Một Mình Ta Mỹ Lệ


Sau ngày đó, Dịch Tuyết Phùng không còn gặp lại Ninh Ngu nữa.
Thiết Vân biết mình sai rồi, cẩn thận từng li từng tí nhận lỗi, nhưng Dịch Tuyết Phùng lại phảng phất như người bị mất hồn, người khác nói gì cũng không nghe lọt.
"Cha, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, xin ngươi đừng giận ta nữa." Thiết Vân níu tay áo Dịch Tuyết Phùng, mềm giọng làm nũng, "Ta chỉ vì lo lắng nếu Ninh Ngu cũng bỏ đá xuống giếng, thì..."
Dịch Tuyết Phùng không thèm nhìn hắn, hai mắt tan rã nhìn chằm chằm vào hư không, không biết có đang nghe hay không.
Thiết Vân dốc hết ruột gan, lời có thể nói đều đã nói, Dịch Tuyết Phùng vẫn không để ý tới hắn, cuối cùng Thiết Vân có chút cuống lên, đứng tại chỗ phát điên nửa ngày, mới "A" một tiếng, mặt mày mừng rỡ nói: "Cha, sang năm chính là đại điển Tiên đạo, Ninh Ngu nhất định sẽ tham gia, khi đó ta đi cùng ngươi đén, có thể nhìn thấy y."
Nói đến chuyện này, hai mắt Dịch Tuyết Phùng mới nhẹ nhàng giật giật, âm thanh hắn khàn khàn: "Sang năm?"
Thiết Vân liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, dù sao hiện tại Ninh Ngu cũng không ở Quy Hồng Sơn, y phải vội vàng xử lý chuyện ma tu chi loạn, có tìm cũng không thể gặp được y, tháng hai năm sau, trên Tri Thu đảo có tổ chức đại điển Tiên đạo, lúc đó y nhất định sẽ đến."
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn hắn.
Thiết Vân nói: "Cha tin ta thêm một lần này nữa, có được không? Ta bảo đảm ngươi có thể nhìn thấy y."
Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi: "Sư tôn ta đâu?"
Thiết Vân nói: "Hắn còn đang bế quan, phải qua mấy năm nữa mới có thể xuất quan, ngoan, sư tôn cha tất nhiên sẽ không ghét bỏ ngươi dù là thân phận nào."
Dịch Tuyết Phùng nhu thuận gật đầu, rốt cục cũng nghe theo lời Thiết Vân.
Sau đó, Dịch Tuyết Phùng liền bắt đầu mong đợi đại điển Tiên đạo vào năm sau, Thiết Vân thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng không tiện giội nước lạnh, chỉ có thể nói những lời dễ nghe.
Chớp mắt thời gian trôi qua, không lâu sau đã đến Đại điển Tiên đạo.
Dịch Tuyết Phùng mặc một bộ y phục hắn tự xem là đẹp nhất, cả người giống như một bông hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, cực kỳ cay mắt.
Thiết Vân vừa liếc mắt liền quay đầu đi không đành lòng nhìn tiếp, cũng may thương thế của Dịch Tuyết Phùng chưa khỏi hoàn toàn, đi đâu cũng phải khoác một cái áo choàng lông cừu dày đặc, khiến cả người hắn đều được áo bào che đi phân nữa, rốt cục cũng ra dáng con người.
Ma tu ở Man Hoang trừ phi có tam quân cho phép, bằng không không thể ra khỏi Man Hoang, mà bản thân Dịch Tuyết Phùng chính là Tam đại quân chủ, mặc dù chỉ để trang trí, thế nhưng việc hắn ra khỏi Hư Vô chi địa cũng không ai dám cản.
Một người một kiếm nhanh chóng rời Man Hoang, cũng may Tri Thu đảo rất gần, hai người đi hết cũng chỉ mất gần một ngày liền đến.
Vốn thủ vệ ở Tri Thu đảo cực kỳ đề phòng, bởi vì Đại điển Tiên đạo người đến người đi, có không ít người đục nước béo cò, Dịch Tuyết Phùng vốn muốn quang minh chính đại tiến vào, lại bị Thiết Vân không thể nhịn được nữa nắm ống tay áo lôi trở về.
Thiết Vân nhỏ giọng nói: "Cha à, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, xưa nay tam giới đối với ma tu tránh né như rắn rết, cho dù đứng gần một chút cũng bị cho là cùng cấu kết với Man Hoang, ngươi nghênh ngang đi vào như vậy, không sợ bọn họ giết chết ngươi sao."
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên: "Nhưng ta không hề làm gì cả."
Thiết Vân nói: "Bọn họ quan tâm sao? Sự tồn tại của ma tu đối với bọn họ mà nói đã không có cách nào chịu đựng rồi, cho dù tâm địa ngươi lương thiện đến đâu, bọn họ cũng muốn giết ngươi, chớ ngu ngốc."
Trước giờ Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn biết tam giới bài xích ma tu, thế nhưng không ngờ lại đến mức độ này, hắn nhìn người đến người đi cách đó không xa, có chút sợ hãi co rụt người về phía sau, cúi đầu không dám nhìn phía trước nữa.
Thiết Vân thấy hắn như vậy, có chút đau lòng, hắn nâng tay sờ sờ mặt Dịch Tuyết Phùng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, không phải lúc trước Ninh Ngu đã cho ngươi Tử Vân sa sao, dùng nó che phủ lên người, lại dùng áo khoác bao lấy, như vậy sẽ không bị người phát hiện ra."

Dịch Tuyết Phùng mất hồn mất vía lôi kéo Tử Vân sa bao kín cả người mình, che được một nửa, hắn đột nhiên nói: "Ta không muốn gặp y nữa, chúng ta trở về đi thôi."
Kỳ thực Thiết Vân cũng không muốn Dịch Tuyết Phùng thấy Ninh Ngu, thế nhưng hắn chỉ sợ Ninh Ngu cũng giống như những người khác chán ghét Dịch Tuyết Phùng, hiện tại nhìn thấy e ngại cùng hoảng loạn trong mắt Dịch Tuyết Phùng, đau lòng đến mức không thở nổi.
Thiết Vân cũng xem như theo chân Dịch Tuyết Phùng lớn lên, biết hắn có bao nhiêu ỷ lại Ninh Ngu, cũng nhìn ra nửa năm nay hắn mong đợi được nhìn thấy Ninh Ngu như thế nào, chính vì thế, Thiết Vân mới quyết định dẫn Dịch Tuyết Phùng đến đây.
Thiết Vân có chút lòng dạ ác độc thầm nghĩ: "Nếu Ninh Ngu thật sự giống như những người khác, ta giết chết y là xong."
Hắn thấy sợ hãi trong mắt Dịch Tuyết Phùng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm chặt tay người kia, nhẹ giọng nói: "Cha, đừng sợ, có Thiết Vân ở đây, sẽ không để những kẻ khác thương tổn ngươi."
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta...!Ta không sợ, ta thật sự không muốn gặp y."
Thiết Vân xoa xoa lòng bàn tay lạnh lẽo của Dịch Tuyết Phùng, nghĩ thầm: "Bàn tay đều là mồ hôi lạnh, còn nói không sợ."
Thiết Vân kiên nhẫn an ủi Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, Dịch Tuyết Phùng mới rũ đầu phủ Tử Vân sa còn lại lên người mình, lại trùm thêm mũ áo choàng rộng lớn lên đầu, che giấu hết nửa khuôn mặt, được Thiết Vân lén lút mang vào Tri Thu đảo.
Trên Tri Thu đảo đâu đâu cũng là người, tập hợp tất cả môn phái, lúc Dịch Tuyết Phùng lén lút ngẩng đầu còn thoáng nhìn thấy mấy đệ tử Quy Hồng Sơn, sợ đến mức vội vã cụp mắt không dám nhìn nữa.
Dịch Tuyết Phùng chưa từng tham gia Đại điển Tiên đạo, cũng chưa từng thấy nhiều người như vậy, nghĩ một hồi lại nghĩ tới những người này đều muốn giết hắn, Dịch Tuyết Phùng không còn tâm tư nào thưởng thức, cả người như chim sợ cành cong, khiếp đảm không chịu được.
Thiết Vân dẫn hắn đi tìm một chỗ không người, nhỏ giọng an ủi hắn: "Ngươi ở đây đợi ta, ta đi tìm Ninh Ngu."
Dịch Tuyết Phùng một phát bắt được tay đối phương, từ sau khi nhập ma hắn vẫn chưa khỏi bệnh, thời điểm Thiết Vân đến Man Hoang hai người liền như hình với bóng, cực kỳ ỷ lại, hiện tại hắn đang ở một nơi hang hùm ổ sói đâu đâu cũng có người muốn giết hắn, Thiết Vân vừa rời đi hắn càng sợ hãi không chịu được.
"Thiết Vân..." Dịch Tuyết Phùng gắt gao níu lấy đối phương, "Vậy ngươi còn có thể trở về không? Có không?"
Thiết Vân nói: "Tất nhiên, ta đã từng lừa gạt ngươi bao giờ chưa?"
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ muốn nói gì, Thiết Vân ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, chỉ một lần đó, lần này ta nhất định không lừa ngươi."
Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn nửa ngày, mới chầm chậm buông tay ra, gật đầu.
Thiết Vân lại dặn dò hắn vài câu, mới quay người rời đi.
Dịch Tuyết Phùng ngồi một mình trong lương đình giữa rừng rậm, rũ mắt chăm chú nhìn một tia ma văn trên cổ tay mình xuất thần.
Một lúc sau, nơi vẫn luôn không có người đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng Thiết Vân trở lại, vội vàng đứng lên trông ngóng về phía trước.
Có điều hắn vừa nhìn, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương.
Người trước mặt, là Tước Thanh.
Tước Thanh vốn chỉ muốn tìm một chỗ thanh tịnh một chút, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng cũng ngẩn ra.
Thiếu nữ một thân thanh sam, thân hình uyển chuyển, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ngạc nhiên nhìn Dịch Tuyết Phùng, nửa ngày mới thử mở miệng: "Sư huynh?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, liền vội vàng túm mũ áo choàng kéo xuống, hoàn toàn che kín mặt của mình, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi...!Ngươi nhận lầm người."

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, lại có chút nhục nhã khó giải thích được, liều mạng che kín mặt không muốn để cố nhân nhìn thấy dáng vẻ vừa chật vật lại buồn cười của mình như thế.
Tước Thanh ngẩn ngơ mà nhìn hắn, trước khi Dịch Tuyết Phùng quay người muốn chạy, đột nhiên nhanh vài bước xông lên trước, một phát vọt tới lồng ngực của hắn.
"Sư huynh!" Tước Thanh gắt gao ôm chặt, âm thanh mang tiếng khóc nức nở, "Ta liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi, sư huynh! Ta là Tước Thanh, ngươi còn nhớ không?"
Dịch Tuyết Phùng bị ôm lấy, cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn Tước Thanh.
Trên mặt Tước Thanh đều là nước mắt, mang theo điểm kỳ dực(?) nhìn hắn, mềm mại gọi: "Sư huynh."
Trước sau như một.
Dịch Tuyết Phùng gần như có chút khờ dại cho rằng, lúc trước những lời Thiết Vân nói Tước Thanh kia căn bản là đang lừa gạt hắn, Tước Thanh thích hắn như vậy, sao có thể nói ra những lời tuyệt tình đó.
Đáy mắt Dịch Tuyết Phùng xuất hiện tia vui mừng, e ngại cùng hoang mang vừa rồi cũng tiêu tán không ít, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm cúi người ôm lấy Tước Thanh.
Chỉ là khoảnh khắc cúi người kia, hắn mẫn cảm nhận ra thân thể Tước Thanh đột nhiên cứng đờ.
Dịch Tuyết Phùng có chút ngạc nhiên nhìn Tước Thanh.
Có lẽ Tước Thanh căn bản không nhận ra mình đang có phản ứng gì, nháy mắt cứng ngắc kia chính là bản năng khi đối mặt với ma tu, nước mắt nàng chảy không ngừng, nức nở nói: "Thiết Vân nói ngươi ở Man Hoang, ta vốn không tin, sau đó nghe chưởng giáo nói ta mới biết, xin lỗi sư huynh, ta nên đi tìm ngươi, chỉ là..."
Dịch Tuyết Phùng như rơi vào hầm băng, mờ mịt nhìn nàng, trong lòng phảng phất thiếu mất một mảnh.
Tước Thanh nhẹ nhàng buông hắn ra, lung tung lau nước mắt trên mặt, lẩm bẩm nói: "Chỉ là Tước Thanh sợ."
Giọng Dịch Tuyết Phùng khàn khàn: "Sợ cái gì?"
Sợ ta sao?
"Tại sao nhiều người như vậy, cố tình là sư huynh?" Tước Thanh nức nở, "Tại sao nhất định phải là sư huynh nhập ma?"
"Tước Thanh...!Không hận sư huynh, thế nhưng ta sợ..."
Dịch Tuyết Phùng mê man đến cực điểm nhìn nàng nước mắt giàn giụa, hậu tri hậu giác nhớ lại lúc trước Ninh Ngu từng nói qua, cha mẹ Tước Thanh chính là chết trong tay ma tu, cho nên nàng mới được chưởng giáo Quy Hồng Sơn thu dưỡng.
Dịch Tuyết Phùng cứng ngắt buông bàn tay đang hướng về người trước mặt xuống, nghĩ thầm: "Hóa ra ngươi vẫn sợ ta, tuy rằng ta nhập ma, những ta vẫn còn là sư huynh của ngươi mà."
Tước Thanh khóc không thành tiếng, muốn tiến tói ôm hắn nhưng lại vì sợ hãi cùng chán ghét trong lòng không dám tới gần, chỉ có thể từng bước một lui về phía sau, nàng vừa lui vừa nói: "Xin lỗi, sư huynh...!Xin lỗi."
Đáy lòng Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn nguội lạnh, hắn ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ cách hắn càng ngày càng xa, đột nhiên "A" một tiếng, chỉ nói: "Được."
Tước Thanh nhìn hắn, rốt cục hạ quyết tâm, quay người chạy xa.
Dịch Tuyết Phùng đứng tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi rất nhiều người tụ tập cách đó không xa chỉ trỏ về phía hắn, hắn cũng không nhận ra, trong lòng đều là câu "Xin lỗi" kia.

Tước Thanh trước giờ luôn quý mến hắn hiện tại cũng sợ hắn như vậy, vậy Ninh Ngu còn tới mức nào đây, Ninh Ngu sẽ chán ghét mình sao? Y tru diệt ma tu nhiều năm như vậy, nhìn thấy ta sẽ muốn một kiếm giết chết ta sao?
Dịch Tuyết Phùng càng nghĩ càng thấy lòng lạnh lẽo, thời điểm Thiết Vân trở lại, hắn đã ngồi chồm hỗm trên mặt đất hơi phát run.
Thiết Vân kéo hắn lên, thở hổn hển nói: "Cha? Làm sao vậy?"
Mắt Dịch Tuyết Phùng đỏ ngầu, đôi môi nhẹ nhàng run lên, lại không phát ra tiếng nào.
Thiết Vân nói: "Ta đã tìm được Ninh Ngu, Đại điển Tiên đạo sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi."
Dịch Tuyết Phùng bị hắn lôi kéo lảo đảo đi được hai bước, có chút chần chờ nói: "Ta..."
Thiết Vân quay đầu lại nói: "Không được nói ngươi không muốn gặp y nữa, ta theo ngươi lâu như vậy, thừa biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi cứ việc qua đó tìm y, nói những lời ngươi muốn nói, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm, nhất định sẽ không để ngươi thương tổn."
Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: "Ta...!muốn nói với y cái gì?"
Chẳng biết vì sao, câu năm đó của Mục Tuyết Thâm đột nhiên vang vọng bên tai.
"Tuyết Phùng, hóa ra ngươi ái mộ y nha."
Ái mộ? Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ, hóa ra ta ái mộ y sao?
Biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn muốn bất chấp nguy hiểm tính mạng đến gặp y, tình cảm đó, gọi ái mộ sao?
Lần đầu tiên trong đời Dịch Tuyết Phùng sinh ra hoài nghi đối với tình cảm của chính mình.
Vốn hai người đang định rời đi, đột nhiên có mấy thiếu niên mang theo kiếm tới chặn đường.
Thần trí Dịch Tuyết Phùng có chút hoảng hốt, đang suy tư vấn đề, cũng không để ý bọn họ, Thiết Vân lại nóng tính, thấy bọn họ chặn đường, còn âm dương quái khí nói cái gì mà quan hệ thân mật với Tước Thanh, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga gì gì đó.
Dịch Tuyết Phùng chỉ nghe được mấy từ, rốt cục lấy lại tinh thần cau mày nhìn thoáng qua bọn họ.
Ma đồng của hắn không che giấu kỹ, thời điểm ngước mắt nhìn thẳng thiếu niên trước mặt, màu đỏ tươi hơi lóe lên dưới ánh sáng, thiếu niên tựa hồ bị doạ sợ, nhất thời cứng ngắc tại chỗ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Thiết Vân đã rút kiếm đuổi mấy người kia chạy, chỉ để lại thiếu niên bị doạ ngốc kia đứng tại chỗ, nói: "Dùng thân phận của hắn đi, nhất định có thể trà trộn vào."
Thiết Vân một tay cầm cán đao đánh ngất thiếu niên bị dọa phát khiếp kia, thuận tiện lục lọi đồ đạt trên người hắn, tất cả đều kín đáo đưa cho Dịch Tuyết Phùng.
"Đây là ngọc bài ra vào, cha đi nhanh về nhanh, sau khi tiến vào tìm được Ninh Ngu, nói xong liền đi ra."
Thiết Vân căn dặn xong, mới thu nhỏ chui vào tay áo Dịch Tuyết Phùng, an tĩnh bất động.
Dịch Tuyết Phùng vỗ vỗ mặt, việc đã đến nước này không cho phép hắn lùi bước nữa, trực tiếp cất bước đi về phía đài cao Đại điển Tiên đạo.
Hắn dựa vào ngọc bài lẫn vào trong đó, vốn muốn lén lút đi tìm Ninh Ngu, ai ngờ vừa mới tiến vào liền bị một người xa lạ kéo lấy, vội vàng nói: "Nhanh cái chân lên, sững sờ cái gì, kiếm của ngươi đâu?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, vội lấy Thiết Vân kiếm ra: "Đây, đây này."
Người kia đẩy hắn một cái, nói: "Lên đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng không trâu bắt chó đi cày bị đẩy lên đài cao tỷ thí, hắn thấy thiếu niên cầm kiếm trước mặt, không muốn đả thương người khác, liền rút Thiết Vân kiếm ra, chỉ chừa lại một thanh vỏ kiếm trong tay.
Mà trên khán đài Ninh Ngu nhìn thấy thanh kiếm kia, đồng tử đột nhiên co rụt lại, chén trà trong tay trực tiếp đánh đổ ra nền đất.

Mọi người kinh ngạc nhìn y.
Trong lòng Ninh Ngu gợn sóng cũng chỉ trong nháy mắt, chốc lát liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vô tình thường ngày, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn bóng người trên đài kia có chút phức tạp.
Từ nhỏ Dịch Tuyết Phùng được Ninh Ngu chỉ đạo kiếm thuật, tuy nói không có thành tựu gì, thế nhưng đem ra so sánh với những người khác cũng đã được xem như là hơn một bậc, hắn chỉ cần một thanh vỏ kiếm, thân hình như cánh bướm chợt lóe hết thảy linh lực công kích, cán kiếm thẳng tắp đánh xuống bàn tay đang cầm kiếm của thiếu niên.
Lối kiếm thuật này của hắn quá ngang tàng, dưới đài đã có không ít người xì xào bàn tán lai lịch của hắn.
Mãi đến khi Dịch Tuyết Phùng đánh cho vài thiếu niên nhận thua xuống đài, Ninh Ngu rốt cục không thể nhịn được nữa lắc mình nhảy lên, một phát bắt được cánh tay nắm vỏ kiếm của Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói: "Được rồi."
Ninh Ngu đột nhiên hiện thân, không riêng gì Dịch Tuyết Phùng, những người khác xung quanh cũng đều ngây dại, không hiểu Ninh Ngu sao lại nhúng tay vào trận tỷ thí của bọn tiểu bối này.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ buông tay, vỏ kiếm trực tiếp rơi xuống đất, hắn ngơ ngác nhìn Ninh Ngu, lẩm bẩm nói: "Sư huynh..."
Ninh Ngu hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Ngươi tới nơi này làm gì? Muốn chết sao?!"
Dịch Tuyết Phùng vốn muốn nói "Ta tới gặp ngươi", Ninh Ngu lại không cho hắn cơ hội đó, hỏi xong căn bản không đợi Dịch Tuyết Phùng trả lời, nói thẳng: "Ta đưa ngươi trở về."
Dịch Tuyết Phùng bị y kéo đi được hai bước, đang muốn nói chuyện, thiếu niên lúc trước bị Thiết Vân đánh bất tỉnh không biết từ đâu chạy tới, chỉ vào hắn giọng the thé hô lên: "Hắn là ma tu!"
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trong lúc nhất thời tầm mắt tất cả mọi người đặt lên người Dịch Tuyết Phùng đều trở nên chán ghét và e ngại, phảng phất không phải đang nhìn một người, mà là một vật chết ghê tởm khiến người buồn nôn.
Xung quanh chửi rủa Dịch Tuyết Phùng đều không nghe thấy, hắn chỉ biết ngước mắt nhìn Ninh Ngu, thầm nghĩ: "Nếu lần này ta trốn không thoát, e là sẽ phải mất mạng như thế; nếu ta may mắn tránh được một kiếp, ngày sau cũng không còn cơ hội gặp lại y nữa."
Lời Mục Tuyết Thâm lần nữa vang vọng bên tai: "Ngươi ái mộ y nha."
Ái mộ...!Sao?
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy lồng ngực dấy lên một trận liệt hỏa, thiêu đến mức cả người hắn có chút ảm đạm, trong hoảng hốt hắn cảm giác tay mình nắm lấy vạt áo Ninh Ngu, đôi môi nhẹ nhàng động, trong một mảnh ầm ĩ nói với Ninh Ngu bốn chữ.
"Ta ái mộ ngươi."
Ninh Ngu ngẩn ra, trên gương mặt lạnh lùng hiếm thấy hiện lên một vệt kinh ngạc.
Dịch Tuyết Phùng gắt gao nhìn y, trong mê man hắn cảm giác dường như đã trải qua trăm năm, Ninh Ngu mới nhẹ nhàng mở miệng, cũng chỉ trả về hắn bốn chữ.
"Đạo ma thù đồ."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên mở mắt, triệt để tỉnh dậy từ cơn mộng mị.
Hắn mơ một giấc mộng rất dài, thời điểm mở mắt ra còn tưởng rằng mình đã tỉnh táo trở lại hiện thực, thế nhưng đợi đến khi ngồi xuống quan sát bốn phía, mới phát hiện mình đang ở một nơi mênh mông vô bờ là nước.
Có người cách đó không xa, nhẹ giọng nỉ non cái gì.
Dịch Tuyết Phùng không phân biệt được bây giờ là giấc mộng hay là hiện thực, hắn chần chờ đứng lên đi về phía người kia.
Mãi đến khi cách rất gần, hắn mới nhìn thấy dáng vẻ đối phương.
Lục Triều Quân.
Hắn một thân áo sư ngồi xếp bằng dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn lại, chậm rì rì nói: "Tỉnh rồi? Là mộng đẹp, hay là ác mộng?"
Tác giả có lời muốn nói: Trùng vịt! Ngày mai sở hữu hồi ức giết có thể viết xong, thở dài! Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui