai bốn tháng, "Nương nương làm sao thế, sao lại biến thành như vậy?" Lòng Tố Doanh chua xót, nghĩ đến lúc Tố Hòe mới vào cung đắc ý cỡ nào, thần thái phấn khởi mà lúc này lại giống như biến thành một người khác. Chắc lá hôm nay nhìn thấy Tố Doanh, lòng cô tràn đầy vui mừng nên trên khuôn mặt gầy gò cũng tỏa sáng, nhìn cũng không tệ, không biết bình thường trong lòng sẽ chứa bao nhiêu sầu lo.

Thuần viện nắm lấy tay Tố Doanh, nhất thời nói không nên lời, lời nói mang theo tươi cười nức nở: "Chỉ sợ tỷ tỷ không muốn tới. Thấy tỷ tỷ, muội yên tâm rồi."

Tố Doanh sợ cô xúc động quá sẽ thương tổn đến thân thể, vội vàng vui vẻ mà nói lời an ủi cô.


Đan tần biết chị em các cô có chuyện không muốn nói ở trước mặt mình, lập tức đứng dậy từ biệt. Thuần viện cũng không cố giữ, trong lòng muốn đem ủy khuất nói hết với Tố Doanh nhưng ở trước mặt Tố Doanh lại không biết nên nói việc gì đầu tiên.

Thời điểm này Tố Doanh ở đây cũng không phải nhàn rỗi. Cô tùy mặt gửi lời, thấy tất cả người hầu ở Lưu Bình cung đều lanh lợi, không giống như dáng vẻ chịu để sai bảo nhưng Thuần viện đối với bọn họ vô cùng đề phòng. Bọn họ bưng nước trà và điểm tâm lên, Thuần viện đụng cũng không đụng. Tố Doanh biết muội muội có lý, trong lòng thấy thương xót: Nhìn dáng vẻ này thì nhất định lúc Thuần viện ăn cơm sẽ càng cẩn thận, trách không được gầy như vậy.

Hai chị em nói chuyện không phân biệt thời gian, nói đến bữa ăn tối. Tố Doanh để ý xem quả nhiên thấy Thuần viện không thể ăn được. Cô có ý nói: "Nương nương là người có thai, như vậy không được! Nương nương có phải thấy bữa ăn không hợp khẩu vị hay không?"

Thuần viện vội vàng đáp: "Không biết tại sao, muội luôn luôn nhớ đến điểm tâm mà Hiên Diệp đã làm."

Tố Doanh cười nói: "Việc này thì dễ dàng. Lúc tỷ ở bên cạnh Hiên Diệp không ít lần nhìn cô ấy nấu cơm, coi như không thể sánh bằng cô ấy nhưng ít nhất có thể nhìn trái bầu vẽ cái gáo. Nương nương nếu không chê, tỷ sẽ làm cho nương nương nếm thử."

Thuần viện vui sướng vô cùng, nói: "Hóa ra tỷ tỷ cũng biết làm? Thật sự là phúc khí của muội."

Thuần viện thấy cô vô cùng cẩn thận, bàn tay tinh tế không ngừng vuốt
phẳng bột mì, xác định trong đó không có dị vật , sau đó rửa rạch trái
cây trong nước, yên tâm nói: "Muội biết mời tỷ tỷ tới sẽ không sai."

Tố Doanh thở dài: "Nương nương tin tỷ mới gọi tỷ vào, tỷ nên cẩn thận như vậy. Thật sự không nghĩ tới nương nương lại thành như vậy..."

Thuần viện gục đầu xuống, nước mắt tràn mi, "Trong lòng tỷ tỷ
nhất định tưởng là muội thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Tỷ tỷ không biết những chuyện xảy ra với muội..."

Cô muốn nói thì vừa đúng lúc có cung nữ tiến vào thu dọn dụng cụ nấu ăn của Tố Doanh, cho nên cô cái gì cũng không nói.

Tố Doanh làm điểm tâm hương vị trong và mát mẻ, lúc này Thuận
viện mới ăn nhiều hơn một chút, Tố Doanh cũng ăn một ít. Hai cô vừa nói
chuyện vừa ăn, ăn xong nghỉ một lát đã đến thời điểm châm đèn.

Tố Doanh sợ Thuần viện nói chuyện quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến
thân thể, ban đêm khó ngủ nên lẳng lặng khuyên cô một hồi. Nhưng Thuần
viện vẫn muốn đem chuyện nửa năm qua nói với cô, mãi đến khi đi ngủ cô
vẫn chưa nói xong, dứt khoát nói: "Tỷ tỷ hãy ngủ với muội đi! Tỷ hôm nay mới tiến cung, muội không nỡ để tỷ đi!"

"Như vậy sao được!" Tố Doanh cười nói, "Vạn nhất Thánh thượng ghé qua, tỷ không kịp né tránh, còn ra thể thống gì!"

Khóe mắt Thuần viện giật giật, cố gắn nở ra một nụ cười, nói buồn bã: "Thánh thượng sẽ không ghé qua đây."

Tố Doanh thấy cô nói quá thương tâm, không đành lòng cự tuyệt
thịnh tình của cô nên hai chị em một trong một ngoài nằm ngủ trên giường nhỏ.

Cung nữ giúp hai cô trải giường rồi lui ra ngoài, Thuần viện chờ cô ấy đi mới đem chăn nệm xốc đêm, từng tất từng tấm cầm một chút. Tố
Doanh nhìn, trong lòng cả kinh, "Nương nương... Muội đây là..."

"Không phải có câu, gọi là ' sử dụng cẩn thận thì thuyền dùng
được vạn năm' đấy thôi." Thuần viện lơ đễnh, cười nhợt nhạt, nằm vào
phía trong giường.

Hai chị em lẳng lặng một lúc, Tố Doanh nghe thấy hơi thở của
Thuần viện mới biết cô không ngủ được, nói dịu dàng: "Hiện tai nương
nương không thể so như ngày xưa, mặc kệ điều gì cũng phải nghĩ đến thân
thể của chính mình. Buổi tối âm khí nặng, nương nương nên nghỉ ngơi cho
tốt mới đúng."

Thuần viện thở dài: "Ai... Ngủ không được! Muội có một khoảng thời gian ngủ không yên, cảm thấy buổi tối có người đến nhòm ngó."

Tố Doanh sợ cô nghĩ đến chuyện không tốt, vội vàng lấy lời dặn dò an thai dưỡng thần của Thập nhị di nương từng điều nói ra.

Thuần viện vỗ về bụng nói: "Nếu không vì Thánh Thượng, muội cũng không biết có thể chịu đựng như thế nào."

Tố Doanh đã sớm tò mò cô đã tiếp cận hoàng đế như thế nào, lúc
này uyển chuyển hỏi: "Muội muội còn chưa nói cuối cùng là chuyện gì xảy

ra đó."

Thuần viện im lặng một lát, mỉm cười: "Lần trước hoàng gia đi
săn, muội cũng đi theo - Nhóm tuyển nữ chỉ có hai ba người có thể đi
theo, muội đã hao phí không ít công sức! Đúng ngày đi săn đầu tiên, đã
có người đem giấu cung tên của muội... Muội cũng không thèm nghĩ đến
người đó là ai, may mà nếu không như thế thì muội cũng chẳng gặp được
Hoàng thượng."

Tố Doanh nghiên đầu nhìn, phát hiện dáng vẻ của muội muội bình
thản và vui vẻ, trong lòng không khỏi sinh nghi: cái này không giống như khoe thành công mà ngược lại giống như nhớ tới mối tình đầu.

Thuần viện không chú ý đến dáng vẻ của Tố Doanh, hé miệng cười : "Bên cạnh muội chỉ còn một cây ná nên đành phải tìm nơi cao ráo, lấy ná bắn chim chóc. Thánh thượng... Ngài ấy lại đột ngột xuất hiện trước mặt muội! Lúc ấy muội trợn tròn mắt - Toàn thân của ngài ấy đều mặt áo giáp vàng chiếu rọi, trên lưng ngựa treo đầy hồ ly, thỏ hoang... Giống như
chiến thần hạ phàm." Thuần viện nghĩ đến chỗ vui vẻ, nghiêng đầu tựa lên vai Tố Doanh nói, "Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ biết... trong cung này chỉ có Thánh Thượng là người tốt! Ngài là người tốt nhất! Tỷ không biết, ngài… Ngài ấy vậy mà dạy muội bắn ná! Ngày đó, thời điểm muội bắn chim dưới
tàng cây, ngài ấy mỉm cười nhìn nói 'Ngươi như vậy sẽ bắn không tới chỗ
cao. Đưa cây ná cho ta, ta dạy ngươi'...ai, tỷ tỷ! Muội nghỉ đến thời
khắc kia liền cảm thấy chết không uổng phí."

Tố Doanh thấy cô vui vẻ, nghĩ thầm: Bốn tháng trước, thời điểm
Thuần viện thụ thai cũng là lúc Thánh thượng ra đạo thánh chỉ, đem Tín
Mặc của cô chọn làm Phò mã, thời điểm cướp đi hôn sự của cô... Nghĩ đến
đây thì cô không cách nào vui vẻ với Thuần viện.

Giống như hai chị em có linh cảm lẫn nhau, Thuần viện dựa vào
vai Tố Doanh liền biết cô đang nghĩ điều gì, từ từ nói: "Lúc này nhất
định tỷ tỷ đang oán giận chuyện công chúa lựa chọn phò mã - Điều đó cũng không phải lỗi của Thánh thượng, ngài ấy biết Bạch Nhị công tử có hôn
ước cũng không muốn đồng ý. Nhưng vì Vinh An công chúa lấy cái chết để
uy hiếp lại thêm hoàng hậu nương nương vì ái nữ mà sốt ruột, khuyên nhủ
hoàng thượng... Thánh thượng là người nhã nhặn và hòa nhã, chán ghét
chuyện bọn họ cứ không ngừng huyên náo nên mới... mới tìm muội..." Cô có phần khó xử, cũng hơi buồn rầu, "Muội thấy ý của Thánh thượng cũng là
không muốn đáp ứng hôn sự này. Cũng không hiểu Tể tướng như thế nào cũng chộn rộn tiến vào, vì hoàng hậu phụ họa làm cho Hoàng thượng khó có thể cự tuyệt - Có lẽ là hoàng hậu nhờ Tể tướng. Muội thấy quan hệ hai người bọn họ không thích hợp."

"Suỵt!" Tố Doanh nhẹ giọng ngăn lại, trong lòng đối với chuyện
công chúa xuất giá cũng hiểu rõ, nói dịu dàng: "Mọi chuyện đều đã qua,
không cần nói ra."

Thuần viện cắn môi dưới lắc đầu: "Không. Còn chưa có qua! Tội
lỗi của bọn họ đều đổ lên đầu của hoàng thượng, mặc dù người trong cung
biết nội tình không nói gì. Nhưng quần thần bên ngoài cứ một mực nghị
luận, nói hoàng thương bởi vì yêu quý con gái mà đoạt người. Còn nói
hoàng thượng làm trái tổ chế, sủng hạnh tuyển nữ, sai với thánh đạo...
Ai! Thật sự là muội không biết sao lại thành như vậy, thậm chí có rồi... Để cho ngài ấy, ngài ấy chịu miệng lưỡi của người đời..."

Tố Doanh thấy ngực cô phập phồng sợ cô lại thương tâm chán nản,
vội vàng giúp cô mát xa. Thuần viện nói những lời này, tinh thần có vẻ
không tốt, kéo tay Tố Doanh nói: "Có tỷ tỷ bên người, muội có chuyện
cũng dám nói ra, so với vài ngày trước thoải mái hơn." Cô nói liên miên, lại hỏi: "Muội sợ tỷ tỷ oán giận muội, sẽ không vào... Dù sao tỷ tỷ vẫn là người đại lượng."

Tố Doang nghe xong không khỏi sợ run: Bởi vì muội muội mươn hoa
hiến phật hương của cô, cô không trả thù. Bởi vì công chúa đoạt vị hôn
phu của cô, cô không oán giận - Thế là cô liền cũng một chỗ với từ "Đại
lượng".

"Tỷ làm gì có cao thượng như vậy. Tố Doanh ngửa mặt mở to ánh
mắt, từ từ nói, "Ngày đó, không biết sao, bỗng nhiên nhớ tới muội trước
đây - thời điểm mới bốn năm tuổi , có một lần tại nhà của chúng ta phía
sau rừng phong . . ." Cô nói xong nghiêng mặt đi xem muội muội, phát
hiện cô nhắm mắt lại, hô hấp an ổn nhẹ nhàng, ngủ thật say.

*** Hết chương 19***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui