Một Mình Ta Mỹ Lệ


Dịch Tuyết Phùng tức giận đến mức thao thức hơn nửa đêm không ngủ được, mà đầu sỏ vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, rõ ràng ngủ đến độ mất ý thức, tay lại vẫn như cũ ôm Dịch Tuyết Phùng thật chặt.
Dịch Tuyết Phùng tự mình giận dỗi nửa ngày, phát hiện Ninh Ngu vậy mà đã ngủ từ đời nào, không còn cách nào khác, hắn cũng lười tính toán với đồ đầu gỗ, bất đắc dĩ vùi sâu trong lồng ngực Ninh Ngu ngủ thiếp đi.
Giờ mão ba khắc hôm sau, Ninh Ngu đúng giờ tỉnh lại, Dịch Tuyết Phùng còn đang ngủ.
Ninh Ngu rũ mắt nhìn thụy nhan của Dịch Tuyết Phùng nửa ngày, mới rón rén buông hắn ra, đứng dậy mặc y phục dự định ra sân luyện kiếm.
Hôm qua, y phục của y tùy ý vứt lên chỗ để y phục bẩn của Dịch Tuyết Phùng, thời điểm tiện tay lật qua lật lại tìm ngọc bội trên eo của mình, tay đột nhiên đụng phải vật gì cưng cứng.
Ninh Ngu sửng sốt một chút, cau mày vẩy vẩy y phục của Dịch Tuyết Phùng, còn chưa vẩy được hai lần, liền thấy vài quyển sách rơi ra từ trong ống tay áo.
Ninh Ngu tiện tay nhặt lên, tùy tiện liếc mắt một cái, mặt mày tái mét.
Giờ Thìn một khắc, Ninh Ngu thu kiếm trở về phòng, ngồi bên mép giường đẩy Dịch Tuyết Phùng hãy còn ngủ say: "Tuyết Phùng, Tuyết Phùng."
Thường ngày giờ này Dịch Tuyết Phùng đã dậy, nhưng đêm qua hắn ngủ quá muộn, chỉ cảm thấy mình vừa ngủ liền bị người đánh thức.
Hắn xoay người tiện tay vỗ một cái, cau mày có chút bực bội hàm hồ mở miệng: "Tránh ra, đừng ồn đến ta."
Ninh Ngu bám riết không tha: "Tuyết Phùng, dậy luyện kiếm."
Dịch Tuyết Phùng: "Cút."
Ninh Ngu bị hắn mắng cút cũng không tức giận, lại gọi vài tiếng, Dịch Tuyết Phùng đơn giản không để ý tới y, mặc y "Tuyết Phùng, Tuyết Phùng" không ngừng.
Ninh Ngu gọi vài tiếng đều không được đáp lại, nhìn chằm chằm mặt Dịch Tuyết Phùng hồi lâu, mới như nghĩ tới điều gì, thử thăm dò cúi người, hai tay từ luồng qua dưới hai tay Dịch Tuyết Phùng, từ sau lưng trở tay ôm lấy bờ vai hắn, sau đó hơi dùng sức, trực tiếp bế thẳng Dịch Tuyết Phùng từ dưới giường lên.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hai tay Ninh Ngu vòng qua từ sau lưng Dịch Tuyết Phùng ôm lấy bả vai, ôm nửa người hắn vào trong ngực, cưỡng ép đánh thức hắn dậy.
Dịch Tuyết Phùng muốn phát điên rồi, mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, trực tiếp há miệng muốn mắng người, thế nhưng hắn vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ hồ, môi đóng đóng mở mở vậy mà không biết phải mắng gì.

Ninh Ngu ôm hắn, cảm giác trên người hắn có chút run run, cúi đầu nhìn một chút, nói: "Tỉnh chưa?"
Dịch Tuyết Phùng thật sự không thể nhịn được nữa, ôm chặt lấy cổ y, há mồm cắn lên.
Chỉ một ngụm Ninh Ngu liền đổ máu.
Ninh Ngu động cũng không động, tay vỗ về sau gáy Dịch Tuyết Phùng, đại khái cảm thấy được ôm như vậy rất thoải mái, y còn vuốt ve trên cổ Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Răng vừa chạm đến da thịt hắn liền hối hận, chợt sau gáy bị xoa, da gà suýt chút nữa rụng đầy nhà, hắn rụt đầu một cái, ấn vai Ninh Ngu để hai người tách ra một chút.
Ninh Ngu nói: "Tỉnh rồi?"
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y nửa ngày, trầm mặt một cước đạp y bay xuống giường.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng mặt mày âm trầm cầm Anh Túc kiếm, oán khí trùng thiên vung kiếm trong viện.
Kiếm của Ninh Ngu chưa từng để người nào khác chạm qua, cho dù là Thu Mãn Khê muốn chạm thử cũng bị Ninh Ngu giận một thời gian rất dài, bây giờ lại tình nguyện đưa cho Dịch Tuyết Phùng cầm như tiểu hài tử luyện kiếm, ngay cả bản thân Anh Túc cũng không ngờ tới.
Thấy Dịch Tuyết Phùng ngoan ngoãn luyện kiếm, Ninh Ngu cũng không quấy nhiễu nữa, tự mình ngồi trên băng đá dưới bóng cây, lật quyển thoại bản đang đọc dang dở ra nhìn tiếp.
Dịch Tuyết Phùng một bên vung một bên nhỏ giọng mắng Ninh Ngu, Anh Túc thấy hắn mặt mũi trắng bệch, lặng lẽ giảm trọng lượng thân kiếm nhẹ một chút, sắc mặt Dịch Tuyết Phùng lúc này mới dễ nhìn chút.
Anh Túc nhỏ giọng gọi: "Tuyết Phùng à..."
Hắn vừa lên tiếng, lại nhớ tới Ninh Ngu lúc trước lòng dạ hẹp hòi không cho hắn thân mật gọi "Tuyết Phùng", bèn thay đổi xưng hô: "Dịch Tuyết Phùng à, ngươi đang giận kiếm tôn sao?"
Dịch Tuyết Phùng tức giận, Anh Túc kiếm cũng liên can phần nào, nghe vậy hầm hầm nói: "Ngươi không thấy sao?"
Âm thanh của hắn có chút lớn, Ninh Ngu cách đó không xa khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, Dịch Tuyết Phùng mới bất đắc dĩ thả nhẹ âm thanh tiếp tục vung kiếm: "Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tức giận hay không?"
Anh Túc chỉ đứng một bên nhìn thôi đã cảm thấy lửa giận ngút trời, huống chi là bản thân Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng cho dù trong chuyện tình ái Ninh Ngu ngu ngốc hệt như đầu heo, y cũng là chủ nhân của mình.
Anh Túc vội ho một tiếng, nói: "Kiếm tôn mặc dù có chút cố tình gây sự, thế nhưng tất cả đều là vì tốt cho ngươi, ta chưa từng thấy y đối xử với ai bao dung như vậy."

Cổ Ninh Ngu bị răng nanh cắn ra hai hố máu nhỏ, còn bị người mắng cút mấy lần cũng không mảy may tức giận, nếu đổi lại là người khác, chỉ e là trực tiếp vỗ một chưởng qua.
Dịch Tuyết Phùng: "A, bao dung? Ngươi đã từng thấy ai mới cầu người khác hợp tịch xong, quay đầu liền buộc người ta sáng sớm luyện kiếm không? Cũng nhờ vào bộ dạng đức hạnh chủ nhân ngươi như thế, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị người ta đánh chết."
Tính tình Dịch Tuyết Phùng xưa nay đều tốt, cho dù sớm chiều ở chung với người tính khí táo bạo như Ninh Ngu thời gian dài, cũng phải sớm bị mài giũa nhìn thấu hồng trần, khám phá cuộc đời ảo diệu.
Anh Túc vẫn đang khuyên: "Kiếm tôn cũng không có ác ý, y chỉ là...!tính tình từ trước đến giờ luôn như vậy, e là chính y cũng không ý thức được chỗ nào làm không đúng, ngài cho dù có tức giận, cũng thông cảm cho y một chút."
Người như Ninh Ngu, tính tình từ nhỏ đã định sẵn, y bướng bỉnh lãnh khốc, đã sớm hình thành từ những ngày tháng lăn lộn đầu đường xó chợ, ăn sâu vào trong tiềm thức, mà sau này bất luận y trải qua bao nhiêu chuyện, những quan niệm thâm căn cố đế kia sao có thể thay đổi lại được.
Dịch Tuyết Phùng biết rõ tính tình của Ninh Ngu, cũng biết y không phải cố ý gây ra, nếu thật sự cố ý, hắn đã sớm phất áo bỏ đi, sao còn có thể ở lại chỗ này bực bội luyện kiếm chứ.

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nói: "Ta biết, không cần ngươi nhiều lời."
Anh Túc lặng yên không tiếng động thở dài một hơi, thầm nghĩ trăm năm trước Dịch Tuyết Phùng luôn luôn giữ thái độ ngoan ngoãn nghe lời với Ninh Ngu, cho dù tức giận cỡ nào cũng rất ít khi biểu hiện ra bên ngoài, đại đa số đều yên lặng nhẫn nhịn, thế nhưng không biết có phải vì những năm tháng trải qua ở Man Hoang hay không, khiến thiếu niên ngây ngô không rành thế sự lúc trước lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.
"Như vậy cũng tốt." Anh Túc nghĩ thầm, "Ít nhất hiện tại hắn có thể nổi nóng với kiếm tôn, oan ức cũng sẽ không tự mình nhẫn nhịn."
Đại khái trong lúc hai người nói chuyện, động tác của Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng chậm, Ninh Ngu tùy ý liếc mắt một cái, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, y gấp một góc sách rồi khép lại, đứng dậy bước tới bên cạnh Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng còn tại cùng Anh Túc mắng Ninh Ngu, thấy y lại đây trực tiếp xoay người chĩa mũi kiếm về phía y khua khua, hừ nói: "Đừng tới đây, đao kiếm không có mắt, bị thương cũng đừng trách ta."
Ninh Ngu còn chưa ngu xuẩn đến mức bị kiếm của mình thương tổn, y lắc mình tránh né đường kiếm của Dịch Tuyết Phùng, nhoáng cái liền đứng sau lưng Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, hai tay cầm chuôi kiếm trực tiếp xoay người vung ra ngoài.
Ninh Ngu không chút hoang mang nắm chặt lấy tay hắn, tay còn lại nhẹ nhàng búng lên thân kiếm Anh Túc, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy chấn động trên lưỡi kiếm đột nhiên truyền tới lòng bàn tay, chấn động đến mức hai tay tê rần, chuôi kiếm suýt nữa tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Ninh Ngu đứng ở sau lưng hắn, cả người vây quanh lấy hắn, từ sau lưng duỗi hai tay ra nắm chặt lấy đôi bàn tay hơi phát run của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng đang muốn bùng nổ, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị ôm lấy, cả người sửng sốt, xoay mình ngửa đầu nhìn lại.

Ninh Ngu cao hơn hắn nửa cái đầu, từ phía sau ôm lấy có thể che kín nửa người, y nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, mười ngón tay siết chặt chuôi kiếm Anh Túc, trầm giọng bên tai hắn nói: "Nắm chặt."
Dịch Tuyết Phùng vừa mới vung kiếm hơn một trăm lần, cổ tay có chút mỏi, nghe Ninh Ngu nói vậy theo bản năng lập tức nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Ninh Ngu vẫn duy trì tư thế đó, nhẹ nhàng nắm tay Dịch Tuyết Phùng nâng kiếm quá đỉnh đầu, sau đó mạnh mẽ chém xuống, Anh Túc kiếm không bị khống chế phát ra một luồng kiếm quang, ầm ầm đánh vào mặt tường cách đó không xa, trực tiếp vẽ ra một đạo kiếm sắc bén.
Ninh Ngu nói: "Kiếm chính là dùng như vậy, chứ không phải giống như ngươi lúc trước cầm thần binh lợi khí người khác cầu cũng không cầu được đi đánh mu bàn tay của người khác, ngươi xem thường chính mình, hay là đang xem thường kiếm?"
Xung quanh Dịch Tuyết Phùng đều là khí tức của Ninh Ngu, thời điểm y nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào da thịt bên tai, khiến vệt hồng lan dần đến hai má, cơ hồ không nghe ra được Ninh Ngu đang nói cái gì.
Thế nhưng chẳng mấy chốc, hắn giật mình nhận ra Ninh Ngu đang cười hắn xem kiếm như món đồ chơi mà dùng.
Nhiệt ý trên mặt Dịch Tuyết Phùng rút đi toàn bộ, gương mặt một mảnh tái nhợt, mu bàn tay hắn bị hai tay Ninh Ngu nắm lấy, cảm giác nóng bỏng thuận theo da thịt truyền tới khắp nơi trong thân thể, nóng đến mức run rẩy.

Ninh Ngu thấy người trong lòng có chút khác thường, cúi đầu hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm: "Ta cũng không muốn..."
Ninh Ngu không nghe rõ: "Cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, trực tiếp buông Anh Túc kiếm trong tay ra, thân kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang vọng.
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào Ninh Ngu, gằn từng chữ một: "Ta cũng không muốn cầm kiếm."
Ninh Ngu nhíu mày.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghĩ tới muốn cầm kiếm.

Ta không giống như ngươi muốn trừ ma vệ đạo diệt hết tất cả kẻ xấu trong thiên hạ, cũng không muốn nhọc nhằn khổ sở luyện kiếm, chỉ vì...! thiên đạo kia."
Ninh Ngu vẫn đinh ninh cho rằng Dịch Tuyết Phùng thích kiếm, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày từ trong miệng hắn nghe thấy những lời như vậy, y sửng sốt một chút, mới nói: "Thế nhưng ngươi trước đây..."
Dịch Tuyết Phùng ngắt lời y: "Ta chưa bao giờ nói rằng mình thích tu kiếm đạo, năm đó ngươi hỏi ta có thích luyện kiếm không, ta nói, ta không thích, ta chỉ thích nhìn ngươi."
Không lâu trước đây, thời điểm Dịch Tuyết Phùng ở sơn cùng thủy tận được thiếu niên kiếm tu cứu ra khỏi bể khổ, người duy nhất mà hắn vẫn luôn theo đuổi chính là Ninh Ngu.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ yêu quý thiếu niên cầm kiếm chém giết gian tà kia thôi.

Ta không thích kiếm, ta chỉ thích ngươi.
Ninh Ngu nhìn hắn hồi lâu, đôi bàn tay giao chồng lên nhau của hai người chậm rãi buông ra, y lùi lại tách khỏi Dịch Tuyết Phùng, nhìn chằm chằm hai mắt của hắn nhất thời không biết nói cái gì.
Dịch Tuyết Phùng trước đây không rành thế sự, ngày thường tiếp xúc cũng chỉ có Thu Mãn Khê và Ninh Ngu, hơn nữa tính tình của hắn vốn thích ứng nhanh với hoàn cảnh*, cho dù không thích cũng sẽ không nói ra khiến người khác mất hứng thú, từ đó bồi dưỡng ra tính tình mềm mại dễ lừa của hắn.
*tùy ngộ nhi an
Loại tính tình luôn muốn lấy lòng người khác này là khi hắn còn bé bị lừa bán mấy tháng dưỡng thành, cũng cực kỳ khó mà thay đổi.
Có điều sau khi nhập ma, ở Man Hoang kia sinh tử không bằng nhật tử buộc hắn phải bao bọc mình trong lớp gai nhọn mới có thể bảo vệ bản thân không bị người khác làm hại, lâu dần, trong bầu không khí ngột ngạt sợ hãi đến cực điểm đó, cho dù là thánh nhân cũng sa đọa thành ma.
Dịch Tuyết Phùng lùi lại mấy bước, nói: "Ta không muốn lại vì lấy lòng người khác mà ủy khuất chính mình, cũng không muốn liều mạng đón ý nói hùa với ai, sống như vậy, quá mệt mỏi."
Mày Ninh Ngu nhíu chặt, thấy Dịch Tuyết Phùng lùi về sau y gần như theo bản năng cất bước đuổi tới, một phát bắt được bả vai Dịch Tuyết Phùng, đôi mắt có chút lạnh lùng nhìn về hắn: "Ngươi lặp lại lần nữa."
Dịch Tuyết Phùng thấy sắc mặt y âm trầm như vậy, cũng biết lời này của mình đã phá vỡ hình tượng ngoan ngoãn từ lâu trong lòng Ninh Ngu, thế nhưng hắn không màng đến nữa.
Hắn chỉ muốn nói rõ cho Ninh Ngu biết, tiểu sư đệ ngoan ngoãn vâng lời năm đó của y sớm đã biến mất rồi, hắn bây giờ có chủ kiến của mình, sẽ không giống như trước đây không phân đúng sai đón ý nói hùa theo y.
Dịch Tuyết Phùng nhìn Ninh Ngu thay đổi sắc mặt, đột nhiên có chút khổ sở nghĩ: "Y phản ứng như thế, chứng tỏ chỉ yêu thích tiểu sư đệ hiểu chuyện năm đó mà thôi, không phải Dịch Tuyết Phùng chuyện gì cũng cãi lời y như hiện tại."
Vừa nghĩ như thế, Dịch Tuyết Phùng có chút ảm đạm rũ mắt, khàn giọng nói: "Ta nói sau này ta sẽ không nghe lời ngươi nữa, không muốn sống mệt mỏi như vậy nữa..."
Hắn còn chưa nói hết, Ninh Ngu đã ngắt lời: "Ai muốn nghe ngươi nói cái này, trước đó một câu, ngươi nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, mờ mịt nhìn y.
Trong mắt Ninh Ngu có chút toái quang, y nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Ngươi nói...!Ngươi chỉ thích ta?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nhất thời không biết lời này của y là có ý gì, liền bị Ninh Ngu ấn sau gáy một phát ôm vào lồng ngực.
Ninh Ngu nói: "Ta cũng chỉ thích ngươi."
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui