Một Màu Xuân FULL


Đêm khuya tuyết lặng, ba con ngựa giỏi như mũi tên nhọn xuyên qua màn đêm.
Trên con đường núi lá rụng xào xạc, Mục Diễn Phong nhìu mày, trong lòng là sự nôn nóng trước nay chưa từng có.
Vừa rồi ở trấn Vân Thượng, chiêu “Tuyết Diễu Băng Thiên” của Vu Hoàn Chi và chiêu “Thiên Vân Trủng” của mình phá hủy lầu Thanh Thanh dễ như trở bàn tay.

Hoa đào Nam thoát hiểm kịp lúc tới hội họp với họ, câu đầu tiên chính là:
– Công tử Hoàn, anh, về trang Lưu Vân, mau!
Cùng lúc đó, Diệp Nho bị thương nặng cũng xuất hiện ở cách đó không xa, cố nén đau đớn khàn giọng nói:
– Mục… thiếu chủ chớ trì hoãn, Y…
Diệp Nho còn nói gì đó nhưng Mục Diễn Phong không nghe rõ.

Hắn thất thần một tích tắc, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc trước: hắn tiễn Tiêu Mãn Y lên ngựa, bảo nàng ấy về trang Lưu Vân báo cho Vu Hoàn Chi, bảo nàng ấy chăm sóc Đỗ Niên Niên cẩn thận.

Gió lạnh lạnh thấu xương, Tiêu Mãn Y cố gắng quay đầu nói:
– Diễn Phong, chàng nhất định phải, nhất định phải bảo trọng, nếu không tôi không tha cho chàng đâu!
Bỗng nhiên Mục Diễn Phong rất hối hận, hắn dặn dò nhiều như vậy nhưng chưa kịp nói với Tiêu Mãn Y, nếu nàng ấy không bảo trọng thì mình cũng sẽ không tha cho nàng.
Nhìn ba người giục ngựa đi, Âu Dương Vô Quá nhếch miệng nở một nụ cười mỉa mai.
Sư Nhai nhìn hắn ta như có điều suy nghĩ, chắp tay nói:
– Thiếu chủ Âu Dương.
– Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

– Mãi sau, Âu Dương Vô Quá thản nhiên bảo, hắn ta nắm lấy tay áo lau tuyết trên hổ khẩu tay trái – Tuyết Diếu Băng Thiên? Bảy thức Mộ Tuyết của Vu Hoàn Chi chẳng qua chỉ là một tàn phổ mà thôi.
Âu Dương Vô Quá ngước khuôn mặt sắc sảo lên, nhìn mấy người trước mặt.

Ánh trăng và ánh tuyết lồ||g trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta, hiện ra vẻ khó lường:
– Tu luyện sáu thức đầu của bảy thức Mộ Tuyết phải có “quyết Thần Sát” và “công Thiên Nhất” phụ trợ.

Còn bảy thức Mộ Tuyết của Vu Hoàn Chi chỉ lấy “quyết Băng Tâm” của Vu Kinh Viễn để hỗ trợ.

Y và Mục Diễn Phong liên thủ, có thể đánh bại ta trong phút chốc.

Nhưng đợi ba tháng sau, ta kết hợp “quyết Thần Sát” và “công Thiên Nhất” luyện thành thức thứ sáu của bảy thức Mộ Tuyết, hai người chúng có thể làm khó được ta ư? Võ lâm thiên hạ có thể làm khó được ta ư?!
Dây cương bị Mục Diễn Phong cầm đến nóng ran, Vu Hoàn Chi và Nam Sương liên tục đánh ngựa, theo sát phía sau.
Lúc đến gần trang Lưu Vân, Mục Diễn Phong siết dây thật chặt, ngựa hí lên, chân hắn đạp một cái lên yên ngựa, nghiêng mình bay vào trong trang Lưu Vân.
Ba người rẽ đường nhỏ trở về phần sau của trang Lưu Vân.

Đêm khuya yên tĩnh, đã quá nửa giờ dần, tuyết nhỏ đi rất nhiều, mây vẫn vần vũ ở chân trời, gió nổi cuốn mây.
Trước đây thường có lác đác đệ tử tuần tra các nơi trong trang vào ban đêm.

Mà đêm nay sau trang Lưu Vân như trống không, chợt có cành khô không chịu được giá lạnh, gãy lìa rơi xuống nước, ùm một tiếng, đập thẳng vào màng nhĩ người ta.

Trong vườn Thấm Huân, chỉ có gian nhà giữa còn có ánh nến lay lắt.

Mục Diễn Phong chạy nhanh suốt đường, đến ngoài vườn thì lại chậm bước lại.
Hoa đào Nam đi theo sau hắn, miệng mím chặt, chân mày nhăn nhó.

Có lẽ từ khi sinh ra tới nay, chưa bao giờ nàng hoảng hốt, sợ hãi như vậy.

Nàng chậm bước lại, mà mỗi khi tiến lên một bước đều như đạp lên tim một bước.
Trong đêm đen, có người mở miệng:
– Phong…
Là tiếng Mục Hương Hương, còn hơi khàn khàn.
Lúc bấy Mục Diễn Phong mới chợt cả kinh.

Mơ màng tựa như vừa tỉnh lại từ giấc mộng dài, hắn liếc mắt nhìn bên trái nhà giữa, có hai người đang đứng đó là Mục Hương Hương và Tống Tiết.
Mặt đất vườn Thấm Huân vẫn còn vết máu, bỗng nhiên Mục Diễn Phong cực kì bình tĩnh, không thấy vẻ lo âu khi trước nữa, chỉ có trái tim không ngừng chìm xuống, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hắn cười:
– Chị, anh rể, sao tối nay lại rảnh rỗi đến thăm em thế? – Mục Diễn Phong thấy lúc nói chuyện, mình đang cố nén gì đó, hình như là một sợi thần kinh vô cùng yếu ớt, nếu đứt rồi thì rất nhiều ngày lành tháng tốt đều sẽ tiêu tan.
Hắn không muốn như vậy.
Một lúc lâu, tiếng Tống Tiết lại truyền tới:
– Phong, cô nương Tiêu…
Không đợi hắn ta nói xong, Mục Diễn Phong đã lại cười, hắn nói:
– Em hiểu em hiểu, trấn Vân Thượng quá nguy hiểm, là em bảo cô ấy về trước.

Chắc Tiêu Mãn Y lại gây họa đúng không? Cô nhóc ấy luôn như thế, làm chị và anh rể nhọc lòng rồi.
Chẳng bao lâu sau, thiếu chủ Mục uy phong lẫm liệt chỉ biết trách cứ Tiêu Mãn Y, mắng nàng ấy ngốc mắng nàng ấy đầu óc ngờ nghệch; chẳng bao lâu sau, thiếu chủ Mục cẩu thả không hề để an nguy của Y Nhân Hai Mặt ở trong lòng.
Mục Diễn Phong không hề nhận ra chỗ không thích hợp trong lời nói, hắn cho là mình chịu đựng rất giỏi.
Trong nhà giữa, ánh đèn lại chợt lóe lên như bị ai đó khều cho sáng hơn.
Ngoài phòng, không ai nói năng gì nữa.

Tya Nam Sương hơi run, có lẽ đã bị đông cứng, nàng nghĩ vậy.
Tuyết rơi ào ào vào trong hồ nước, ánh nước lăn tăn là nguồn sáng duy nhất trong đêm.

Còn sương tuyết vào nước thì biến mất tăm, thoáng qua như cuộc đời phù du, vụt qua rồi thành hư vô.
Cửa nhà giữa bị kéo ra đánh két một tiếng.

Mắt Đồng Tứ đỏ bừng, nhìn Mục Diễn Phong và Vu Hoàn Chi, nghẹn ngào mãi mới thốt lên lời:
– Xin lỗi thiếu chủ, công tử.

Tôi… đã tới muộn.
Một luồng gió mạnh xen tơ bông, lá vụn xẹt qua vườn Thấm Huân.


Hai mắt hoa đào Nam bị đâm phát đau, nàng chợt lùi hai bước.
Có người sau lưng gọi khẽ:
– Sương…
Vu Hoàn Chi tiến lên, nhẹ nhàng đỡ vai nàng, lại giật mình.

Nam Sương trợn to hai mắt, như không có thứ gì lại như chứa đầy nỗi lòng không thể thăm dò.
Mục Diễn Phong từ từ đi tới bên cửa, cười nói:
– Cậu nói cái gì?
Đồng Tứ cúi đầu, thấp giọng nói:
– Thiếu chủ, tối nay có kẻ xông vào trang Lưu Vân, võ công cực cao.

Môn đồ a hoàn trong vườn Thấm Huân bao gồm cả tôi và Li Bình đều bị thương vì hắn.

Cô nương Tiêu… cô nương Tiêu đã nằm trên giường, trúng một chưởng thay cô nương Đỗ để cứu cô ấy.

Cô nương Đỗ tránh được kiếp nạn này, nhưng cô nương Tiêu đã mất rồi…
Mục Diễn Phong vẫn đang cười, dù cổ họng đã đắng chát.

Hắn giơ tay vỗ vai Đồng Tứ, cố làm ra vẻ ung dung, nói:
– Làm sao có thể? Tôi đi xem cô ấy.
Lúc Mục Diễn Phong đi vào gian trong, Đồng Tứ ở phía sau gọi một tiếng “Thiếu chủ”, Mục Hương Hương cũng gọi hắn, nhưng Mục Diễn Phong đều không nghe thấy, trong đầu hắn đầy âm thanh, tiếng nào tiếng nấy đều mãnh liệt, tiếng nào tiếng nấy đều êm tai.

Hắn nghe mà khóe miệng lại nở nụ cười điềm đạm.
“Tôi nghĩ không thể chia bùi sẻ ngọt với chàng thì ít nhất cũng có thể thông đồng làm bậy với chàng, thế là tôi đã thỏa mãn lắm rồi”.
          “Chàng không hiểu đâu, cái vòng này không thể tự mua.

Tín vật đính ước à?”
          “Là quà cảm ơn!”
          “Tôi biết chàng sẽ nói thế mà.

Vậy tôi thầm coi nó như tín vật đính ước là được rồi”.
          “Diễn Phong, đây là bánh dứa tôi mua cho chàng.

Tôi biết chàng thích ăn nó nhất, tôi tranh với Họa Thủy mãi đấy.

Có điều võ công tôi cao, cô ta không đánh lại tôi”.
“Diễn Phong, phải cứu Hoa Đào! Còn nữa, chàng nhất định,  nhất định phải bảo trọng! Nếu không tôi không tha cho chàng đâu!”

          “Anh tên Mục Diễn Phong? Cái tên này thật là hay.

Tôi tên Tiêu Mãn Y, tên không uy phong như anh, có điều tôi là một người uy phong”.
          “Cô anh mất rồi ư? Không sao, thầy tôi cũng qua đời cách đây không lâu.

Chúng ta đúng là có duyên, một khi có duyên thì cả đời cũng không xóa nhòa được.

Chúng ta kết bạn hành tẩu giang hồ được không?”
          “Anh phải về Tô châu? Người Giang Nam à”.
          “Đúng vậy, tôi là nữ không phải nam.

Tôi không cố ý lừa anh đâu.

Không thể kết bạn hành tẩu giang hồ cũng không sao, anh muốn đi đâu? Tôi đi theo anh”.
          “Diễn Phong, tôi không uy phong nổi nữa… Ha ha ha, bởi vì hình như tôi thích chàng mất rồi! Vui quá! Không làm người uy phong được, thích một người uy phong cũng không tệ đâu”.
          “Diễn Phong Diễn Phong, chi bằng tôi làm vợ chàng nhé? Hai ta đúng là quá xứng đôi”.
          “Ôi, Diễn Phong, thật ra có đôi khi tôi cũng cảm thấy mình rất khổ, không cha không mẹ, sau đó có một người thầy rất tốt với tôi, nhặt tôi về, dạy tôi múa, dạy tôi đạo lý làm người.

Đáng tiếc sau đó thầy cũng qua đời.

Nhưng không sao, tôi chính là hạt đậu bằng đồng hấp không nát, nấu không chín, đập không dẹt, xào không vỡ, kêu coong coong[1]”.
          “Có điều tôi cảm thấy đối nhân xử thế phải ra dáng con người, luôn canh cánh một người trong lòng là chuyện rất hạnh phúc.

May mà sau đó tôi đã gặp được chàng, nói ra thì tôi phải cảm ơn chàng tử tế vì đã khiễn mỗi một ngày của tôi đều trôi qua thật vui vẻ.

Bây giờ chàng chính là người quan trọng nhất trong lòng Tiêu Mãn Y tôi rồi!”
Ánh nến u tối ở gian trong chiếu lên gương mặt yên tĩnh của Tiêu Mãn Y.

Nàng ấy đã không còn thở nữa, ngay cả ngực cũng không còn phập phồng vì hô hấp.
Mục Diễn Phong đứng bên bình phong, ngạc nhiên nhìn nàng.

Tiêu Mãn Y là một mỹ nhân, trước giờ Mục Diễn Phong đã cảm thấy thấy.

Mặt mày chim sa cá lặn, kỹ thuật múa đến tiên cũng phải thảng thốt.
Tiếc nỗi mình chưa từng khen nàng.

Mục Diễn Phong nghĩ, về sau phải khen thật nhiều, khẩu thị tâm phi sẽ chẳng uy phong nữa.
Yết hầu hắn cuộn lên cuộn xuống, bấy giờ mới chậm rãi đi tới ngồi xuống cái ghế trước giường, khóe miệng cố nở một nụ cười.

Mục Diễn Phong nói:
– Này, Tiêu Mãn Y, dậy đi.
Khóe miệng Tiêu Mãn Y vẫn có vết máu, đôi mắt khép lại lặng lẽ.

Gió đêm đập vào cửa sổ, ánh sáng chập chờn trong phòng.
Mục Diễn Phong cắn răng ngồi trên ghế, ánh mắt nặng nề nhìn mặt đất, lại nói:
– Dậy đi, tôi đã cứu Hoa Đào của cô về cho cô rồi.

Bên bình phong loáng thoáng tiếng bước chân, Mục Diễn Phong không ngẩng đầu.

Nam Sương thấy hắn cúi đầu ngồi bên giường, hai cánh tay đặt trên đầu gối một cách chán nản, tay phải bóp chặt hổ khẩu tay trái, bóp ra từng vết hằn đỏ.
– Anh ơi… – Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi xuống từng giọt từng giọt một, không sao ngừng được.

Hoa đào Nam hít thở thật chậm rãi, mới miễn cưỡng nói tiếp được – Anh đừng buồn, em hiểu Yên Hoa nhất… Cô ấy sợ nhất là anh buồn bã đau lòng… Yên Hoa cũng rất tốt với em, con người cô ấy nói năng thì chua ngoa nhưng lòng như đậu phụ… Rất tốt với em, cô ấy không nói ra nhưng em biết cả… Chắc chắn cô ấy cũng sợ em khổ sở, cho nên em sẽ không buồn chút nào để cô ấy khỏi phải lo lắng… Em chỉ, khóc một chút thôi…
Nam Sương nói tới câu cuối đã không còn ăn khớp nữa.

Nàng cắn môi, đầu tựa vào bình phong, tay siết chặt, nước mắt lạnh như băng từ hốc mắt trượt vào vạt áo nàng.
Nàng không lừa Mục Diễn Phong, nàng thật sự không cảm thấy buồn một chút nào, chỉ là rất quạnh quẽ, y hệt năm Hoa Nguyệt qua đời, cả thế giới đều trống không.

Nàng không biết tiến lên một bước, lùi lại một bước sẽ có quang cảnh thế nào.
Nàng không biết cứ để cái giường nhỏ bày trong phòng Tiêu Mãn Y hay là phải thu dọn đi.

Còn cả cái bát nhỏ in hoa văn hoa đào nữa, đó là món quà mà nàng muốn tặng cho Yên Hoa.

Tiếc thay còn chưa kịp nói cho nàng ấy biết.
Mục Diễn Phong không trả lời.

Một lúc lâu sau, Nam Sương nghe thấy giọng nói rất thấp, rất khàn của hắn:
– Dậy đi, Tiêu Mãn Y, tôi đã về rồi.
Cửa nhà giữa mở ra, Mục Hương Hương dìu Đỗ Niên Niên đi đến.
– Phong… – Mục Hương Hương gọi – Cô nương Tiêu đã đi từ hai canh giờ trước rồi…
Mục Diễn Phong nghe vậy, mãi mới ngẩng đầu lên.

Gương mặt tươi cười của hắn rất tiều tụy, trong mắt cũng hiện đầy tơ máu:
– Sao có thể? – Hắn cười nói, ánh mắt và âm thanh đều rất hoảng hốt – Trước đây cô ấy nói cô ấy là hạt đậu bằng đồng hấp không nát, nấu không nhừ.
– Công tử Mục… – Đỗ Niên Niên bảo – Cô nương Tiêu vì cứu ta, là do tôi tham sống…
Mục Diễn Phong bỗng khoát tay, hắn nói:
– Tôi xem cho cô ấy, độ chút nội lực cho cô ấy là tốt thôi.

Cô ấy phúc lớn mạng lớn, chỉ có yêu là rắc rối thôi.

– Nói đoạn, hắn giơ tay đặt lên cổ tay Tiêu Mãn Y.
Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng làm lòng hắn chấn động.
Tình cảm khó hiểu đủ để xé tim xé gan ấy chỉ vẻn vẹn là hối hận thôi sao?
Mục Diễn Phong không biết.
Khi đầu ngón tay hắn không cảm nhận được mạch đập, chỉ còn lại cái lạnh quanh quẩn trong lòng, hắn vẫn nói lừa mình dối người:
– Ừm, trúng hàn độc rồi, sợ rằng còn bị đóng khí môn, tôi…
Hắn có thể làm gì đây?
Hối hận mình đã để nàng ấy một mình về trang Lưu Vân? Hối hận mình đã quên bảo nàng phải bảo trọng? Hối hận đã khi còn niên thiếu, không quý trọng một người thật lòng với hắn đến thế? Hối hận đợi mình hiểu ra thì chuyện đã muộn màng.[1] Một câu trong khúc hát Nhất chi hoa – Bất phục lão của Quan Hán Khanh.

Hạt đậu bằng đồng là biểu tượng có cái tôi của Quan Hán Khanh, dù bất cứ sự chèn ép nào từ bên ngoài cũng không thể làm thay đổi phẩm cách của mình.

Nhưng sau đó từ này lại bị dùng như một danh xưng mĩ miều cho khách làng chơi lão luyện (chơi mà không nát:)))..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui