Một Mối Tương Tư


Tâm trạng của quận vương phi bây giờ đang có chút hỗn loạn. Tối nay quận vương chưa tới dùng cơm cùng bà, nghe nói khi người từ bên ngoài trở về, vừa vào phủ đã bị nhị phu nhân cho người đón ngang đường, đi tới Xuân Lê viện rồi. Xem ra tối nay sẽ ngủ lại bên đó, trong lòng tức giận không lời nào tả xiết, quận vương phi chỉ thiếu nghiến vỡ răng mà thôi. Không ngờ chưa đến canh ba, bên Xuân Lê viện đột nhiên xảy ra chuyện, quận vương bụng khó chịu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không nói ra hơi, khiến nhị phu nhân sợ hãi gọi người liên tục. Chuyện quá nghiêm trọng nên nhị phu nhân không dám giấu quận vương phi, nhất thời kinh động toàn vương phủ.
Cũng may trong quận vương phủ có nuôi một vị đại phu nhiều năm nay, cách đó không xa, bắt mạch kê đơn, sau khi uống thuốc, vương gia đi đại tiện xong, tình hình mới tạm ổn. Nhưng toàn thân ông chẳng còn chút sức lực nào, bị người khiêng về thượng phòng, nằm yên bất động. Quận vương phi quên sạch nỗi tức giận vì phu quân nghỉ đêm ở chỗ người khác, nước mắt rưng rưng ngồi bên. Nhị phu nhân cũng đến, nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng từ xa, sợ chuyện này sau cũng sẽ liên luỵ tới bản thân.
Quận vương phi hỏi nguyên nhân, đại phụ vuốt râu đáp, “Nhìn tình hình của quận vương, tỳ hư, tiêu chảy liên tục, bụng đau từng cơn, có lẽ do ăn uống không để ý, hoặc hôm nay đã ăn thứ gì đó quá lạnh dẫn đến triệu chứng này”.
Quận vương phi gọi nhị phu nhân lại, giọng đầy căm hận: “Quận vương tối nay dùng cơm ở chỗ ngươi, ăn gì trong lòng ngươi rất rõ, mau nói ra đi!”.
Nhị phu nhân vốn trong lòng kinh sợ, thầm nghĩ có lẽ quận vương phi tức giận nàng ta nên mới sai người ngấm ngầm ra tay ám hại. Nàng ta nghe lời vội nhớ lại xem quận vương đã ăn gì, rồi gọi Lục Châu tới hỏi: “Cơm tối nay là thiện phòng đưa đến, đúng không?”.
Lục Châu kia hễ thấy quận vương đến Xuân Lê viện, nhất định sẽ thay áo mới đeo trang sức đầy người. Giờ trong lúc vội vã, chưa kịp thay lại quần áo bình thường, không đợi cô ta lên tiếng, quận vương phi đã đập bàn: “Ngươi tên là gì? Ăn vận thế kia, coi mình là chủ nhân của phòng nào chắc?”.
Lục Châu sợ hãi quỳ sụp xuống, luôn miệng xin tha, nhị phu nhân bực cô ta chỉ giỏi ganh đua, nói xen vào: “Còn không mau trả lời, vương phi hỏi ngươi bữa tối nay có phải do thiện phòng mang đến không?”
“Vâng, đương nhiên là từ thiện phòng đưa tới”.
“Là những món gì, sao chủ nhân của ngươi ăn vào không sao, quận vương ăn lại xảy ra chuyện, hả?”
“Nô tỳ… giống như mọi ngày, không, không có gì khác lạ.” Lục Châu đang hoảng sợ, đã hoàn toàn quên mất tối nay thiện phòng đưa đến những món gì. Cô ta sợ người xui xẻo nhất sẽ là mình.
Nhị phu nhân vẫn còn bình tĩnh, nghĩ kỹ lại rồi đáp: “Muội nhớ ra rồi, quận vương đói bụng, khi muội sai Lục Châu đi giục cơm, vừa hay gặp người của thiện phòng đưa cơm cho thế tử, bèn lấy cho quận vương dùng trước”.
“Minh nhi? Không được nói bừa, tối nay nó không ở trong phủ, sau bữa trưa nó đã hẹn với công tử của phủ thừa tướng ra ngoài rồi, đâu cần ai đưa cơm.”
Lục Châu cuối cùng cũng nhớ ra điểm mấu chốt, bắt đầu kêu trời nói: “Chính xác không sai chút nào, đúng là như vậy, vương phi, những món ấy do nha đầu Hàm Yên của thiện phòng đưa đến, là cô ta đưa đến, xin người minh xét”.
Quận vương phi khẽ nhắm mắt lại, lòng than thầm, thế này thì phải điều tra tới thiện phòng rồi, không cần trị cho con hồ ly kia một trận, sao khiến người ta cam tâm. Bà cho gọi người của thiện phòng tới căn vặn, mới biết thức ăn Hàm Yên đưa đến cho thế tử là thực đơn mà thế tử đặt ban sáng. Nhưng không ai thông báo cho thiện phòng biết thế tử không có trong phủ, cho nên Lục Châu mới ỷ vào thân phận cao hơn một chút của mình, thấy quận vương đói bụng bèn giành dùng trước.
Quận vương ăn rất ngon miệng, tê hết cả lưỡi, đến nỗi uống cạn cả bình trà còn nóng, luôn miệng khen tay nghề của đầu bếp. Nhị phu nhân cũng biết chuyện lần trước quận vương cho triệu kiến đầu bếp, tim khẽ run, chỉ sợ vì những món này mà quận vương cao hứng lại đòi gặp quản gia của thiện phòng. Nếu Thanh Thu giống như Lục Châu, là loại hạ nhân có ý trèo cao, vừa nhìn đã rõ hết lòng dạ thế nào thì nàng ta không sợ, quận vương mặc dù đa tình, nhưng đối với a hoàn trong phủ, lại không có suy nghĩ ấy. Nhưng a hoàn Thanh Thu này, nàng ta không sao dò được tâm tư, thì không giống như người bình thường, nàng ta không muốn có người theo gót mình, thoáng cái trong vương phủ lại có tam phu nhân.
Không ngờ buổi tối lại xảy ra chuyện, còn điều tra tới tận thiện phòng, lòng vui mừng, ăn nói cũng rõ ràng hơn, nhị phu nhân trừng mắt nhìn Lục Châu bảo cô ta đứng sang một bên, chăm chú đợi xem quận vương phi sẽ xử lý như thế nào.
Thanh Thu là người cuối cùng bị gọi đến Xuân Lê viện, vừa vào trong đã thấy mấy người của thiện phòng như Hàm Yên, Ngưng Vũ, bếp trưởng đều đã ở đấy cả, lòng có chút áy náy, tự mình gây chuyện lại liên luỵ tới họ. Trên đường đi, nàng đã nghe đại a hoàn kia kể qua tình hình tối nay. Thì ra cơm không đưa được tới phòng thế tử, mà lại đưa đến chỗ cha của thế tử. Thế này thì phiền phức rồi, quận vương xảy ra chuyện, nhỏ cũng thành to, nếu là thế tử, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng thực đơn của mình không được viết rõ ràng, có lẽ sẽ không đổ hết trách nhiệm cho thiện phòng. Nhưng quận vương vô tội bị liên luỵ khiến nàng thấp thỏm không yên, thầm cầu nguyện lão quản gia cũng có mặt ở đó, như vậy nàng mới bảo toàn được cái mạng của mình.
Đầu tiên nàng giả ngốc, né tránh câu hỏi của quận vương phi, sau đó đẩy hết tội lên đầu Vệ Minh: “Thật oan uổng cho nô tỳ thưa vương phi, bình thường đều do đích thân thế tử đặt thực đơn, thiện phòng chỉ nấu theo thực đơn của thế tử, không dám có ý gì khác”.
Trong lòng lại ngầm đoán xem liệu mình có bị ăn trận đòn rồi tống ra khỏi phủ không, nàng chưa tính đến việc này.
“Thanh Thu, rốt cuộc ngươi đã cho gì vào trong thức ăn?”
“Nô tỳ không có… nô tỳ…” Bộ dạng khó giải bày của nàng không phải là giả, lúc này quận vương mới yếu ớt lên tiếng, “Thôi, có lẽ Vệ Nhi lâu ngày không ở nhà, ăn uống kỳ quái, ta nhất thời không thích ứng được”.
Quận vương phi mặc dù có chút cảm kích vì chuyện này xảy ra kịp thời khiến việc quận vương ngủ lại phòng khác không thành công, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho Thanh Thu. Cuối cùng bà cũng tìm được cái cớ để đuổi nàng ra khỏi phủ, không cần hao tâm tổn sức mai mối cho nàng nữa, lập tức nói: “Không được, phải điều tra cho rõ mới được, thân thể của người đáng giá ngàn vàng, ngộ nhỡ ngày nào đó lại xảy ra sơ suất, lúc ấy đã muộn rồi.

Thanh Thu kinh hãi, xem ra chuyện tối nay không lành rồi, quận vương phi rất nghiêm khắc, nàng len lén ngước mắt nhìn trong đám người, muốn tìm bóng dáng của lão tổng quản. Đáng tiếc, chỉ thấy ánh mắt tinh quái thoáng xuất hiện trong mắt của nhị phu nhân, chỉ cần thoáng nghĩ nàng cũng biết nhị phu nhân đang đắc ý điều gì. Hai người phụ nữ này mấy hôm trước còn tìm mọi cách làm mai cho nàng, xem ra hôm nay họ đều có suy nghĩ giống nhau.
Lúc này đại phu lên tiếng, hỏi kỹ nàng xem tối nay nàng đã làm những món gì cho thế tử, đương nhiên nàng nhớ rất rõ, nên kể lại chi tiết. Khi nói đến bình trà, đại phu trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng như nghĩ ra gì đó, hỏi: “Vậy món canh cá rau dền đỏ có cho hoa tiêu không?”
Tim Thanh Thu như thắt lại, hiểu rằng vị đại phu này có bản lĩnh, bèn gật đầu, nhị phu nhân đứng bên cạnh cũng nói theo: “Có, quận vương ăn luôn miệng bảo tê, nhưng rất thơm”.
“Thế thì đúng rồi, hoa khoản đông không thể ăn cùng với hoa tiêu, nếu không bụng sẽ khó chịu, nhưng cũng không đáng ngại lắm, vương phi đừng lo lắng quá.”
Vương phi hừ lạnh một tiếng: “Không lo? Hôm nay quận vương xảy ra chuyện thế này, lẽ nào còn không đáng ngại? Loại người tâm địa độc ác, phải lôi ra ngoài đánh vài trượng rồi đuổi khỏi vương phủ”.
Thanh Thu choáng váng, gần như sắp ngất đi, than thầm: “Tiêu đời rồi”, đành vội vàng giải thích: “Vương phi tha mạng, nô tỳ không biết hoa tiêu và hoa khoản đông kỵ nhau, thực sự là vô tình, xin vương phi bớt giận!”
Nàng chẳng qua muốn nhân cơ hội phạm lỗi nhỏ này để ra khỏi phủ thôi, ai ngờ nữ nhân khi đã nhẫn tâm, chẳng buồn để ý tới bất kỳ điều gì hết, thế này chẳng phải tự cầm đá đập chân mình ư? Nàng còn chưa thành thân, chưa xuất giá, trận đòn này cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng, làm sao chịu nổi đây. Rời khỏi vương phủ mở phường đậu phụ còn phải chịu trận đòn dã man, cái giá này quả thật quá đắt.
Liêu quản gia kia chính là người từng cầu hôn nàng, bị Thanh Thu đập ấy cái đít nồi, ông ta sớm đã muốn báo thù nhưng lại ngại lão quản gia, nên chưa dám ra tay. Lần này được lệnh của vương phi, cần gì phải khách khí nữa, ông ta hét lớn kêu người tiến lên phía trước giữ chặt Thanh Thu.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào một giọng nói vô cùng rõ ràng: “Dừng tay!”
Thanh Thu đang thầm than trong lòng thế sự khó lường, nàng biết hôm nay sẽ xui xẻo, nhưng không ngờ lại xui xẻo thế này. Chỉ vì tâm trạng không tốt mà muốn phát tiết một chút, không ngờ nàng đã gây ra họa lớn, những món đó sao có thể chui vào bụng quận vương cơ chứ? Thật đúng là tự làm tự chịu. Rời khỏi quận vương phủ cũng không phải việc gì khó, thế mà nàng lại làm ra những việc thế này, tự ình thông minh, đáng lẽ tới cứu nàng phải là lão quản gia, sao giờ lại là thế tử?
Người đứng đông chật ních ngoài thượng phòng, nghe tiếng Vệ Minh, vội nhường đường cho hắn.
Vệ Minh vừa đi dự yến tiệc về, sau bữa trưa Tống Củng cho người đưa thiệp tới, hẹn hắn đến Lâm Uyển, ở đó nhiều rượu ngon lại có mỹ nhân. Hai người trước kia quen biết nhau ở Lâm Uyển, lúc này hẹn gặp ở chỗ cũ. Vệ Minh trầm tĩnh có thừa, phong thái nhã nhặn, Tống Củng không ngừng chế nhạo hắn là vờ vịt. Trong lúc nói chuyện có nhắc tới việc xem mặt của Khổng Lương Niên và Thanh Thu hôm nay trong phủ thừa tướng, vốn chỉ mang ra kể như một câu chuyện cười, Vệ Minh nghe thấy thấy thú vị, cũng cười ha ha mấy tiếng, nghe xong thì thôi. Về tới vương phủ đã là nửa đêm, mới biết trong phủ xảy ra chuyện có liên quan tới mình, hắn đứng bên ngoài nghe, chỉ trong chốc lát đã hiểu được phần nào. Thấy mẫu thân ra tay xử lý trù nương có tên Thanh Thu kia quá tàn nhẫn, lòng còn đang do dự, nhưng miệng hắn đã hét lên ngăn cản rồi.
Quận vương phi gọi con trai vào phòng trong, mắt ngấn lệ: “Minh nhi, mau tới thăm phụ vương đi”.
Vệ Minh đi lên phía trước kiểm tra, thấy tinh thần quận vương vẫn tốt, mới nói khẽ: “Con đã nghe kể hết rồi, chẳng qua chỉ là sơ suất ngoài ý muốn, giờ cũng muộn, chi bằng để phụ vương nghỉ ngơi đã, có gì ngày mai hãy tính”.
Quận vương cũng đã bình thường trở lại, chỉ có điều sắc mặt không được tốt lắm, thấy phiền phức vô cùng, liền lên tiếng: “Lui hết cả đi, có chuyện gì to tát lắm đâu”.
Mọi người nghe lệnh vội vàng lui hết ra, quận vương phi giữ Thanh Thu và Lý đại phu ở lại. Bà liếc xéo nhị phu nhân lúc này đang định tiến lên phía trước chăm sóc cho quận vương. Thấy nàng ta quay người rời đi, bà mới khẽ ho một tiếng nói: “Minh nhi, nếu lần này không nghiêm trị, sau này đồ ăn của thiện phòng sao khiến người ta yên tâm, hừ, cố ý dùng những thứ tương khắc, thật đúng là tâm địa khó lường…”
“Ồ? Mẫu thân, những món đó là do con đưa thực đơn cho nô tỳ làm, chỉ không ngờ phụ vương lại ăn thôi”.
Đứa con trai này chẳng hiểu ý bà, quận vương phi không biết phải nói gì, không thể trách tới trách lui, cuối cùng lại trách con hại cha được.
Bà còn định nói thêm, Vệ Minh đã đi lên đỡ lấy mẹ mình: “Mẫu thân cũng mệt rồi, bảo người làm ít đồ hầm, mệt mỏi cả buổi tối, nhất định phải bồi bổ mới được”.
“Thiện phòng xảy ra chuyện thế này, sao còn dám ăn thứ gì đây.” Quận vương phi không muốn nhi tử mất mặt, nên vịn tay con ngồi xuống, thấy mọi người cũng đã lui ra hết, bèn hỏi: “Thanh Thu, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự không cố ý?”
Thanh Thu vẫn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ, đầu óc hỗn loạn, ngẩn ra một lúc rồi mới đáp: “Nô tỳ không cố ý”.
Quận vương phi lại quay sang nhìn đại phu, “Lý đại phu, ông thấy thế nào?”.
Lý đại phu đáp rất tự tại: “Bẩm vương phi, những kiến thức như thịt chó mà ăn cùng lươn sẽ chết, gan dê ăn với măng sẽ trúng độc, ba ba ăn cùng rau dền cũng trúng độc. Còn hoa tiêu và hoa khoản đông chỉ là gia vị, người bình thường sao biết được chúng kỵ nhau, nên thiện phòng mới để xảy ra sơ suất này. Canh cá rau dền hôm nay trong đó có rau dền, nếu vị quản gia này có dã tâm mưu hại, sẽ dùng cùng với ba ba. Hơn nữa người bình thường ăn vào sẽ không sao, bởi hoa khoản đông vốn không có độc, chỉ là thể chất của quận vương có chút đặc biệt nên mới thấy bụng khó chịu, giờ cũng không còn đáng ngại nữa”.

Lý đại phu y thuật cao siêu, nếu không cũng chẳng được mời vào phủ, lời vừa rồi ông ta nói đều có rất lý, những người có mặt trong phòng nghe xong đã hiểu. Thanh Thu lại cảm thấy thiếu tự nhiên, đầu óc trống rỗng, vừa rồi sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúc này người như bốc hỏa, nhưng cảm giác chuyện hôm nay giống như một giấc mơ. Nếu không phải quận vương phi và nhị phu nhân nhiều chuyện, nàng nghĩ nàng sẽ sống tới già trong quận vương phủ, nói gì mà mở phường đậu phụ. Chẳng qua thỉnh thoảng nàng nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, quy tắc trong quận vương phủ tuy nhiều nhưng thiện phòng lại là nơi thoải mái vui vẻ, lúc nào cũng rất náo nhiệt đầy sức sống. Cơn giận ngày hôm nay của nàng chẳng qua chỉ là trò giận dỗi của trẻ con.
Đột nhiên nghe thấy quận vương phi nhắc tới nên nàng, Thanh Thu giật mình tỉnh lại, lắng tai nghe.
“Thanh Thu, ngươi nói xem, chuyện ngày hôm nay phải giải quyết như thế nào?”
“Thanh Thu xin nghe theo sự sắp xếp của vương phi.” Nghe giọng quận vương phi đã nhẹ nhàng hơn, nàng thở hắt ra một hơi, chỉ cần không đánh không phạt là được. Hay là muốn cách chức quản gia của nàng? Nếu thế lại càng tốt, nàng càng có cớ để không ở lại nơi này, ôm tay nải ra đi, cũng coi như toại nguyện.
Quận vương phi trầm ngâm không nói, giống như đang nghĩ xem kết thúc hôm nay thế nào.
Thanh Thu thấy nhẹ nhõm hẳn, vừa rồi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, căng thẳng tới mức sắp vò nát gấu áo. Không ngờ thế tử kịp thời xuất hiện giải vây cho nàng, vừa ra tay đã xoay chuyển càn khôn, nhưng Thanh Thu lại chẳng cảm thấy có gì phải cảm kích. Nói ra thì hắn mới là người đầu sỏ, Mãn giang hồng là do hắn nghĩ ra, nhưng hắn lại chẳng làm sao. Liếc thấy mặt Vệ Minh bừng đỏ, toàn thân đầy mùi rượu, ở bên ngoài ung dung tự tại vui vẻ, giờ mới về, trong lúc nói chuyện tiện tay cứu nguy cho nàng, thật khiến Thanh Thu tức không nói nên lời.
Nàng không biết tốt xấu ư? Thanh Thu khẽ ngẩng lên nhìn thế tử, đúng lúc bắt gặp hắn cũng đang nhìn lại. Khuôn mặt anh tuấn kèm theo ý cười thản nhiên trên khoé môi, nữ tử bình thường mà nhìn thấy chắc sớm đã say như điếu đổ, nhưng sao nàng lại thấy chướng mắt đến thế?
Quận vương phi mở miệng nới: “Thanh Thu không thể làm quản gia nữa, thiện phòng cũng không thể giao cho ngươi được, ta thấy chi bằng…”.
Từ khi bước vào Vệ Minh chưa hỏi Thanh Thu câu nào, như thể người và việc mà hắn nói chẳng liên quan gì tới nàng vậy, lúc này đột nhiên quay đầu lại hỏi nàng: “Quản gia Thanh Thu, vết thương của ngươi khỏi chưa?”
Trên cổ nàng vẫn quấn vải trắng, là nàng nguỵ trang vì phải tới phủ thừa tướng hôm nay.
“Khỏi rồi.”
“Nếu đã vậy, hãy thu dọn đồ đạc vài hôm nữa theo ta tới trạch phủ mới. Chức quản gia thiện phòng của vương phủ, e rằng rằng ngươi không thể tiếp tục đảm nhiệm, theo ta sang đó làm a hoàn, thế nào?”
Những lời Vệ Minh thốt ra khiến người ta kinh ngạc. Thanh Thu sợ hãi lùi lại về phía sau một bước, nhớ tới những lời hắn nói trong phòng mình tốt hôm đó. Chuyện muốn nàng đến tân phủ làm trù nương ột mình hắn, nàng chỉ nghĩ Vệ Minh nói vu vơ, không ngờ hắn lại thật sự có ý đó. Thà rằng bây giờ nàng không thể làm quản gia, thà rằng nàng bị đuổi khỏi vương phủ, cũng sẽ không đi làm a hoàn cho hắn, tuyệt đối không được.
“Không được.”
“Không được.”
Cùng lên tiếng phản đối với nàng còn có quận vương phi, dù thế nào đi nữa bà cũng không yên tâm để một người như thế hầu hạ con trai mình.
Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của quận vương phi, Thanh Thu than thầm xong rồi, nàng chỉ là một đầu bếp, không phải hồ ly tinh. Nhưng khi có người thấy nàng không vừa mắt, thì nàng làm gì cũng sai cả, đành vội vàng tiến lên phía trước tỏ rõ lập trường: “Vương phi, Thanh Thu có may mắn được vào làm trong vương phủ, mấy năm nay nhờ vương phi coi trọng, còn thăng chức quản gia, chỉ trách nô tỳ đã phụ lòng vương phi, hối hận vô cùng. Nhưng Thanh Thu được gọi vào vương phủ làm công, không bán thân, nô tỳ nguyện rời khỏi đây, không bao giờ vào vương phủ dù chỉ một bước”.
Không đợi vương phi nói, Vệ Minh đã khẽ cười đáp: “Quản gia Thanh Thu thật tốt tính, nhưng phụ vương ta hôm nay đúng là vì người nên xảy ra chuyện, không thể một câu rời phủ là thoát trách nhiệm được. Tự do rồi thì sao, lẽ nào phải theo bổn thế tử, ngươi thấy rất ấm ức ư?”
Nàng vội vàng lắc đầu: “Không…”
Quận vương phi đập vào tay ghế “Được rồi, ta còn chưa nói xong, hai ngươi đang làm trò gì thế? Minh nhi, nữ tử này như vậy làm a hoàn cũng không được, trong phủ nhiều người như vậy sợ không tìm được ai ưng ý hay sao? Ai sẽ theo con sang tân phủ, lòng ta sẽ tự biết cân nhắc, còn ngươi, Thanh Thu, thật khiến ta quá thất vọng, ngày mai ngươi hãy rời khỏi đây ngay”.
“Mẫu thân, thời gian gần đây chỉ có những món Thanh Thu làm mới đúng theo thực đơn con yêu cầu. Dù sao cũng chỉ là vô tâm, sau này chú ý là được, nếu không nàng ta nghĩ ra cách nấu, còn người làm thì giao cho đầu bếp, thế là được chứ gì?” Vệ Minh cố chấp, vì biết mẫu thân rất chiều mình, không sợ không xin được.

“Việc này…” Quận vương phi liếc nhìn Thanh Thu, nàng cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân, chỉ là một bà cô già, con trai bà chưa chắc đã hành sự giống cha nó. Huống hồ con trai bà như ngọc thụ lâm phong[1], sao có thể động lòng với nữ tử như Thanh Thu, có lẽ bà đã lo lắng quá nhiều rồi. Hơn nữa sau khi con trai chuyển sang phủ mới, những người theo sang đó do bà chọn, sớm đã bố trí xong, còn sợ nữ tử này giở trò sao? Quận vương phi lập tức gật đầu: “Cũng được, trong việc nấu nướng, đúng là Thanh Thu rất giỏi. Thanh Thu, ngươi nghe thấy rồi đấy, tối nay nếu không có Minh nhi, e rằng ngươi không gặp may thế này đâu, sau này phải cẩn thận hơn một chút”.
[1] Ý chỉ người tài hoa, khôi ngô tuấn tú.
Tình thế không theo ý người, Thanh Thu đành phải nhận lời, định hỏi xem công việc nàng phải làm trong bao lâu, nhưng cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp nên lại thôi. Trước khi Vệ Minh nói muốn nàng làm a hoàn, trong lòng nàng vẫn tràn ngập cảm giác tự trách móc bản thân, giờ nghĩ đến chuỗi ngày sau này của một a hoàn, cảm giác tự trách đó đột nhiên tiêu tan, hoàn toàn yên tâm thoải mái rồi.
Đã nửa đêm, lại trải qua khoảng thời gian kinh khủng như thế, sự cố “Mãn giang hồng” kết thúc bằng việc Thanh Thu được chuyển sang phủ thế tử làm a hoàn.
Nếu hỏi Thanh Thu rằng kinh nghiệm quý báu nhất trong cuộc đời này là gì, thì nàng sẽ trả lời rằng: Ra khỏi nhà nhất định phải xem hoàng lịch[2], mỗi khi làm việc gì đều phải bói một quẻ, nếu không cần thiết thì đừng nảy ra ý định hại người… Mặc dù khi làm việc đó nàng không có ý muốn hại chết ai, nhưng nhờ làm vậy mà được một bài học kinh nghiệm. A hoàn! Đến tận bây giờ nàng vẫn không dám tin, một cô nương nhiều tuổi như nàng, đã hai mươi hai rồi còn phải đi làm a hoàn. Không chỉ thế, nàng còn bị lão quản gia mắng ột trận suốt ba ngày. Ba ngày! Tối hôm ấy lão quản gia về nhà, không ở trong phủ, nên mới không kịp đến cứu nàng.
[2] Một loại sách xem thời tiết ngày tháng.
Thanh Thu mặt mày khổ sở lẩm bẩm: “Vệ thúc, có chết người đâu, thúc làm gì mà cứ như cháu vừa gây hoạ lớn thế?”
“Ngộ nhỡ chết người thì sao?”
Nàng có chút bất lực: “Cháu là do thúc đưa vào vương phủ, cháu chưa bao giờ khiến thúc mất mặt, sao dám làm những thất cách như vậy để liên luỵ thúc chứ? Nếu cháu thật sự hạ độc chết một người…”
Càng nói giọng nàng càng nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mặt Vệ quản gia.
“Cháu tưởng rằng ta sợ cháu làm liên luỵ sao?” Lão quản gia không còn dễ gần như mọi ngày, nghiêm mặt nói: “Thanh Thu, cháu phải nhớ, mặc dù cháu không phải a hoàn bán thân, nhưng đã vào vương phủ thì phải cẩn thận, ta thấy hằng ngày cháu thận trọng dè chừng, sao lại để xảy ra việc như thế?”.
Nàng định nói, lão quản gia đã giơ tay lên ngăn lại: “Thôi được rồi, cháu đừng nói gì nữa, lần này cháu theo thế tử, nhất định phải thận trọng, không được phạm lại sai lầm, sau này ta và dì Lưu Hoa còn phải nhờ cậy vào cháu lo chuyện ma chay”.
Lão hồ đồ thì vẫn là lão hồ đồ, cái gì mà theo thế tử, sao nàng cứ có cảm giác tai mình tê tê thế nhỉ? Còn nói lo chuyện ma chay, thật là xui xẻo mà. Rốt cuộc chưa quên việc chính, nàng hỏi: “Vệ thúc, cháu muốn nhờ thúc một việc”.
“Nói đi”
“Thúc có thể hỏi xem, như cháu đây, phải làm bao lâu mới được ra khỏi phủ, không thể cả đời làm nha đầu chứ?”
“Các chủ nhân giờ đang giận, việc này cứ để vài ngày nữa hẵng hay.”
Nàng liên tục chau mày, thế này thì phải làm mãi không có thời hạn, thật quá thiệt thòi. Huống hồ sang bên đó không biết tiền lương thế nào, thời gian nghỉ ngơi ra sao, chẳng ai nói cho rõ với nàng, nghĩ đến lại càng sầu.
“Cô nương của ta ơi, đừng chau mày nữa, để ta nói cho cháu nghe một chuyện vui.”
Thanh Thu vội tập trung lắng nghe, lão quản gia cười nói: “Mấy hôm trước chẳng phải vương phi đưa cháu đi xem mặt à? Vị Khổng Lương Niên kia rất vừa ý cháu, thừa tướng phu nhân nói chỉ đợi thừa tướng quyết định, sẽ nhờ người sang cầu thân”.
“Vệ thúc, nhìn bộ dạng vui mừng của thúc, giống như con trai sắp lấy vợ, cười ngây ngốc.”
“Ta thấy cháu mới là đồ ngốc, ta không có con trai, nhưng có thể gả con gái, dì Lưu Hoa của cháu sớm đã nói phải chọn cho cháu một đám tốt, cháu chính là con gái của chúng ta.”
Thanh Thu không biết nên nói gì mới phải, nhìn bộ dạng mong chờ của Vệ quản gia, thật sự không nỡ đả kích ông, nàng đành im lặng.
Quay về phòng nhìn đống đồ đã thu dọn của mình, chẳng còn sức dỡ ra sắp xếp lại, nàng cầm bình trà lên lắc lắc, không còn chút nước nào, miệng lưỡi khô khốc cũng hết cách. Có thể thế nào chứ, nàng không còn là quản gia nữa, đến thiện phòng cũng không được đặt chân tới. Hôm đầu tiên Hàm Yên, Ngưng Vũ có đến một lần, vừa kể xong việc ngày hôm đó bị Lục Châu giật mất đồ ăn như thế nào, thì bị Liêu quản gia đáng ghét đưa về, nghe nói từ hôm nay thiện phòng tạm thời do ông ta quản lý. Nhớ tới tháng trước Thanh Thu bị thương, người đến thăm hỏi không ít, bây giờ người ta lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường, mấy năm trước khi cha nàng qua đời, nàng đã được nếm mùi vị này rồi, nên chẳng buồn để ý. Cười trước mặt người khóc sau lưng người, những việc như thế này nàng không làm được, bèn ở suốt trong phòng không chịu ra ngoài. Cũng may bếp trưởng vẫn đến để thỉnh giáo nàng về thực đơn của thế tử, hằng ngày mấy việc như ăn uống nàng không phải bận tâm.
Còn có thể tiếp tục ở trong căn phòng này, đều nhờ phúc của thế tử cả, nghe nói nàng được theo hầu thế tử tới tân phủ, không biết bao nhiêu thiếu nữ trong tân phủ ngưỡng mộ nàng. Ai cũng biết nàng trong hoạ gặp phúc, là may mắn tu mấy kiếp mới có được. Mấy hôm nay nàng chưa gặp lại thế tử lần nào, không ai cần nàng tới hầu hạ, chỉ chuyển lời tới bảo nàng đợi đến ngày chuyển đi. Tính đi tính lại thì thế tử về kinh chưa được ba tháng, cuộc đời nàng đã gặp biến cố lớn. Hắn nhất định tương khắc tương xung với nàng, để hôm nào đấy nàng phải hỏi cho rõ bát tự[3] của hắn, nhất định phải đến miếu Thành Hoàng bói một quẻ.
[3] Bát tự (tám chữ): Là cách xem số mệnh của Trung Quốc, chỉ ngày giờ năm tháng sinh theo Thiên can Địa chi.
Lần chuyển nhà này của Hiền Bình quận vương thế tử rất rầm rộ, nghe nói quận vương phi sợ hắn đến chỗ mới không quen, bèn chuyển rất nhiều đồ gia dụng quý trong phủ tới đó. Nếu không phải hằng ngày thế tử vẫn ngủ nghỉ trong quận vương phủ thì e rằng phòng ngủ của hắn cũng được chuyển sang. Triều đại này chưa từng có tiền lệ thế tử chuyển khỏi phủ ở riêng, thông thường là đợi quận vương qua đời, sau khi thế tử kế thừa tước vị mới được tìm phủ đệ, vì vậy không có cách nói phủ thế tử. Nhưng hoàng thượng đã ngự ban một tấm hoành phi, trên đó đề bốn chữ: Hộ quốc hữu dân.

Được ân sủng như thế, không chỉ Hiền Bình quận vương cả ngày không khép miệng nổi vì vui sướng, ngay cả quận vương phi cũng đành dẹp tình mẫu tử không thể rời xa sang một bên, một lòng một dạ chăm chút cho phủ thế tử.
Nơi ở mới đã được chuẩn bị xong, Vệ Minh không quá để ý những gì mẫu thân chuẩn bị, hắn nghĩ ở đâu cũng vậy cả thôi. Chỉ là hắn không biết rằng, quận vương phi không chỉ chuẩn bị kẻ hầu người hạ ình, mà còn đưa cả biểu muội Huống Linh Ngọc sang đó sống.
Thanh Thu luôn ngại phủ quận vương quá rộng lại đông người, nên ở rịt trong thiện phòng chẳng đi đâu. Giờ tới phủ thế tử, thân phận chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp bé, lại chưa biết bao giờ mới được thăng chức, đứng trước cảnh trí nơi phủ thế tử, nàng bèn nổi hứng đi dạo một vòng.
Những người cũ được quận vương phi đưa sang hầu hạ thế tử không nhiều, chỉ có hai người, một nam một nữ. Nam là kẻ hầu vẫn luôn bên cạnh thế tử trước khi Vệ Minh xuất chinh, tên Thanh Thư, tuổi đã lớn, sớm không còn làm người hầu nữa, giờ sang phủ thế tử làm quản gia nội viện. Người còn lại là Hồng Ngọc, thường hầu hạ bên cạnh quận vương phi, vốn là quản thư trai[4] cho quận vương phi, làm việc vô cùng đáng tin, biết thức thời, đến tân phủ ngầm trở thành người đứng đầu trong đám a hoàn. Những người khác đều là a hoàn kẻ ở, Hồng Ngọc sau khi bàn bạc với Thanh Thư, đã phân từng người đến từng phòng từng viện, tự ý sắp xếp công việc, có điều khi tới lượt Thanh Thu lại có chút bối rối.
[4] Thư trai: Là phòng riêng thường dùng để học, hoặc làm thư phòng.
Bọn họ đều biết đại danh của Thanh Thu, nữ tử này do thế tử đích thân mở miệng đòi, để nàng đi nấu ăn chắc không được rồi, quận vương phi có dặn không được để nàng động tay, nhưng lại không dám sắp xếp cho nàng làm những công việc hạ đẳng như quét dọn. Ngày ngự tiền tâm phúc của Vệ Minh thế tử chuyển đến phủ mới, trước cửa rất nhiều người xếp hàng chờ tặng quà chúc mừng thế tử chuyển đến tân gia, y lại vô cùng hào hứng trò chuyện với Thanh Thu trước mặt mọi người, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể không băn khoăn.
Thanh Thu và Hồng Ngọc ở cùng một phòng, cách phòng ngủ của thế tử không xa. Căn phòng này lớn hơn phòng của nàng ở vương phủ, bên trong bài trí rất tinh tế. Nàng chẳng nói chẳng rằng, mất mấy chuyến mới chuyển được đồ đạc từ quận vương phủ sang, suýt chút nữa thì trượt chân, giờ đang nằm nghỉ trong phòng.
Xem ra ở đây một thời rất dài.
Nàng cầm chậu hoa, lần cuối cùng rời khỏi quận vương phủ, Thanh Thu chẳng buồn quay đầu lại nhìn lại một cái. Gió thu chớm thổi, tiền đồ mờ mịt, những người cần cáo biệt đã cáo biệt, giờ quan trọng nhất là tâm trạng thế tử đang vui vẻ, hỏi xem bao giờ nàng có thể đi. Đi tới chỗ rẽ thấy một chiếc xe dừng kiệu bên ngoài quận vương phủ, sau khi người trên kiệu khẽ vén rèm lên, nàng nhận ra Tuyết Chỉ.
Nàng ta điềm đạm hỏi tình hình của Thanh Thu, còn mời nàng về sống cùng.
Lời mời của mỹ nhân, nếu Thanh Thu là nam tử, thì dù núi đao biển lửa cũng đi theo rồi. Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, Tuyết Chỉ sao có thể nhất thời nghĩ đến mà đi ngang qua quận vương phủ được, nàng ta đâu thần thông quảng đại như thế, xem ra Tuyết Chỉ vẫn luôn để ý tới nàng. Một cố nhân sắp được gả vào Thiên phủ rất xa nơi Việt Đô, không nhân những ngày còn nhàn nhã mà vui vẻ, lại liên tục xuất hiện trước mặt nàng làm gì? Câu hỏi này cứ bám riết lấy nàng, khiến Thanh Thu hôm đó ở phòng lớn nhất thời ngẩn ngơ, đúng lúc bị thế tử nhìn thấy, bèn gọi nàng tới hỏi chuyện.
Thanh Thu đứng trong đám người hầu kẻ hạ đang đợi thỉnh chủ nhân, vô cùng nổi bật. Bởi vì toàn bộ người làm đều đã thay đã thay quần áo mới được phát, tất cả đều màu xanh, chỉ có nàng là không. Vì hôm nay nàng không muốn trông mình quá nhếch nhác nên mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, giữa một mảng màu xanh lại nổi bật chấm hồng, đương nhiên thu hút sự chú ý của Vệ Minh.
Vệ Minh vốn chỉ định đến nhìn một cái sau khi vào phủ, Thanh Thư triệu tập kẻ hầu người hạ tới thỉnh an chủ nhân, hàng người đứng ngoài chờ tặng lễ vật một ngày dài, trong phủ đã sớm chuẩn bị tiệc rượu để tối nay đãi khách. Hắn liếc thấy Thanh Thu hồn vía lên mây, lòng thầm buồn cười, bèn gọi nàng tới, rồi nói với giọng chỉ đủ hai người nghe: “Ta nghe nói ngươi dùng một đĩa hoa tiêu hạ gục phụ vương? Tốt lắm, hôm nay chuyển đến tân phủ, buổi tối ta cũng muốn ăn món đó, nhớ pha thêm một bình trà hoa khoản đông nữa”.
Thanh Thu suýt nữa thì khóc, nàng từ quản gia thiện phòng trở thành tội đồ chờ ngày chịu phạt, tất cả cũng vì hai món đó. Cả đời này nàng không bao giờ muốn nhắc tới nữa, nhưng thế tử lại cứ nhắc, nàng thật muốn đánh cho hắn một trận.
Nàng có thể không? Nàng không thể, đành trông chờ vào việc thế tử sớm tha cho nàng đi, Thanh Thu cố tỏ ra cung kính đáp: “Thế tử nói đùa rồi, Thanh Thu chúc mừng thế tử về phủ mới, chúc thế tử vui vẻ, ngày một thăng tiến”.
Vệ Minh tâm trạng xem ra rất tốt: “Hay hay, nói hay lắm, nào, thưởng gấp đôi”.
Hồng Ngọc cầm một hồng bao đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thanh Thu. Vốn hôm nay người nào cũng được thưởng, Thanh Thu chỉ nói một câu, bèn được thưởng đầu tiên. Đây đúng là niềm vui bất ngờ, nàng cầm hồng bao đang định lui xuống, bị thế tử gọi lại, vẫn thì thầm bên tai như lúc nãy: “Khổng hàn lâm cũng gửi thiệp tới, mấy hôm nữa sẽ đến thăm ta, không biết Thanh Thu có muốn gặp hắn không?”
Nàng lạnh người, suýt nữa rùng mình, thầm thở dài cho chuỗi ngày sau này trong phủ thế tử của mình. Ai cũng nói thế tử tài năng xuất chúng, văn thao võ lược, theo nàng thấy thì, đây chẳng qua là một tiểu nhân lâu ngày buồn chán thích mang người khác ra làm trò đùa thì đúng hơn.
Thế tử cười ha ha rồi bỏ đi, đám người hầu kẻ hạ cũng nhận ra, nữ tử này được đích thân thế tử đưa đến đây, quả nhiên không phải bình thường.
Thanh Thu nhìn ánh mắt của bọn họ mà nghiến răng, túm lấy gối tức giận đấm liên hồi, nàng thật không muốn ở lại phủ thế tử nữa!
Người cũng không muốn ở lại trong phủ thế tử giống như nàng, còn có Huống Linh Ngọc bị quận vương phi đuổi tới đây, năm nay nàng mới mười bảy, còn chưa có hôn phối. Nàng là cháu gái của quận vương phi, lại lớn lên trong quận vương phủ, theo lý mà nói không lo không gả được chồng, chỉ là quận vương phi có ý tác thành cho nàng với thế tử, nên cố ý giữ nàng lại thêm vài năm. Mười bảy tuổi, ở vào độ tuổi trẻ trung thanh xuân nhất nhưng cuộc sống của tiểu thư Linh Ngọc lại rất vô vị.
Nàng thích yên tĩnh, lại nhát gan, a hoàn nào có chút xa lạ nàng cũng sợ, chỉ có Tiểu Liên hầu hạ bên mình là nàng không sợ thôi. Nhưng Tiểu Liên cũng giống chủ nhân, nhát gan vô cùng, vì vậy rời khỏi quận vương phủ nơi họ vẫn sống, không có quận vương phi ngày ngày tới thăm hỏi, hai người trong phủ đệ mới thấy vô cùng lạc lõng.
Huống Linh Ngọc không muốn ở đây, còn vì một nguyên nhân khác, cô mẫu muốn nàng tiếp cận biểu ca Vệ Minh, ý tứ rất rõ ràng. Nàng không phải là không muốn lấy biểu ca, một nhân tài xuất chúng như thế, nói ra chỉ sợ mình không xứng. Phải làm thế nào để tiếp cận? Chuyện này thật xấu hổ, Tiểu Liên không phải là người có thể bàn bạc được việc lớn, vì vậy mà Huống Linh Ngọc khóc thầm không biết bao nhiêu lần.
Nàng tình nguyện ở quận vương phủ chơi đàn, tưới hoa, trò chuyện với Tiểu Liên thôi. Đương nhiên, thỉnh thoảng nàng cũng tò mò về thế giới bên ngoài, ví dụ như kỹ năng chơi đàn được người đời tán thưởng của Tuyết Chỉ đại gia, nếu được Tuyết Chỉ đại gia chỉ giáo, hẳn là một vinh hạnh.
Thanh Thu rất rảnh, không cần dậy sớm đi chợ sáng, không cần đau đầu suy nghĩ việc ăn uống cho cả một phủ người. Hằng ngày nàng ngủ tới gần trưa, sau đó dậy đợi đầu bếp phủ thế tử mang thực đơn tới, đọc công thức qua các món ăn mà thế tử yêu cầu. Nhưng gần đây Vệ Minh rất bận, không lâu nữa đoàn sứ giả của Bắc Vu sẽ đến kinh thành, hắn theo thánh ý, cùng quan bộ Lễ chuẩn bị việc đàm phán hoà bình giữa hai nước, do đó không thường xuyên dùng cơm ở tân phủ, nàng không muốn rảnh rỗi cũng khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui