Lâm Thanh An vừa rời khỏi phủ của Sở Thiên Minh không bao lâu thì liền chạm mặt với Lâm Uyển Nhi và Tần Khởi Hoành.
Nhìn gương mặt không có chút thiện ý của hai người bọn họ, cô liền biết họ đến đây vì việc gì.
Lâm Uyển Nhi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm muội muội của mình rồi nở ra một nụ cười khinh bỉ.
Lâm Thanh An nhíu mày nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của ả ta mà khẽ lắc đầu thở dài.
Lâm Uyển Nhi không vui, liền lên tiếng hỏi.
"Thanh An! Muội hôm nay lại ngẫu hứng đi dạo sao?"
"Vậy thì sao? Ta muốn đi đâu thì cần phải báo cho tỷ biết chắc."
"Lâm Thanh An! Ngươi nên nhớ, ta là tỷ tỷ của ngươi."
"Vậy thì đã sao? Ta có nói muốn làm muội muội của ngươi sao?"
"Muội..."
Tần Khởi Hoành vẫn luôn giữ im lặng giờ cũng lên tiếng chấp vấn.
"Lâm Thanh An! Chuyện của Hồng Quế phường có phải là do ngươi làm hay không?"
Lâm Thanh An cười lạnh, ánh mắt không có chút hảo cảm nhìn về phía hai người kia.
Nàng hất cằm lên, trả lời hắn với giọng khiêu khích.
"Là ta thì sao? Mà không phải ta thì sao?"
"Không lượng sức mình.
Nếu ngươi đã thích lo chuyện bao đồng như vậy thì đừng trách ta."
"Lo chuyện bao đồng? Ha...!Tần Khởi Hoành, ngươi có biết hai chữ liêm sỉ là viết như thế nào không?"
"Viết thế nào thì ta không biết.
Ta cũng muốn hỏi ngươi có biết chữ chết viết thế nào không?"
Tần Khởi Hoành vỗ tay hai tiếng, một nhóm sáu người đàn ông liền lập tức xuất hiện vây lấy nàng.
Hắn nhếch môi cười lạnh, ngữ điệu trong câu nói cũng trở nên hung ác.
"Những kẻ phá hỏng chuyện tốt của ta thì sẽ tốt nhất là không nên tồn tại.
Phần hậu lễ này, xem như ta tặng cho ngươi trước lúc xuống hoàng tuyền."
"Sở Thiên Minh! Tên c.h.ó.
má nhà ngươi."
"Lâm Thanh An! Muội đừng có cố chấp nữa, hay cân nhắc lại một chút, muội về một phe với bọn ta, ta sẽ nói Khởi Hoành tha cho muội."
"Ta khinh! Lâm Thanh An ta thà chết cũng không về chung một phe với bọn tiểu nhân các người."
"Được! Vậy thì đừng trách ta."
Cả đám người xông lên cùng lúc.
Lâm Thanh An dĩ nhiên không thể đấu lại.
Vết thương bên ngực trái bị động khiến nàng đau đớn mà thổ huyết.
Đưa tay lên lau đi vệt máu đỏ trên khoé miệng, Lâm Thanh An chỉ tay về phía Lâm Uyển Nhi.
" Lâm Uyển Nhi, ngươi lợi dụng tình cảm của Sở Thiên Minh, dùng thứ mà chàng ấy tặng cho ngươi đi lấy lòng hắn, ngươi không thấy có lỗi với chàng ấy sao?"
"Có lỗi sao? Ha...!Là hắn ngu ngốc, tự tay dâng tặng cho ta.
Tự làm thì tự chịu."
"Ngươi..."
"Thì ra là như vậy! Đa tạ Lâm đại tiểu thư đã dạy cho ta bài học này."
Lời nói vừa dứt, Sở Thiên Minh từ trên một tán cây cao bay xuống.
Y đứng bên cạnh Lâm Thanh An, đưa tay vung kiếm, đám nam nhân trước mặt đều bị đánh văng ra xa.
Đứng thẳng người thu lại nội lực, y đưa tay đỡ lấy cơ thể của nữ nhân bên cạnh mình.
Quay sang nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng, y nhỏ giọng hỏi.
"Ngoài gây chuyện phiền phức cho ta, cô không làm được việc gì khác sao?"
"Chàng..."
"Tần Khởi Hoành! Ta cảnh cáo ngươi, nếu như còn dám động đến nàng ấy thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Dứt lời, y ôm chặt nữ tử trong lòng, dùng khinh công đưa nàng rời đi.
Tần Khởi Hoành và Lâm Uyển Nhi đứng đó, ánh mắt tức giận nhìn theo bóng hai người khuất xa dần.
Lâm Thanh An ôm chặt lấy thân người kia, ánh mắt si mê nhìn gương mặt lạnh lùng anh tuấn ấy mà khẽ mỉm cười.
Nơi mềm mại nhất trong lòng nàng bỗng dưng trở nên vô cùng ngọt ngào.
"Cô nhìn cái gì?"
Bắt gặp ánh mắt của Lâm Thanh An đang nhìn mình, y không mặn không nhạt mà hỏi một câu.
Nhưng tiểu nữ tử kia nào có nghe thấy y nói gì.
Trong mắt nàng lúc này, chỉ toàn là hình ảnh của y mà thôi.
Không thấy nàng phản ứng, y liền quay sang nhìn chằm chằm nàng khiến nàng xấu hổ đến đỏ hết cả mặt.
Vội quay mặt nhìn về hướng khác, nàng giấu đi nụ cười thẹn thùng của mình.
[Nếu như có thể, ta thật hy vọng chàng luôn luôn dịu dàng với ta như thế.]
Suy nghĩ vừa nảy ra, nàng đã lập tức bị vỡ mộng.
Sở Thiên Minh đặt nàng xuống đất, bóng người cao lớn vội vã quay người muốn bước đi.
Lâm Thanh An cảm thấy vết thương trên ngực vô cùng đau đớn, đưa tay lên nhìn, bàn tay nàng dính đầy máu tươi.
Đầu óc quay cuồng, mặt mày say sẩm, nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi liền ngất đi.
Khoảnh khắc đôi mắt xinh đẹp ấy nhắm lại, nàng chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lao nhanh đến dang tay ôm lấy mình...
Trước cửa phòng của Lâm Thanh An...
Tử Văn đang nhỏ giọng bẩm báo lại kết quả điều tra cho Sở Thiên Minh.
Sáng nay, khi nghe Vương lão nói về chuyện của Hồng Quế phường, y đã sai Tử Văn âm thầm đi điều tra.
"Bẩm thiếu chủ! Thuộc hạ đã điều tra rất kỹ càng, kết quả thật sự là giống như Vương lão và Thanh An tiểu thư đã nói."
"Còn chuyện Lâm Thanh An làm cách nào để lấy lại Hồng Quế phường thì sao?"
"Cái đó...!Thiếu chủ..."
"Tử Văn! Có phải chuyện này các ngươi cũng có phần đúng không?"
"Thiếu chủ! Là...!Là Thanh An tiểu thư sai bọn thuộc hạ làm.
Bọn thuộc hạ cũng chỉ vì muốn giúp thiếu chủ mà thôi, xin thiếu chủ trách phạt."
Lâm Thanh An tỉnh dậy lại vừa hay nghe được cuộc đối thoại của hai người họ.
Vốn là chỉ muốn nghe lén thôi, nào ngờ lại nghe được có người đang bán đứng mình.
Máu nóng nổi lên, nàng tức giận mà quên đi nỗi đau thể xác.
Bước xuống giường, đi vội ra cửa, nàng chỉ tay vào Tử Văn.
"Ngươi...!Ngươi bán đứng ta?"
Sở Thiên Minh quay sang nhìn nữ tử vừa mới lên tiếng.
Thế nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt y lập tức đen lại.
Tử Văn đứng đó không dám nhút nhích.
Y quay sang tặng cho thuộc hạ của mình một ánh nhìn cảnh cáo.
"Còn muốn nhìn?"
"Không...!Không có! Thuộc hạ...!Thuộc hạ cáo lui."
"Ấy! Ngươi..."
Lâm Thanh An nhìn thấy Tử Văn bỏ trốn thì liền muốn đuổi theo.
Khi nàng vừa bước ra thềm cửa thì cánh tay đã bị y giữ chặt.
Sở Thiên Minh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đặt lên người nàng.
"Cô muốn đi đâu?"
"Tất nhiên là đuổi theo hắn."
"Trong bộ dạng này?"
"Hả???"
"Cô là vô ý hay là cố tình?"
"Chàng...!Chàng có ý gì?"
"Cô tự nhìn đi, một nữ tử ăn mặc thế này ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...