Đến tận sáng sớm hôm sau Vệ Minh mới về phủ, người của đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu đứng đấy trong Tư Thu viên. Ở Bắc Vu, địa vị của Ninh Tư Bình chỉ đứng sau quốc chủ, sự an toàn của y quan trọng hơn hết thảy, có một quan viên của Bắc Vu đã nói ngay tại đấy rằng: Lẽ nào hoàng đế Nam Vu tặng chủ nhân Thiên phủ đám ca kỹ này là để ám sát trọng thần Bắc Vu ư? Tuyết Chỉ vẻ mặt lạnh lùng trầm ngâm, ra lệnh cho thuộc hạ trói hết đám nữ tử vô tội còn lại giao trả Vệ Minh, nói rằng không dám nhận hoàng ân, chỉ mong hắn sớm điều tra ra kẻ chủ mưu vụ này.
Rốt cuộc là ai to gan như thế, dám ra tay cả với chủ nhân Thiên phủ? Kỳ thực thủ phạm có thể là một trong hai kiểu, một là kiểu có tư thù với Ninh Tư Bình, hai là người không muốn tiến trình đàm phán hòa bình giữa hai nước tiếp tục.
Vệ Minh cho người kiểm tra lai lịch của thích khách, hai tên thích khách bị bắt tại trận không chịu khai bất cứ điều gì, lại ngang nhiên cắn thuốc độc tự sát trước mặt tất cả mọi người. Nhưng cũng phát hiện ra một điểm, đó chính là loại độc mà hai tên thích khách đó cắn rất kỳ dị, giống như mật độc nổi danh thiên hạ của Thiên phủ ở Bắc Vu.
Bọn thích khách lại có quan hệ với Thiên phủ, chứng cứ này đương nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến việc Bắc Vu có chuyện tranh giành bất đồng nội bộ. Đám quan viên Nam Vu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đã là chuyện nội bộ của nhà người ta thì không còn liên quan gì tới họ nữa. Việc ai là chủ mưu đứng sau vụ này, đợi khi nói rõ với Ninh tông chủ, để y tự định đoạt, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc đàm phán thôi.
Vệ Minh ở lại Tư Thu viên tới tận nửa đêm cũng không gặp được Ninh Tư Bình, muốn vào thăm hỏi nhưng bị chặn lại. Đoàn sứ giả Bắc Vu lại không quan tâm tới chứng cứ mà họ tìm được, cho dù loại độc đó có xuất xứ từ Thiên phủ, nhưng cũng có khả năng người Nam Vu giảo hoạt cố ý đảo lộn đánh lừa dư luận. Huống hồ danh tiếng của Vệ Minh quá lớn, vô số tướng sĩ Bắc Vu đã chết dưới tay hắn, việc đàm phán hoà bình lần này hắn lại là người đứng ra hứng mũi chịu sào, người Bắc Vu vẫn canh cánh trong lòng. Nếu có thể, họ thậm chí còn muốn dùng đầu của Vệ Minh làm điều kiện, lùi cứ điểm của Vọng Xuyên sơn về phía Bắc.
Ninh Tư Bình mãi vẫn không tỉnh, kinh động đến hoàng cung phải cho thái y tới chẩn trị, uống vài thang thuốc vẫn không thấy có khởi sắc gì rõ rệt. Vệ Minh đành để thuộc hạ lại tăng cường bảo vệ cho đoàn sứ giả của Bắc Vu, còn mình quay vào cung bẩm báo sự việc với hoàng thượng, chỉ mong không quá lớn chuyện.
Những lúc thế này, Tuyết Chỉ, người vốn luôn phải túc trực bên Ninh Tư Bình lại trở thành người nhàn rỗi. Nhát dao đó lao tới quá nhanh, khi ấy nàng ta đang tấu đàn góp vui cho Ninh Tư Bình. Hiếm khi y đồng ý ngồi ngắm trăng cùng nàng ta, mặc dù xung quanh có thêm những kẻ gây chướng mắt khác, nhưng vẫn còn hơn là cả ngày chẳng được gặp y lần nào. Vì vậy khi sự cố xảy ra, khúc Tương tư ý của nàng ta mới tấu được một nửa, mượn tiếng đàn để thổ lộ tâm can, Tuyết Chỉ căn bản không chú ý đến ánh đao nhức mắt ấy. Cho đến khi bị Ninh Tư Bình kéo sang một bên, tận mắt chứng kiến y vì mình mà nhận một đao chí mạng.
Ngoài cảm giác kinh hãi nàng ta còn thấy cay cay sống mũi, sau khi thị uy đuổi hết đám ca vũ đi, Tuyết Chỉ lo lắng muốn vào thăm y, dù nàng ta là chủ mẫu tương lai của họ, nhưng thân là người Nam Vu nên vẫn khiến họ phải cảnh giác. Chỉ có Cung Hải là nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nàng ta cứ yên tâm chờ đợi, tông chủ nhất định sẽ bình an vô sự.
Tuyết Chỉ không đôi co với họ, ai bảo Ninh Tư Bình hằng ngày đối xử lạnh lùng xa cách với nàng ta, người của Thiên phủ có mù đâu, họ đều nhìn thấy cả. Tông chủ hoàn toàn chẳng yêu thương gì vị chủ mẫu tương lai này, khiến nàng ta trở thành một kẻ hữu danh vô thực, làm việc gì cũng vô cùng bất tiện. Ninh Tư Bình chưa tỉnh lại, nên Tuyết Chỉ cũng không có tâm trạng nào mà tính toán với họ, đành lẳng lặng chờ ở phòng ngoài. Hành động ngày hôm nay của y khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, thường ngày y đối xử với Tuyết Chỉ lạnh lùng, tại sao trong lúc nguy cấp lại lao ra hứng chịu nguy hiểm thay nàng ta? Lẽ nào trong lòng y, cuối cùng cũng dành một chút tình cảm ình rồi? Nghĩ tới thời gian đầu, bản thân vì muốn được y nhìn một cái, được gặp y một lần, thời gian chờ đợi đâu chỉ một năm hai năm. Cho đến cuối cùng y cũng nói: “A Chỉ, chẳng phải muội vẫn muốnchúng ta là phu thê sao, sẽ như muội muốn, ta đến đón muội”.
Cả đời người con gái, chính là muốn chờ đợi phu quân mình yêu tới đón. Nhưng lời hứa của Ninh Tư Bình có thật không? Hay là vì Thiên phủ cần một người thừa kế chính thống nên mới đành phải làm vậy?
Đó là vào một ngày tuyết rơi rất dày, Ninh Tư Bình cầm ô đứng bên ngoài cửa sổ, che những bông tuyết ột cái cây non chỉ mới cao tới vai y, còn nàng ta cũng cầm ô, nhưng lại là đang che tuyết cho y. Đấy là một cây quế, đất Bắc thời tiết lạnh lẽo, những ngày đông như thế này, cây đều khô héo cả. Ai cũng biết cây quế là loại không thể nào trồng được ở trên đất Bắc. Nhưng y kiên quyết phải trồng bằng được, thử hết lần này đến lần khác, dù biết độc mộc khó sống, nhưng cuối cùng cây quế ấy cũng không chết. Chính vào ngày tuyết rơi này, hai người bọn họ đã buông lời hẹn ước trước một cái cây mà không còn biết còn sống được nữa hay không.
Sắp mùa đông rồi, trong Tư Thu viên vẫn còn một vài cây quế chưa tàn, Ninh Tư Bình chọn sống ở đây, có lẽ vì thật sự yêu loại cây này. Tuyết Chỉ không khăng khăng đòi được ở bên y, lấy cớ tiễn Hiền Bình quân vương thế tử, rồi rời đi luôn. Nàng ta nghĩ, nếu Thanh Thu biết Ninh Tư Bình là người đó, còn vì nàng ta mà trọng thương, thì sẽ thế nào? Có lúc xúc động Tuyết Chỉ muốn đi nói cho Thanh Thu biết: Bình ca ca chưa chết, giờ đang ở trong Tư Thu viên, vừa rồi còn nhận một đao vì muội. Rốt cuộc thì huynh ấy cũng biết người nào mới là người huynh ấy nên coi trọng, hơn nữa cuối cùng còn kết thành phu phụ với muội.
Trong lòng Tuyết Chỉ vô cùng coi thường Thanh Thu, cũng coi thường cả Tô Diệu nữa. Có lẽ hoàn cảnh của Thanh Thu khá hơn Tô Diệu bây giờ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một trù nương. Mấy hôm trước nàng ta có tới phủ thế tử thăm dò, cuối cùng cũng có một tin hữu ích, đó chính là vị Hiền Bình Vương thế tử đang đi phía trước mình đây có quan hệ bất thường với Thanh Thu. Tuyết Chỉ cho người qua đó thăm dò, nhưng không có thêm được tin gì nữa, chỉ biết trước mắt vị trí của Thanh Thu trong phủ thế tử rất tế nhị. Còn tế nhị tới mức độ nào, Tuyết Chỉ đã suy nghĩ rất nhiều, nàng ta thậm chí còn ác ý khi nghĩ, tốt nhất Thanh Thu nên theo vị thế tử kia, như thế bản thân mình cũng có thể cất bớt gánh nặng.
Trời đã sáng rõ, thủ vệ bên ngoài của Tư Thu viên lại nhiều, khiến bách tính quanh đấy vây lại xem. Đa phần ở đây đều là người dân, hiếm khi thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, nên bọn trẻ còn nhòm qua mái tường vào trong xem náo nhiệt. Những kẻ đứng gần nhất nhìn thấy một tiểu thư thướt tha đi từ trong ra, đều giật mình kinh ngạc, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Vệ Minh đang nghĩ đến Tuyết Chỉ tiễn khách ra tận đây cũng đã tận tâm lắm rồi, thân là chủ mẫu tương lai của Thiên phủ, tiếp khách thế này miễn cưỡng cũng coi là được. Khi hắn quay người lại cảm ơn thì phát hiện nàng ta đang ngẩng đầu nhìn bức hoành treo trên cổng. Vệ Minh ngước lên nhìn theo, ba chữ lớn đập vào mắt “Tư Thu viên[1]”, bất giác trong lòng xúc động, ba chữ này thật phù hợp với tâm trạng của hắn bây giờ. Nhớ Thu, nhớ Thu, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Thanh Thu. Xem ra hắn càng ngày càng thích tính cách lúc thì khéo léo, lúc lại âm thầm chịu đựng của nàng rồi, thích bộ dạng hoảng loạn lúng túng của nàng, thích sự điềm đạm của một người có tài năng nhưng không thể hiện trước mặt người khác của nàng. Thì ra hắn đã thích nhiều như thế, nhưng không biết Thanh Thu đối với hắn là sự bất lực, hay cũng có tình cảm với hắn. Nghĩ kỹ thì có lẽ là bất lực nhiều hơn. Vệ Minh chau mày, không muốn tin nàng có suy nghĩ ấy.
[1] “Tư thu”: Tư là nhớ nhung.
Tuyết Chỉ định thần lại. cung tiễn thế tử rời đi, vờ như vô tình nhờ Vệ Minh chuyển lời cho Thanh Thu: “Sắp đến sinh thần của Thanh Thu tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị một món quà nhỏ. Vài hôm nữa muốn mời Thanh Thu và Linh Ngọc tiểu thư cùng gặp gỡ chúc sinh thần của tỷ tỷ, mong thế tử đồng ý”.
Tuyết Chỉ muốn ngầm nhắc nhở nam tử này rằng, sắp đến sinh thần của Thanh Thu rồi, nếu giữa hắn và Thanh Thu có gì thì chắc chắn hắn sẽ hành động, tiện thể giúp nàng ta đẩy thuyền theo nước. Nếu không có gì, thì cùng lắm là gặp gỡ nhau một lần, dù sao bây giờ người nổi danh là nàng ta, còn kẻ sa cơ lỡ vận là Thanh Thu. Tuyết Chỉ cố chấp cho rằng, đòi gặp Thanh Thu hết lần này đến lần khác sẽ khiến Thanh Thu bị tổn thương.
Vệ Minh là người hiểu biết, cũng sớm nhận ta mối quan hệ giữa Thanh Thu và Tuyết Chỉkhông bình thường. Hắn cảm thấy Thanh Thu không thích gặp nữ tử này, có lẽ trước kia khi học đàn cùng nhau, quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt, nói không chừng còn không phục nhau. Dù sao theo những gì hắn được nghe, thì kỹ năng chơi đàn của Thanh Thu còn cao hơn Tuyết Chỉ nhiều. Nhưng yêu cầu này hoàn toàn không quá đáng, còn mời cả Linh Ngọc, hắn không thể chối thay Thanh Thu. Vệ Minh nhìn vẻ mặt kỳ vọng của Tuyết Chỉ, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn, liền cười đáp: “Tuyết Chỉ đại gia khách khí rồi, Thanh Thu là đồng môn với cô, thật khiến người ta phải bất ngờ. Về phần ta đương nhiên không vấn đề gì, chỉ là không biết sinh thần của Thanh Thu vào ngày nào?”.
Mắt Tuyết Chỉ sáng lên, quả nhiên Vệ Minh muốn biết ngày sinh của Thanh Thu, lập tức đáp: “Mùng Tám tháng sau, tới lúc ấy ta sẽ tới phủ đón hai người họ. À, ta hồ đồ rồi, nên chính thức gửi thiệp mời đến, Linh Ngọc tiểu thư là người tôn quý, được quận vương phi yêu thương nhất”.
Mùng Tám tháng sau cũng đã vào đông, điều đó có nghĩa là đoàn sứ giả Bắc Vu sẽ ở lại Thanh Đô qua mùa đông, đồng nghĩa với việc đàm phán phải kéo dài lâu hơn nữa, như thế thật tốn thời gian và tốn sức lực, rốt cuộc người Bắc Vu đang nghĩ gì? Một mặt họ muốn đàm phán hoà bình, mặt khác họ lại kéo dài thời gian lừng chừng không quyết. Lẽ nào vì Thiên phủ kia không còn khả năng chống đỡ cả triều đình Bắc Vu nữa? Lần đàm phán hoà bình này không được thuận lợi như hắn đã nghĩ, việc Ninh tông chủ gặp thích khách có lẽ là màn mở đầu, tiếp theo liệu việc đàm phán có được thuận lợi hơn không?
Những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong lòng Vệ Minh, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười và đồng ý, lại phát hiện những tia u ám loé lên trong mắt Tuyết Chỉ. Có lẽ nàng ta không chỉ vì muốn chúc mừng sinh thần cho Thanh Thu, mà hẳn có âm mưu khác nữa, bất giác ý cười trên môi hắn nhạt đi vài phần, xem ra ân oán giữa hai người bọn họ không đơn giản. Vệ Minh quyết định không nghĩ nhiều nữa, giờ đã biết mùng Tám tháng sau là sinh thần của Thanh Thu, hắn phải thể hiện rõ ràng, không biết nàng thích quà như thế nào nhỉ, nếu nàng yêu cầu rời phủ thì sao? Khi ấy, hắn sẽ đồng ý hay là không?
Những lúc rảnh rỗi Vệ Minh cũng từng nghĩ đến việc phải sắp xếp Thanh Thu như thế nào, đến giờ hắn vẫn chưa quyết định được. Mẫu thân chẳng phải đã nói đến lúc hắn thành thân rồi ư, vừa hay lại có Thanh Thu, mà hắn cũng thích nàng, gì mà đầu bếp nha đầu, đều chỉ là hư danh thôi, trong mắt hắn, Thanh Thu chẳng thua kém bất kỳ ai. Lẽ nào hắn phải lấy một nữ tử có thân phận tôn quý hơn thân phận của mình, đón về phủ để cung phụng sao? Nhưng thành thân với Thanh Thu cũng không được, bởi vì vấn đề mấu chốt ở đây chính là thân phận.
Thời gian đầu, Vệ Minh có cho người đi điều tra về Thanh Thu. Mặc dù gia thế nàng bần hàn, nhưng trước khi sa sút vẫn là con nhà gia giáo, nếu không lấy đâu ra một người chơi đàn giỏi như thế. Thật không ngờ, trong tình cảnh ấy, không cha không mẹ không anh chị em, một nữ tử cô độc lại có đủ dũng cảm vào quận vương phủ làm đầu bếp để tự nuôi sống bản thân. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã dùng nước mắt để rửa mặt, sống dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng thân thích hoặc mau chóng tìm một người để xuất giá rồi. Khi mới biết chuyện, Vệ Minh thường tán thưởng nàng vì sự dũng cảm, sau nghĩ ra, mới cảm thấy thê lương trong ấy, trong lòng nàng mấy năm nay nhất định rất khổ sở.
Tính cách của những nữ tử như vậy, chắc chắn rất quật cường, nhìn ngoài Thanh Thu khá hoà nhã, thực ra vô cùng kiêu ngạo. Mặc dù tuổi đã à vẫn chưa xuất giá, nhưng nàng cũng không để ai được coi thường mình. Nàng là người có tài, ai cũng cho rằng nàng chỉ biết nấu ăn, những lại không biết kỹ thuật chơi đàn của nàng không hề kém Tuyết Chỉ đại gia.
Sớm đã nghe danh Thanh Thu cầm xẻng nấu ăn đánh đuổi những nam nhân đến hỏi nàng làm lẽ hoặc vợ kế. Nếu hắn có ý định mở miệng ra ban ơn cho nàng một danh phận là thiếp thất hoặc phòng nhì thì kết cục cũng sẽ thảm hại. Chỉ là trong mắt người khác, thân phận giữa họ quá khác biệt. Vệ Minh có thể tưởng tượng ra được những gì mà mẫu thân sẽ nói: “Minh nhi muốn nạp thiếp? Chỉ cần con thích, đương nhiên cha mẹ không có ý kiến gì, nhưng chỉ được nạp thiếp. Đợi con chính thức thành thân sinh con xong, thì sẽ phong cho cô ta làm phu nhân, thế cũng đã tử tế với cô ta rồi”.
Vợ bé? Thiếp? Chính Vệ Minh cũng cảm thấy không có khả năng ấy, suy đi nghĩ lại chẳng kết quả gì, hắn đành tạm thời gạt qua một bên. “Thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng”, dù gì sau chuyện tối qua, quan hệ của hai người cũng đã tiến thêm một bước, có thể Thanh Thu sẽ đối xử với hắn đặc biệt hơn một chút.
Có không?
Vệ Minh nghĩ mãi mà không dám chắc chắn, có chút đau đầu, sau khi hồi kinh cuộc sống yên bình nhàn hạ, chỉ một đêm không ngủ thôi đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Hắn day day ấn đường vào cung gặp hoàng thượng, để mặc người làm cao nói đã quá kỳ vọng vào hắn, tốt nhất phải giữ vũng bổn phận của mình. Có lẽ trong cung đã biết chuyện mật độc của Thiên phủ, cũng không muốn can thiệp vào mâu thuẫn nội bộ của họ. Cuối cùng hoàng thượng nhắc đến tiến độ đàm phán, đương nhiên người muốn nhanh chóng có kết quả, để yên tâm hưởng một cái Tết thanh bình.
Làm hoàng thượng chẳng dễ dàng gì, chắc sống trong cung cũng không yên ổn, vừa cứng vừa mềm giáo huấn một trận mới cho hắn đi. Lúc này mới giờ Mão, Vệ Minh không nói phải về phủ thế tử ngay, nên xe ngựa đưa hắn đi loanh quanh trong thành. Hắn muốn tỉnh táo để suy nghĩ, liền vén góc rèm cửa xe lên để mặc gió lạnh lùa vào trong. Ở đây là nơi sống của quan lại, nếu không có chuyện tụ tập chợ sớm, có thể nói là một nơi yên tĩnh nhất trong thành Việt Đô. Thực ra còn có một nơi yên tĩnh hơn cả nơi này, đó chính là những chốn phong hoa tuyết nguyệt vào giờ sáng sớm, phải gần sáng lời ca tiếng hát mới ngưng, bảo sao không yên tĩnh.
Từ sau khi hồi kinh, Vệ Minh rất ít lang bạt bên ngoài, không phải là không có, những lúc bằng hữu cũ tụ tập không thể từ chối, thì hắn cũng đi một hai lần, đương nhiên phải vui vẻ xong mới về. Không phải nam tử thích đến thanh lâu, sự thích thú trong quá trình đó chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể diễn tả bằng lời, không nhất định đến thanh lâu là phải qua đêm. Thứ mà nam nhân cần đó là cảm giác dịu dàng mềm mại, tìm kiếm cảm giác ấm áp từ cơ thể những cô gái lạ.
Trước kia thuở thiếu thời Vệ Minh cũng từng có vài ba hồng nhan tri kỷ, lần này trở về, kẻ thì đã hoàn lương, người thì đã hương phai ngọc tàn. Những tài nữ thanh lâu miệng thề thốt sẽ đợi hắn trở về, đuổi theo hắn tới tận biên ải, giờ tuổi đã à còn rơi vào cảnh ngộ hết sức khổ sở, hắn cũng bị mang danh là kẻ bạc tình phụ nghĩa.
Nghĩ đi nghĩ lại bây giờ thứ mà hắn có thể cho Thanh Thu, chỉ là những dịu dàng và sủng ái hơn so với những gì hắn có thể cho những nữ tử ấy. Nếu Thanh Thu muốn nhiều hơn thì sao? Trước kia nàng hoàn toàn chẳng có ý gì với hắn, chính hắn đã từng bước tiếp cận nàng, nhân lúc nàng tâm ý rối loạn ép nàng vào trầm luân. Thủ đoạn không được inh cho lắm, nhưng nếu không làm thế thì với tính cách của kiên cường của Thanh Thu, hắn còn chưa tiếp cận, đã tìm cách bỏ đi cũng không chừng.
Vệ Minh nghĩ mãi nghĩ mãi bất giác thấy không yên tâm, sau tối qua, sẽ có hai khả năng: Một là Thanh Thu toàn tâm toàn ý thuộc về hắn, từ đó nàng sẽ ở lại; hai là có thể nàng sẽ thấy mất mặt, bắt đầu né tránh không muốn gặp ai… Lập tức hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh bên ngoài nữa, lệnh cho xe ngựa hồi phủ.
Vừa quay về, Vệ Minh đã cho người gọi Thanh Thu đến, nhưng tìm khắp Giám Thiên các cũng không thấy nàng đâu. Hỏi bọn tiểu nha đầu chẳng kẻ nào biết, chỉ nói Thanh Thu cô nương chắc chắn còn trong phủ, chỉ là không biết ở đâu thôi. Hồng Ngọc thấy sắc mặt không vui của thế tử, bèn nói: “Các ngươi hầu hạ cô nương kiểu gì thế, đến cô nương đi đâu các ngươi cũng không biết, chưa biết chừng có ngày ngay cả bản thân mình các ngươi cũng đánh mất?”.
Hai nha đầu cúi đầu không dám trả lời, mặc dù bị đưa sang đây hầu hạ Thanh Thu nhưng trong mắt họ, Thanh Thu chẳng qua cũng chỉ là một cô nương không danh không phận. Nàng chẳng cao sang hơn họ bao nhiêu, hơn nữa Thanh Thu vốn không thích có người hầu hạ bên cạnh, thường đuổi họ ra phòng ngoài, một mình ở phòng trong, nên họ rất rảnh rỗi. Sáng nay khi tỉnh dậy, không thấy Thanh Thu trong phòng, họ cũng không để ý, giờ hối hận khóc lóc thảm thiết, từ nay không dám không quan tâm đến nàng nữa.
Vệ Minh đâu đủ kiên nhẫn đứng nhìn Hồng Ngọc giáo huấn hai nha đầu, phất tay áo bỏ đi. Hồng Ngọc cũng đi theo bẩm báo: “Thế tử, vương gia cho người tới báo, muốn thế tử về bên đấy một chuyến, vương phi rất nhớ người”.
Vệ Minh nghĩ, đúng là gần chục ngày nay cũng không về vương phủ. Thời gian trước bận rộn lo lắng cho việc đàm phán hoà bình có lơ là thăm hỏi phụ mẫu thì vẫn tha thứ được. Gần đây bản thân chỉ chăm chăm việc tiếp cận Thanh Thu, mà không màng gì tới cha mẹ ở cùng trong một thành, sau khi rời khỏi quận vương phủ, hắn rất ít khi về vấn an, thật là bất hiếu.
Nhất thời không tìm thấy Thanh Thu, hắn cũng chẳng lo lắng, bởi vì hắn sớm đã bố trí hai thuộc hạ bám sát theo nàng không rời, chắc ba người bọn họ cũng chưa ra khỏi phủ. Đương nhiên Vệ Minh sẽ không chạy loạn đi tìm nàng như tối qua, như vậy quá mất mặt, hắn đành buồn bực đi đi lại lại trong thư phòng, tiếp tục cho người tìm kiếm. Phủ thế tử không xa hoa nhưng cũng không nhỏ, tối qua là do ý trời nên hắn mới gặp Thanh Thu bên thuỷ tạ. Chỉ có điều ông trời đã có ý giúp hắn, sao sau đó lại làm gián đoạn chuyện tốt của hắn chứ?
Thanh Thư đưa theo một người vội vã vào cầu kiến, thì ra là một quản gia ở quận vương phủ, lần này ông đến chuyển lời của quận vương. Chuyện đoàn sứ giả Bắc Vu gặp thích khách tối qua đã đến tai quận vương, nghĩ đến việc con trai mình có tham gia vào quá trình đàm phán, lo lắng vô cùng, mới cho người tới mời hắn về phủ một chuyến. Chẳng mấy khi người cha nhàn tản của hắn mới nhớ hắn đến mức này, Vệ Minh đột nhiên nghĩ ra vừa rồi Hồng Ngọc cũng nói quận vương phi có mời. Hai người đó, một vì việc công, một vì hôn sự của hắn, không hẹn mà cùng gọi Vệ Minh hồi phủ.
Điều mà quận vương phi muốn là Vệ Minh sớm thành thân với Linh Ngọc, chủ ý này quá hoang đường. Hắn không muốn nghe theo, hắn và Linh Ngọc từ nhỏ không lớn lên cùng nhau, giữa họ vô cùng xa lạ. Lần này gọi Vệ Minh về chắc chắn vì việc của Thanh Thu, xem ra từ nay về sau, bao gồm cả chuyện xảy ra hôm qua, mọi động tĩnh giữa hắn và nàng, bên phủ quận vương đều biết hết. Cũng tốt, đi xem họ phản ứng ra sao. Việc cần gấp trước mắt bây giờ là giải quyết việc đàm phán hoà bình.
Sau khi cho quản gia bên quận vương phủ về, Vệ Minh chuẩn bị thay y phục đến phủ Kinh Đô, kiểm tra xem việc điều tra án có manh mối gì không. Đến này hắn không dám khẳng định thích khách có liên quan tới Nam Vu hay không.
Quản gia Thanh Thư vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Thế tử đừng cuống, người mới ở ngoài về, dù vội tới đây cũng phải dùng cơm đã, nô tài cho người của thiện phòng đi chuẩn bị rồi, sẽ xong ngay thôi”.
Lúc này Vệ Minh mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, tối qua ăn phải những món có “lửa”, chẳng trách sáng nay không đói lắm.
Khi người của thiện phòng mang đồ ăn tới, Vệ Minh thoáng sững lại, chính là Thanh Thu bưng khay đồ ăn bước vào, một bát cháo trắng, và mấy món ăn đi kèm. Hắn ở đây đang tìm người đến loạn cả lên, còn nàng lại chạy vào bếp.
Vừa vào thư phòng, lại bị hắn nhìn đến đỏ cả mặt, Thanh Thu đi tới trước bàn, cúi đầu dọn dẹp một chỗ trên bàn, đặt đồ ăn xuống, rồi nhỏ giọng nói: “Thế tử vất vả rồi, mời dùng cơm”.
Vệ Minh rất tò mò muốn biết Thanh Thu nghĩ thế nào, tối qua vội vội vàng vàng bỏ nàng lại rồi đi, theo lý mà nói cho dù nàng không oán trách, cũng nên giận hắn. Vừa rồi Vệ Minh còn tưởng chừng nàng xấu hổ trốn mất không dám đối mặt với mình, sao đột nhiên bộ dạng lại dịu dàng như nước vậy, thà rằng nàng cứ mặt lạnh mày nhạt đuổi hắn đi còn hơn. Nhưng Thanh Thu tiếp tục mỉm cười hết sức lễ phép nói: “Thế tử yên tâm, mấy món này chỉ có tác dụng giải nhiệt, sức khoẻ của người… không sao cả”.
Bữa sáng không cần quá thịnh soạn, quý ở tấm lòng, nàng cố ý làm cho Vệ Minh những món này chính là vì muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, trong lòng có phần buồn cười, biết rằng mình làm thế sẽ khiến hắn bất ngờ.
Vệ Minh bắt đầu thấy bối rối, lẽ nào Thanh Thu tối qua chỉnh hắn, cho hắn dùng những món tráng dương tăng cường sinh lực, hôm nay sáng sớm đã dậy, chỉ là vì muốn làm cho hắn mấy món “giải nhiệt” hay sao? Thật sự quá quan tâm, quan tâm tới mức chẳng giống nàng gì cả.
Bình thường Thanh Thu là một người ưa làm biếng, lúc nào cũng chỉ thích ngủ, lần đầu tiên khi hắn gặp nàng, lúc đó Thanh Thu đang ngủ. Hôm nay lại dậy sớm như vậy, điều đó chứng mình rằng, hắn đã khiến nàng vô cùng bối rối.
Tục ngữ có câu, thứ khó tiêu thụ nhất chính là ơn của mỹ nhân, xem ra hắn phải từ từ thích ứng thôi. Tóm lại là hôm nay Thanh Thu rất không bình thường, Vệ Minh thăm dò nắm lấy tay nàng, Thanh Thu lại không hề phản đối, còn cúi đầu cụp mắt im lặng không nói gì, cứ như thế đây là việc hết sức đương nhiên. Hắn bỗng thấy thiếu tự nhiên, không còn đùa cợt nữa, nghiêm túc nói: “Thế là sao?”.
Sao? Thanh Thu cũng cảm thấy mình rất không bình thường, mặt thản nhiên đáp: “Cũng chẳng có gì, thực ra đây là bổn phận của nô tỳ mà thôi”.
Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí có chút ngượng ngập, nàng đang hối hận, nghĩ bao lần rằng đời này phải tìm được một lang quân như ý, không ngờ cuối cùng lại gặp một chủ nhân thế này. Đương nhiên không phải thế tử kém cỏi, bao nhiêu nữ tử đợi vị quý nhân anh minh thần vũ này liếc mắt nhìn một cái kia kìa. Nàng cứ từ chối hết lần này tới lần khác thì thật không biết điều, không chừng còn bị người ta nghĩ mình giả bộ cũng nên.
Tô Diệu từng nói với nàng rằng, chuyện gì cũng nên hỏi trái tim mình trước. Thời gian đầu, nàng không hiểu trái tim mình đang nghĩ gì, giờ cũng vẫn không hiểu. Nhưng cơ thể nàng thật thà hơn trái tim nhiều, chuyện tối qua cho thấy nàng không phải không có cảm giác với thế tử. Cũng có thể đối với Vệ Minh mà nói, chuyện ấy chẳng là gì cả, nhưng nàng là nữ tử, suy nghĩ về lễ tiết đã trở thành thâm căn cố đế. Dù gì cũng đã có những hành động thân mật với hắn, thế thì từ nay về sau nàng coi như đã là người của thế tử rồi, lẽ nào nàng còn dám vác mặt đi thành thân với người khác ư? Thanh Thu phải cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu để đưa ra quyết định này. Vài phần muốn chấp nhận, vài phần lại không cam tâm, nửa đêm còn lại nàng ngủ không yên giấc, trời vừa sáng đã tỉnh. Nghe tiếng gió tiêu điều thổi qua lá cây bên ngoài cửa sổ, Thanh Thu đột nhiên nghĩ thông hẳn, đời người không quá dài, chỉ vài lần mười năm mà thôi, lẽ nàng muốn cứ do dự cả đời thế này?
Nếu sau này hắn không đối xử tử tế với nàng, cùng lắm nàng sẽ bỏ đi, có phải nàng không thể tự nuôi bản thân đâu. Làm như vậy cũng không nhất định là vì nàng nghĩ cho đại cục, chỉ là ép bản thân đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ quá xa mà thôi.
Đã lâu rồi Thanh Thu không vào bếp, nàng cũng ít khi đến thiện phòng của phủ thế tử. Hai thuộc hạ của Vệ Minh lúc nào cũng theo sát phía sau nàng, nên không ai dám ngăn cản nàng cả. Thanh Thu muốn đi đâu thì đi, quản gia thiện phòng còn chưa dậy, những người khác lại càng chẳng dám nói gì, để mặc nàng trổ hết tay nghề trong bếp. Hai thuộc hạ đó theo Thanh Thu từ đầu tới cuối, nàng cũng thấy khổ thay cho họ, nhưng không dám đuổi đi, chỉ đành để mặc hai người ấy theo mình.
Thấy tâm trạng của nàng có chút u ám, Vệ Minh thở dài, đứng dậy kéo nàng lại: “Gì mà bổn phận với không bổn phận, ta thật sự muốn nàng suy nghĩ được như thế này, ta sẽ bớt lo lắng hơn. Dù nàng không làm vậy, chỉ cần trái tim nàng ở bên ta là được rồi”.
Thanh Thu không nói gì, có chút chán nản, nên không đáp lời, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Nàng có biết là vừa về tới phủ ta liền cho người tìm nàng, lại không thấy nàng đâu, ta tưởng… tưởng nàng xấu hổ…”.
“Chuyện đó, thế tử hãy dùng cơm trước đã, nguội rồi sẽ mất ngon.” Thanh Thu sợ thế tử sẽ nói những lời đáng xẩu hổ gì khác, nên vội vàng lảng tránh. Hắn vì chuyện Ninh Tư Bình gặp thích khách mà cả đêm không về, Thanh Thu thật muốn hỏi thăm xem tình hình ra sao, nhưng lại cảm thấy không ổn, vô duyên vô cớ khiến người ta thắc mắc tại sao nàng quan tâm tới những việc này làm gì. Dù sao cũng là người từng rất quan trọng trong đời nàng, biết y vẫn còn sống, không thể không nghĩ, chuyện này có chút mâu thuẫn, rốt cuộc nàng có nên hỏi hay không?
Vệ Minh không nhiều lời, ngồi xuống dùng cơm, trước khi ăn còn hỏi đầy gian xảo: “Trong đồ ăn hôm nay, có gì cổ quái không?”.
Hắn nói cứ như thể nàng có ý xấu không bằng, thật uổng công nàng đã dậy sớm chuẩn bị những món này, Thanh Thu lập tức đáp: “Thật là, nô tỳ là ai chứ, thân mang tội, nấu cơm không có độc mới kỳ quái. Thế tử người đừng ăn, đến lúc xảy ra chuyện đừng trách nô tỳ đấy”.
“Có độc thì cũng là độc tương tư, ta muốn thế, ha ha”.
Còn chưa ăn xong, bên ngoài đã thấy có tiếng lao xao vọng vào, các nơi trong kinh lục tục đưa thiệp tới, có lẽ họ đã biết tin đoàn sứ giả Bắc Vu hôm qua xảy ra chuyện nên mới hành động. Phe chủ chiến trong triều, họ sớm đã mong hắn có chuyện, ngoài ra còn có cả những kẻ nhàn rỗi muốn tới kết giao quan hệ nhân việc này. Trong số đó còn có cả thiệp của Tống Củng, theo lý đây là bằng hữu tốt huynh đệ gần gũi với Vệ Minh, muốn đến thì đến, cần gì phải gửi thiệp. Nhưng vì chuyện của Khổng Lương Niên, Tống Củng từng nhờ Huống Linh Ngọc lén chuyển lời, trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, luôn cảm thấy không phải với Vệ Minh. Hơn nữa Khổng Lương Niên bỗng nhiên thay đổi thái độ, nói với hắn rằng có lẽ do việc cầu thần không thành nên đã quyết định chấm dứt. Trong lòng Tống Củng nhẹ nhõm đi nhiều, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện riêng của mình, không biết ý của Linh Ngọc tiểu thư ra sau. Hắn hạ quyết tâm mời Vệ Minh một bữa, xem có khả năng gì không.
Vệ Minh gạt đám thiệp sang một bên, xem ra mấy ngày tới hắn không có cả thời gian để cầm bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thu, hay trêu chọc nàng vài câu nữa rồi. Thôi cũng đành, hắn nên qua gặp cha mẹ trước, nhanh chóng kết thúc việc đàm phán hòa bình này mới có thể sống những ngày yên ổn.
Cuối thu lá vàng rụng đầy, mấy ngày nay Thanh Thu sống rất yên bình, phần lớn thời gian nàng không thường gặp Vệ Minh, cũng có thể đây là cuộc sống sau này mà nàng phải đối mặt, nàng và đám ca vũ kia có khác gì nhau? Bỗng nhiên gặp hắn, nghe nói Tuyết Chỉ muốn chúc mừng sinh thần của nàng, thế là sao? Sinh thần của nàng từ bao giờ lại khiến người khác phải hao tâm tổn trí phải làm tiệc chúc mừng? Nhưng cũng qua đó mà nàng biết có lẽ Ninh Tư Bình không có gì đáng ngại, vị hôn thê tốt của y lại có lòng muốn làm những chuyện này.
Nàng biết Vệ Minh vừa về quận vương phủ một chuyến, nhưng không biết nói những gì, khi thấy hắn cũng không nhìn ra có gì vui vẻ. Ngược lại, lão quản gia cho người gửi lời bảo nàng hôm sinh thần thì về nhà. Dù sao nàng đã khỏi ốm rồi, sớm nên về thăm dì Lưu Hoa, không thể trì hoãn mãi được. Thế cũng tốt, còn bữa tiệc của Tuyết Chỉ, nàng thật sự không muốn đi.
Nhị phu nhân lâu ngày không gặp cũng cho Lục Châu đến thăm nàng, còn mang theo rất nhiều vải vóc, đồ phấn son trang điểm đắt tiền nữa chứ. Nghe nói mấy ngày trước Thanh Thu bệnh, nên không tiện tới thăm nàng, giờ bù cho nàng, đồng thời cũng là chúc mừng sinh thần của nàng trước.
Điều này khiến Thanh Thu thấy được sủng ái mà thất kinh. Đầu tiên là làm mai cho nàng, sai đó nàng rời phủ thì bên đó biệt vô âm tín, giờ những hành động này của nhị phu nhân lẽ nào lại là muốn nhắc tới chuyện đó? Ngàn lần không muốn, nàng không muốn gả cho người đó chút nào cả. Còn cả sinh thần của nàng nữa, trở thành ngày quan trọng từ bao giờ thế, sao hết người này tới người kia đòi chúc mừng?
Lục Châu vẫn ăn mặc trang điểm loè loẹt như trước, thứ duy nhất thay đổi chính là thái độ của cô ta. Trước kia khi nói chuyện bao giờ cô ta cũng ngẩng cao đầu, bộ dạng coi thường người khác, bây giờ lại tỏ ra thân mật vô cùng. Lục Châu cứ cầm tay nàng một câu Thanh Thu cô nương, hai câu Thanh Thu cô nương, giọng điệu hết mực ngưỡng mộ, khen nàng có phúc.
Không thể không thừa nhận Lục Châu quả là người có tài ăn nói, sau khi thế tử chuyển khỏi quận vương phủ, tình hình lớn nhỏ trong phủ cho tới việc mấy hôm trước thế tử gặp vương phi đều được cô ta kể lại tường tận. Cuối cùng Thanh Thu cũng hiểu được lý do vì sao cô ta tới, thì ra muốn thay nhị phu nhân tới lấy lòng nàng.
Nhị phu nhân còn có thể làm gì? Đời này nàng ta luôn coi việc chống đối quận vương phi là niềm vui của mình, chắc chắn quận vương phi bất mãn với nàng ta, nên mới khiến nhị phu nhân hao tâm tổn trí thế này.
Trong lòng Thanh Thu thầm cười nhạt, muốn dùng nàng làm bia đỡ ư? Chuyện này mãi mãi là việc cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấy lòng, là vì thế tử ư? Còn mang tặng cả phấn son, cho rằng nhan sắc của nàng không đủ ư?
Dù phẫn nộ nhưng nàng không dám nói, đành phải im lặng, người duy nhất nàng nhớ chính là tiểu quận chúa không biết bây giờ thế nào, đáng tiếc cơ hội gặp cô bé nàng cũng không có. Thanh Thu quay sang hỏi thăm tình hình gần đây của những người ở thiện phòng, quản gia mới được bổ nhiệm là người ở trong cung, tính tình ghê gớm, đến Lục Châu cũng không dám làm căng với vị quản gia ấy. Ngưng Vũ và Hàm Yên sớm đã không còn quyền ghi chép sổ sách, mà làm những việc lặt vặt cùng bọn a hoàn. So với những người này, thì việc Thanh Thu cầm xẻng gõ người khác, hoặc mắng mỏ vài câu cũng chẳng là gì to tát. Bọn họ đều nhớ tới mặt tốt của Thanh Thu, nhưng người ta được thế tử để mắt, sau này có số làm quý nhân, sao có thể quay về quận vương phủ làm quản gia chứ.
Số tốt sao? Điều này thì Thanh Thu không dám chắc chắn, nhưng có một việc nàng có thể khẳng định, dù có muốn quay về những ngày tiêu dao trước kia cũng là chuyện không thể nữa.
Đêm rất lạnh, phòng Thanh Thu lại cực kỳ ấm, phủ thế tử lắp ống dưới đất, ngày ngày đúng giờ là đốt lửa để đưa khí nóng qua ống ngầm dưới đất vào phòng, nên vô cùng dễ chịu. Đây là thứ quý hiếm do thế tử mang về từ biên ải, nghe nói mấy năm nay Bắc Vu mới hưng thịnh, cũng chỉ có những người giàu mới dùng được thứ này. Có điều mùa đông ở Nam Vu lạnh tới đâu thì cũng không thể có người chết cóng, cùng lắm có hai ba tháng là sẽ có cảm giác ớn lạnh mà thôi.
Do chuyển vào ở trong Giám Thiên các nên Thanh Thu cũng được hưởng lây, coi như đây là một trong những “phúc lợi” của nàng có được sau khi thế tử để mắt tới.
Gọi là một trong những “phúc lợi”, bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn, liên tục quà cáp được gửi tới tận phòng nàng, mà lại còn đều vì một lý do. Đám người hầu mang quà tặng tới nói, đây đều là quà sinh thần tặng cho nàng. Ai tặng? Chẳng ai nói, thực ra không cần nói nàng cũng biết, ngoài thế tử thì còn ai nữa. Trong lúc bận rộn trăm công nghìn việc thế mà hắn vẫn còn có thời gian nghĩ đến nàng nên Thanh Thu cũng không đành từ chối.
Từ nhỏ tới lớn không phải nàng chưa từng được nhận quà, nhưng nhiều như thế này thì đúng là lần đầu tiên, nhất thời vô cùng cảm động, trong vòng ba năm để tang cha không thể nào có người tới chúc mừng sinh thần, cho đến tận khi vào quận vương phủ, mới có mấy người thân cận bên cạnh để ý nhớ đến. Nếu không thì từ xưa tới nay nàng cũng chẳng quá để ý tới sinh thần mình.
Đột nhiên bây giờ có người coi trọng ngày sinh thần của nàng, niềm vui lấn át cả sự lo lắng, ai lại muốn cô độc chẳng có người nhớ tới chứ? Sinh thần năm nay khác biệt như vậy, hà tất phải làm thế tử mất hứng.
Thanh Thu chọn mấy thứ có thể dùng được ình, còn lại để người ta thu dọn mang đi. Hôm nay trong đống quà được mang tới, có một thứ mà nàng không biết gọi là gì. Nhìn giống như con thú nhỏ, nhưng được làm bằng hoàn toàn bằng vàng, trên lưng mang một hạt gỗ màu đỏ đậm, phát ra mùi hương nhè nhẹ. Nàng thích nhất thứ này, cầm trong tay chơi mãi không nỡ đặt xuống, đến tối châm đèn lên rồi vẫn còn ngồi ngắm, không nghĩ ra tại sao viên gỗ ấy hình như còn phát sáng.
Nàng nhìn tới chảy nước mắt mà cũng không biết là thứ gì, đành lên giường đi ngủ. Trải qua buổi tối kinh hồn bạt vía lần trước, mỗi lần trước khi đi ngủ Thanh Thu đều phải làm một việc, đó chính là kiểm tra xem cửa sổ đã đóng hay chưa. Tối nay cũng không ngoại lệ, sau khi nàng kiểm tra hết xong mới yên tâm thổi nến lên giường, nửa đêm nàng đang ngủ rất say, thì có tiếng người khẽ đánh thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...