Không biết chỗ nào trên đỉnh núi Thiên Bình bỗng nhiên nổ vang, trong tích tắc bóng Vu Hoàn Chi lướt đi, bụi bay đầy trời.
Mục Diễn Phong một tay tóm cổ tay Nam Sương, một tay dắt Tiêu Mãn Y, quát to:
– Đi theo tôi!
Nhưng cổ tay bên phải lại chợt tránh ra, Nam Sương mở to mắt, ngơ ngác nhìn chỗ mờ mịt phía trước, từng đợt tiếng vỡ vụn răng rắc, tiếng sàn gỗ nổ sập truyền đến.
– Công tử Hoàn… – Nàng gọi một tiếng.
Giọng nói rất tĩnh mịch, rất phiêu đãng.
Bốn phía chỉ im bặt nửa khắc, đột nhiên cực kì nhiễu loạn, gió rít hạc kêu.
Bụi mù trời làm tầm nhìn mơ hồ, tiếng nổ sập liên tiếp vang lên, khắp nơi đều có tiếng người la hét, tiếng cầu cứu, tiếng chạy thục mạng.
Mặt trời mùa xuân vẫn chói chang đẹp đẽ, nhưng ánh mặt trời không sao chiếu vào trận hỗn loạn này được.
Hoa đào Nam chỉ ngây ra trong tích tắc rồi bỗng nhiên nàng đẩy Mục Diễn Phong ra, bay vọt lên, tìm về hướng Vu Hoàn Chi rời đi trước đó.
– Sương! – Mục Diễn Phong hét to một tiếng, đang định đuổi theo lại bị Giang Lam Sinh ngăn lại – Em…
– Tình hình hỗn loạn, cô nương Nam tự có công tử Hoàn bảo vệ.
Anh chớ đuổi theo nộp mạng.
– Giang Lam Sinh trầm giọng nói, hắn ta ngoái đầu nhìn không trung, mày nhíu lại rồi bỗng nói – Đi ngay bây giờ.
Không biết bột phấn u lam được rắc ra từ nơi nào đã biến thành một lớp bình phong trước trang Lưu Vân.
Sau khi Đinh Nhụy lắc mình xuất hiện ở lán che của trang Lưu Vân, nàng ta nhíu mày liếc nhìn Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y rồi gọi:
– Công tử.
Giang Lam Sinh gật đầu, nói với Mục Diễn Phong:
– Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun.
Huống hồ bột Hoa Ma này chỉ có thể ngăn cản trong thời gian uống cạn chén trà.
Mục Diễn Phong dẫn Tiêu Mãn Y rời đi, quay đầu nhìn lại chỗ đài quyết thắng lúc trước.
Lại một tiếng nổ vang, có thể thấy vết máu trong khói dày đặc mênh mông.
Nam Sương rơi vào trong khói mù dày đặc, chỉ cảm thấy đám người chung quanh tan tác như chim muông, thỉnh thoảng truyền đến tiếng binh khí va chạm.
Nàng phóng tầm mắt nhìn, chỉ có thể lờ mờ trông thấy thức trong vòng ba thước xung quanh, như thể thong manh.
Nàng không biết rõ lúc này rốt cuộc đỉnh núi Thiên Bình đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có người chôn thuốc nổ ở đây, muốn đuổi cùng giết tận cả đám người giang hồ.
Dường như có một bóng dáng mặc áo dài trắng trong khói đặc, vết máu loang lổ ở ống tay áo, hoa đào Nam hoảng hốt, vội vàng chạy lên phía trước gọi:
– Công tử Hoàn?
Người nọ vịn cột gỗ trên đài quyết thắng, nghe vậy thân thể cứng đờ, lúc này mới dần dần quay đầu.
Nam Sương thấy người nọ là Âu Dương Vô Quá, không khỏi lui một bước, muốn chạy trốn ngay.
Nhưng đã muộn, Âu Dương Vô Quá dốc hết sức, nhảy lên xoay người cản trước mặt nàng.
– Hoa Đào Nước Nam? – Khóe miệng của hắn ta nở nụ cười, ánh mắt lại nhìn quanh bốn phía – Sao chỉ có một mình cô?
Nam Sương mím môi, ánh mắt rơi vào chỗ eo bụng của hắn.
Khói mù quá dày đặc, bốn phía quá ầm ĩ, nàng chỉ thấy lờ mờ chỗ eo bụng của Âu Dương Vô Quá có vết máu chảy ra.
– Anh bị thương à? – Nam Sương cả kinh, giơ ngón tay chỉ vết thương của hắn ta – Tôi thấy hình như là bị thương vì thuốc nổ.
– Cô… – Âu Dương Vô Quá nghe vậy lại không để ý tới, phất tay áo hỏi – Cửa ra ở nơi nào?
– Hả?
– Tôi hỏi đường nào từ nơi này thoát khỏi đỉnh núi Thiên Bình là an toàn nhất?
Lòng Nam Sương cũng chùng xuống.
lời này của Âu Dương Vô Quá đã quá rõ ràng.
Nếu thuốc nổ trên đỉnh núi đã được chôn từ trước đó thì mỗi đường xuống núi đã bị đóng kín, duy chỉ có một đường để tất cả có thể thoát ra.
Đường xuống từ núi Thiên Bình có tổng cộng năm cái, năm lấy một, mạo hiểm quá lớn.
– Tôi cũng không biết.
– Nam Sương lắc đầu, lại cau mày lo lắng nhìn bốn phía – Tôi tới tìm công tử Hoàn, tôi lo…
– Sương! – Cách đó không xa, một tiếng gọi bỗng nhiên truyền đến.
Nam Sương chưa phân biệt rõ âm thanh kia đến từ chỗ nào đã thấy một bóng người xẹt qua trước mắt, một người ôm chặt lấy eo mình, dẫn nàng lùi lại liền ba bước.
Lửa giận bùng lên trong mắt Vu Hoàn Chi, y cầm lưỡi Vọng Tuyết nhắm thẳng vào Âu Dương Vô Quá.
– Anh đã làm gì với Sương?!
Âu Dương Vô Quá cong môi cười:
– Vu Hoàn Chi? Ha ha, thật là tinh mắt!
– Anh… – Vu Hoàn Chi giận tím mặt, lưỡi Vọng Tuyết như cảm nhận được cơn tức giận này, xoay tít trên đầu ngón tay y.
Y đang muốn tiến lên tìm thuốc giải trên người Âu Dương Vô Quá, Nam Sương lại ngoắc lấy ngón tay y, nói:
– Công tử Hoàn, không sao.
Chẳng qua là bột tán lực thôi.
Nam Sương chìa tay áo ra, trên áo bào màu đào phai là ít bột phấn lấp lánh.
– Vừa nãy tôi đã cản được rồi.
– Dừng một lát, nàng lại nhìn về phía Âu Dương Vô Quá – Anh muốn lấy tôi uy hiếp công tử Hoàn, để chàng dẫn anh xuống núi à?
Đồng tử của Âu Dương Vô Quá chợt co lại, mãi vẫn không nói lời nào.
Xưa nay Vu Hoàn Chi chán ghét Âu Dương Vô Quá, nhưng lúc này tình hình nguy cấp, thêm một người giúp sức cũng tốt.
Y trầm ngâm chốc lát, chỉ nói:
– Vừa rồi tôi ở trên cao, thấy đường xuống núi ở nam, bắc, đông nam đã bị đóng chặt, chỉ còn hai cửa ra đông, tây.
Cược một cửa đi.
Âu Dương Vô Quá ngạc nhiên nhìn Vu Hoàn Chi, vết thương ở eo đau đớn khiến hắn ta nói chuyện cũng khàn khàn:
– Sao lại là tôi cược?
– Kẻ bày kế chính là cha anh, Âu Dương Nhạc.
– Vu Hoàn Chi lạnh lùng bảo – Với hiểu biết của anh về ông ta, ông ta sẽ lấy đường nào làm sinh lộ?
Hai con đường đông tây đối diện, cách nhau khá xa, nếu chọn một đường thì chắc chắn không còn thời gian và khả năng quay lại.
Không thể nghi ngờ, lúc này Vu Hoàn Chi đang bảo Âu Dương Vô Quá đưa ra một sự lựa chọn sinh tử.
Âu Dương Vô Quá trầm ngâm chốc lát, chợt cười khổ:
– Làm sao tôi biết được? Hổ dữ còn không ăn thịt con, Âu Dương Nhạc lại đợi tôi đến đây, lấy tôi làm lá chắn, làm mồi dụ, cho đến khi tôi thân bại danh liệt.
Vu Hoàn Chi không thèm để ý, y nhìn quanh bốn phía, thấy khói bụi phía đông dày nhất bèn nắm tay Nam Sương, trầm giọng nói:
– Hướng đông.
Phía đông khói dày che mắt, người bình thường sẽ không chọn, chắc là đường sống.
Lại có thuốc nổ ở vài chỗ phát nổ, xen lẫn trong tiếng nổ là tiếng gào thét như thú của mọi người và mùi máu tanh nồng nặc.
Mục Diễn Phong dẫn Tiêu Mãn Y và đám người lùi lại được một nửa thì trước mắt bỗng có một bóng người hiện ra.
– Công tử Mục dừng chân!
Mục Diễn Phong nghe tiếng, lòng chùng xuống, quay đầu lại cau mày nói:
– Không ngờ lại là cô.
Đỗ Niên Niên vội vã vẫn không quên lễ nghi, hơi khom người, khẩn thiết nói:
– Bấy giờ công tử và cô nương Tiêu có ân cứu mạng với Niên Niên, nay mong công tử Mục nghe Niên Niên khuyên một câu, chớ đi đường này.
Tiêu Mãn Y nhíu mày, vội la lên:
– Nhưng ngày ấy tôi cứu cô rõ ràng là do cô bày mưu kế mà.
Tôi nghe Diễn Phong kể, cô là một phe với Âu Dương Nhạc, lúc này cô tới giúp chúng tôi, sao tôi tin cô được?
Đỗ Niên Niên nhìn quanh bốn phía, khói mù che khuất sắc trời, không thể biết được thời giờ.
– Mưu kế là mưu kế.
Ân tình là ân tình.
Huống chi Niên Niên không hề phản chủ, chỉ là muốn lần lượt bồi thường, ngày sau không thiếu nợ nhau.
– Đỗ Niên Niên vừa nói vừa chắp tay – Mong công tử Mục tin tưởng Niên Niên.
Mục Diễn Phong nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn Giang Lam Sinh, Giang Lam Sinh gật đầu nói:
– Lúc này đi con đường nào cũng là liều mạng cả thôi.
– Vậy cô nói xem nên đi đâu? – Mục Diễn Phong hỏi.
– Đường xuống núi phía tây.
– Đỗ Niên Niên bảo – Tôi có thể dẫn đường cho công tử, nếu công tử không tin Niên Niên thì lấy tôi làm con tin cũng không sao.
Vu Hoàn Chi, Nam Sương và Âu Dương Vô Quá mới đi được nửa đường, bỗng ba người cùng dừng bước lại.
Sau một khắc, bóng ba người đều lắc vào bên trái, không vào trong khói mù dày đặc.
– Lạ thật… – Trong khói mù dày đặc, tiếng một nữ tử truyền ra, là Trữ Khinh Yến – Rõ ràng vừa rồi nghe Vu Hoàn Chi nói muốn đi đường đông, sao lại không thấy đâu nữa?
– Không biết.
– Tên còn lại tiếp lời – Khói quá dày, ba người này chạy trối chết, có lẽ đã đi trước rồi, chúng ta đi theo xem thử.
– Ừ.
– Trữ Khinh Yến đáp – Đi.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, đám Vu Hoàn Chi mới lượn ra từ phía sau đại thụ.
Vử mặt Âu Dương Vô Quá lạnh lùng nghiêm nghị, rủa thầm:
– Con tiện nhân này, bề ngoài khuất phục tôi, thật ra lại là tay sai của Âu Dương Nhạc.
Nam Sương lại nói:
– May có nàng ta theo anh nên chúng ta mới có thể tương kế tựu kế lừa họ, đi đường phía tây.
Vẻ mặt Âu Dương Vô Quá cứng lại, hừ lạnh một tiếng:
– Lúc này mọi người chỉ là châu chấu trên cùng sợi dây, cùng sinh cùng vong.
Đã sẩm tối, nắng chiều đỏ như lửa nhuộm cả chân trời.
Tiếng gió phần phật thổi khói đặc cuồn cuộn nơi đỉnh núi, nhưng trong cây cối bụi cỏ lại rỉ ra cảnh tượng thê lương.
Đường tây là đường sống, nhưng không phải hoàn toàn không có gian nguy đáng nói.
Trên đường xuống núi, đám Mục Diễn Phong gặp vô số phục kích, đến tận căn miếu đổ nát giữa núi thì chỉ còn lại bảy tám học trò của trang Lưu Vân cùng với bốn người Mục Diễn Phong, Tiêu Mãn Y, Giang Lam Sinh và Đinh Nhụy.
Nhìn từ người vừa rồi phục kích bọn họ, thế lực của đối phương đã vượt xa tưởng tượng của Mục Diễn Phong.
Ngoại trừ cung Mộ Tuyết mới và các Vạn Hồng đang làm việc cho Âu Dương Nhạc cống hiến thì phái Thương Ngô của Trữ Khinh Yến, cung Thanh Sảm của Miêu Hương cũng kết minh với Âu Dương Nhạc.
Mục Diễn Phong không phải chưa từng nghĩ tới phải cứng chọi cứng.
Nếu đỉnh núi không chôn thuốc nổ, họ còn có thể liều một trận.
Nhưng hôm nay, trang Lưu Vân cùng với môn phái võ lâm khác tử thương vô số, ai nấy đều như chim sợ cành cong, muốn liều mạng với thuộc hạ của Âu Dương Nhạc thì khác nào lấy trứng chọi đá.
Tới căn miếu đổ nát trong rừng, vài đệ tử bị thương nặng đã không thể đi tiếp nữa, mọi người thương lượng rồi quyết định nghỉ ngơi chốc lát, nhờ bóng đêm để trốn thoát.
Đêm đến trăng non như câu, dù ở trong núi bí ẩn cũng thoáng ngửi thấy mùi khói lửa trên núi.
Lúc muộn hơn thì trời nổi gió, mây cuồn cuộn nơi chân trời, trăng lúc ẩn lúc hiện, một trận mưa xuân chợt đến.
Mái nhà cong nhỏ nước, tí ta tí tách.
Mục Diễn Phong thấy Tiêu Mãn Y xé váy mình thành dây, lại tìm cái vò vỡ để hứng nước rửa sạch vết thương cho vài học trò trang Lưu Vân rồi cẩn thận băng bó.
Giang Lam Sinh thì ngồi bên một đống cỏ khô với vẻ mặt tự đắc, Đinh Nhụy ngồi bên cạnh hắn ta, không nói lời nào.
Vừa rồi ở trên đỉnh núi, người của giáo Hoa Ma cùng dùng bột Hoa Ma giúp trang Lưu Vân cản tập kích của địch, tranh thủ thời gian chạy trốn, bằng không lúc này, dù Mục Diễn Phong có thể dựa vào sức của mình để thoát thân nhưng đối mặt với kẻ địch đông đảo, hắn cũng không thể bảo vệ Tiêu Mãn Y được thoải mái.
Nhưng làm như vậy thì cái giá chính là trừ một mình Đinh Nhụy ra, người của giáo Hoa Ma đều không rõ sống chết.
– Diễn Phong? – Thấy Mục Diễn Phong thất thần, Tiêu Mãn Y cầm vò trong tay đưa tới cho hắn – Tôi tìm được cái vò nhỏ trong miếu, đã rửa sạch rồi, chàng uống chút nước nhé?
Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn gợn nước lăn tăn, lát sau nhận lấy vò, uống một hơi cạn sạch nước trong vò.
Búi tóc của Tiêu Mãn Y hơi lỏng, ống tay áo được xắn lên, làn váy cũng bị xé rách rồi.
Mục Diễn Phong ngước mắt thấy dáng vẻ ấy của nàng, không khỏi mở miệng nói:
– Vất vả rồi.
Tiêu Mãn Y cả kinh, vội vàng xua tay:
– Không vất vả không vất vả, hoa đào đã nói với tôi lúc đại hội anh hùng võ lâm sẽ có loạn từ lâu rồi.
– Nói đoạn, nàng ấy lại thò vào trong túi tay áo, móc ra một cái túi vải nhỏ, đắc ý lắc lắc – Hoa đào cho tôi đấy, cô ấy đã chuẩn bị hai túi.
Mục Diễn Phong ngẩn ra, nhận lấy cái túi vải đó mở ra xem, bên trong chứa một vài loại bánh ngọt như bánh dứa, bánh hoa quế.
Tiêu Mãn Y lại vui vẻ nói:
– Tôi cảm thấy Hoa Đào Nhỏ thèm ăn nên đi đâu cũng mang.
Mấy ngày trước lên núi, mỗi ngày cô ấy đều chia cho tôi một túi, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Mục Diễn Phong mỉm cười, trả túi vải lại cho Tiêu Mãn Y và bảo:
– Nàng ăn một chút đi.
Không ngờ Tiêu Mãn Y nhận lấy túi vải lại bỏ vào trong túi tay áo, nói:
– Đêm nay còn phải đi xuống chân núi, tôi phải giữ lại một ít để chia ăn với chàng.
– Nói rồi nàng ấy lại nhìn sang chỗ Đinh Nhụy và Giang Lam Sinh – Ít bánh nên không chia cho họ nữa.
Mưa rơi như trân châu, trên núi vẫn văng vẳng tiếng chém giết.
Lòng Mục Diễn Phong sầu muộn, dường từ đầu đến cuối hắn chỉ là người đứng xem kiếp nạn này, còn những môn phái không biết chuyện khác lại chém giết ở đỉnh núi.
Không phải hắn không biết thế lực của đối phương mạnh cỡ nào, cũng không phải hắn không hiểu đạo lý núi xanh còn đó.
Nếu hôm nay không có Tiêu Mãn Y, nếu hắn không phải bảo vệ những nơi còn lại thì dù liều cái mạng này có sá gì.
Trên giang hồ chưa bao giờ thiếu chém giết, còn Mục Diễn Phong dù có mất mạng trong trận chém giết cũng coi như chết có nơi về, chết có chỗ lợi.
Có điều trước khi tháo chạy, lời nói kia của ma đầu họ Vu như thể đã lường trước suy nghĩ của hắn.
Vu Hoàn Chi, dù cuộc đời lận đận song luôn sống tự tại thoải mái hơn hắn.
Y nói, đã đến lúc này còn lo tính mạng người khác làm chi, anh là thiếu chủ, tương lai lên chức minh chủ, phải bảo vệ mình, bảo vệ Sương và cô nương Mãn Y.
Thật ra Mục Diễn Phong hiểu ý Vu Hoàn Chi muốn nói.
Cậu ấy đang nhắc nhở mình về cái gọi là đảm đương và trách nhiệm.
Mục Diễn Phong là thiếu chủ, tương lai sẽ là minh chủ.
Nếu có thể sống sót, tương lai có một người có thể rửa sạch oan nghiệt hôm nay, chính tay đâm kẻ thù của võ lâm, người kia chẳng còn ai khác ngoài Mục Diễn Phong.
Cho nên hắn phải giữ lấy một mạng, vì mình, cũng vì người bên cạnh.
– Diễn Phong.
– Tiêu Mãn Y lại gọi, bất kể khi nào nụ cười của nàng ấy đều rất rạng rỡ – Không phải chàng từng hỏi tôi có nguyện vọng gì ư? Bây giờ tôi nghĩ ra rồi.
Mục Diễn Phong ngước mắt nhìn nàng ấy, tâm sự nặng nề khiến nụ cười cũng vô cùng rã rời:
– Nàng nói đi, hễ là chuyện tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm tất cả.
Tiêu Mãn Y trầm ngâm chốc lát, lại cười nói:
– Rất nhiều năm trước chàng từng bằng lòng với tôi, phải cùng tôi hành tẩu giang hồ nhưng vẫn chưa thực hiện.
Tôi muốn nhân dịp chúng ta chưa thành thân mà hành tẩu giang hồ một chuyến, chàng nói xem có được không? – Đoạn nàng ấy lại đến gần một bước, nhẹ nhàng chìa ngón út ra ngoắc lấy ngón út tay phải của Mục Diễn Phong, nhỏ giọng bảo – Diễn Phong, chúng ta đều phải yên lành, bởi vì Hoa Đào Nhỏ và công tử Hoàn nhất định cũng sẽ yên lành.
Ngón út lạnh như băng của Tiêu Mãn Y nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, Mục Diễn Phong kéo nàng tới trước mặt, vòng cánh tay ôm nàng vào lòng.
Trước mắt là trận mưa nặng hạt giữa đêm xuân trong núi, tưới ướt đất trời, ánh trăng cũng tắm trong sương mù mỏng manh, như con đường tiêu điều phía trước, không thể tìm kiếm.
Mục Diễn Phong cũng biết không hợp hoàn cảnh nhưng vẫn muốn nói câu kia.
Tiêu Mãn Y thỏa mãn cọ mặt vào ngực hắn, hỏi:
– Diễn Phong, chàng sao thế, đừng suy nghĩ nhiều.
Mục Diễn Phong dựa vào cột cửa miếu thờ trong núi, ngước mắt nhìn mưa xuân mang ánh trăng.
Giọng hắn rất thấp, lại hơi khàn khàn:
– Mãn Y… Tôi yêu nàng.
Mưa chợt nặng hạt hơn, câu nói kia như muốn chìm trong tiếng mưa đêm.
Nhưng Tiêu Mãn Y đã nghe thấy rồi, người nàng ấy bỗng cứng ngắc cả ra.
Mùi vị tươi mát trên người Mục Diễn Phong xen lẫn vẻ chán nản khiến nàng ấy cực kì đau lòng.
Một lúc lâu sau, nàng giơ tay lên lau giọt nước mắt mát lạnh trên mặt, cười gật đầu trong ngực hắn:
– Tôi cũng thế, tôi cũng rất yêu rất yêu Diễn Phong.
Cẩn thận tính lại, Mục Diễn Phong từng có rất nhiều hối hận đối với Tiêu Mãn Y, thí dụ như năm đó hắn không biết quý trọng, thí dụ như có một mùa đông nàng suýt chút nữa chết trước mắt hắn, nhưng hắn chưa từng hối hận về đêm nay.
Ít nhiều gì hắn cũng đã nói ra những lời này, ít nhiều gì hắn cũng đã để nàng hiểu được tấm lòng mình.
Bởi vì lưu lạc sau đó, bỏ lỡ sau đó mà hắn đã đợi rất lâu rất lâu mới tìm được nàng ấy một lần nữa, ở bên nàng ấy một lần nữa.
Lúc này, cửa miếu chợt có tiếng bước chân rất khẽ.
Mục Diễn Phong ngẩn ra, để Tiêu Mãn Y đứng ở phía sau mình, ngước mắt lên nhìn vào sâu trong rừng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...