Một Mối Lương Duyên


Nhận được câu trả lời vừa ý, Tần Khởi Hoành nhếch môi lên cười.

Hắn đưa đôi mắt đặt lên người Lâm Thanh An rồi đắc ý nói.
“Quả nhiên cô chính là con át chủ bài hiệu quả nhất.”
“Tần Khởi Hoành! Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ.”
Thanh An tức giận mắng chửi.

Chỉ là nàng không ngờ tới, vì nàng tức giận mà lại vô tình khiến chất độc tái phát.
Nơi ngực trái đau nhói, nàng nhăn mặt đưa tay ôm lấy ngực mình,.

nơi khoé miệng phun ra một ngụm máu.

Nhìn vệt máu đen trên đất, Sở Thiên Minh siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tần Khởi Hoành.
“Ta đã đồng ý với điều kiện của ngươi, ngươi còn không mau đưa thuốc giải?”
“Đừng vội! Đợi chúng ta diễn xong vở kịch này, ta nhất định sẽ cứu An nhi của ngươi.”
Nói rồi, hắn xoay người đi về phía trước.

Đến trước mặt tất cả các môn phái, hắn dõng dạc nói.
“Các vị huynh đệ, các vị có còn nhớ vụ thảm sát ở Ngao Sơn phái, Khởi Hoành đã hứa sẽ cho các vị một câu trả lời hay không?”
“Nhớ!”
Cả đám người đồng loạt lên tiếng.

Lý Tiêu Giang, người đứng đầu Võ Đang cũng lên tiếng chen vào.
“Tần bang chủ! Chẳng hay ngài đã điều tra được thủ phạm hay chưa?”
Tần Khởi Hoành nhếch môi cười, nhìn một lượt đám người trước mặt rồi lớn tiếng nói.
“Ta đã tra ra rồi.

Hôm nay, cũng muốn nhân dịp này mà lật mặt hung thủ.”

“Ỏ! Thật vậy sao? Chẳng hay hung thủ là kẻ nào?”
“Tần bang chủ! Ngài mau nói đi, hung thủ là ai, chúng tôi nhất định băm hắn ra thành trăm mảnh để trả thù cho các huynh đệ của Ngao Sơn.”
Tần Khởi Hoành im lặng, đôi mắt gian xảo quay lại nhìn Sở Thiên Minh.

Ngón tay hắn đưa ra chỉ về phía y, giọng nói chắc nịt pha thêm chút đe doạ.
“Hung thủ chính là… Sở Thiên Minh.”
Cả đám người bàng hoàng nhìn nhau, những âm thanh hỗn tạp bắt đầu xuất hiện.

Thanh An nhìn Sở Thiên Minh, lại nhìn đám người trước mặt, trong lòng liền cảm thấy vô cùng bất an.
“Sở thiếu chủ! Ngài có phải là nên cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng hay không?”
Một trong số đám người kia lên tiếng chấp nhận vấn.

Sở Thiên Minh im lặng nhìn bọn họ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt đắc ý của Tần Khởi Hoành.

Y khẽ thở dài, bàn tay đan chặt vào tay nàng rồi lên tiếng trả lời.
“Không sai! Là ta.”
Cả đám người bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Chuyện này đối với họ mà nói, quả thật là một cú sốc không hề nhỏ.
Ở Tiêu Giao thành này, ai mà lại không biết, thiếu chủ Sở Thiên Minh tài đức vẹn toàn, được rất nhiều môn phái ủng hộ.

Vậy nhưng bây giờ, y lại trở thành hung thủ đồ sát Ngao Sơn phái.

Chuyện này quả thật là kinh động vô cùng.
“Sở Thiên Minh! Ta còn có ý ủng hộ ngươi lên làm Võ Lâm Minh chủ.

Xem ra, ta đã nhìn lầm ngươi rồi.”
“Ra tay sát hại các huynh đệ một cách tàn nhẫn như vậy, ngươi đúng là rất đáng chết.”
“Đáng chết! Đáng chết.”
“Các huynh đệ! Hôm nay chúng ta phải giết tên đại ma đầu này để trả thù cho các huynh đệ của Ngao Sơn phái.”
“Trả thù! Trả thù.”
Thanh An nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt mà toàn thân nàng đều run rẩy.

Nàng đến đây là vì muốn thay đổi số phận của y.

Tại sao bây giờ lại vẫn cứ là một kết cục như cũ.
“Không! Không thể như vậy được.

Tại sao… Tại sao ta lại không thể thay đổi kết cục kia chứ?”
“An nhi! Chỉ cần nàng bình an thì mọi chuyện đều không đáng nhắc đến.”
“Không đâu! Sở Thiên Minh, thiếp nhất định không để chàng phải vô duyên vô cớ mà gánh lấy tội danh oan uổng như vậy đâu.”
Dứt lời, nàng liền đẩy y ra, bản thân nàng một mình đi tới trước mặt Tần Khởi Hoành đối chất.

Trước tất cả sự chứng kiến của những người có mặt ở đó, nàng lên tiếng hỏi.
“Tần Khởi Hoành! Ngươi dựa vào đâu lại dám nói chàng ấy là hung thủ?”
“Dựa vào vết thương trên người của bọn họ là do binh khí của Sở phủ gây ra.”
“Nực cười! Nếu nói đến binh khí,.

chẳng phải ngươi cũng có thể trộm đi hay sao?”

Đám người kia nghe xong lời của nàng thì cũng gật gù tán thưởng.

Nếu chỉ dựa vào một chiếc binh khí thì không thể chứng minh rằng Sở Thiên Minh là hung thủ.
Tần Khởi Hoành nhìn nữ tử yếu đuối trước mặt, trong lòng vừa khâm phục lại vừa thấy đau.

Nếu như người xảy ra chuyện là hắn, liệu Lâm Uyển Nhi có…
“Tần Khởi Hoành! Ngươi luôn miệng nói chàng ấy là hung thủ, vậy thì ta cũng có thể nói ngươi mới chính là hung thủ.”
Lời nàng nói quả là rất có lí.

Lý Giang Minh cũng lại lên tiếng chấp vấn.
“Vị cô nương này nói cũng không hề sai.

Tần bang chủ, ngài có chứng cứ gì hay không?”
Tần Khởi Hoành im lặng, ánh mắt đùng đùng sát khí nhìn Lâm Thanh An.

Hắn tức giận gằn lên từng chữ.
“Sở Thiên Minh!”
“Đủ rồi! Ngươi đừng dùng tính mạng của ta để uy hiếp chàng ấy nữa.

Tần Khởi Hoành, ngươi mới chính là hung thủ thật sự.”
Bất ngờ bị nàng chĩa mũi giáo về phía mình, hắn thật sự là nổi điên rồi.

Xoay người về hướng của Sở Thiên Minh, hắn xoè bàn tay hướng về phía y, cố tình để y nhìn thấy lọ thuốc giải.

Nhưng hắn không ngờ tới, cảnh tượng đó lại bị Thanh An nhìn thấy.
“Tần Khởi Hoành! Ngươi muốn dồn chàng ấy vào chỗ chết? Ta nói ngươi biết, ta tuyệt đối không cho phép.”
Nói rồi, nàng giành lấy thanh kiếm của một người đứng gần đó rồi kề lên cổ mình.

Trước tất cả những ánh mắt nghi hoặc của các môn phái, nàng dõng dạc nói.
“Sở Thiên Minh chàng ấy không hề liên quan đến vụ thảm sát đó.

Nếu các vị muốn có câu trả lời, Lâm Thanh An sẽ cho các vị biết câu trả lời thật sự.”
“Thanh An cô nương, rốt cuộc thì ai mới là hung thủ?”
“Hung thủ đồ sát Ngao Sơn phái chính là Tần Khởi Hoành.


Đêm đó, ta tận mắt nhìn thấy, hắn dẫn theo một đám người, tàn sát cả Ngao Sơn phái.”
“Ăn nói hàm hồ.

Ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Tần Khởi Hoành tức giận hét lên.

Lọ thuốc giải trong tay cũng bị hắn bóp nát.

Sở Thiên Minh nhìn thấy cảnh tượng đó, liền vội vàng bay đến bên cạnh Thanh An.

Chĩa mũi kiếm về phía hắn, y lạnh giọng nói.
“Ngươi nói không giữ lời!”
“Là cô ta ép ta.

Cô ta phải chết.”
“Ngươi…”
Thanh An kéo tay Sở Thiên Minh ra.

Nàng đứng đối diện Tần Khởi Hoành, ánh mắt không hề có chút mảy may lo sợ nào.
“Nếu như các vị không tin, vẫn một mực muốn tìm được hung thủ vậy thì mọi tội lỗi, Lâm Thanh An ta sẽ một mình gánh lấy.”
Nói đoạn, nàng nâng kiếm lên ngang tầm mắt mình.

Trong lúc mọi người còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh như chớp, nàng xoay kiếm hướng về phía Tần Khởi Hoành mà dứt khoát đâm hắn một nhát trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Mũi kiếm đâm vào ngực khiến hắn phun ra một ngụm máu.

Thanh An nhìn hắn như thế thì nàng liền bật cười.
“Nếu đã mang danh kẻ giết người, vậy thì thêm một mạng của ngươi nữa cũng không sao.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận