Một Mối Tương Tư


Đường đến phía bắc thành khá xa, không thể cứ ngồi ôm mãi được, Thanh Thu tạm thời tách ra. Trời đã vào đông, nàng mặc một chiếc váy thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng. Tóc vẫn tết bím quấn mấy vòng quanh đầu phía trước, không cài hoa và trâm, chỉ thấy đính mấy hạt tua rua trân châu ở đuôi tóc.
Cách trang điểm như thế trong mắt Hồng Ngọc lại có phần nhạt nhẽo, bình thường, nhưng trong mắt Vệ Minh thì rất đặc biệt. Quả nhiên trong mắt người tình có Tây Thi, nàng không phải quá đẹp, lại vẫn lọt vào mắt hắn. Lúc này nàng đang ngó nghiêng bên cửa sổ quay lưng về phía hắn ngắm đường phố, còn Vệ Minh lại ngắm nhìn những sợi tua rua đính trân châu khẽ đung đưa trên bím tóc nàng.
Hôm nay tiết trời ấm áp, trong những ngày ấm áp thế này người ra đường rất nhiều, có những lúc xe ngựa đi còn chậm hơn cả người đi bộ. Vệ Minh cũng chẳng vội gì, để mặc Thanh Thu vén rèm nhìn cảnh náo nhiệt ngoài đường phố.
Tô Diệu sống ở một nơi khá yên bình phía bắc thành, đây là vùng vành đai hẻo lánh tập trung dân nghèo. Những căn nhà thấp lè tè thành dãy, chỗ nào cũng giăng mắc, nhân lúc trời nắng mang quần áo ra phơi, thậm chí còn có nam tử không sợ lạnh cởi áo chơi tung hứng, cũng chẳng thiếu người già trẻ nhỏ đứng bên đường ăn xin.
Nam Vu có trù phú tới đâu cũng có những bộ phận dân nghèo, có thể nhận ra nơi này rồng rắn lẫn lộn, Thanh Thu nghĩ đến mình, những lúc khó khăn nhất, nàng cũng không nhếch nhác đến thế, bất giác sống mũi cay cay. Khi nhìn thấy một cửa hàng bán đậu phụ bên đường, Thanh Thu lại không kìm được phì cười, nàng vốn có ý định buôn bán ấy, mở một phường đậu phụ nho nhỏ, nhưng mãi vẫn chưa làm được. Không cần gấp, nàng có linh tính, ngày ấy sẽ đến thôi.
“Hả?” Phía trước tụ tập rất nhiều người, chắn mất đường đi, hồi lâu mà xe ngựa cũng không nhúc nhích được chút nào, Thanh Thu có chút sốt ruột, lần chần mãi đi từ phủ tới đây đã gần giờ Ngọ, không biết phải đợi thêm bao lâu nữa. Đều tại hắn cả, nếu đi đứng giản tiện thì sớm đã đến từ lâu rồi, khoa trương tới mức này có ích gì đâu?
Vệ Minh gõ vào vách xe, thuộc hạ bên ngoài đã đi kiểm tra tình hình, một lúc sau quay lại bẩm báo: “Bẩm thế tử, phía trước là miếu Quan Đế, hằng tháng các hộ giàu thường tới đây làm từ thiện phát gạo, hôm nay là mấy vị phu nhân và tiểu thư của phủ Quốc Công đang làm từ thiện”.
Hành thiện tích đức là việc tốt, nhưng mấy phu nhân tiểu thư này chắc cũng có suy nghĩ giống hệt thế tử mà thôi, chỉ là mang tâm trạng háo hức tới để xem náo nhiệt, thật sự đâu biết gì đến nỗi thống khổ của nhân gian.
Lúc đi đã mất rất nhiều thời gian, bây giờ mà quay lại để vòng đường khác thì lại càng mất thời gian thêm nữa, Thanh Thu bực bội liếc xéo thế tử một cái, hắn chẳng bận tâm nhảy xuống xe, rồi sau đó quay lại đón nàng, định đi bộ qua đoạn này.
Đây chỉ là cái miếu Quan Đế nhỏ xíu, bình thường chẳng mấy ai lui tới, chỉ có mùng Một đầu tháng là có một vài người đến đây làm việc thiện bố thí gạo, thu hút rất nhiều người nghèo tập trung ở đây.
Hôm nay hiếm có dịp đám thiên kim gia đình danh giá này xuất hiện, đương nhiên họ bị vây chặt cứng. Chỉ có điều mấy phu nhân, tiểu thư kia sẽ không đích thân động tay, mà dựng lều ngồi một bên nghỉ ngơi. Trước cửa miếu túi gạo được chất thành đống, nô bộc đang phát gạo cho đám người ồn ào trước mặt, còn cả gia đinh đứng thành hàng duy trì trật tự, ngăn chặn những kẻ vô công rồi nghề xông vào gặp quý nhân.
Phu nhân tiểu thư phủ Quốc Công xuất hành, nghi thức cũng rầm rộ chẳng kém, vì vậy xe ngựa của Vệ Minh mặc dù xa hoa, nhưng hôm nay trước miếu Quan Đế chẳng thu hút được bao nhiêu sự chú ý. Người thật sự quá nhiều, mấy đứa trẻ con nghịch ngợm còn leo lên cả cột cờ để nhìn cho rõ. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng mãi không lách được qua, mặc dù phía trước đã có hộ vệ đi dẹp đường, nhưng Vệ Minh vẫn không khỏi chau mày.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cán cờ cũng đã nhiều năm nên không chịu được sức nặng mà gãy đôi, đổ ập xuống, nhằm thẳng vào lều của mấy vị phu nhân tiểu thư kia. Trong đám đông có tiếng người la hét, thấy thảm kịch sắp xảy ra, một bóng người từ ngoài vòng vây phi người bay lên, nhanh như chớp đã đứng trước cửa miếu, tung chân đạp vào thân cột cờ, khiến nó đổ ập vào phần tường miếu, ở đó trống không nên sẽ không ai bị thương. Người đó thậm chí còn có cả thời gian để đỡ lấy đứa trẻ rơi từ trên cột cờ xuống, rồi nhẹ nhàng đặt chân nơi thềm miếu.
Thân thủ của người này nhanh nhẹn, tư thế khoáng đạt, lại cứu được một đám đàn bà con gái, khiến mọi người reo hò cổ vũ. Người nhanh mắt nhận ngay ra đây chính là tướng quân thiếu niên danh chấn thiên hạ, là thế tử trẻ tuổi giỏi giang nhất của thành Việt Đô, bất giác hét gọi: “Là Vệ thế tử!”.
Thế là lập tức loạn càng thêm loạn, khắp nơi dậy tiếng huýt sáo, mọi người vừa nghe tin thế tử cũng đến đây, lại còn thể hiện thần uy của mình trước bàn dân thiên hạ, ai cũng vô cùng thán phục, cảm khái hôm nay quả không uổng công họ. Mấy vị quý phu nhân và thiên kim tiểu thư được cứu lần lượt đứng lên cảm tạ, họ chỉ nghe được những tiếng gào thét kinh hãi, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thoát nạn, đến khi nghĩ lại sợ hãi vô cùng, đã sớm nghe danh tiếng của thế tử, bèn đi tới gặp mặt.
Vệ Minh vốn không định lừng chừng ở đây lâu trong tình huống này, nhưng liếc mắt thấy muội muội của Tống Củng – Tống Nhã trong đám mỹ nhân kia, bèn đứng lại chào hỏi. Thì ra Tống Nhã là bạn của tiểu thư phủ Quốc Công, thấy có trò náo nhiệt thích thú vô cùng, bèn xin phép cha mẹ theo họ tới đây, không chỉ mình nàng ta mà còn cả mấy tiểu thư khuê các khác nữa. Năm nay Tống Nhã vẫn chưa tới tuổi cập kê, tính tình hoạt bát, chạy lên trước gọi “Thế tử ca ca”.
Rồi Tống Nhã lần lượt giới thiệu các tiểu thư khác phía sau mình, hành lễ với hắn, trong số mấy người này có con gái của Uy Vũ tướng quân là Khang Tùng Nhị là xinh đẹp nhất. Nàng ta chỉ khẽ nhún người chào Vệ Minh rồi cúi đầu mỉm cười, nụ cười kiều diễm như hoa nở, khiến người ta xao xuyến vô cùng. Vệ Minh chỉ điềm nhiên đáp lễ.
Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng mấy bà cô bà dì đứng ngoài nhìn vào thì lại luôn miệng bàn tán: “Thím này, thím đến lĩnh gạo chưa? Còn không mau về nấu cơm đi”.

“Đợi một lát, nhìn thấy gì không? Chỗ này có kịch hay, hiếm khi mới gặp được quý nhân, thế tử với thiên kim, còn hay hơn bất cứ vở kịch nào.”
“Đúng thế, tài tử giai nhân, anh hùng cứu mỹ nhân, tôi thấy vị thế tử này đã ưng tiểu thư kia rồi!”
Đám bà tám đã xuất hiện rồi, mấy nam tử nhàn rỗi ra vẻ tường việc đời cũng xen vào: “Nữ tử các bà thì hiểu gì, tương lai thế tử sẽ kế vị phủ quận vương, lấy ai, ai mới là quận vương phi tương lai, hôn sự của người không thể tùy tiện định đoạt thế đâu”.
Tình cảnh này từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc, Thanh Thu chỉ bình thản đứng xem như những người ưa náo nhiệt kia thôi. Nàng đứng tít đằng xa, lắng nghe người ta nói cười chỉ trỏ, chẳng có cảm xúc gì, nhưng câu cuối cùng của nam tử kia khiến nàng như rớt xuống hầm băng.
Từ xưa đến nay nàng vẫn biết đây là sự thật, vừa rồi ngồi trên xe hắn nói “Sao nàng biết ta không cho được” đã mang lại cho nàng rất nhiều hy vọng. Lúc này chẳng còn tâm trạng gì nữa, mắt thấy anh hùng cứu mỹ nhân còn đang tình tự với đám giai nhân kia, rốt cuộc vẫn là chờ đợi đến khổ sở. Thanh Thu định mặc kệ hắn nhấc chân bỏ đi trước nhưng mấy tên thuộc hạ khom người hành lễ, quyết không nhường bước.
Được lắm, Thanh Thu vô cùng khâm phục lòng trung thành của đám thuộc hạ này, lại không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nàng bèn hạ giọng nói: “Các ngươi đứng đây đợi thế tử là được rồi, ta còn có việc, hãy để ta đi”.
“Thanh Thu cô nương, cô đợi thế tử quay lại thì hơn.”
Đợi hắn quay lại thì trời tối mất, ai biết tiếp theo đám tiểu thư công tử này sẽ nổi hứng đi đâu, không chừng còn dùng cơm, thưởng hoa. Hôm nay thế tử đòi đi cùng nàng chứ không phải nàng muốn tới để xem hắn thể hiện phong độ!
Giờ vị trí đảo ngược, nàng lại trở thành người nhàn rỗi, phải chờ đợi. Thanh Thu quay đầu nhìn mấy người trước miếu vẫn đang trò chuyện, nữ tử đứng bên cạnh Vệ Minh là thiên kim nhà ai? Tại sao lại xinh đẹp mỹ miều nhường ấy chứ?
Vệ Minh nói với Tống Nhã vài câu, bảo họ sớm quay về, khi hắn quay lại đi đến chỗ Thanh Thu, nàng đã giận tới mức không thể chịu đựng được nữa, chẳng nói chẳng rằng quay người bỏ về, thề lần sau không bao giờ ra ngoài cùng hắn nữa. Lúc này chẳng ai ngăn nàng, hai tên thuộc hạ còn tranh đi lên phía trước mở đường cho nàng. Vệ Minh nhìn là hiểu ngay, hắn mỉm cười đi theo sau, thấy nàng không thèm quay đầu, lại thấy vô vị, cố ý thở dài một tiếng.
Thanh Thu quay đầu lại nhìn vừa hay bắt gặp ý cười tinh quái thoáng lướt qua trong mắt hắn, còn cả sự mập mờ không nói thành lời, nàng liền thấy khó chịu, nhưng ngay sau đó lại buồn bã. Không biết sau này còn được như vậy không, có thể được ra ngoài cùng hắn thêm mấy lần nữa? Nàng bất giác bước chân chậm lại sánh vai cùng hắn.
Tô Diệu ở trong một khu dân cư gần Nguyệt Trung Thiên, rất khó tìm. Thanh Thu vốn không định đi quá đông, sợ nhiều người khiến nàng ấy hoảng, cũng may xe ngựa không thể vào sâu, nên đoàn tùy tùng phải ở ngoài một nửa, không còn nhức mắt như trước nữa. Cả đoàn người rẽ trái rẽ phải trong con hẻm nhỏ, hỏi một hồi mới tìm tới nơi, nhà nhỏ, rất đơn sơ, thứ duy nhất đáng khen đó là sạch sẽ.
Thanh Thu nhớ trước kia gia thế của Tô Diệu không tệ, vốn ở Dư Khánh, từ nhỏ không phải động tay động chân làm gì, giờ sống một cuộc sống thanh đạm khổ cực, việc lớn việc bé đều tới tay, thật là thế sự vô thường.
Nàng đi lên trước gõ cửa, nghe thấy giọng nữ từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai đấy?”.
Một nữ tử xinh đẹp đầu quấn khăn bước ra mở cửa, chính là Tô Diệu. Vừa thấy Thanh Thu, nàng ấy liền vui mừng, sau không biết nhớ ra chuyện gì, lại có chút e dè hỏi: “Thanh Thu, sao muội lại đến đây?”.
Nói xong Tô Diệu mới thấy sau lưng Thanh Thu còn có mấy nam tử nữa, trong lòng nghi hoặc, nhìn kỹ liền nhận ra thế tử, vội vàng cúi người hành lễ. Vệ Minh cười: “Hôm nay ta đi cùng Thanh Thu tới thăm bằng hữu, cần gì phải hành lễ nghiêm túc như thế, mau đứng dậy”.
Tô Diệu không dám quá thất lễ, mời hai người vào trong, lòng thầm lo lắng, hôm nay là ngày gì, sao lại cùng đến thế này.
Thanh Thu vừa đi vừa hỏi: “Tiểu Họa My nhà tỷ đâu rồi?”.
Chưa đợi Tô Diệu trả lời, một nam tử từ phòng trong đi ra, tay còn cầm cuốn “Tam Tự Kinh”, khom người hành lễ chào: “Bái kiến thế tử”.

Thanh Thu giật thót mình, nàng nhớ Tô Diệu ở một mình, chỉ có một cô con gái sáu tuổi, sao tự nhiên trong nhà lại có nam tử?
Nàng định thần nhìn kỹ, thì ra lại chính là Khổng Lương Niên, nam tử vẫn luôn một lòng giúp đỡ bằng hữu, hy sinh cả thanh danh của mình vì muốn đưa nàng đến Bắc Vu. Từ sau lần gặp ở Vọng Giang Đình, lâu rồi Thanh Thu không nghe thấy tin tức của y, thì ra đã qua lại với Tô Diệu không biết từ khi nào, thật khiến người ta nghĩ không thông.
Sắc mặt của Khổng Lương Niên cũng đỏ dần dần như phát sốt, y vẫn còn nhớ những lời mình đã từng nói trước mặt thế tử. Khi ấy y vì muốn nhanh chóng thuyết phục Thanh Thu, muốn sớm được thành thân cùng nàng.
Tranh giành nữ tử với thế tử? Khổng Lương Niên chưa từng nghĩ đến, nhưng vì bằng hữu, hình như y đã làm thế thật, thậm chí còn theo đuổi tới tận phủ thế tử. Ánh mắt của thế tử nhìn y lạnh lùng, chỉ một hai câu đã đuổi y đi, nghe Tống Củng nói, thì Thanh Thu đã rơi vào tầm ngắm của thế tử rồi, giờ cả hai người họ cùng đến đây, lẽ nào những gì Tống Củng nói là đúng ư?
Vậy thì chắc chắn Ninh tông chủ phải quay về trong thất bại rồi. Haizz, cặp phu thê đính ước đẹp đôi như thế, cuối cùng lại có kết cục này. Giờ những gì y phải làm đều đã làm xong, không cần thành thân với Thanh Thu nữa. Lòng Khổng Lương Niên nhẹ nhõm không ít, nhưng ánh mắt vừa rồi của thế tử khi nhìn y, như thấu hiểu tất cả ấy lại khiến y không dám nhìn thẳng, có cảm giác như bị người ta lột hết quần áo, xuyên thấu tất cả những bí mật của mình vậy.
Mỗi người đều ôm theo suy nghĩ của mình im lặng, Tô Diệu giải thích: “Khổng hàn lâm tới là để dạy học cho Họa My, muội cũng biết rồi đấy, đến trường quá đắt…”.
Mời một người kiến thức đầy mình nổi tiếng như Khổng hàn lâm tới làm thầy cho con, thì chi phí có lẽ cũng đủ để mở hai trường tư ấy chứ, Thanh Thu cảm thấy tốt nhất nàng vẫn nên không hiểu gì thì hơn. Nàng lập tức mỉm cười đưa quà cho Tô Diệu, rồi lại cầm một miếng bánh ngọt ở trong đó dỗ Họa My. Thanh Thu rất thích chơi với trẻ con, nàng trêu Họa My cười tít mắt, kể rành mạch hết vì sao “Khổng phu tử” lại đến dạy chữ ình, hằng ngày đưa nó đi đâu chơi…
Vệ Minh và Khổng Lương Niên ngồi trong một căn phòng nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, nơi Thanh Thu đang chơi với Họa My. Thì ra nàng thích trẻ con, hồi còn ở phủ quận vương, con gái của nhị phu nhân, đứa em gái đáng yêu của hắn thường xuyên thấy xuất hiện bên cạnh nàng.
Khổng Lương Niên rất giữ lễ nghĩa, ngồi ngay ngắn, nghe thế tử hỏi chuyện: “Nghe nói Khổng hàn lâm và Thanh Thu là chỗ quen biết cũ?”.
Thế tử hỏi vậy khiến y hơi chột dạ, việc này rất ít người biết, thế tử nghe được từ đâu? Bởi vì hễ nhắc tới chuyện vì sao hai người bọn họ quen nhau, thì sẽ phải nói đến người bằng hữu cũ đó của y. Nếu người đó thật sự đã chết rồi thì cũng thôi, nhưng đối tượng lại chưa chết, còn trở thành nhân vật quan trọng của Bắc Vu. Phàm những việc có liên quan tới người đó, đều khiến y sợ hãi, không kìm được việc đắn đo suy đoán xem thế tử lại hỏi như thế là có ý gì.
Nghĩ đến chuyện mình và Ninh Tư Bình năm lần bảy lượt lén lút gặp nhau, mặc dù không liên quan gì tới việc nước, nhưng lòng Khổng Lương Niên vẫn hoang mang, chỉ sợ nói nhiều sẽ sai nhiều, bèn thận trọng đáp: “Vâng, từng quen biết nhau từ vài năm trước”.
“Ta còn nhớ thời gian trước đó không lâu, ngài còn nhất định nếu không phải Thanh Thu thì không lấy, tại sao chớp mắt đã cùng sư tỷ của Thanh Thu rồi? Đừng nói với ta là ngài chỉ muốn nhận trò dạy học đấy.”
Trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều, Tô Diệu ở một mình, Khổng Lương Niên là người đọc sách, thứ kiêng kỵ nhất chính là quan hệ nam nữ kiểu này, sao lại tự hủy hoại thanh danh mình, không ngại hiềm nghi mà tới đây.
Khổng Lương Niên còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để tránh được việc thế tử sẽ chất vấn, không ngờ thế tử lại chẳng đôi co với y về chuyện quen biết với Thanh Thu, quay sang hỏi chuyện y và Tô Diệu. Y cầu còn chẳng được nữa là, mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc bị hỏi về quan hệ giữa mình và Thanh Thu.
Từ lúc gặp thế tử đến giờ, Khổng Lương Niên căng thẳng tới mức trán lấm tấm mồ hôi, y khẽ đưa tay áo lên lau rồi mới đáp: “Tại hạ dạy học là thật, Họa My sáu tuổi rồi vẫn chưa được đến trường, từ sau lần nghe tiếng đàn của Tô Diệu ở phủ của ngài, đã có cảm giác như là tri kỷ, sau này tình cờ gặp gỡ vài lần, thương nàng cô nhi quả phụ nên mới giúp, cũng là việc trong tầm tay thôi”.
Hay cho câu “việc trong tầm tay”, Vệ Minh cười nhạt, lại nói, “Sau khi việc đàm phán kết thúc, Khổng hàn lâm phải đi Bắc Vu, không biết chuẩn bị thế nào rồi? Ta nghe nói chính sứ đại nhân của đoàn sứ giả Bắc Vu lần này rất sùng bái ngươi, mấy lần mời đều bị Khổng hàn lâm từ chối. Thực ra không cần xa cách thế, rốt cuộc thì ngươi cũng phải đến Bắc Vu lâu dài, nên sớm thiết lập các mối quan hệ, tới nơi xa lạ cũng tiện hơn”.
Đoàn sứ giả Bắc Vu sớm đã nghe ngóng được tin bên Nam Vu sẽ phái những người này sang dạy học. Trong số đó họ rất tôn trọng Khổng Lương Niên, mặc dù đã mời nhiều lần, nhưng y vì việc gặp gỡ liên lạc lén lút với Ninh Tư Bình mà trong lòng bất an, đâu dám qua lại quá thân thiết với người Bắc Vu nữa. Y sợ mình thật sự trở thành kẻ thông đồng với địch phản quốc, vì vậy mà không nể mặt họ nhận lời dự tiệc lần nào.

Vệ Minh nói có tình có lý, như thể hoàn toàn đang nghĩ cho Khổng Lương Niên, nhưng y lại trầm mặc không nói. Mồ hôi trên trán y đã khô hết nhưng toàn thân lại lạnh run, sao đến việc này mà thế tử cũng biết.
Sớm hay tin hoàng thượng cho phép thế tử mang theo nhiều binh lính thân cận từ biên ải về tùy ý sử dụng. Việc hai nước đàm phán hoàng thượng đã chỉ đích danh Vệ Minh, ai cũng biết, thế tử tham gia đàm phán hòa bình là để trấn áp đối phương. Danh tiếng và năng lực vĩ đại của hắn, không ai không biết. Có thể từng lời nói từng hành động của mình đều trong tầm kiểm soát của thế tử…
Y càng nghĩ càng sợ, ngẩng đầu nhìn bộ dạng điềm đạm như cười như không của Vệ Minh mà thấp thỏm bất an, thật muốn rời khỏi đây ngay.
Song Vệ Minh lại nhàn nhã ngồi uống trà, chẳng có ý định bóc mẽ y ngay, thực ra hắn cũng chỉ biết được bảy tám phần. Tất cả đều là vì việc Khổng Lương Niên theo đuổi Thanh Thu tới tận phủ thế tử, khiến Vệ Minh rất khó chịu, nên hắn mới lặng lẽ cho người đi điều tra, biết rằng y chẳng qua chỉ muốn chăm sóc người bạn cũ mà thôi.
Vốn chẳng định để mắt tới y, chỉ có điều một lần, trong ngày trời mưa ấy, Khổng Lương Niên đưa Thanh Thu tới bên bờ sông gặp một người. Sau lần ấy trở về, bộ dạng lời nói của nàng đều rất khác, còn ốm một trận, Vệ Minh vì vậy mà canh cánh trong lòng, không biết người đó là ai?
Sau vô tình thăm dò được rằng y và Tư Thu viên từng có liên lạc, người ở Tư Thu viên đâu phải là người bình thường. Khổng Lương Niên thân là quan viên của Nam Vu, lại sắp được phái sang Bắc Vu, một mặt thì từ chối những lời mời của đoàn sứ giả Bắc Vu, mặt khác lại lén lút liên lạc với người trong Thiên phủ, việc này không thể khiến người ta không suy nghĩ.
Tô Diệu không ngờ thế tử lại cùng Thanh Thu đến đây, đúng lúc tới giờ cơm. Khi họ đến, nàng ấy đã nấu xong bữa cơm đơn giản đạm bạc, nhưng không thể để thế tử đại nhân dùng bữa thế này được? Tô Diệu bàn với Thanh Thu, nàng lại chỉ chăm chăm chơi với Họa My, hoàn toàn chẳng để ý gì, đáp: “Không sao, có gì ăn nấy, nếu thế tử không thích, tự sẽ bỏ đi”.
Điều nàng quan tâm hơn cả là, tại sao Khổng Lương Niên lại xuất hiện ở đây, giống như thế tử, Thanh Thu chẳng hề tin cái việc Khổng hàn lâm tới đây để dạy Họa My học. Ép hỏi nửa ngày trời, mới biết hai người gặp nhau lần đầu ở phủ thế tử, sau đó gặp lại ở Nguyệt Trung Thiên. Lúc ấy Tô Diệu bị mấy kẻ uống say làm càn, Khổng Lương Niên và Tống Củng nhìn thấy mới giải vây cho nàng ấy, từ đó kết giao với nhau.
Thì ra anh hùng cứu mỹ nhân chuyện này ở đâu cũng có, nghĩ đến việc xảy ra trên đường tới đây, Thanh Thu bĩu môi, khi nàng gặp nạn, sao chẳng thấy anh hùng nào xuất hiện thế?
Tô Diệu rất lo lắng cho Khổng Lương Niên đang ngồi trong phòng kia, từ phòng ngoài nhìn vào, hình như y có vẻ sợ điều gì đó, liên tục dùng tay áo lau trán, thời tiết này, nóng tới mức ấy ư?
Cuối cùng Thanh Thu bế Họa My vào trong phá vỡ không khí bức bối đó, nàng cũng nhìn thấy giữa hai người bọn họ có điều gì đó không ổn, nhưng không nghĩ nhiều. Cùng lắm là thế tử vẫn còn đang khó chịu về việc Khổng Lương Niên tới phủ thế tử tìm nàng mà thôi, thật không nhận ra Vệ Minh lại là người nhỏ nhen như thế.
Chớp mắt đã đến mùng Tám, sau khi ngủ dậy hai tiểu nha đầu khéo ăn nói chúc mừng nàng một chập, rồi lại giúp nàng trang điểm. Cho đến khi Tiểu Liên tới mời, Thanh Thu lúc này mới nhớ ra, nàng đã quên mất phải từ chối lời mời trước đó của Tuyết Chỉ.
Tiểu Liên đứng trong phòng, chờ nàng từ gian trong đi ra, cô bé chỉ đứng ngoài cửa rèm một lát mà đã thấy người ấm dần lên. Từ lâu nghe nói dưới Giám Thiên các có hệ thống sưởi ngầm, các phòng đều ấm áp dễ chịu, nhưng chưa có cơ hội được thấy, không ngờ đúng là ấm áp thật, giờ mới hiểu.
Hai nha đầu trong phòng này đều mặc rất mỏng, cử động vô cùng thoải mái, bất giác Tiểu Liên thấy thật ngưỡng mộ. Trong Thưởng Thu uyển đương nhiên không thiếu lò sưởi và chậu than, nhưng không thể tốt bằng sưởi ngầm ở đây, không chỉ không ngửi thấy bất cứ mùi khói nào, mà còn ấm áp vô cùng.
Linh Ngọc tiểu thư sau này sẽ là nữ chủ nhân của phủ thế tử, sau nữa sẽ là quận vương phi, nhất định sẽ chuyển vào Giám Thiên các, đến khi ấy Tiểu Liên cũng đi theo, sẽ được hưởng phúc lây.
Ai cũng nói người thế tử sủng ái nhất là Thanh Thu tỷ tỷ, nhưng tại sao lại không cho tỷ ấy một danh phận, con gái nào mà chẳng quan tâm tới việc này. Hơn nữa gần đây Linh Ngọc tiểu thư có chút khác lạ, chẳng quan tâm chút nào tới chuyện tương lai, chẳng lẽ những lời quận vương phi nói hôm ấy, tiểu thư không nhớ gì nữa sao?
Thanh Thu sớm đã mất kiên nhẫn với cảnh bị người ta xoay trái xoay phải, nàng vén rèm bước ra, nói: “Tiểu Liên mau vào đây”.
Tiểu Liên thấy bím tóc thường được tết gọn quanh năm của nàng đã cởi ra, mái tóc đen cuốn một vòng rất đẹp trên đầu bằng chiếc vòng ngọc lớn, những lọn tóc mai thả xuống, nhìn rất tình tứ, Thanh Thu mặc váy lụa màu xanh, xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
Tiểu Liên rụt rè gọi: “Thanh Thu cô nương”.
Thanh Thu nghiêm túc nghĩ, những ngày gần đây chủ tớ Linh Ngọc tiểu thư chẳng đến tìm nàng dù chỉ một lần, bất giác mắt nàng tối lại, xem ra muốn làm “Thanh Thu tỷ tỷ” của Tiểu Liên không dễ dàng gì nữa. Lần trước nàng nói với Tiểu Liên thế nào? Hình như nói và làm hoàn toàn trái ngược với nhau.
“Tiểu thư bảo muội đến hỏi một tiếng, mấy giờ mới đi được, Tuyết Chỉ đại gia sớm đã cho người tới, đứng đợi ngoài cổng.”
Thanh Thu chau mày, biết ngay là vì chuyện này mà, nàng lắc đầu đáp: “Tỷ vừa mới dậy, dùng cơm xong hẵng đi, Linh Ngọc tiểu thư ăn gì chưa? Gần đây tiểu thư có khỏe không, mùa đông lại đến rồi, Linh Ngọc tiểu thư vẫn thường sợ lạnh, cần phải dùng đồ bổ dưỡng mới được”.

Nàng hỏi han kỹ càng đến nửa ngày trời mới tha cho Tiểu Liên đi, từ từ ăn sáng, cố tình để Tuyết Chỉ đợi. Có thể kéo dài được một canh giờ, thì bớt được một canh giờ gặp mặt Tuyết Chỉ. Càng ngày nàng càng không hiểu được Tuyết Chỉ, nàng biết đối phương vì muốn nhằm vào mình nên mới dùng chiêu này. Nhưng Ninh Tư Bình chẳng phải đã là của nàng ta rồi ư, lẽ nào còn sợ Thanh Thu khóc lóc mang hôn ước cũ với Ninh Tư Bình ra, bố cáo với thiên hạ ép y phải lấy nàng chắc?
Thanh Thu rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, làm thế chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Đạo lý đơn giản như vậy Tuyết Chỉ nhất định là hiểu, thật không biết nàng ta đang mưu đồ chuyện gì, mà lại làm sinh thần cho nàng, thật khiến người ta bất an. Nàng còn nhớ vào sinh thần mười lăm tuổi của mình là thời điểm Tuyết Chỉ sợ nhất, bởi vì vừa tới tuổi cập kê, có nghĩa là Thanh Thu sẽ được gả cho Bình ca ca mà nàng ta yêu nhất đời, từ khi ấy, Thanh Thu mới nhận ra, tiểu muội muội này tâm tư thật khó dò.
Khi Thanh Thu cùng Huống Linh Ngọc đi dự tiệc, không kìm được suy nghĩ liệu có may mắn đột nhiên gặp được thế tử như lần trước không, hắn sẽ cười và nói rằng “Ta đi cùng nàng”. Thế tử đương nhiên không xuất hiện, hắn đang bận việc trong triều, chỉ e rằng lúc Thanh Thu còn say giấc, Vệ Minh đã rời phủ đi công chuyện rồi. Quả nhiên, nàng luôn nằm mơ giữa ban ngày.
Huống Linh Ngọc đi đâu cũng phải có Tiểu Liên, còn bên cạnh Thanh Thu lúc nào cũng là hai người tùy tùng ấy, khí thế cũng chẳng ai kém ai. Bọn a hoàn lớn bé trong phủ trợn mắt nhìn hai vị chủ mẫu lớn nhỏ tương lai cùng ra khỏi phủ. Mặc dù chưa đến mức khoác tay nhau thể hiện sự ăn ý và hòa hợp, nhưng viễn cảnh tươi đẹp đó có lẽ cũng chẳng còn xa nữa, phủ thế tử sẽ không giống như hai vị phu nhân ở phủ quận vương, tranh chấp đấu đá cả ngày không nghỉ.
Huống Linh Ngọc im lặng không lên tiếng, Thanh Thu không biết nên nói gì, khoang xe im ắng lạ thường. Hôm nay người mà họ gặp là cao thủ cổ cầm, một cơ hội thật hiếm có như vậy đương nhiên Huống Linh Ngọc không quên mang theo đàn, muốn nhờ Tuyết Chỉ chỉ giáo cho vài chiêu.
Hơn nữa Tống Củng hôm qua gửi thư tới nói rằng đã biết lịch trình của Linh Ngọc, sẽ tìm cách gặp nàng ta ở Tư Thu viên. Căn bản cũng được tính là hẹn hò riêng tư, trái với phép tắc, Linh Ngọc đến từ chối cũng không từ chối được, nhất thời hai má đỏ bừng, liếc nhanh Thanh Thu một cái. Nhưng thấy nàng vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy tư điều gì, hoàn toàn không cảm nhận được sự bất an của mình, nên Linh Ngọc cũng yên tâm hơn.
Thực ra, ban đầu Thanh Thu cũng nhìn nàng ta, khuôn mặt thanh tú của Linh Ngọc như thơ như họa, ngưỡng mộ sự tươi trẻ của tuổi thanh xuân trên người nàng ta. Còn mình giờ đã già yếu trước tuổi, chưa thành thân sinh con đã vội vã đón sinh thần thứ hai mươi ba, lớn hơn Linh Ngọc những sáu tuổi, bảo sao không bùi ngùi.
Thanh Thu chẳng muốn chúc mừng sinh thần gì hết, ngày sinh chẳng qua chỉ là cái mốc nhắc nhở bản thân rằng nàng tuổi đã à vẫn chưa tìm được một đức lang quân như ý. Nếu Tuyết Chỉ muốn nàng phải buồn phiền, thì nàng ta đã đạt được mục đích rồi. Tâm trạng Thanh Thu rất khó chịu, qua bức rèm lờ mờ nhìn ra ngoài cửa sổ giống như nhìn xuyên thấu tất cả.
Lần trước cũng trong xe ngựa, nàng đã nói với thế tử rất rõ ràng rằng, nàng không làm thiếp của ai hết, thứ nàng muốn hắn không thể cho được. Nghĩ đến chuyện đó trái tim Thanh Thu vẫn đập thình thịch, sao đột nhiên nàng lại nói ra, sao có thể không biết liêm sỉ như thế?
Thế tử cuối cùng lại chẳng nói rõ ràng điều gì, nàng buồn chán đến thê lương, bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén tới mức nàng sắp không thở được, sao hắn có thể quên?
Xe ngựa dừng trước Tư Thu viên, tên của khu vườn này khiến bước chân nàng phải dừng lại. Mọi viên tử trong khắp thành Việt Đô này không phải cái nào nàng cũng biết, nhưng mấy năm trước nơi đây không phải tên là Tư Thu viên, rõ ràng được gọi là Quế viên. Bên trong trồng rất nhiều cây quế, vốn là sản nghiệp của họ Cao, sau này nhà họ Cao chuyển đi nơi khác, khu vườn cũng đổi chủ. Cũng phải, giờ người sống ở đây là chủ của nó, y thích gọi là gì thì gọi.
Hôm nay, Tuyết Chỉ ăn mặc trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, nghĩ tới chuyện chủ nhân của viên tử vẫn chưa hồi phục, nên không đành ăn vận trang điểm rực rỡ. Nhưng mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nàng ta chỉ mặc một chiếc váy màu trắng, khuôn mặt lộ ra trên phần cổ áo bằng lông cũng màu trắng, bộ dạng yếu ớt đáng thương khiến người ta đau lòng.
Chắc là đợi đã lâu, nên đôi mắt của Tuyết Chỉ trông có vẻ lo lắng, vừa thấy hai người bèn thân thiết gọi: “Hai vị đến rồi, ta còn tưởng phải đích thân chạy đến phủ thế tử cơ. Thanh Thu tỷ tỷ, hôm nay là sinh thần của tỷ, muội vốn định bao một kịch lầu bên ngoài, mời gánh kịch Tề gia diễn một hai vở cho náo nhiệt. Có điều sức khỏe của Tư Bình chưa bình phục hẳn, nên muội không yên tâm để huynh ấy một mình, đành bày tiệc trong nhà thôi, tỷ không phiền chứ?”.
Ninh Tư Bình có bị thương hay không, trong lòng Thanh Thu biết rất rõ, Tuyết Chỉ đang che giấu giúp y hay là không biết thật? Nàng còn đang buồn phiền vì không biết tới đây rồi có phải gặp Ninh Tư Bình hay không, giờ nghĩ lại thấy, người ta là bệnh nhân, dù là giả vờ nhưng cũng phải nằm im một chỗ.
Những việc xảy ra ở đây vài hôm trước chỉ có Huống Linh Ngọc là không biết, nàng ta quan tâm hỏi: “Ninh tông chủ bị ốm sao?”.
“Không hẳn, mấy hôm trước, trong đám ca vũ mà hoàng thượng ban thưởng lại có thích khách trà trộn, làm Tư Bình bị thương, cũng may không quá nghiêm trọng. Haizz, muội muội cũng nên để ý, nghe nói trong phủ thế tử cũng được ban thưởng không ít ca vũ.”
Huống Linh Ngọc nghe mà buồn bã, mặc dù ở trong cùng một phủ, nhưng nàng ta và thế tử biểu ca mấy hôm nay không gặp nhau. Nghe Tiểu Liên nói, dù bận bịu thế nào, biểu ca cũng đến thăm hỏi Thanh Thu. Nàng ta không buồn bã đau thương như mọi người nghĩ, dù sao gả cho biểu ca cũng là ý của cô mẫu, không phải nàng ta muốn thế. Ngược lại người bạn thân của biểu ca là Tống Củng, liên tục tặng quà quan tâm Linh Ngọc, khiến nàng ta cảm thấy một sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Thanh Thu quan sát quang cảnh trong Tư Thu viên, căn bản không để ý tới sự châm chích trong lời nói của Tuyết Chỉ, vừa đi vừa hỏi: “Tô Diệu tỷ tỷ có đến không? Có đưa Họa My đến cùng không?”.
Tuyết Chỉ điềm đạm đáp: “Đã đến rồi, chỉ có mình tỷ ấy, muội đợi đón hai người, nên đã mời tỷ ấy ra phòng ngoài, giờ có lẽ tỷ ấy đang được đưa tới đây, muội bày tiệc ở Nhiễm Hương các khoản đãi ba vị”.
Vậy ý của nàng ta là khách như Tô Diệu, không cần phải tiếp đón.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui