Một Mình Tôi Chấp Hết FULL
_ Trời về đêm.
Thời tiết ở nước S này ngày hay đêm đều mát mẻ.
Nếu so sánh thì chắc khí hậu ở đây giống như mùa thu ở nước Mỹ vậy.
Từng cơn gió xe lạnh Tiêu Nhã kỳ lại mặc đầm ngủ mỏng manh nên cô rùng mình 1 cái.
Thấy vậy Triệu Tử Long cởi áo khoác trắng tinh khoác lên người Tiêu Nhã kỳ rồi nói.
_ " Nhã kỳ...!Chúng ta về thôi.
Đừng để bị cảm lạnh.
Không tôi lo lắng sáng lại mò qua nhà cô bây giờ ".
Anh cười nói.
Nghe vậy cô cũng gật đầu.
Vết thương trên tay làm cả người cô không thoải mái cho lắm.
2 người lên xe thì ai cũng trầm mặt không nói gì cả.
Ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Chỉ nghe tiếng động cơ chạy ro ro trên đường.
Không bao lâu thì về nhà của cô.
_ " Tử Long...!cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Không còn sớm nữa cậu về đi....!".
Trả áo khoác cho anh cô cười nói.
Nói rồi cô xoay lưng tính đi vào nhà thì 1 tay bị Triệu Tử Long kéo lại.
1 lực kéo vừa đủ làm cô rơi vào trong vòng tay của anh.
Triệu Tử Long ôm cô chặc đến nỗi có thể nghe được tiếng tim của đập từng nhịp gấp gáp của Triệu Tử Long.
Tay của cô giơ lên tính ôm lấy anh nhưng nghĩ gì đó lại buông xuống để mặt anh ôm cô vậy.
_" Nhã Kỳ....!cô suy nghĩ về chuyện tôi nói với cô được không.
Nếu cô cho Vương An Nguyên với Bạch Thiên Tuyệt 1 cơ hội vậy sao cô không cho Tôi 1 cơ hội cạnh tranh công bằng chứ...!".
Anh ôm chặc lấy cô nói.
Hơi ấm trên người anh làm tim cô thấy ấm áp.
_ " Tử Long....!sao Cậu lại thích tôi....!".
Cô để mặc anh ôm lên tiếng hỏi.
Triệu Tử Long hít hà mùi hương trên người cô rồi nói.
_" Nói thiệt trên người cô có 1 mùi hương rất thơm....!Khác hẳn với mùi trên người mấy cô gái khác.
Trên người bọn họ có mùi tôi không thích tí nào.
Tôi thích mùi hương người trên người cô rất quyến rũ ".
Triệu Tử Long cười nói.
Cái mũi còn tranh thủ hít thêm vài hơi vì anh biết thế nào nói xong anh cũng không còn cơ hội để kéo xì ke thêm lần nào nữa.
_ Nghe Vậy Tiêu Nhã Kỳ mới đưa cái mũi hít vài cái xem trên người mình có mùi gì mà có thể quyến rũ được Triệu Thiếu Gia đây.
Nhấc cánh tay lên hít vào 1 hơi.
Xong cái mặt cô đỏ lên vì quê muốn độn thổ.
Thì ra cô quên sài lăn khử mùi lúc trước khi đi...!phát hiện này làm cô muốn chui cái đầu xuống đất vì quê.
" Triệu Tử Long.
Cậu dám châm chọc tôi....!".
Cô ngưỡng quá hét lên 1 câu cái mặt nóng lên như muốn bốc khói.
Vậy mà cái tên chết tiệt còn cười khoe hàm răng trắng bóc chọc ghẹo cô.
_ " Hahaha.....!Tôi nói thật mà.
Mùi hương đặc biệt này tôi thích.
Rất có sức quyến rũ thu hút phái mạnh nha.
Sao người ta không sản xuất nước hoa thành mùi hương này ta....!".
Anh cười nham nhở nói.
_ " Đi chết đi.....".
Tiêu Nhã kỳ vừa dứt lời thì nhấc chân lên không ngần ngại cho Triệu Tử Long vài đạp vào bụng.
Chú nhịn nhưng thím không nhịn được nữa.
Anh ăn đau bắt buộc anh lùi 3 bước.
Nhưng cái mặt vẫn cười tươi nhìn Tiêu Nhã kỳ.
_ " Hahaha.....!Nhã Kỳ đừng giận mà.
Lời thật mất lòng.
Cô đánh nhẹ lại 1 chút được không.
Làm gì như con trai vậy ".
Anh ôm bụng cười nói 1 phần là vì đau cũng 1 phần buồn cười.
Cũng ráng lết lại ôm lấy cánh tay cô nói.
_ " Đồ chết bằm nhà Cậu BIẾN....!Hừ....Tử Long...!cậu đi về đi.
Chuyện tôi nói sẽ suy nghĩ thì chắc chắn sẽ suy nghĩ.
Về đi...!ngủ ngon ".
Cô quê quá đẩy anh ra rồi nói.
Không ai biết cái tên chết tiệt này còn phát hiện ra cái gì trên người cô rồi nói lung tung cái gì nữa.
Mấy cái nhận xét về anh ở cái quán lẩu dê đó cho cô rút lại hết được không.
Giờ cô thực sự thấy hối hận vì khen anh đến nức mũi luôn.
Chắc não cô bị úng nước rồi.
Xoay lưng đi vào nhà mà miệng cô nở 1 nụ cười còn khó coi hơn khóc.
_ Triệu Tử Long cười nhìn bóng cô đến lúc cánh cửa đóng lại anh mới lên xe về nhà.
Tiêu Nhã Kỳ tắm xong thì thấy tin nhắn của Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt Hàn Thần và Vương An Nguyên nhắn đến.
_ Bạch Thiên Tuyệt.
" Chồng tương lai của em đi làm về rồi đây....!Nhớ em và Tiểu Kỳ.
Hahaha....!Nói em nghe nha hôm nay chồng tương lai của em ký được 1 hợp đồng cả 5 tỷ đó.
Rất nhanh chồng tương lai của em dành đủ 50 tỷ rồi.
Anh không tệ phải không...!yêu cưng nhiều....!nhiều.....!".
_ Vương An Nguyên.
" Nhã kỳ...!tôi nhớ cô quá.
Đang ngồi trước 1 đống sách mà nhìn chỗ nào cũng thành cô thì biết làm thế nào đây...!tôi muốn đến nhà cô quá nhưng tôi đã hứa với cô sẽ đứng thứ nhất rồi....!Nhã kỳ...!làm gì để tiếp sức mạnh cho Tôi đi.
Hôn tôi cũng được ".
_ Hàn Thần.
" Nhã kỳ...!cô ăn gì chưa.
Có uống thuốc chưa...!xin lỗi hôm nay tôi phải quay bộ phim mới nên không đến nhà thăm cô được....!tôi nhớ cô ".
_ Triệu Tử Long.
" Nhã kỳ...!tôi vừa về đến nhà nè.
Nhớ phải suy nghĩ về chuyện tôi nói đó...!tôi chờ tin vui của cô đó.....!Nhã kỳ của Tử Long ngủ ngon nha....!Tôi rất thích hương thơm trên người cô thật đó ".
_ Đọc hết 4 tin nhắn cô bất giác mỉm cười.
Trái tim băng giá của cô bị tan rã đi không ít.
Cầm điện thoại cô đọc đi đọc lại tin nhắn cô càng cười thật tươi.
Cả đêm điện thoại của cô cứ 5 phút lại phát sáng 1 lần vì chủ nhân của nó bận đọc tin nhắn cả đêm.....
_ Ở 1 khách sạn sang trọng.
_ Hoàng Tử Williams.
Con trai thứ 2 của Hoàng Gia nước A.
1 trong số ít quốc gia còn theo chế độ Quân Chủ duy nhất hiện nay nhưng lại là 1 nước được xếp vào nước giàu mạnh nhất hiện nay.
Anh 23 tuổi.
Cao 1m9.
Cá tính : phóng khoáng chịu chơi.
Không chịu gò bó theo khuôn khổ.
Có 1 chút vô sĩ, phúc hắc.
Đặc biệt là giỏi võ.
Nói cả nước A anh đứng thứ 3 cũng không sai.
Anh còn là tình nhân trong mộng số 1 của tất cả con gái nước A lúc này.
_ " Hoàng Tử Williams.
Chuyến đi ký hiệp ước hữu nghị và hòa bình của chúng ta ở nước S đã hoàn tất.
Có phải sáng mai chúng ta về nước không ".
1 người đàn ông đi theo 1 chàng trai ăn mặc sang trọng ghi ghi chép chép nói.
Nếu có Tiêu Nhã kỳ ở đây chắc chắn sẽ nhận ra chàng trai này là chàng trai vô sĩ mà cô gặp hôm bữa.
_ " Hahaha....!Ta có việc phải làm rồi.
Dời chuyến bay sang 2 ngày sau đi ".
Anh cười nói.
Tay của anh còn cầm tấm danh thiếp của Tiêu Nhã kỳ đưa cho rồi anh lúc trước.
Khóe miệng anh nhẹ cong lên mỉm cười.
Công việc vừa hoàn tất.
Giờ đến lúc anh đi tìm cô gái da nâu chơi rồi.
Nghĩ đến Tiêu Nhã Kỳ gương mặt đẹp trai càng cười thật tươi.
_ " Hoàng Tử Williams...!Chuyện này phải báo cho Nữ Hoàng trước đã.
Chuyện này ngài không thể tự ý quyết định được.
Sự an toàn của người là trên hết ".
Ông thư ký cuối đầu nói.
_" Hừ...!Ông sợ Mẹ Tôi.
Còn Tôi ông không sợ sao.
Ý tôi đã quyết rồi.
Ông có việc thì về trước đi.
Chuyện này tôi tự giải quyết.
Lui ra đi ".
Anh thu lại nụ cười nghiêm mặt nói.
Ông thư ký già đi theo nghe vậy thì cũng đi ra.
Tính của anh ông còn lạ gì nữa.
Nữ Hoàng nói anh còn chưa để vào tai thì ông là cái gì cơ chứ.
_" Tiêu Nhã kỳ....!Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi...!".
Anh cười nói nhỏ 1 câu.
Cởi sạch quần áo để lộ ra body dụ người khác phạm tội.
Anh bước vào bồn tắm mà khóe miệng còn nhẹ cong lên khi nghĩ đến ai đó.
_ Sáng ngày hôm sau.
_ Chiếc đồng hồ báo thức vang lên Tiêu Nhã Kỳ mới lôm côm bò dậy.
Cô hôm nay không có tiết nhưng hôm nay có Trận so đấu giữa nữ chính và nữ phụ.
" Shit...!sắp trễ rồi ".
Cô nói 1 câu nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi mới lái xe nhanh đi đến Trường Wonderland.
_ Tiêu Nhã kỳ đến sân đấu võ thì mọi người đều đến đông đủ rồi.
Lại bàn đặt cược cô đặt 1 tỷ cho Vương Tâm Lan thắng.
Này cô biết mình thắng chắc nên tranh thủ kiếm chút cháo vậy.
Ai nói cô ngu cô chịu thôi.....!cảm nhận có ai nhìn mình.
Tiêu Nhã kỳ nhìn quanh 1 vòng thì thấy Phương Mỹ Lệ nhìn cô không mấy thiện cảm.
Thậm chí là ghét.
Tiêu Nhã kỳ chỉ nhếch môi cười rồi thôi.
_ " Giáo sư Tiêu...!Cô đến rồi à ".
Vương Tâm Lan mặc kệ Lý Minh Triết níu kéo cô đi lại chỗ Tiêu Nhã kỳ nói.
Cũng tại Lý Minh Triết làm mấy bữa rồi cô không được gặp Tiêu Nhã kỳ.
Cô thật nhớ....
_" Giáo sư Tiêu...!".
Lý Minh Triết chạy đến nắm lấy tay Vương Tâm Lan cười nói.
Giống như đang thể hiện chủ quyền cho Tiêu Nhã kỳ thấy vậy.
_" ừm....!thi đấu cho tốt đừng để bị thương nha ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Cô không nhiều lời vô nghĩ nói.
Liếc mắt nhìn 2 người tay trong tay cô mỉm cười.
_" Ưm ...!Em biết mà ".
Vương Tâm Lan kéo tay Lý Minh Triết ra nhưng không được nên để vậy luôn rồi nói.
_ " Vương Tâm Lan và Phương Mỹ Lệ nhanh chóng chuẩn bị ".
Tiếng trọng tài vang lên.
Tiêu Nhã kỳ gật đầu 1 cái rồi về chỗ ngồi giành riêng cho cô là ngồi kế Ông Hiểu Trưởng Trần.
_ Rất nhanh Tiêu Nhã kỳ thấy Phương Mỹ Lệ và Vương Tâm Lan ký vào giấy quy định của Trường Wonderland đặt ra.
_ " Con nhỏ nghèo kia.
Hôm nay Tao đánh nát cái mặt của mày ".
Phương Mỹ Lệ cười nói.
Khóe miệng còn treo 1 nụ cười thâm độc.
_" Hừ.....!Ai đánh ai còn chưa biết đâu ".
Vương Tâm Lan nói.
Từ bữa giờ cô lúc nào cũng chăm chỉ luyện võ với Lý Minh Triết hết.
Nên cô giờ có thể nói hiện tại đã có chút thành tựu.
Tuy không giỏi hơn ai nhưng nếu so với lúc chỉ biết đứng yên cho người ta đánh thì giờ xem như Vương Tâm Lan đã có bước đầu lột xác hoàn toàn.
Cô giờ đã không còn là Vương Tâm Lan ai muốn đánh thì đánh nữa rồi.
_" Hahaha...!con nhỏ nghèo kia.
Mày tưởng nói vậy là Tao sợ à.
Nói miệng không thì không được đâu nắm đấm mạnh mới là quan trọng nhất ".
Phương Mỹ Lệ cười nói.
Cái tay còn chỉ chỉ ngón giữ vào mặt Vương Tâm Lan.
_ " Phương Mỹ Lệ.
Cô đừng có quá đáng như vậy chứ ".
Lý Minh Triết nói.
Anh khuyên Vương Tâm Lan rất nhiều lần rồi mà không được.
Anh không muốn để cô phải đi đánh nhau như vậy.
Nhưng Vương Tâm Lan chẳng thèm để lời anh nói vào tai gì hết.
Nhìn Vương Tâm Lan vậy đó chứ lì lắm.
Đã quyết định cái gì rồi thì chẳng ai thay đổi được cô đâu.
Nhưng mà thôi có anh ở đây chắc cũng không có sảy ra chuyện gì quan trọng đâu.
Nếu Vương Tâm Lan muốn nếm thử mùi đời thì để cô thử.
Khi mệt rồi quay đầu lại vẫn còn anh sau lưng lúc nào cũng nhìn theo cô bất cứ lúc nào.
_Anh quay qua nhìn Vương Tâm Lan rồi kéo tay cô 1 cái anh hôn lên má của cô 1 cái rồi nói.
" Hahaha...!này là anh cổ vũ tinh thần cho em nha.
Cố lên vợ yêu...!xong anh bù cho cái khác lớn hơn ".
_ " Chết tiệt....!Biến đi ai thèm làm vợ cái tên như cậu chứ ".
Vương Tâm Lan liếc mắt nhìn Tiêu Nhã kỳ 1 cái thấy cô mỉm cười nhìn mình thì cô quay qua chửi Lý Minh Triết 1 câu rồi đi lên võ đài trước.
Anh đứng đó mỉm cười....!Xem ra anh còn phải cố gắng thật nhiều rồi.
Cách mạng vẫn chưa thành công thì anh vẫn còn phải cố gắng vậy.
Không ai để ý Phương Mỹ Lệ tức đến nổ phổi.
Ánh mắt lóe qua sát khí rất nhanh biến mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...