Bóng mây lành như ý trên xà nhà chiếu lên chấn song cửa sổ, bình phong gấp khúc lắc lư, một người ngủ lẳng lẽ trên giường.
Sau khi Đỗ Niên Niên nói lời chia tay với Tiêu Mãn Y, đứng im trầm mặc một lúc rồi thong thả nói:
– Thật ra mấy năm trước, tôi đã có duyên gặp cô nương Tiêu một lần, lúc đó tôi đương độ cập kê, đến hiệu tơ lụa chọn vài xếp vải tốt may xiêm áo…
Cuối hạ mưa dầm liên miên, song khách ở hiệu tơ lụa lại chẳng ít.
Đỗ Niên Niên đang chọn xiêm áo, chợt nghe một người cầm quạt gõ cột ở cửa, cao giọng nói:
– Ông chủ, đem xiêm áo tốt nhất chỗ ông ra đây!
Giọng nói véo von như hoàng anh rời cốc, Đỗ Niên Niên nghe thấy thì không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, một chàng công tử mặt mày thanh tú cực kì đẹp đứng ở cửa.
Đàn bà con gái trong hiệu đều không khỏi liếc mắt nhìn.
Ông chủ đáp luôn mồm, lấy ra đồ gấm vóc hoa văn hình mây thượng hạng.
Nào ngờ công tử kia rảo bước vào trong hiệu, vừa thấy xiêm áo ấy lại cả giận nói:
– Ai hỏi ông cái này? Tôi muốn xiêm áo của con gái kia!
Vừa dứt lời, trong hiệu tơ lụa toàn tiếng tiếc hận.
Chỉ vì công tử kia quá tuấn tú, giờ hắn chọn xiêm áo con gái thì ắt là đã có ý trung nhân.
Ông chủ lựa ra chiếc váy đẹp nhất, công tử kia nhận lấy bèn tìm gian phòng trống để thay.
Đợi hắn đi ra đã biến thành người đẹp chim sa cá lặn, mặt mày thanh tú xinh đẹp, bộ áo váy lụa nổi bật lên dáng vẻ mĩ miều của nàng ấy.
Bấy giờ Đỗ Niên Niên mới nhận ra cô gái này khá quen, song lại chẳng nhớ ra đã từng gặp ở nơi nào, cho đến khi nàng ấy ra khỏi cửa hiệu, gọi một tiếng trong màn mưa bụi:
– Diễn Phong, chàng xem, tôi đã thay xiêm áo rồi!
Y Nhân Hai Mặt – một trong ba kì nữ giang hồ – nổi tiếng thiên hạ bởi hai chuyện, một là khúc Kinh Loan nàng ấy múa, hai là nàng không biết lượng sức theo đuổi thiếu chủ Mục Diễn Phong của trang Lưu Vân.
Điều trước làm người ta khâm phục, điều sau làm người ta khinh bỉ.
Năm ấy Tiêu Mãn Y vẫn mừng mừng tủi tủi cất giấu ý nghĩ muốn cùng Mục Diễn Phong hành tẩu giang hồ, lúc nào nàng ấy cũng mặc nam trang, vừa ra ngoài tìm kiếm người thừa kế khúc Kinh Loan, vừa trêu ghẹo thiếu chủ Mục trang Lưu Vân, tự cho là có thể vẹn toàn cả hai.
Y nhân Tiêu cảm thấy, đợi mình tìm hết vùng Giang Nam này, chắc Mục Diễn Phong cũng sẽ ra ngoài tôi luyện, đến lúc đó hai người kết bạn đồng hành, nhất định sẽ là những ngày tháng tốt lành.
– Đến tận khi cô ấy gọi tên công tử Mục, tôi mới nhớ ra cô ấy là cô nương Tiêu múa khúc Kinh Loan.
– Đỗ Niên Niên cười nói – Trước kia luôn có mối nghi hoặc vướng mắc trong lòng…
Nàng ta dừng một lát, thấy ánh mắt Mục Diễn Phong bình tĩnh, lại nói:
– Vì sao ngày ấy cô nương Tiêu bỗng không tiếc số tiền lớn thay nữ trang, mà công tử Mục lại vừa hay ở cửa hiệu tơ lụa?
Ánh mắt Mục Diễn Phong dời từ giường lên bóng hoa trên song cửa sổ, dưới sống mũi cao thẳng như núi, đôi môi khô khốc mấp máy chậm rãi:
– Nàng ấy thường đến trang Lưu Vân đi dạo.
Dù bề ngoài chị tôi rất dữ với nàng ấy, ngứa mắt nàng ấy, nhưng nể tình nàng là trẻ mồ côi, lưu lạc phiêu bạt, tính tình lại đơn thuần nên đã thầm dặn người dưới, nếu thấy Mãn Y đến trang thì không cần ngăn cản.
– Ngày ấy không biết nàng ấy lấy đâu ra cây quạt thủy mặc, ra vẻ thư sinh, nói muốn hành tẩu giang hồ với tôi.
Tôi bị nàng ấy quấn lấy đành ra ngoài với nàng.
Có lẽ tâm trạng tôi không mấy vui vẻ nên đã chỉ vào cô nương ven đường chế nhạo nàng ấy, nói con gái nên có dáng vẻ của con gái, sao có thể như nàng ấy.
– Lúc đó Mãn Y chẳng giận, nói là mặc nam trang mới dễ hành tẩu giang hồ với tôi.
Thấy tôi không lí đến nàng ấy, nàng bèn xin tôi chờ ở bên đường, nói chỉ cần tôi chịu đợi thì ba ngày nữa nàng sẽ không tới cửa làm phiền tôi.
– Nàng ấy vừa vào hiệu tơ lụa đã đổ mưa.
Tôi chờ một lúc lâu mới thấy nàng thay váy gọi tôi ở đầu đường, còn chạy tới trong màn mưa…
Tiêu Mãn Y mà bị lạnh là rất dễ run.
Mục Diễn Phong thấy nàng ấy ướt nhẹp đi tới trước mặt, đứng dưới mái hiên với mình, vừa run rẩy vừa vén váy vắt nước, nói:
– Nhếch nhác thì nhếch nhác thật, nhưng Diễn Phong thích ăn vận như con gái, hì hì.
Mưa đột ngột làm kế hoạch “hành tẩu giang hồ” của hai người phải tạm ngừng.
Mục Diễn Phong hết cách đứng dưới mái hiên suốt cả buổi chiều với Tiêu Mãn Y, mãi đến hoàng hôn mưa mới dừng, mặt trời ló mây mà ra.
Trước khi tạm biệt, Tiêu Mãn Y vẫy tay nói với Mục Diễn Phong:
– Ba ngày sau tôi sẽ trở lại tìm chàng.
Nào ngờ bảy ngày sau, Mục Diễn Phong cũng không trông thấy bóng dáng Tiêu Mãn Y.
Sau khi hắn do dự kể việc này cho Mục Hương Hương, Mục Hương Hương đã sai người đi thăm Tiêu Mãn Y.
Khúc Kinh Loan khó cầu trên đời.
Tiêu Mãn Y múa khúc Kinh Loan mưu sinh, theo lí nên giàu có, nhưng chỗ ở của nàng chẳng qua là một căn nhà ngói một dân, giống tứ hợp viện đơn sơ nhất ở kinh thành.
Mục Hương Hương nghe nói Tiêu Mãn Y nhiễm bệnh, lúc này mới vội vàng dẫn Mục Diễn Phong đến thăm nàng ấy.
Giang Nam ẩm thấp, mái hiên rêu xanh rỏ nước, trong phòng lờ mờ.
Y nhân Tiêu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên bàn còn có thuốc mới uống xong, nàng ấy nhác thấy Mục Diễn Phong liền vội vàng chống người lên hưng phấn kêu to:
– Diễn Phong, tôi biết là chàng sẽ đến thăm tôi mà!
Mục Diễn Phong nhíu mày nhìn căn phòng cũ nát này.
Mục Hương Hương cũng không vui, hỏi:
– Sao lại ở căn nhà đơn sơ thế này?
Vì vài ngày trước đó dính mưa, cái lạnh ăn vào xương cốt nên ốm nặng, lúc bấy giọng khàn khàn, không nói rõ được.
Sau đó Mục Hương Hương đón nàng ấy đến trang Lưu Vân dưỡng bệnh, lại hỏi nàng chuyện nhà cửa, Tiêu Mãn Y mới nói:
– Tôi thấy tìm một chốn ở chẳng qua là để che gió che mưa, có một mái hiên, một cái giường êm là được.
Căn nhà thực sự sẽ khác, phải ấm áp, muốn hòa thuận, phải có đường mòn đường hoa, phải có người mình thích.
Không phải tôi tiết kiệm số tiền đó, chỉ là hiện nay tôi vẫn chưa có chồng, cũng chưa chắn sẽ ở Giang Nam lâu dài, tốn thời gian tìm gian nhà tốt lại chẳng ai ở chung, chẳng phải là thấy cảnh mà xót xa ư?
Mục Diễn Phong bình đạm kể lại việc này, ánh mắt trầm lắng nhìn Tiêu Mãn Y nằm yên trên giường, chợt cười nói:
– Có rất nhiều chuyện tôi tưởng mình đã quên rồi, thì ra lại nhớ rõ ràng như thế.
– Vậy thì… tôi cũng an lòng.
– Đỗ Niên Niên nói, nàng ta ngước mắt cũng nhìn về phía Tiêu Mãn Y – Một năm trước khi gặp được cô nương Tiêu, tôi từng có duyên gặp công tử Mục ở đại hội võ lâm một lần.
Năm ấy minh chủ Mộc đột nhiên rời trang, đại hội anh hùng võ lâm bị hủy bỏ tạm thời, công tử Mục mới mười tám đã gánh vác trọng trách, nửa năm sau triệu tập các lộ anh hào đến trang Lưu Vân, bàn bạc vị trí minh chủ tuyền ra từ đại hội anh hùng võ lâm tiếp theo.
– Tiêu cục Tô Duyệt cũng được mời đến.
Tôi theo cha tới, thấy công tử Mục còn trẻ mà phong thái mạnh mẽ, làm lòng người tin phục.
Nhi nữ giang hồ xưa nay thẳng thắn, tôi về nhà liền nói rõ tấm lòng đối với công tử cho cha, muốn đợi năm cập kê sẽ gả cho công tử làm vợ.
Ai ngờ lúc mười lăm lại thấy công tử Mục và cô nương Tiêu ở hiệu tơ lụa, lúc này mới hết hy vọng, bằng lòng việc hôn nhân nhà họ Tống.
Không ngờ quỷ thần xui khiến, việc đời xoay chuyển, cuối cùng rơi vào cục diện bây giờ.
Mục Diễn Phong nghe vậy, không biết trả lời thế nào, Vu Hoàn Chi theo vào bên cạnh mới khuyên một câu:
– Cô nương Đỗ nói phải, việc đời xoay chuyển, mà nhân duyên do trời định, chẳng biết con đường phía trước ra sao.
Cô nương Đỗ cứ đi tiếp, có lẽ có một ngày sẽ khổ tận cam lai.
Lông mày Đỗ Niên Niên khẽ động đậy, mừng mừng tủi tủi.
Nàng ta tu luyện bảy thức Mộ Tuyết tẩu hỏa nhập ma, tuy là Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong tạm thời giúp nàng ta áp chế sát khí trong cơ thể nhưng suy cho cùng cũng sẽ có ngày sát khí này phát tác.
Lời này của Vu Hoàn Chi cũng đang khuyên nàng ta đừng buông bỏ hi vọng sống, thiên hạ to lớn, luôn có cách trị tận gốc.
Đỗ Niên Niên ôm quyền chắp tay:
– Tạ ơn công tử Hoàn.
– Nàng ta lại thở dài một hơi – Đã muộn rồi, tôi về vườn Thấm Huân thu dọn, trước tảng sáng sẽ rời trang.
Xin khắc ghi đại ân của công tử Hoàn và công tử Mục trong tâm khảm.
Nay biệt ly, chỉ mong sau này có ngày gặp lại.
Đỗ Niên Niên nói xong, xoay người định đi lại bị Vu Hoàn Chi gọi lại:
– Cô nương Đỗ, tại hạ vẫn còn một chuyện khó hiểu.
– Chuyện gì vậy? – Đỗ Niên Niên dừng bước hỏi.
Nam Sương thấy thế cũng đoán được Vu Hoàn Chi muốn hỏi gì, bèn tiếp lời:
– Thật không dám giấu, tôi thấy chuyện cô nương Đỗ vào trang kì quặc nên đã âm thầm sai người đến Tô châu điều tra, mới biết trước đó tiêu cục Tô Duyệt mất tiêu, mà vật bị mất trùng hợp là ngọc Thủy Long Phi Thiên trong cấm cung.
– Ngọc Thủy Long Phi Thiên ở cùng phù Hóa Hỏa – một trong bí bảo ngũ hành, để trung hoà tính cương của phù Hóa Hỏa.
Lạc Thiên Cửu Nhãn phân hai loại, bí bảo ngũ hành và bốn phổ võ công, mà bí bảo ngũ hành này vừa hay là vật then chốt giúp người tu luyện đột phá mấy cửa ải đại nạn của bảy thức Mộ Tuyết.
– Tiêu cục Tô Duyệt mất tiêu, bề ngoài là mất ngọc Thủy Long Phi Thiên nhưng vật bị mất thật, là phù Hóa Hỏa đúng không? Cô nương Đỗ lại là người tu luyện bảy thức Mộ Tuyết, chắc hai việc này có liên quan.
Tôi chỉ muốn hỏi, liên hệ trong này là thế nào?
Đỗ Niên Niên được Mục Diễn Phong mời tới trang Lưu Vân.
Nếu vừa rồi Vu Hoàn Chi nói lời này ra sẽ làm người ta cảm thấy trang Lưu Vân không có thành ý, nhưng Nam Sương ôm việc này vào người mình, nói là mình hoài nghi đã khiến Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi tránh khỏi sự lúng túng đó.
Đỗ Niên Niên trầm ngâm một phen rồi cắn môi nói:
– Thật không dám giấu, hàng mà tiêu cục Tô Duyệt mất đích thật không phải phù Hóa Hỏa mà là ngọc Thủy Long Phi Thiên.
Ắt hẳn cô nương Nam đã đoán được, lần này mất tiêu chẳng qua là một vở kịch, mục đích để người ta biết phù Hóa Hỏa không ở trong cung mà ở giang hồ.
Nếu phù Hóa Hỏa ở giang hồ, lại thêm lời đồn công tử Hoàn khôi phục cung Mộ Tuyết, nhất định sẽ khiến cho mọi người hướng mũi dùi vào trang Lưu Vân, còn Âu Dương Vô Quá sẽ nhân cơ hội luyện thành bảy thức Mộ Tuyết.
Thấy ánh mắt Nam Sương vẫn có vẻ nghi hoặc, Đỗ Niên Niên lại nói:
– Có lẽ cô nương Nam còn muốn hỏi, hiện phù Hóa Hỏa ở đâu, và vì sao tôi lại phải nghe lệnh của Âu Dương Vô Quá.
– Tôi nghe lệnh hắn ta là vì chuyến hàng tiêu cục Tô Duyệt mất đầu năm, nợ các Vạn Hồng một khoản tiền lớn, cha tôi nhân vậy rất lo âu, tôi không đành lòng.
Bấy giờ Âu Dương Vô Quá tìm tôi, nói chỉ cần tôi sẵn lòng luyện một bộ võ công sẽ kết thúc việc này giúp tiêu cục Tô Duyệt chúng tôi.
– Còn về phù Hóa Hỏa… sợ là Âu Dương Vô Quá đã dùng để tu luyện bảy thức Mộ Tuyết rồi.
Nói đến đây, Đỗ Niên Niên lại thở dài một hơi, ánh mắt chuyển về giường, Mục Diễn Phong đang đắn kín chăn cho Tiêu Mãn Y.
Tay trái của Tiêu Mãn Y trượt ra khỏi chăn, vòng hoa hạnh trên cổ tay phát ra tiếng “leng keng”.
Đỗ Niên Niên “Ôi” một tiếng:
– Công tử Mục, đây là…
Mục Diễn Phong nhìn theo ánh mắt nàng ta, trầm ngâm cười nói:
– Tay nàng ấy bị thương, tôi đắp thuốc băng bó giúp nàng ấy.
Đỗ Niên Niên nghe xong thì sửng sốt, lập tức tới trước giường, nửa quỳ xuống:
– Nếu người… nếu đã qua đời thì có băng bó cũng vô bổ, ngược lại sẽ làm da không thông khí, chi bằng tháo băng vải để máu tự đông lại.
– Nói đoạn nàng ta ngước mắt nhìn về phía Mục Diễn Phong, ánh mắt lấp lánh như nước rồi lại cụp mắt nói – Cô nương Tiêu cứu tôi một mạng, tôi chưa thể làm được gì cho cô ấy, để tôi tháo băng vải này đi.
Giữa đôi lông mày của Mục Diễn Phong chưa vẻ phiền muộn, một lúc lâu sau hắn mới gật đầu một cái.
Đỗ Niên Niên hết lòng cởi băng vải ra rồi làm ướt khăn tay, rửa cặn thảo dược cho Tiêu Mãn Y.
Khi nàng ta nhìn vết thương bị vòng tay hoa hạnh đâm thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Vết thương kia được đắp thảo dược, trong vòng một ngày mà nom như đang khép lại vậy.
Nếu người đã chết thì máu cũng lạnh đi, không chảy nữa, vì vậy vết thương để lại lúc còn sống sẽ không khép lại.
– Công tử Mục… cô nương Tiêu, cô nương Tiêu… – Đỗ Niên Niên kinh hãi nhìn Tiêu Mãn Y rồi lại quay đầu nhìn Mục Diễn Phong – Vết thương ở lòng bàn tay cô ấy đã khép lại rồi, cô ấy… không…
– Cô nói cái gì?! – Mục Diễn Phong đứng phắt dậy như không thể chờ đợi vừa như sợ hãi do dự cúi người nhìn bàn tay trái Tiêu Mãn Y – Nàng ấy… Vết thương trên tay Mãn Y…
Ngoài cửa có tiếng gió đập vào mái hiên, trong phòng ánh nến lập lòe.
– Quả đúng là vậy sao? – Phía sau, Vu Hoàn Chi đột nhiên hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...