Sở dĩ Mục Thiển đặt tên nick là Tam Tửu Ngụy Thái, là bởi vì nó có liên quan đến thân phận của cô bé.
“Chị có biết công ty Tam Tửu không?”
“… Tất nhiên là biết.” Một trong ba công ty sản xuất rượu nổi tiếng nhất ở thành phố này, mỗi năm Kỷ Vi đến thăm nhà người thân đều sẽ mua rượu trắng “Tam Tửu”, đám chú bác chính là fan hâm mộ trung thành của “Tam Tửu”, đúng như lời : Hương rượu truyền thống trăm năm, hương vị nhân sinh!
“Ừ, ông xã em là Ngụy Lăng.”
Ngụy, Ngụy Lăng! Thiên tài kinh doanh trong truyền thuyết! Người ở thành phố C đều biết công ty Tam Tửu tuy rằng có lịch sử lâu năm, nhưng thật sự đánh vào ngành công nghiệp sản xuất rượu chỉ là vào tám năm trước, công thần của sự việc này chính là Ngụy Lăng, khi đó chỉ mới 22 tuổi. Dùng văn hoá Trung Hoa làm bao bì, nhờ có hội chợ quốc tế 8 năm trước mà rượu Tam Tửu đã trong một lần được biết đến trên toàn thế giới, cũng như vậy mà các tạp chí về tài chính kinh tế đã gọi anh ta là “Thương giới hắc mã”.
“Ồ người nhà của minh tinh nhé!” Kỷ Vi kinh ngạc che miệng lại. Nhưng mà… bà Ngụy thân mến, tên nick của cô cũng quá không có hàm lượng kỹ thuật rồi. Tam… Tửu… Ngụy… Thái… nói trắng ra là khiến người ta giận sôi gan. Đọc t𝘳𝙪𝓎ện ha𝓎, t𝘳𝙪𝓎 cập nga𝓎 ﹏ T𝘳𝑼𝐦T𝘳𝙪𝓎 en.vn ﹏
Mục Thiển kéo tay Kỷ Vi, kích động không thôi: “Biết Vi Vi cô ở tại thành phố C, nhưng vẫn chưa có cơ hội hẹn cô ra gặp mặt. Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, không cần hẹn mà cũng có thể trực tiếp gặp nhau. À… người ở bên trong… không phải là Nhạc Đào đó chứ?” Mục Thiển chỉ vào phòng trong, hai mắt tỏa sáng.
“Đúng vậy.” Kỷ Vi vừa gật đầu vừa liếc nhìn Nhạc Đào ở bên trong cửa kính, người bên trong nhìn hai người tay cầm tay bên ngoài, đôi mắt mở to rõ ràng viết mấy câu: Giỏi cho cậu, Kỷ Vi, những lúc tớ không có mặt chạy đi gian díu với cô gái khác!
“Cô ấy… sao lại có biểu hiện như vậy?” Mục Thiển yếu ớt hỏi.
Kỷ Vi vội giải thích: “Ha ha, không có gì, không có gì, nộ mục kim cương là một trong những biểu hiện điển hình của chứng u uất trước khi sinh.”
————
Đương nhiên, sau khi Nhạc Đào biết được thân phận của Mục Thiển, thái độ đã lập tức xoay chuyển 180 độ, ba người bọn họ lập tức quấn lấy nhau, chỉ hận gặp nhau quá muộn. Mục Thiển đề nghị: Nhân cơ hội hiếm có này, chi bằng chúng ta ra ngoài dùng một bữa cơm giao lưu. Kỷ Vi vốn đang lo lắng chuyện Dịch Bắc, có chút ngại ngùng, nhưng thấy Nhạc Đào khó khăn lắm mới vui vẻ như vậy, không đành lòng khiến cô ta mất hứng, cuối cùng cũng gật đầu.
Lại nghĩ đến vừa rồi Mục Vân đề nghị nhạc đạo nên ăn uống thanh đạm một chút, Mục Thiển đã lái xe chở các cô đến một nhà hàng chay. Thức ăn chậm rãi được bưng lên, ba người càng nói chuyện càng phấn khích, nhưng đề tài trước sau vẫn không thể thoát khỏi Hoàng Hậu Lacey.
“Tiệc họp mặt ngày 5-1, các chị dự định sẽ mang theo cái gì?” Mục Thiển lấy ống hút khuấy nước ép rau quả, hỏi.
“Sách hệ liệt của Hoàng Hậu Lacey chị đều sẽ mang đi, đến lúc đó bảo idol ký tên cho chị trên mỗi một quyển!” Nhạc Đào tưởng tượng, Kỷ Vi gật đầu đồng ý.
“Không phải đâu, cơ hội hiếm có như vậy các chị không muốn tặng cho idol cái gì hay sao?!! Này…” Mục Thiển dùng di động đăng nhập vào diễn đàn, bên trong đang bàn tán sôi nổi các thành viên đều tích cực bàn bạc xem ngày hồi ký tên 5-1, sẽ tặng gì cho idol của mình.
“Thư tình diễn tả tình cảm và tâm tư có được không > “Stop! Thư tình là nhu yếu phẩm. Bây giờ đang nói về quà tặng?! 【 icon trừng mắt 】”
“Cứ quyết định là tôi làm bánh Tiramisu đi, dẫn tôi theo đi! Idol! 【 icon tình yêu 】【 icon hôn gió 】【 icon tình yêu 】”
“Ở gần thật là tiện, tôi từ thành phố M xa xôi ngàn dặm bay tới nơi, thì có lẽ đã áp thành phân rồi 【 icon khóc lớn 】”
“……”
Nhạc Đào và Kỷ Vi nhìn các bình luận xuất hiện dưới tốc độ giây đồng hồ mà ánh mắt choáng váng. Mục Thiển đọc nửa ngày, xì một tiếng nói: “Đám quần chúng này không có sáng tạo gì cả, sao xứng làm fans hâm mộ của idol được?”
Toát mồ hôi!
“Vậy em có cao kiến gì?” Kỷ Vi gắp một miếng bánh củ cải.
“Chẳng lẽ các chị đã quên idol chúng ta thích… hửm?” Mục Thiển nhướng mày. Hai người còn lại sửng sốt hai giây rồi hít vào một hơi, hạ giọng kêu: “Em điên rồi sao?!”
Mục Thiển giơ tay phải lên, lúc lắc ngón trỏ bên trái bên phải, tỏ vẻ đã tính toán chu đáo, “Nếu đại thần đã công khai thừa nhận, thì sao chúng ta phải cố tình tránh đề tài này? Làm fans của Lacey, thì phải cùng với anh ấy đối mặt, đây mới là chân ái.”
Là như thế thật sao? Kỷ Vi chìm vào trầm tư. Nhắc tới các món quà trong diễn đàn, thoạt nhìn có vẻ không liên quan, nhưng cẩn thận suy nghĩ mới có thể phát hiện, giữa chúng có một điểm giống nhau, đó chính là … không có giới tính rõ ràng. Mọi người đều cố tình khiến cho ranh giới nam nữ trở nên mơ hồ, hoặc dứt khoát lựa chọn các món quà trung tính… thật ra đều xuất phát từ suy nghĩ đối với vấn đề nhạy cảm kia. Nhưng là bây giờ Mục Thiển đã nói một câu khiến cho tâm lý của Kỷ Vi có sự thay đổi kỳ diệu, tránh không nhắc đến vấn đề, thì có thể khiến vấn đề biến mất hay sao?
“Không sai, Lacey đã công khai một mặt khuất của mình cho chúng ta biết, nói lên rằng anh ấy đã chuẩn bị tốt để đối diện với bất cứ lời xì xầm bàn tán nào, lúc này thứ anh ấy cần nhất chính là sự ủng hộ và tán thành của chúng ta, chứ không phải là giả vờ nhưng không thấy. Nếu chúng ta cố tình tránh né sự việc kia thì ngược lại sẽ càng khiến anh ấy khó xử.” Kỷ Vi thở dài, tiếp tục nói: “Một khi đã như vậy, bà Ngụy, chúng ta nói ý tưởng này với những người khác thử xem, dù sao đi nữa bọn họ cũng đều thật lòng yêu quý anh ấy.”
Mục Thiển chu chu miệng, đưa tay tắt giao diện diễn đàn, cất điện thoại di động rồi ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Nhạc Đào gõ gõ mặt bàn: “Làm gì vậy?”
Mục Thiển tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Điểm xuất phát của chị là tốt, nhưng mà em không đồng ý.”
“Haiz… cô bé này sao em lại…” Nhạc Đào trở nên bực bội, vỗ bàn gào lên. Kỷ Vi thấy thế nhanh chóng ngăn lại, hỏi: “Nói lý do xem.”
Mục Thiển liếc mắt nhìn Kỷ Vi một cái tỏ ý khen ngợi, nói: “Ngày hội ký tên hôm đó sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến từ ngũ hồ tứ hải, các loại trình độ người đều có, không phải em nói khó nghe, nhưng thật sự là không phải tư tưởng của mỗi người đều có thể cởi mở như chúng ta, thậm chí còn có loại fans thánh mẫu, vừa nghe nói phải đối diện với khiếm khuyết của thần tượng, chỉ sợ sẽ lập tức mặt mũi trắng bệch, em không muốn về ý tưởng nhỏ của chúng ta mà làm ảnh hưởng đến bầu không khí hài hòa của tập thể, nếu đến lúc đó không thể thuyết phục mọi người, trái lại còn khiến cho người hâm mộ bởi vì có sự lý giải bất đồng mà gây ra nội chiến, vậy thì nghiệp chướng của em sẽ rất nặng nề, đến lúc đó đem đầu sỏ gây tội ra thị chúng, idol nhất định sẽ không thích em. Đúng là em muốn anh ấy khắc sâu ký ức về chúng ta, nhưng tuyệt đối không phải là phương thức thảm thiết như vậy.” Cô bé uống một hớp nước rau quả tiếp tục nói: “Đương nhiên, đây là về công.”
“Vậy về tư thì sao?” Nhạc Đào đã bị những lời nói của Mục Thiển khiến cho có chút dao động.
“Về tư thì, đương nhiên là lập dị, có thể lọt vào mắt xanh của Lacey… mọi người nghĩ xem, trong bên mông biển người, ai có thể đọc được nội tâm cô độc của idol chúng ta, chỉ có nhóm ba người chúng ta mà thôi. Liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy nội tâm sâu vô cùng và chỗ yếu ớt của anh ấy, chúng ta tin tưởng anh ấy, cho nên mới không trốn tránh vấn đề, cho nên mới công khai cổ vũ anh ấy, từ đây về sau, cho dù idol của chúng ta có nhiều người hâm mộ đến mức đếm không xuể, thì ba người chúng ta đối với anh ấy vẫn là độc nhất vô nhị, đáng để ghi khắc cả đời!”
“Ghi khắc thì không cần, chị chỉ hy vọng Lacey biết, trừ bỏ người trong lòng anh ấy, thì vẫn còn có chúng ta, vẫn luôn ủng hộ anh ấy.” Hốc mắt Kỷ Vi đã có chút nóng lên, nghĩ đến việc idol của mình có chỗ dựa tinh thần ngoài đời liền cảm thấy rất vui mừng, nhưng vì sao lại có chút ghen tị? Cô nghĩ cô gái có thể được idol yêu thích kia, nhất định là người may mắn nhất trên đời này.
“Vi Vi.” Mục Thiển hết sức xúc động sờ sờ mái tóc xù xù của cô, ánh mắt toát ra vẻ yêu thương, “Vì sao em cứ cảm thấy chị đang yêu idol ấy nhỉ?”
“Chẳng lẽ chúng ta không yêu sao?” Nhạc Đào cảm thấy khó hiểu.
“Ôi, chỉ số thông minh của thai phụ đúng là...” Mục Thiển không biết nói sao.
Nếu đã thỏa thuận không kiêng dè nữa … thì quá trình tiếp theo bọn họ cần thảo luận chính là mua quà gì?
“Son môi, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm… hay là… thẻ chăm sóc ở thẩm mỹ viện?”
Son BIA … hai miếng rau xà lách một trái một phải dán lên trên mặt Nhạc Đào, thai phụ chỉ số thông minh thấp đã trong lúc vô hình tạo ra một vực thẳm ngăn cách rất sâu với hai người đồng đội khác của mình. Ôi, rất sâu.
“Hắn chỉ là có sở thích mặc đồ khác giới, không phải là người chuyển giới cần sử dụng kích thích tố nữ.” Mục Thiển nói.
“Hơn nữa, mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ phần lớn đều chứa chất thúc đẩy tạo nội tiết tố nữ, đừng để tạo thành tật bệnh gì …” Kỷ Vi không chút lưu tình chỉ ra khuyết điểm, khó có thể tưởng tượng một idol thoa phấn dày trên mặt, vẫy khăn tay chào người hâm mộ. Đêm nay rất có thể sẽ gặp ác mộng, cô nhìn trần nhà nghĩ thầm.
“Này, các chị còn nhớ lần trước trên diễn đàn có một topic rất hot không?” Mục Thiển bỗng nhiên nhắc tới.
“Ý của em là, tặng quần áo?” Đầu óc Kỷ Vi xoay chuyển rất nhanh chóng, “Ý này không tệ, idol dường như đã ám chỉ mặc trang phục phụ sẽ cho anh ấy linh cảm sáng tác.”
“Một khi đã như vậy thì còn chờ gì nữa?”
Ba người nhìn nhau mỉm cười.
Đối với cao nhân dạo phố Nhạc Đào mà nói, trong thành phố này, cửa tiệm quần áo nào giá rẻ, cửa tiệm nào thích sửa cũ thành mới, cô ta quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, vì thế xung phong nhận việc dẫn hai người còn lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngay cả mang cái bụng tròn vo cũng hết sức khoẻ mạnh khí thế. Nhưng mà, sắc mặt Mục Thiển lại sa sầm sau khi đi dạo hết tiệm này đến tiệm khác, cuối cùng cô bé tỏ ra: Hai người thế này là không được!
“Vậy em có đề nghị gì hay không?” Nhạc Đào và Kỷ Vi nhìn cô bé.
“Vi Vi chị nói cho em biết xem, trong ấn tượng của chị, idol là người có tính cách thế nào?” Ánh mắt Mục Thiển sáng quắc lên nhìn Kỷ Vi.
Chưa bao giờ gặp mặt, ngay cả giọng nói cũng chưa từng nghe, chỉ biết văn phong của anh ta là sự giãy giụa giữa dục vọng và khắc chế, nói vậy… đây là người ngoài lạnh trong nóng, rất giỏi khống chế tình cảm của mình. Trong đầu cô hiện lên một mái tóc dài màu tím lay động… “Tôi biết rồi.” Kỷ Vi cười tươi tắn, “Trong sự khiêm tốn có chút tự cao.”
Mục Thiển cho cô một ánh mắt “you are right”, nói: “Ngụy Lăng có một người bạn làm thiết kế thời trang, chúng ta có thể nhờ cô ta giúp đỡ.”
Nhà thiết kế thời trang mà Mục Thiển nhắc đến tên là Tô Điền, 35 tuổi, sở trường là thiết kế các loại trang phục dạ hội cao quý lộng lẫy. Bởi vì phong cách của cô ta khác hẳn các nhà thiết kế khác, không chỉ chú trọng mặt quyến rũ nữ tính của trang phục, mà còn tự mở ra một hướng đi riêng, cho nên rất nhiều nữ cường nhân giới doanh nghiệp yêu thích, cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ trên thế giới.
Lúc nghe nói Tô Điền là nữ, Kỷ Vi còn ôm một chút tâm thái bài xích, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, phát hiện dáng người cô ta cao gầy, lông mày cũng cao, đuôi chân mày sắc bén như kiếm, phong cách nhanh nhẹn, giống như một nữ tướng sang sảng, lại bắt đầu có chút thiện cảm.
“Cho tôi biết kích thước.” Tô Điền nghe Mục Thiển trình bày xong, dứt khoát trả lời.
“Ôi, chị cứ nhắm chừng là được.” Mục Thiển đưa ra một tấm ảnh chụp, chính là tấm ảnh lưu truyền trên diễn đàn kia.
Tô Điền nhận lấy, nhìn một cái, trong mắt tức khắc bốc cháy lên một ngọn lửa hưng phấn, “Đây là ai?!”
Kỷ Vi thấy cô ta toát ra cảm giác phấn khởi khi nhìn thấy con mồi, trong lòng có chút khó chịu, liền cướp lời Mục Thiển, nói: “Một người đàn ông!” Hai chữ đàn ông còn đặc biệt nhấn mạnh.
“Đàn ông…”
Thành công nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tô Điền, Kỷ Vi âm thầm giơ tay “yeah”, Nhạc Đào lắc đầu, cứ luôn cảm thấy Kỷ Vi vừa gặp chuyện liên quan đến idol lại giống như gà mái bảo vệ gà con.
“Tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ, là người mẫu nam à? Sở thích mặc đồ khác giới sao… Thực là thú vị.” Tô Điền cầm ảnh chụp, lẩm bẩm tự nói.
“No no no! Nhất định là chị không thể tưởng được, anh ấy là tác giả viết văn.” Mục Thiển đã rót nước cho mình và hai người còn lại, xem ra cô bé rất quen cửa quen nẻo đối với phòng làm việc của nhà thiết kế Tô Điền này.
“Tác giả viết văn à?” Tô Điền nhướng mày đầy khí phách, lộ ra nụ cười hứng thú: “Hy vọng có cơ hội quen biết với anh ta một chút.”
Không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, sau khi Kỷ Vi trình bày suy nghĩ về bộ trang phục dạ hội với Tô Điền, giọng nói vừa dứt, bản phác thảo đã bay đến tay Kỷ Vi. Màu đỏ rực rỡ, sau lưng xẻ chữ V chạy đến eo, vạt áo dài phết đất, bên trái xẻ tà đến tận gốc đùi, cả bộ váy áo không có một chỗ chi tiết thừa nào, ngay cả khóa kéo cũng làm thành kiểu ẩn hình giấu ở vị trí phù hợp.
“Người tiếp theo.” Mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, Tô Điền đã lại trải giấy vẽ bản thảo, dùng bút chì màu nhanh chóng xoay vòng trên ngón tay, trong sự tùy tiện lại thể hiện phong thái chuyên nghiệp.
“Cô cảm thấy sườn xám nền đen có một chút mạ vàng thì thế nào? Thêm vào một ít hoa văn thêu… thêu cái gì thì đẹp nhỉ?” Nhạc Đào bắt đầu thao thao bất tuyệt với Tô Điền về ý tưởng của mình.
Kỷ Vi cầm bản thảo sơ lược ngồi trên sô pha bên cạnh, khá trầm tư. Thật ra thì, gần như ngay khi Mục Thiển nói đến việc tặng quần áo, thì một bộ váy dạ hội màu đỏ rực rỡ đã xuất hiện trong đầu cô, hết sức tự nhiên, giống như nó ngay từ đầu nó đã tồn tại vậy.
Màu đỏ là phô trương, nhảy múa, đam mê, tình cảm mãnh liệt, đó là cảm giác cô đọc được phía sau những con chữ đen trên giấy trắng, nhưng rồi lại mâu thuẫn và khiêm nhường, không có một chút cố tình rêu rao, theo như cô thấy, có lẽ thật sự chỉ có một mình Lacey, có thể đem mặc một bộ trang phục yêu dã đến khí thế hừng hực thành cảm giác nội tâm kín đáo như vậy.
Trong khoảnh khắc này, cô rất muốn cảm nhận được tâm trạng hắn đạt tới đỉnh cao xưa nay chưa từng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...