Mưa rơi trong đêm, tí ta tí tách, âm thầm làm vạn vật trở nên ướt át.
Hôm sau trời sáng cực kì lặng lẽ, không thấy ánh ban mai, chẳng thấy ánh mặt trời.
Trời cao dần dần biến từ xanh đen thành xanh biếc, trong vườn Phong Hòa có đỗ quyên nở rộ đón tiết Vũ Thủy đầu xuân, sắc hoa đỏ thắm đẹp vô ngần.
Hôm ấy Mục Diễn Phong ngủ rất say.
Ba tháng qua, hắn chưa từng ngủ ngon.
Trong mộng, hắn thoáng thấy trên sân khấu giữa đêm có một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều cầm tay áo dài nhảy múa trên không trung, mấy đóa pháo hoa nở rộ trên màn trời.
Hắn mấp máy môi, bất giác ôm cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng chặt hơn, vùi đầu vào cổ nàng.
Một mùi thơm thoang thoảng phả vào mũi, Mục Diễn Phong nửa tỉnh nửa mê cảm thấy hơi khác thường, hắn nhíu mày chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt ra, sau đó kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải là vì phát hiện Tiêu Mãn Y nằm trong lòng.
Tất nhiên thiếu chủ Mục vẫn biết rất rõ tối hôm qua hắn đã làm không bằng cầm thú như thế nào.
Song người tập võ quanh năm luôn rất cảnh giác về những chuyện xảy ra xung quanh, nhưng kẻ vô lương tâm Mục Diễn Phong lại chỉ nhớ cơn thỏa thích giữa đêm như rơi vào mây mà quên đã ôm nhau ngủ từ bao giờ.
Cơ thể trong ngực khẽ nhúc nhích, Mục Diễn Phong lại cứng đờ.
Dáng vẻ khi nàng tỉnh lại như thủy tiên nhẹ nhàng nở rộ, hắn thấy vết đỏ lưu lại trên cổ trên ngực mà giật mình.
– Tỉnh rồi à? – Hắn hỏi, ngực hơi phập phồng không yên.
Hiển nhiên Tiêu Mãn Y vẫn chưa tỉnh táo, giương đôi mắt mơ màng nhìn hắn một hồi rồi sờ s0ạng trên mặt hắn, sờ s0ạng một lát, nàng nói:
– Giấc mơ này thật quá.
Mục Diễn Phong cực kì xấu hổ, hắn tóm lấy tay nàng, gọi:
– Mãn Y.
Tiêu Mãn Y sửng sốt, ánh mắt dần dần chuyển từ bàn tay đan vào nhau qua vai phải của hắn.
Nơi này có một dấu răng, là nàng cắn lên lúc cực kì đau đớn đêm qua.
Cơn ê ẩm còn sót lại ở nửa người dưới truyền đến, mặt Tiêu Mãn Y đỏ bừng, nàng cúi đầu trông thấy hai người lõa th ể ôm nhau, bất giác càng thêm ngượng ngùng.
– Thật… sao?
– Gì cơ? – Mục Diễn Phong khó hiểu.
Tiêu Mãn Y ngẩng đầu nhìn hắn.
– Hai chúng ta làm… chuyện đó rồi ư?
Mục Diễn Phong ho một tiếng mất tự nhiên, nuốt nước bọt rồi nói:
– Phải.
– Hắn ngừng lại một lát rồi nói – Việc hôn nhân của cậu Vu và em Sương diễn ra vào ngày mùng năm tháng Ba, e là… chúng ta không kịp.
Nàng…
Thấy Tiêu Mãn Y mở to hai mắt như không tin nổi, Mục Diễn Phong lại chuyển đề tài:
– Đại hội võ lâm được tổ chức vào ngày mùng hai tháng Tư, đến lúc đó trang Lưu Vân cũng phải chuẩn bị.
Nàng… có thể chờ tôi hai tháng không, đợi đại hội võ lâm hoàn thành, tôi sẽ lấy nàng ngay.
Mặt Mục Diễn Phong hơi ửng hồng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt từ mái tóc xuống lưng nàng, sau đó cẩn thận thò đầu, hôn lên trán nàng.
Tiêu Mãn Y ngẩn ngơ, lại cúi đầu nhỏ giọng nói:
– Hai tháng đã là gì, tôi đã chờ chàng rất nhiều năm rồi.
– Nghĩ như vậy, nàng lại nói xót xa – Đáng tiếc tôi lấy chàng rồi nhưng vẫn phải đi tìm người thừa kế khúc Kinh Loan.
Mục Diễn Phong khẽ nhíu mày:
– Tôi đã có vài đầu mối về khúc Kinh Loan.
– Nhắc đến việc chính, hắn không dây dưa nữa, nói tiếp – Dậy nói cho rõ.
Nào ngờ Tiêu Mãn Y mới cử động thân thể, Mục Diễn Phong lại chợt cứng đờ.
Bàn tay xoa nhẹ trên cánh tay chợt căng cứng, Tiêu Mãn Y ngẩng đầu thấy hô hấp của Mục Diễn Phong dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi thì vội vàng thăm dò:
– Diễn Phong, chàng làm sao vậy?
– Đừng, đừng cử động! – Mục Diễn Phong chợt xoay người nằm thẳng, đưa tay day trán.
Tiêu Mãn Y mất cân bằng, ngã vào trong ngực hắn, bản thân cũng sửng sốt.
Vừa rồi nằm không quá sát, hai người lại không cử động nên Tiêu Mãn Y vẫn chưa cảm thấy hắn nóng rực và c**ng cứng.
Lúc này nàng ấy ngã vào lòng hắn, mãi mới dùng tay chống lên giường, muốn bò dậy.
Ngờ đâu Mục Diễn Phong bỗng nhiên ôm chặt lấy cánh tay nàng, nói với giọng khàn khàn:
– Mãn Y, đừng, đừng cử động.
Mặt nàng dán lên ngực hắn, da thịt nóng bỏng, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Dường như vạn vật trong trời đất đều yên tĩnh lại, đến lúc này, nàng mới nghe tiếng mưa rả rích ngoài phòng và tình d*c ướt át làm người ta chìm đắm.
Rất lâu sau mà vẫn chưa thấy hô hấp của hắn bình tĩnh trở lại.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa lồ||g ngực hắn, rầu rĩ nói:
– Diễn Phong, chàng muốn à?
– Ừ.
– Âm thanh như sương mù.
– Vậy thì làm đi.
– Tiêu Mãn Y nói.
– Sợ nàng đau.
– Không đau.
Mục Diễn Phong nặng nề phát ra một tiếng rên khẽ rồi chợt xoay người đè lên Tiêu Mãn Y, cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng.
Tiêu Mãn Y chỉ cảm thấy trời đất xoay vần, đến khi rơi vào hư vô, một ngọn lửa rực sáng trên thế gian bao bọc mình lại, không thể thoát ra.
– Không được… – Mục Diễn Phong khẽ thở hổn hển, vùi đầu vào cổ nàng, d*c vọng như lửa khiến hắn run rẩy – Tôi nhịn một lát là ổn thôi.
– Diễn Phong? – Tiêu Mãn Y khó hiểu gọi một tiếng.
– Mãn Y, nàng… vốn là thân xử nữ, đêm qua mới trải việc đời, tôi như vậy… là không được.
– Mục Diễn Phong nói rồi xoay người nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng chằm chằm – Vả lại tôi còn chưa cho nàng danh phận.
Tiêu Mãn Y sẵng giọng:
– Chàng muốn bội tình bạc nghĩa à?
Mục Diễn Phong ngây người ra.
Y nhân Tiêu vui vẻ nói:
– Đêm qua chàng cũng mới nếm trải việc đời, cho nên… cho nên tôi mới đau thế đúng không?
Nói thế gần như khiêu khích, chút lửa mà Mục Diễn Phong vừa mới dập được lại dần dần bùng lên.
Tiêu Mãn Y khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thơm một cái lên môi hắn, chớp mắt nhìn hắn.
Mục Diễn Phong xoay người ngồi dậy như bị sét đánh, hắn ôm đầu:
– Nàng không biết tôi muốn nàng thế nào cũng không đủ… Đêm qua, tôi… – Hắn ngoảnh lại nhìn Tiêu Mãn Y, đã không màng gì nữa – Đêm qua không biết nàng ngủ từ lúc nào.
Tôi cứ nhìn nàng, nhìn nàng ở dưới người tôi gọi tên tôi, dần dần mê man.
Tôi… tôi vẫn còn chưa đủ, sau đó tôi cũng không biết mình ngủ mất từ lúc nào.
Đáng tiếc lúc này tôi lại muốn… lại muốn… Trời ơi!
Nghe xong lời nói của hắn, Tiêu Mãn Y cũng sửng sốt một lát.
Sau đó nàng cũng đắn đo ngồi dậy:
– Về sau sẽ luôn như thế sao? Không cách nào khống chế, cả đêm… – Nói đến đây, mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Mục Diễn Phong ngơ ngác nhìn nàng nửa khắc rồi chợt xốc góc chăn lên bọc lấy cơ thể không mảnh vải che thân của nàng, quay đầu đi ho một tiếng và nói:
– Tôi từng xem một vài… ừm… quyển sách, nói là ban đầu sẽ luôn như vậy… Có lẽ tôi hơi quá đáng, nhưng ngày sau sẽ tốt sẽ có quy luật thôi.
– Vậy thì tốt rồi.
– Tiêu Mãn Y bảo – Ngày sau như vậy… rất tốt.
– Rất tốt? – Mục Diễn Phong liếc mắt nhìn nàng.
Tiêu Mãn Y ngượng ngùng ngước mắt nhìn xà nhà:
– Tốt mà… Nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng… thân mật với chàng như thế.
Đau một tí, thật ra chẳng hề gì.
Tôi… tôi cũng từng nghe người ta nói, có lẽ sau này sẽ không đau nữa.
– Ừ.
– Mục Diễn Phong nói – Nhưng hôm nay vẫn không được, nàng ngủ ba tháng mới tỉnh lại chưa bao lâu, tôi không thể… dày vò cơ thể nàng được… Phải, khụ khụ, bồi bổ trước.
Tiêu Mãn Y gật đầu:
– Ừ, vậy tôi bồi bổ hai tháng rồi để chàng dày vò.
Mục Diễn Phong nghe vậy thì sửng sốt, lát sau hắn lật đật đứng dậy rồi luống cuống mặc quần áo, trong lúc vội vội vàng vàng, ánh mắt lấp lánh nhưng không nhìn nàng:
– Nàng chớ ra khỏi phòng, tôi đi sai người múc nước, chuẩn bị chút đồ ăn sáng.
– Dứt lời, hắn đi mấy bước ra gian ngoài rồi quay đầu lại nói – Nếu vẫn mệt thì nàng cứ nằm nghỉ chốc lát đi.
Quả nhiên bị Mục Diễn Phong đoán trúng.
Đợi hắn ra khỏi phòng, Tiêu Mãn Y cử động cơ thể, quả thật toàn thân mệt mỏi, không có sức lực.
Nửa người dưới vẫn đang ê ẩm, Tiêu Mãn Y chỉ mặc yếm và áo lót, cả mái tóc đen đổ xuống, khuôn mặt xinh đẹp kia cực kì ý nhị.
Nàng ấy quấn chăn ngồi trên giường, gập đầu gối cẩn thận nhớ lại đêm qua, cũng bất tri bất giác lộ ra một nụ cười chúm chím.
Mưa ngoài phòng đã tạnh, tầng mây dày đang tan, mặt trời mùa xuân ló ra từ trong khe hở, đỗ quyên trong sân đã nở, ánh sáng đập vào mắt làm Mục Diễn Phong không khỏi nhớ tới chấm đỏ thắm trên giường lúc vừa tỉnh dậy.
Tim hắn thắt lại, có phần vui, có phần mê loạn.
– Thiếu chủ.
– Ly Mộng gọi – Hôm nay thiếu chủ dậy muộn thế.
Mục Diễn Phong xoay người lại hỏi:
– Đã là giờ nào rồi?
Ly Mộng cười nói:
– Giờ mùi rồi ạ.
Đầu giờ thìn không thấy thiếu chủ dậy, tôi muốn đến gọi thì vừa vặn gặp công tử Hoàn, công tử nói hôm qua thiếu chủ xuống núi tìm cô nương Tiêu, ắt hẳn cực kì mệt mỏi nên bảo tôi chớ quấy rầy người.
… Ắt hẳn cực kì mệt mỏi.
Không biết vì sao, Mục Diễn Phong có tật giật mình, trong đầu bỗng nhiên hiện ra nụ cười bí hiểm của Vu Hoàn Chi.
– Thiếu chủ? – Thấy vẻ mặt xoắn xuýt phức tạp của thiếu chủ Mục, Ly Mộng lại gọi – Thiếu chủ muốn ăn sáng ạ?
Mục Diễn Phong nghiêng đầu ho khan, nghiêm mặt nói:
– Ừ.
Làm hai phần đồ ăn sáng.
Thêm một ít… tổ yến, xương cá, đúng rồi, hầm cả một con gà ác nữa, cháo thì phải thanh đạm thôi.
Bánh ngọt, nàng ấy không thích lắm, thôi không cần nữa.
– Nàng ấy? – Ly Mộng ngẩn người, bỗng tỉnh ngộ nói – Thiếu chủ nói cô nương Tiêu ạ?
Mục Diễn Phong cũng sửng sốt, lát sau nghiêm túc nói:
– Nàng ấy ngủ ba tháng mới tỉnh, cần phải bồi bổ thật tốt.
Dù sao… trang Lưu Vân có nhiều việc vặt phải làm phiền nàng ấy, không thể chậm trễ được.
Ly Mộng lấy làm lạ liếc nhìn Mục Diễn Phong, khom gối hành lễ rồi cười nói:
– Hôm nay thiếu chủ cứ là lạ thế nào ấy, sau này nên dậy sớm hơn mới tốt.
– Dứt lời, nàng ấy xoay người đi về hướng phòng ăn.
Mục Diễn Phong thở phào một hơi, may mà không bị phát hiện.
Tuy ít ngày nữa hắn chắc chắn sẽ lấy Tiêu Mãn Y làm vợ nhưng dù sao chuyện hắn làm cũng chẳng vẻ vang gì, quan trọng hơn là nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Tiêu Mãn Y.
Nước mưa đọng trên mái nhà cong, rỏ xuống tí tách.
Giấy cửa sổ ố vàng, có phần cũ kĩ, Mục Diễn Phong ngẩn người nghĩ, trước đại hôn nhất định phải sai người thay giấy cửa sổ này.
Mãn Y thích cây hạnh, vừa hay đương xuân, phải mau sai người chuyển vài cây hạnh hợp mắt tới, đợi cuối xuân hoa nở khắp vườn sẽ cưới nàng ấy làm vợ.
Đang thất thần thì một âm thanh vui mừng bỗng truyền tới từ trước sân:
– Anh Mục!
Cả người Mục Diễn Phong run lên, bỗng có dự cảm chẳng lành, lưng cũng lạnh đi.
Hắn từ từ xoay người, thấy chỉ có một mình hoa đào Nam thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
– Em Sương tới đấy à?
May mà Vu Hoàn Chi không đi theo.
– Vừa rồi anh đang làm gì thế? – Trong ngôi đình cách đó không xa, một giọng nói cười cợt đột nhiên vang lên.
Lòng Mục Diễn Phong chùng xuống, ngoảnh lại nhìn, người trong đình mặc áo xanh, ôn hòa như ngọc, không phải Vu Hoàn Chi thì là ai.
– Cậu cậu cậu… sao cậu lại ở vườn Phong Hòa? – Mục Diễn Phong tái mặt.
Vu Hoàn Chi sửa lại ống tay áo, bước ra ngoài đình, giọng điệu như mây trôi nước chảy:
– Tôi vẫn luôn ở đây, nhưng hình như anh tâm sự nặng nề nên không nhân ra tôi ở trong đình.
Hoa đào Nam nói:
– Anh ơi, công tử Hoàn ở chỗ này chờ em cùng ăn cơm trưa đấy.
– Ăn trưa? – Mục Diễn Phong đừng trước phòng chính với vẻ đề phòng, cản hai người lại – Cậu Vu, cậu muốn làm gì?
Vu Hoàn Chi thản nhiên nói:
– Ăn cơm trưa.
Tôi vừa nghe anh dặn Ly Mộng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tôi cũng muốn bồi bổ cho Sương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...