Điền Lịch đứng dưới đèn đường, hai tay ôm ngực, dùng sức giậm chân. Dưới ánh đèn màu vàng, hơi thở của y tựa như sương trắng, tiêu tan nhanh chóng.
Mùa đông phía Nam không lạnh thì thôi, đã lạnh thì khiến ai ai cũng khó chịu. Tuy rằng không lạnh đến mức xuống dưới không độ như phương Bắc nhưng trời lạnh và ướt, tựa như từng khối băng đang len theo khe hở quần áo tiến vào trong.
Cái nơi y đứng đây, tới tháng 11 rồi mà nắng vẫn rọi khắp nơi, một chút hơi lạnh mùa đông cũng không có. Mấy lần thông báo khí lạnh về cũng không ảnh hưởng tới nơi đây, hại y cho rằng mùa đông này cũng cứ như vậy mà thôi. Thế cho nên lần này dự báo thời tiết khí lạnh về, y căn bản không quan tâm.
Đúng là trúng quỷ kế ‘cậu bé chăn cừu’ của dự báo thời tiết rồi.
Điền Lịch vừa ở trong thư viện đi ra, buổi tối Ngô Thế đi gặp thầy hướng dẫn, hẹn với y nói chuyện xong sẽ đi ăn khuya thế nhưng đợi một lúc lâu cũng chưa thấy y xuất hiện.
Dám để y chờ, nếu chờ thêm một lúc nữa mà không tới thì sẽ giết thịt hắn, Điền Lịch nghĩ.
Loại trời lạnh như này, lại là trời tối, người đi đi lại lại cũng không nhiều, cả con đường thực an tĩnh khiến người ta nghĩ tai mình có vấn đề.
Đèn đường từng chiếc từng chiếc kéo dài về phía trước, Điền Lịch nhìn lại phía sau, một người cũng không có.
Y đứng chờ có chút mệt mỏi, dựa hẳn người vào cột đèn, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao.
Thực ra anh ghét nhất là chờ đợi người khác, những lúc như thế này thời gian trôi vô cùng chậm chạp, thế nhưng không dám bỏ hẹn mà về nhà, hơn nữa ngực sẽ có cảm giác lo lắng.
Kẻ ngốc kia tới trễ cũng không biết gọi điện thoại nói một tiếng sao? Sợ là tế bào não teo hết rồi ấy chứ.
Điền Lịch thở dài, có lẽ là gặp trường hợp không tiện gọi điện, vẫn ở chỗ giáo viên hướng dẫn sao? Vậy mình gọi điện tới chỉ sợ cũng không tốt lắm.
Y tỉnh táo lại, vặn cổ khùng khục, nghiêng đầu thì vừa vặn thấy cách đó không xa có một người bạn học chạy chầm chậm tới, người nọ vừa nhướn mắt, nhìn Điền Lịch một cái rồi lập tức quay đầu làm bộ như không thấy y.
Thế là Điền Lịch cũng quay sang hướng khác. Đó là bạn học của y. Không biết vì sao, y không hòa đồng được với các bạn học. Có lẽ là tính cách ương bướng quá nên không ai chịu được. Nhưng mà ở điểm đó, y có phần cố chấp, không muốn thay đổi bản thân để hùa theo người khác.
Y thường cảm thấy Ngô Thế ấu trĩ, nhưng kể ra thì chính y cũng không được coi là thành thục cho lắm. Dù sao Ngô Thế là ngốc bẩm sinh rồi, cho tới bây giờ cũng chẳng lo lắng điều ấy, còn y thuộc loại không chịu làm gì để thay đổi hết.
Nhưng Điền Lịch cũng không phải không có bạn bè chỉ là những bạn bè này nói chung đều là nhờ có Ngô Thế mới kết giao được. Thỉnh thoảng Điền Lịch có phần ghen tị với Ngô Thế. Tên kia rõ ràng ngốc như vậy nhưng trời cho khả năng hấp dẫn người khác, đại khái chính y cũng bị nét cười ngốc nghếch ấy lôi kéo.
Điền Lịch bỗng nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp Ngô Thế. Hôm khai giảng đại học, y vì chuyện gia đình nên tới chậm vài ngày, bạn học cùng phòng đã quen nhau hết cả rồi. Y vào cửa ít nhiều có chút thấp thỏm.
Ba người trong phòng ngủ cùng nhau nhìn về phía y. Y trố mắt một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, quan sát đánh giá căn phòng ngủ một phen.
“Xin hỏi… Căn phòng ngủ này vừa xảy ra động đất hay bị cướp mà lộn xộn vậy?”
Hai người bạn cùng phòng im lặng nhìn về phía tên đang ngồi cạnh cửa sổ.
Thủ phạm?
“Hì hì hì…” Tên kia bắt đầu gãi đầu, cười ngu ngốc chết đi được. “Không có đâu, bạn học à cậu có phải là Điền Lịch ngủ giường này không?”
Hắn chỉ vào chiếc giường ngủ bên cạnh, bên giường có tờ giấy cư trú của Điền Lịch, bên trên có viết họ tên và tên trường.
“Đúng.” Điền Lịch gật đầu.
“A, vậy thì tốt quá.” Hai mắt người kia đột nhiên tỏa sáng, cấp tốc lao lên nắm chặt tay Điền Lịch. “Sau này cậu sẽ ở phòng này dài dài. Tớ là Ngô Thế, bạn ấy tên Dưa vẹo, bạn kia tên Táo nứt.”
“Cậu mới tên là Dưa vẹo Táo nứt ấy!” Coi ra hai người bạn cùng phòng đã bị đặt biệt hiệu tức xì khói thế nhưng Ngô Thế không cho bọn họ cơ hội giải thích nào, lôi kéo Điền Lịch tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Ba bọn tôi đều học khoa Mỹ thuật, không giỏi quét dọn.”
Điền Lịch nhìn xung quanh ký túc xá lần thứ hai, đây thực sự không gọi là ‘không giỏi quét dọn’, có lẽ từ ‘quét dọn’ đồng nghĩa với ‘hủy diệt’, vậy bọn họ còn kém xa.
“Căn bản đều là một mình cậu gây ra, chúng tôi cũng cố gắng quét dọn đấy chứ.” Hai người bạn cùng phòng không biết trong mấy ngày Điền Lịch tới muộn đã nếm trải những gì rồi.
Quả nhiên là thủ phạm.
Điền Lịch bĩu môi, ý định rút khỏi tay Ngô Thế, nhưng Ngô Thế không từ bỏ ý định của hắn, bạn cùng phòng kháng nghị cũng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Cậu học khoa Kinh tế, nhất định khá ngăn nắp. Phòng ngủ của chúng ta phải dựa vào cậu rồi, Lily!”
Lily? Đây là cái kiểu gọi gì thế, tốc độ đặt biệt hiệu của tên ngu ngốc này quả thực không những đuổi kịp mà còn vượt qua cả đoạn đường mười dặm rồi đấy.
Điền Lịch thầm trợn trắng mắt trong lòng, bên ngoài vẫn mỉm cười. “Tốt, tôi nhất định sẽ thu dọn thật tốt.”
Ngô Thế hoan hô chả được mấy đã nhanh chóng phát hiện đối tượng chỉnh đốn trong phòng ngủ chỉ nhằm vào một mình hắn mà thôi. Nhưng hắn nghĩ không ra rốt cuộc hắn đắc tội Lily chỗ nào?
Hai vị bạn hoc Dưa vẹo Táo nứt lại vô cùng vui vẻ, nói gì thì nói cũng là Ngô Thế tự chuốc lấy khổ, bọn họ chỉ cần phòng ngủ sạch sẽ là tốt rồi.
Đây chính là tự bê đá đập chân mình đấy.
…
Trong đầu hiện lên bộ mặt nhăn nhó như ăn khổ qua của Ngô Thế mỗi lần bị y bắt buộc thu dọn, Điền Lịch nhịn không được cười tươi.
“Điền Lịch!” Có người gọi y, cách gọi này đương nhiên không phải Ngô Thế, Điền Lịch quay đầu lại.
“Bạn học Táo nứt.”
“Tớ không phải Táo nứt, tôi là Tào Liệt!” Tào Liệt có khuôn mặt búp bê, vì tức giận nên đỏ bừng. Hắn thường xuyên muốn giết Ngô Thế, đều do hắn mà cả thế giới đều gọi hắn là Táo nứt, không chỉ mình bọn họ mà ngay cả giảng viên cũng đã quên luôn tên thật của hắn! Nhưng người mỗi lần gọi làm hắn khó chịu nhất chính là Điền Lịch, mỗi lần gọi đều rất nghiêm trang.
“Chuyện gì?”
“Ngô Thế phải mất một lúc nữa mới xong, đúng lúc tớ ra ngoài bê đồ, cậu ấy bảo tớ chuyển lời tới cậu, cậu không đợi được nữa thì cứ về trước đi. Ông boss này gần đây thật nhiều chuyện…” Tào Liệt chuyển lời xong còn thuận miệng oán giận một câu.
“Ờ, tớ sẽ đợi một lát nữa, cậu đi đi.” Xem ra đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy là tốt rồi.
“Cậu… thôi, tớ đi trước đây.” Tào Liệt suy nghĩ một chút nhưng không nói gì, khoát tay chạy đi.
Điền Lịch nhìn xung quanh, tìm một chiếc ghế đá ven đường ngồi xuống, nương theo ánh đèn đường tiện tay mở sách ra. Y cũng chưa xem được mấy trang thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo?”
Trong điện thoại truyền tới tiếng thở hổn hển, Điền Lịch kiên trì đợi, chợt nghe giọng Ngô Thế ngắt quãng nói: “Lily, tớ biết cậu vẫn chờ mà, trời lại lạnh như thế.”
Điền Lịch không nói chuyện, nghe Ngô Thế nói, mãi cho tới lúc lời nói trong điện thoại hòa cùng tiếng bước chân dồn dập y mới ngẩng đầu.
Ngô Thế đứng dưới ngọn đèn đường hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt có chút khẩn trương nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra Điền Lịch, cười tươi một cái. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên người hắn tựa như ánh mặt trời.
Ngô Thế rảo bước chạy tới kéo Điền Lịch dậy. “Lạnh không, cái này cho cậu.” Hắn móc từ túi áo khoác ra một ly trà nóng nhét vào tay Điền Lịch, “Lấy từ chỗ ông chủ ly nước nóng đấy, vừa vặn làm ấm tay cho cậu, cái này cũng cho cậu luôn.” Hắn không chờ Điền Lịch đáp lại, nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Điền Lịch. “Ấm không?” Ngô Thế nghiêm túc hỏi han.
Điền Lịch nhìn trang bị quanh người. “Tớ cũng đâu có tới Đông Bắc.”
Ngô Thế chớp chớp mắt, ngây ngô mỉm cười. “Tớ lo cho cậu mà.”
“… … … … …”
Điền Lịch cúi đầu, nắm chặt ly nước nóng trong tay. Không xong, thích mất rồi. Y nghĩ.
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...