Một Mối Tương Tư


Cơm tối được dùng ở Lưu Vân hiên, hoàng hôn đã dần buông, khi những ngôi sao xuất hiện nhiều hơn trên nền trời, bữa tiệc rượu tẩy trần cho phu thê Tống Củng mới bắt đầu.
Theo thông thường, Thanh Thu không ăn được những đồ quá dầu mỡ, nàng cảm thấy tinh thần rất tốt, bèn ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Liên ân cần hầu rượu và đồ ăn cho ba người ngồi ở bàn, bất giác phì cười: “Không phải chứ, mới qua nửa năm thôi mà, Tiểu Liên đã trưởng thành hơn trước rất nhiều”.
Tiểu Liên đang cười rất tươi gắp thức ăn cho tiểu thư nhà mình, nghe vậy động tác bỗng khựng như xấu hổ vậy, cúi đầu xuống.
Vê Minh ngừng ăn, cũng quay sang liếc nhìn Tiểu Liên một cái, trước kia ở phủ thế tử, chủ tớ Huống Linh Ngọc ít khi xuất hiện, nên hắn chẳng có nhiều ấn tượng với a hoàn này. Ngay sau đó quay sang Thanh Thu, hỏi lần nữa: “Nàng thật sự không ăn gì sao?”.
“Đâu ăn được.” Thanh Thu thở dài, thực ra nàng không còn nghén kinh khủng như thời gian đầu nữa, nhưng mỗi ngày qua đi, cơ thể nàng cũng bắt đầu thay đổi. Thế tử muốn sớm hồi kinh, nàng đành phải dùng cách này để làm cái cớ, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Nghĩ tới sự khoan dung và nhẫn nại của Vệ Minh thời gian này, Thanh Thu bỗng mềm lòng, bất giác mở miệng: “Thiếp khỏe nhiều rồi, hôm nay đỡ khó chịu hơn hôm qua, không chừng ngày mai sẽ lại khỏe hơn”.
Mới vừa nói khỏe, đột nhiên lại thấy người nôn nao, Thanh Thu chau mày cố nén cảm giác khó chịu xuống. Phạm nương tử đứng cạnh vội đưa nước trắng cho nàng, rồi giúp nàng bóp huyệt thái dương, Vệ Minh lắc đầu: “Đã nói nàng không cần phải ngồi đây, mau về nghỉ đi”.
Nói thì nói thế nhưng hắn vẫn đứng dậy đón lấy chén nước, cẩn thận cho Thanh Thu uống.
Thấy cảnh này, Tống Củng thò tay xuống gầm bàn cầm tay Linh Ngọc, miệng đùa: “Quả nhiên là tân hôn, khác hẳn với cặp phu thê già bọn đệ”.
Huống Linh Ngọc im lặng chỉ cười, Tiểu Liên bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thanh Thu cô nương thật có phúc”.
Câu nói này quá đột ngột, Thanh Thu có chút kinh ngạc: “Tiểu Liên sao lại khách sáo thế, trước đây muội thường gọi ta là tỷ tỷ mà”.
Vừa rồi khi Tiểu Liên gặp nàng, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ, nàng biết Tiểu Liên rất trung thành với tiểu thư nhà mình, vốn mong Huống Linh Ngọc có thể được gả cho thế tử, giờ chuyện đến nước này không chừng trong lòng lại hận nàng.
Tiểu Liên nghiêm túc nói: “Như thế không được, giờ thân phận của cô nương không cho phép nô tỳ gọi là tỷ tỷ rồi”.
Rồi cô bé lấy từ trong người ra một vật, đặt trong lòng bàn tay quay sang nói với Huống Linh Ngọc: “Tiểu thư, em còn chuẩn bị cho Thanh Thu cô nương một món quà, chi bằng lúc này tặng luôn cho cô nương nhé”.
Huống Linh Ngọc không nghĩ nhiều, gật đầu, Tiểu Liên bước mấy bước tới trước mặt Thanh Thu, ánh mắt cô bé thoáng động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, “Thanh Thu cô nương xin đừng chê!”.
Vệ Minh từ trước đến giờ vẫn ngồi bên cạnh Thanh Thu, khi Tiểu Liên lấy đồ ra, hắn nhìn thấy rất rõ, đó là một chiếc hộp màu đỏ sẫm khá nhỏ, được làm cực kỳ tinh xảo, giống hộp trang sức bình thưòng chẳng thể là hung khí, nên không lên tiếng.
Khi cô bé mở nắp, một mùi hương kỳ lạ bay ra, mặt hắn biến sắc, Vệ Minh lập tức đứng dậy ôm Thanh Thu giật lùi về phía sau, đồng thời phất tay áo, một chiếc ám tiễn bắn về phía Tiểu Liên, giọng sắc lạnh: “Người đâu, bắt cô ta lại!”.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Thanh Thu đầu óc mơ màng được hắn đưa ra khỏi Lưu Vân hiên, chỉ nghe thấy tiếng bàn ghế đổ rầm rầm vọng ra từ trong phòng, còn cả tiếng thét kinh hoàng của Tống Củng và Huống Linh Ngọc. Đám thị vệ trong Ngọc Lâm uyển vội vàng chạy đến, chặn Tiểu Liên đang lao ra khỏi phòng đuổi theo thế tử lại. Thanh Thu run rẩy dựa vào người hắn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã thấy cơ thể trượt xuống, sắc mặt Vệ Minh trắng bệch đến mức không còn sức để đứng vững, hai người từ từ ngã ra đất.
“Thế tử!” Thanh Thu kêu lên, lúc này mới phát hiện giọng mình khản đặc, không thể hét lên được nữa.
“Không sao, đừng sợ, đừng sợ.” Vệ Minh cố cười an ủi nàng, không màng tới việc mình đang ngồi bệt dưới đất. Hắn cầm lấy cổ tay Thanh Thu giúp nàng kiểm tra, hoàn toàn không có gì phải lo lắng, lúc ấy hắn mới yên tâm. Thanh Thư đã kịp thời cùng đám tùy tùng thân cận của Vệ Minh chạy tới đỡ hai người lên. Thanh Thu căng thẳng nhìn hắn, nhưng không nhận ra là hắn bị thương hay không.
Vệ Minh đã trúng độc, thứ độc trong chiếc hộp kia rõ ràng là nhằm vào hắn, nếu không vì sao Thanh Thu bình yên còn hắn lại trúng độc. Vừa rồi mặc dù phát hiện ra sớm không hít quá nhiều, nhưng loại độc này quả thực rất lợi hại, Vệ Minh không dám bảo đảm mình có cách ép được nó ra hay không.
Lúc này đám thị vệ tới càng lúc càng đông, nhưng lại không làm gì được Tiểu Liên. Tống Củng đỡ Huống Linh Ngọc lùi ra khỏi phòng, hai bên gặp nhau, Vệ Minh liền bắt mạch cho hai người đó, quả nhiên, họ không trúng độc, xem ra loại độc này chỉ có tác dụng với những người có võ công.
Tiểu Liên lúc này vẫn đang giao đấu với đám thị vệ, mỗi lần vung tay là ám khí bay ra, sau đó cả đám người ngã xuống, thị vệ cậy người đông lại xông lên, nhưng không làm gì được cô ta. Những thuộc hạ thân tín của Vệ Minh không xông lên, họ cầm đuốc đứng xung quanh, bảo vệ trước mặt bốn người.

Tiêu Liên thấy hôm nay không thể đạt được mục đích, liền vung tay, ám khí bay qua, đám người phía trước mặt ngã xuống, khiến những người còn lại lần lượt lùi về phía sau. Cô ta bay người lên trên một thân cây lớn trong vườn, đưa tay khẽ xoa mặt, để lộ khuôn mặt thật của mình, cao giọng gọi: “Thanh Thu cô nương còn nhận ra ta không?”.
Thanh Thu mượn ánh đèn nhìn về phía ấy, trong lòng nghi ngờ không chắc: “Cô! Cô chẳng phải là Bạch Lộ ư?”.
Bạch Lộ là ai, đương nhiên là cao thủ trong việc cải trang, thuộc hạ của Ninh Tư Bình. Y vẫn không chịu buông tha nàng, lần này còn sai người đến muốn lấy mạng của thế tử, y muốn làm gì? Thanh Thu cắn môi nhìn nữ tử đang đứng trên cây: “Tông chủ của các cô đâu?”.
Bạch Lộ toét miệng cười: “Thanh Thu cô nương muốn gặp chủ nhân nhà chúng tôi, thì mời theo ta”.
Thời gian này, người trong Thiên phủ tháo chạy khắp nơi, thế lực hùng mạnh trong chớp mắt bị tiêu diệt tới mức này, trong lòng Bạch Lộ vô cùng căm hận. Tông chủ mấy lần sai người tới hành thích nhưng không có kết quả, lần này cuốì cùng cũng thành công, chỉ là muốn đưa Thanh Thu cô nương theo e rằng không được. Hiện tại không cần phải lo cho Thanh Thu, đợi sau khi thế tử chết, nữ tử này cũng sẽ trở về bên tông chủ thôi.
Ngoài Vệ Minh ra, không ai biết quan hệ giữa Thanh Thu và Ninh Tư Bình, trước ánh mắt kinh hãi của Tống Củng và Huống Linh Ngọc, Thanh Thu khẽ cắn môi định bước lên phía trước. Nàng phải đi hỏi Ninh Tư Bình tại sao không tha cho nàng, chẳng phải y đã thành thân với Tuyết Chỉ rồi ư, tại sao còn tới làm phiền cuộc sống của nàng!
Vệ Minh giơ tay ra kéo Thanh Thu lại, trầm giọng nói: “Đừng nghe lời cô ta!”.
Tiếng cười của Bạch Lộ vọng từ trên cao xuống, cô ta vô cùng tự tin nói: “Vệ thế tử, nhân lúc này vẫn còn tỉnh táo để dặn dò chuyện hậu sự, chỉ lát nữa thôi là ngài sẽ không thể chịu đựng được đâu. Thứ độc ngài trúng phải không phải loại bình thường, nghĩ đến việc ngài đã giết bao nhiêu người của Thiên phủ bọn ta, ta phải báo thù!”.
Giết người? Chẳng phải hai nước đã đình chiến và đàm phán xong rồi sao? Tại sao họ vẫn còn ân oán nặng như thế? Thanh Thu cố gắng phân tích từ lời nói của Bạch Lộ để tìm hiểu xem rốt cuộc mấy người này muốn làm gì, lại nghe Vệ Minh lên tiếng: “Những kẻ muốn Vệ mỗ ta chết không ít, ngươi nghĩ xem tại sao ngươi lại dễ dàng đạt được mục đích như thế?”.
“Công phu của ta không bằng ngài, nhưng độc dược của Thiên phủ đủ lợi hại để giết ngài!”.
“Trúng độc? Cô nói thế tử đã trúng độc?”
“Không sai, Thanh Thu cô nương không cần lo, loại độc này chỉ có tác dụng đối với những người có võ công như thế tử, còn về phần cô nương, hì, chủ nhân nhà chúng tôi sao nỡ làm hại có nương chứ!”
Trong nháy mắt trái tim Thanh Thu như rớt xuống vực thẳm, trong đêm hè oi bức nhưng nàng lại cảm thấy xung quanh lạnh buốt. Nàng quay đầu lại nhìn Vệ Minh, dù là dưới ánh nến cũng thấy rõ sắc mặt hắn ngày một trắng nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, thế tử… trúng độc rồi ư? Vệ Minh điềm đạm cười: “Đừng nghe cô ta, ta không sao”.
Thật sự không sao ư?
“Thuốc độc mà Vệ thế tử trúng phải sẽ phát tác toàn thân sau bảy ngày, đến khi ấy thần tiên cũng không thể cứu được ngài, ha ha.” Bạch Lộ hoàn thành nhiệm vụ, nói xong cũng không ở lại nữa, lao người vào đêm mất hút.
Vệ Minh không cho người chặn cô ta lại, chỉ nháy mắt ra hiệu cho người âm thầm bám theo. Thanh Thu căng thẳng ngồi xuống cạnh hắn sờ nắn, muốn tìm xem loại độc này có sơ hở gì không, nước mắt rơi lã chã, không biết phải làm thế nào cho phải. Vệ Minh vội vàng túm lấy tay nàng, giọng hết sức bình tĩnh: “Thanh Thu, ta không sao, thật sự không sao”.
Thực ra chất độc đã dần dần xâm nhập vào máu, lan tới các bộ phận khác trong cơ thể, loại độc bí mật này của Thiên Phủ không thể coi thường. Vệ Minh nhìn bộ dạng hoảng loạn của Thanh Thu, không đành lòng bèn cố gượng cười an ủi: “Thật sự không sao, ta có linh dược giải độc, về phòng trước đã”.
Thuốc giải độc thì có, nhưng lại không phải là linh dược gì cả, ít nhất thì cũng không thể hoàn toàn giải được chất độc trong người Vệ Minh.
Trong phòng kẻ ra người vào, vào rồi lại ra. Ngô thái thú và Phạm Thủ Quân sau khi biết tin đã gọi đại phu nổi tiếng nhất thành đến Ngọc Lâm uyển. Đại phu chẩn đoán cả nửa ngày trời chỉ đưa ra kết luận, độc tính tạm thời bị áp chế nhưng không ai có thể giải được.
Ngô thái thú ra sức khuyên thế tử nên sớm hồi kinh, trong mắt y, thế tử là bề tôi tài giỏi của hoàng thượng. Sự an nguy của Vệ Minh là quan trọng nhất, nếu gặp phải chuyện gì ở Vân Châu, thì người phải chịu tội chết chính là y. Phạm Thủ Quân lại không đồng ý, ra sức tìm kiếm thuốc giải. Trong lúc họ tranh luận không ngớt, Thanh Thư đã gọi đám người dưới trong Ngọc Lâm uyển lên điều tra một lượt, hận không thể tra ra tổ tông cả ba đời nhà họ, phàm những kẻ thân thế không rõ ràng có điểm nghi ngờ đều đuổi đi cả.
Thực ra thì người trong này không có vấn đề, Bạch Lộ nhân lúc Tống Củng cùng Huống Linh Ngọc tới Ngọc Lâm uyển đã trà trộn vào đám người theo hầu. Nếu không như thế căn bản người Thiên phủ sẽ chẳng có cơ hội lẻn vào đây được. Tống Củng không ngờ vì cuộc viếng thăm của mình mà gây phiền phức cho Vệ Minh tới mức này, trong lòng vẫn đang tự trách. Huống Linh Ngọc cầm tay Thanh Thu khóc mãi không ngừng, Vệ Minh phải an ủi nàng ta, sau đó sai người đi tìm Tiểu Liên, cô bé bị đánh thuốc mê nằm ngất trong phòng khách, lúc ấy Huống Linh Ngọc mới thôi khóc.
Bên ngoài hoảng loạn ra sao Thanh Thu không quan tâm, nàng ở bên cạnh Vệ Minh nửa bước cũng chẳng rời, thấy đại phu xem bệnh xong đưa ra kết luận, tim nàng cứ thế nặng trĩu. Cho đến nửa đêm, Vệ Minh không chịu được ngồi hẳn dậy, đuổi mọi người ra ngoài, quay đầu cười với Thanh Thu: “Phu nhân, nhớ khi còn ở trấn Vân Thủy nàng nói mình là một quả phụ, giờ thì sắp được toại nguyện rồi, phu quân của nàng không lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế”.

Đương nhiên là hắn chỉ muốn nói đùa, nhưng sắc mặt Thanh Thu trắng bệch, môi lẩm bẩm điều gì đó. Nàng đâu có ý nguyền rủa hắn, nhưng thế tử lại bị thương vì Ninh Tư Bình, mà Ninh Tư Bình là ai? Là vị hôn phu trước kia của nàng, mặc dù ân oán giữa thế tử và người của Thiên phủ chất cao như núi, nhưng trong số ân oán đó khó tránh khỏi có tư thù.
Nàng im lặng một lúc lâu, đột nhiên quyết định: “Thiếp đi tìm Bạch Lộ, đi gặp Ninh Tư Bình, dù sao thì thiếp cũng sẽ cầu xin y, mang theo thuốc giải về cho chàng!”.
Nếu nàng làm vậy Vệ Minh thà để độc dược phát tác mất mạng còn hơn, hắn bèn kéo Thanh Thu vào lòng: “Ta không chết được đâu!”.
“Nhưng thời hạn mà Bạch Lộ nói là bảy ngày, còn đám đại phu kia chẳng kẻ nào có khả năng chữa được cho chàng…”
“Đấy chỉ là những đại phu bình thường, sao có thể giải độc? Nàng yên tâm, độc trong thiên hạ này tất phải có thứ tương khắc, vừa hay ta biết có một thứ có thể giải được loại độc này.”
“Chàng nói là có thể giải được độc?”
Hắn trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đương nhiên là có thể, chỉ có điều thứ đó ở trong cung, mà như vậy thì phải hồi kinh một chuyến mới được”.
Thanh Thu vội nhận lời: “Vậy thì hồi kinh thôi!”.
Nàng không hiểu tại sao Vệ Minh lại không hề tỏ ra lo lắng như thế, giờ thu dọn hành lý, ngày mai lên đường cho kịp.
Thấy một người vẫn coi việc hồi kinh là điều cấm kỵ như Thanh Thu lại chủ động lên tiếng, trái tim Vệ Minh thoáng rung động, liền lộ ra bộ dạng bất lực: “Sức khỏe nàng vẫn chưa ổn, lên đường bây giờ e là không thể, ta không yên tâm để nàng ở lại đây, dù sao thì chất độc này tạm thời đã được áp chế, đợi thêm rồi hãy nói”.
Nói rồi Vệ Minh dựa cả cơ thể nặng nề vào Thanh Thu, ho khẽ vài tiếng.
Thanh Thu lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, “Lúc này rồi phải coi tính mạng của thế tử là trên hết”.
Thời gian gần đây vì không muốn quay về Việt Đô, nàng bèn phóng đại sự “ốm nghén” của mình lên, sau sự việc tối nay, mọi chứng ốm nghén bỗng dưng biến mất không chút dấu vết. Thanh Thu tự trách mình nếu đồng ý hồi kinh sớm, thì thế tử sẽ không phải chịu kiếp nạn này.
Những biểu hiện đó của nàng Vệ Minh nhận ra cả, hắn cố gắng không nhắc tới, không muốn nàng có cảm giác tội lỗi, nhưng lần trúng độc này vừa hay là cơ hội để giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng nàng: “Ta biết nàng không muốn quay về, vì vậy… khụ khụ… không muốn làm khó nàng”.
“Đâu có, là thiếp đã làm khó chàng.”
Trước kia, hễ cứ nghĩ đến cảnh phải đối mặt với những lời đồn đại thị phi sau lưng, phải đối mặt với ánh mắt soi mói của quận vương phi, Thanh Thu cảm thấy vô cùng buồn khổ, nhưng giờ nàng mới biết, dù thế nào thì cũng dễ chịu hơn việc nàng phải mãi mãi mất thế tử.
Không ai biết trong hai người bọn họ, nàng là người trân trọng tình cảm này nhất. Sức khỏe yếu là do hoảng sợ và bất an trong lòng gây ra, Thanh Thu không muốn rời xa hắn, sợ hồi kinh rồi mọi việc sẽ chấm dứt. Ba tháng nay nàng vừa sống những ngày như trong giấc mơ, vừa không ngừng nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, ngay bản thân nàng cũng không tin giữa họ sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Nếu Vệ Minh chỉ có thời hạn bảy ngày, nàng phải làm thế nào? Vừa nghĩ đến khả năng đó, trái tim Thanh Thu đau nhói, chỉ là về Việt Đô gặp quận vương và quận vương phi thôi, chứ có phải lao vào núi đao biển lửa đâu, so với việc mãi mãi mất thế tử thì những thứ đó chẳng đáng gì.
Với tâm trạng của Thanh Thu lúc này, nàng vội vàng gọi người đến thu dọn hành lý, sáng sớm mai sẽ xuất phát nhưng bị Vệ Minh ngăn lại. Dường như hắn không vội gì, cứ như người bị trúng độc không phải là hắn, chỉ cố gắng tỏ ra ốm yếu dựa vào cơ thể mềm mại ngát hương của nàng nói lời âu yếm.
Thanh Thu nhớ lại những gì Bạch Lộ đã nói hồi tối, nàng nghi ngờ hỏi: “Thiếp có thể hỏi rốt cuộc giữa chàng và Ninh Tư Bình… giữa chàng và Thiên phủ có mối thù hận thế nào không? Tại sao đến nỗi phải lấy mạng chàng?”.
Vệ Minh thấy không thể giấu nàng nữa, bèn kể hết những việc hắn vẫn âm thầm làm nửa năm nay cho nàng nghe. Vì nàng là đang mang thai, nên những chi tiết chém giết máu me hắn đều hạn chế nhắc tới, cuối cùng nói: “Giờ có thể nói Thiên phủ không còn tồn tại, theo những tin tức mà ta có được hiện nay, Ninh Tư Bình mang theo phần lớn người trong Thiên phủ biến mất, không ai biết hắn đi đâu. Người vui mừng nhất chính là hoàng đế của Bắc Vu, kẻ từ lâu đã không muốn làm một hoàng đế bù nhìn rồi”.

Thanh Thu cũng từng nghe chuyện hoàng đế Bắc Vu chịu sự khống chế của Thiên phủ, thì ra đúng là có việc đó. Chỉ là tại sao Ninh Tư Bình không lo khôi phục Thiên phủ, mà lại chạy đến Nam Vu tìm Vệ Minh. Hai người đó, một người giờ là phu quân trong quá khứ của nàng, một người giờ là phu quân nàng. Vậy mà trở thành kẻ thù của nhau, còn liên quan tới tranh chấp giữa hai nước, điều này đến nghĩ Thanh Thu cũng chưa từng nghĩ. Nàng chỉ là một dân thường, thứ mà nàng quan tâm là liệu chiến tranh có xảy ra không: “Sẽ đánh nhau nữa sao?”.
Vệ Minh lắc đầu: “Lần này không phải là việc giữa hai nước, mà là oán thù giữa ta và người của Thiên phủ. Quan hệ giữa hoàng đế Bắc Vu và Thiên phủ rất nhạy cảm, dù Thiên phủ bị hủy diệt, nhưng chắc chắn thế lực vẫn chưa tàn. Khả năng bọn họ chuyển mọi hoạt động từ ngoài ánh sáng vào bóng tối rất cao. Nói cho cùng cũng vì lợi ích mà thôi, nếu bọn họ hợp tác với nhau lần nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.
“Thiếp không hiểu lắm, tại sao bọn họ cứ bám riết lấy chàng không tha?”
“Ân oán giữa bọn ta công có tư có, hắn muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Tóm lại, sẽ không có đánh nhau, khó khăn lắm mới tiến hành đàm phán, sẽ không có nước nào chủ động khơi mào, dù gì mọi người cũng cần một thời gian để nghỉ ngơi.”
Vệ Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Thanh Thu, cười khổ: “Chẳng ai có thể ngờ được là hắn từng đính hôn với nàng, hơn nữa tới giờ vẫn chưa chịu từ bỏ”.
Nàng chẳng biết phải nói gì, không phải đang nói tới việc lớn ư, tự dưng lại lôi nàng vào: “Chàng nghĩ nhiều rồi, Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ đã thành thân chẳng còn liên quan tới thiếp nữa”.
“Ta vẫn không hiểu, nếu giữa hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, thì tại sao Tuyết Chỉ lại mang bí mật truyền đời của Thiên phủ tiết lộ cho chúng ta? Một nữ tử đối xử với nam nhân của mình như vậy, chỉ có thể là yêu quá mà sinh hận thôi”.
Sao có thể thế, sự trung thành và tình yêu mà Tuyết Chỉ dành cho Ninh Tư Bình là tuyệt đối, không ai có thể thay đổi, sao nàng ta có thể làm những việc ấy.
“Không cần nghi ngờ, chính là cô ta, hoặc nói cách khác, không hoàn toàn là cô ta. Ninh Tư Bình cũng biết, trong Thiên phủ có người bất mãn với hắn, đương nhiên đấy là việc của họ, không cần ta nhắc nhở. Trong số đó có lẽ có thế lực của triều đình Bắc Vu trà trộn vào, những kẻ ấy chỉ mong Ninh Tư Bình gặp nạn, hoặc cây đại thụ Thiên phủ gây họa. Nhân lúc ta đang ra tay với người của Thiên phủ, họ lại chẳng niệm tình cho Ninh Tư Bình một đường lui, không thể không nói rằng ta rất thông cảm với hắn.”
Thanh Thu nhớ tới bóng dáng gầy yếu của Ninh Tư Bình, thầm thở dài: “Nói như vậy thì, cuộc sống sau này của y cũng chẳng dễ chịu gì… không biết bây giờ y thế nào?”.
Vệ Minh chỉ liếc một cái là hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, “Nghe nói không ai tìm thấy hắn, có điều từ sự việc tối nay mà suy đoán, e rằng Ninh tông chủ đã đến Nam Vu chúng ta rồi”.
Và hắn không ngại ra tay giải quyết mối họa lớn khiến hoàng đế Bắc Vu ăn không ngon ngủ không yên này.
“Đến Nam Vu… rốt cuộc Ninh Tư Bình muốn làm gì?” Không cần hỏi Thanh Thu cũng biết, y hạ độc thế tử, sau đó đưa nàng đi. Y luôn miệng nói muốn bù đắp cho nàng, thực ra làm như vậy rõ ràng là muốn hủy hoại nàng. Thanh Thu cảm thấy không ai nợ ai cả, khó khăn lắm mới được sống bên thế tử, nàng không muốn bất kỳ người nào xen vào.
Vệ Minh lại không hề lo lắng, Ninh Tư Bình muốn làm gì thì cũng muộn rồi, hắn và Thanh Thu đã thành thân, thậm chí đã có con với nhau, vì vậy hắn càng cảm thấy đồng cảm với Ninh tông chủ hơn.
Ngày hôm sau, Thanh Thu giục đám a hoàn thu dọn hành lý, nàng muốn quay về Việt Đô trong thời gian nhanh nhất. Mặc dù hôm qua Tống Củng mới đến, nhưng hắn cũng đóng gói hành lý theo nàng. Lần này về kinh gấp, nên đành phải để lại toàn bộ a hoàn của Ngọc Lâm uyển, Thanh Thư chắc chắn sẽ theo thế tử về, tất cả mọi việc ở thành Vân Châu giao lại cho cha chồng của Nhị Xảo là Trần lão gia.
Thân phận của Vệ Minh đã bị truyền ra ngoài chỉ trong một đêm, người vui mừng nhất là Trần lão gia. Ông luôn cho rằng chủ nhân của Ngọc Lâm uyển không phải người bình thường, nhưng không ngờ tôn quý tới mức ấy.
Mỗi lần nghĩ đến việc mình đã đối xử tệ với Thanh Thu, Trần lão gia lại mồ hôi đầm đìa, cũng may phu nhân của thế tử độ lượng, không so đo với nhà họ. Trần lão gia lại kịp thời đưa Phạm nương tử tới giúp, nên cũng coi như thoát hiểm.
Phạm nương tử về Việt Đô cùng Thanh Thu, bà ta không sợ cảnh tha hương, ổn định ở Việt Đô xong sẽ đón người nhà tới. Vệ Minh thậm chí còn đem luôn cả vị đại phu đã khám cho Thanh Thu, nhằm có người chăm sóc nàng trên đường đi.
Anh em Thụy Lân cũng được Thanh Thu đưa đi cùng, nàng đã coi hai anh em họ như người thân của mình. Đặc biệt là Thụy Phương, mới từng ấy tuổi, nghe nói nàng sắp đi đã khóc lóc mãi không thôi. Hai anh em họ từ sau khi gặp nàng cuộc sống mới khá hơn nên sợ nàng đi rồi chẳng ai lo cho nữa.
Thụy Lân đi theo Thanh Thu bận tới bận lui không nghỉ, tối qua khi cậu ta biết Vệ Minh chính là Vệ thế tử đã lập công lớn ngoài biên cương, nỗi căm hận việc Vệ Minh cướp mất bà chủ Thu trong lòng cậu ta, phút chốc tan thành mây khói. Mặc dù chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng Thụy Lân biết đây là cơ hội tốt. Thanh Thu đành phải cho người tới tìm Thụy Liêm, hỏi ông ta có đồng ý đi Việt Đô cùng không, nếu đồng ý thì thu xếp xong việc ở tiệm vải rồi lên đường luôn.
Thế tử khởi hành, phải mất một ngày mới sắp xếp xong hành lý và người, Thanh Thu chỉ hận không thể đi ngay, Vệ Minh lại chẳng vội, hơn nữa chỉ mất ba ngày đi đường, muộn một ngày cũng không sao. Hắn có dự cảm, Thiên phủ không thể không có động tĩnh gì sau khi đã bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy được. Quả nhiên, chưa tới giờ Ngọ, một bức thư được đưa đến Ngọc Lâm uyển, chỉ có một câu: “Dốc Thập Lý, đưa Thanh Thu đến”.
Vệ Minh ném bức thư sang một bên, hắn muốn xem phản ứng của Thiên phủ, không ngờ Ninh Tư Bình vẫn chưa chịu buông tay.
Tống Củng cũng nghi ngờ: “Người của Thiên phủ phải chăng đầu óc có vấn đề? Họ không nhân cơ hội này ép huynh làm những việc có lợi ình, mà lại đòi nữ tử của huynh, lẽ nào Thanh Thu còn quan trọng hơn cơ nghiệp của họ ư?”.
Trong lòng Tống Củng bỗng dấy lên nghi ngờ, Thanh Thu và Bạch Lộ kia rõ ràng là quen biết nhau. Tại sao họ lại quen nhau, Thanh Thu chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, sao có thể liên quan tới người của Thiên phủ? Nhưng Vệ Minh không định nói nhiều về chuyện này, nên Tống Củng đành bỏ qua.
Trước mắt hồi kinh mới là việc quan trọng, Vệ Minh cho người đưa bản tấu vào cung, những ngày ở Vân Châu cứ cách vài ngày hắn lại báo cáo tình hình của mình ở bên ngoài cho hoàng thượng. Nếu không hoàng thượng đâu cho phép hắn ở Vân Châu lâu như thế. Biến cố của Bắc Vu đối với Nam Vu chỉ có lợi mà không có hại, mất Thiên phủ, Bắc Vu vốn đã bị tổn hại nguyên khí lại càng khó có khả năng hồi phục, vì vậy chuyện của Thiên phủ vẫn nên do hoàng thượng định đoạt.
Nhìn mây đen vần vũ trên trời, có lẽ sắp mưa to, Thanh Thu mặt mày âu sầu, ngồi trong xe buông rèm mà thở dài liên tục. Khi đi vẫn còn có nắng, ai ngờ mới chưa được bao lâu đã sắp mưa, nàng thật sự sợ cơn mưa sẽ làm lỡ hành trình, lại lỡ thời cơ giải độc cho thế tử thì nguy mất.

Vệ Minh nằm trong xe, nhìn bộ dạng lo lắng của Thanh Thu một cách đầy hưởng thụ, thỉnh thoảng lại đòi uống trà ăn điểm tâm. Chẳng còn cách nào, người trúng độc phải có bộ dạng của ngườỉ trúng độc. Thực ra sau khi uống thuốc giải, mọi đau đớn trên cơ thể vẫn chịu đựng được.
Nhưng nhìn nàng đứng ngồi không yên, hắn lại không kiên nhẫn nổi nữa: “Lo lắng cũng vô ích, lẽ nào nàng lo lắng thì trời sẽ không mưa? Nào, nằm xuống nghĩ một lát đi”.
“Ông trời ơi, xin ông đừng có mưa đấy…”
Nhưng ông trời cứ như cố tình chống đối nàng, nàng vừa nói xong, từng hạt mưa to như hạt ngô lộp bộp rơi xuống nóc xe, khiến đoàn xe phải dừng lại, nghe thấy tiếng binh sĩ bên ngoài hét gọi, đi vào mé rừng để tránh mưa.
Sau cơn mưa, không khí không còn oi bức như trước nửa, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tan mọi lo âu trên khuôn mặt Thanh Thu. Nàng đang định vén rèm cửa lên hóng gió, đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi dồn dập, thậm chí thấp thoáng cả tiếng binh khí va vào nhau, đám ngựa kéo xe hí vang co rúm lại một chỗ, rõ ràng xảy ra biến cố.
Cũng may đại nhân Phạm Thủ Quân đã phái một đội quân đưa họ hồi kinh, những người này rất giỏi võ nghệ. Sự hỗn loạn ngắn ngủi kết thúc, tướng tiên phong hạ lệnh bày thế trận, dàn đoàn xe ngựa về phía bìa rừng, còn chính giữa để nghênh địch, thuộc hạ của Vệ Minh lại đứng bảo vệ trước mấy chiếc xe, ngăn không cho ai lao tới.
Người đến đều là cao thủ, có lẽ phải hàng trăm người, tàn sát tới tận gần chỗ xe ngựa của Vệ Minh, chỉ là bị thuộc hạ của hắn ngăn lại, tên bắn như mưa, ép từng đợt tiến công phải lùi xuống. Trận hỗn chiến này cùng với trận mưa to như trút nước, thỉnh thoảng lại có những tia chớp vạch trời đâm thẳng xuống, nước mưa làm mờ mắt người ta, hai bên chém giết vô cùng thảm khốc.
Tống Củng vốn cưỡi ngựa đi đầu, khi trời bắt đầu đổ mưa thì quay về xe mình, nhưng còn chưa ngồi yên trong xe đã bị tập kích. Càng nhìn Tống Củng càng kinh sợ, càng nhìn càng phẫn nộ, rốt cuộc là ai? Là ai lại dám phục kích họ giữa đường, tuyệt đối không thể là sơn tặc thổ phỉ, cả đoàn người ngựa đi rằm rộ như thế, chỉ có kẻ ngu mới chạy đến gây sự. Hơn nữa đám thích khách này tiến lùi rất ăn ý, chiêu nào chiêu nấy chí mạng, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước.
Đám người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ban đầu mưa mịt mù, phi tiêu sắc nhọn bay vù vù trong gió. Khi trận mưa có vẻ như sắp ngớt thì bọn chúng rút quân, tính thời gian chưa đến một tuần hương. Trận công kích đó thật khiến người ta khó hiểu, hai bên thương vong không nhiều, dường như đối phương không phải đến để chém giết mà chỉ là chào hỏi.
Đợi mọi việc bình thường trở lại, Vệ Minh hạ lệnh cắm trại tại chỗ, băng bó cho những binh sĩ bị thương hoặc an táng người đã chết. Tống Củng đi đến thương lượng với hắn xem có nên quay về Vân Châu không.
Mặc dù mới đi được nửa ngày đường, nhưng quay lại Vân Châu rồi thì sao? Không thể không lên đường hồi kinh được, lần này nhất định phải đi thẳng về Việt Đô.
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, binh sĩ vừa ngồi nghỉ đã đồng loạt đứng dậy, họ tưởng lại sắp phải chiến đấu. Đến khi tới gần mới phát hiện ra chỉ có mười mấy người, bọn họ đi từ phía nam tới, người đi đầu gọi: “Phía trước có phải người của Hiền Bình quận vương thế tử hồi kinh không?”.
Những kẻ này áo giáp mặc trên người, ăn vận như thị vệ trong cung, vừa nhìn đã biết là bạn, không phải kẻ thù.
Vệ Minh khẽ nhấc tay lên, ra hiệu cho binh sĩ để họ đi tới. Thì ra sau khi biết Vệ Minh trúng độc, hoàng thượng đã đặc biệt sai người mang vật mà hắn cần tới, ngoài ra còn mang theo mật chỉ. Hình dạng vật kia trông rất kỳ lạ, hơi giống nghênh hương thú mà Thanh Thu thường nghịch chơi hồi còn ở phủ thế tử. Không biết có công hiệu gì, Vệ Minh chỉ cho viên màu đỏ đó vào miệng ngậm một lúc, độc đã được giải.
Viên trân châu chuyển sang màu xanh ngọc, sau đó đám thị vệ trịnh trọng thu lại, rồi đưa mật chỉ cho hắn. Thanh Thu thấy yên tâm hơn, nhưng Vệ Minh lại không được vui sau khi đọc xong mật chỉ trông vẻ mặt hắn khá kỳ lạ.
Tối đó, cả đoàn người ngựa đến nghỉ chân tại môt châu huyện nhỏ, Vệ Minh hạ lệnh sẽ ở lại đây mấy ngày, khiến Thanh Thu cảm thấy rất khó hiểu. Độc mặc dù đã được giải, không cần phải vội vàng hồi kinh nhưng tại sao lại dừng ở đây? Vệ Minh chỉ nói thánh ý như thế, vậy là hơn một nghìn người theo hắn nghỉ lại. Quán trọ ở đây rất ít, trạm dịch phải nhường cho thế tử, nên đám người bọn họ đương nhiên phải rời đi.
Quan viên địa phương không dám chậm trễ, dành trạm dịch tốt nhất cho thế tử nghỉ, nịnh nọt lấy lòng hắn, Vệ Minh liền quyết định ở lại không đi.
Đương nhiên là tạm thời, Tống Củng hỏi lý do, hắn cũng chỉ nói thánh ý như vậy, trong đó thiên cơ bất khả lộ.
Buổi tối, trông Thanh Thu có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi biết hắn đã giải được độc, bắt đầu truy hỏi Vệ Minh: “Không phải muốn hồi kinh lấy thuốc ư?”.
“Đúng vậy, không ngờ lại mang đến nhanh thế… Thật đúng là hoàng ân mênh mông!” Vệ Minh nhướng mày nhìn nàng mà buồn cười, bộ dạng như chuyện ấy chẳng liên quan đến hắn.
“Chàng đã sớm biết hoàng thượng sẻ mang thuốc tới, còn cố ý nói không yên tâm để thiếp ở lại Vân Châu một mình, lừa thiếp hồi kinh, thật là…” Thanh Thu nửa đùa nửa thật oán trách, sắp về đến Việt Đô rồi, còn có thể bỏ đi được không?
“Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, nhưng ta đảm bảo nàng sẽ không hối hận.”
Cách thành Việt Đô không còn bao xa nửa, tâm trạng của nàng ngày một ảm đạm: “Quận vương và quận vương phi có lẽ chẳng có cảm tình với thiếp, sao chàng lại lạc quan thế?”.
Vệ Minh nở một nụ cười thần bí: “Biết đâu chuyện lại có chuyển biến tốt cũng không chừng…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui