Lúc Quý Thừa Phong tới gần, một mùi hương ngào ngạt ập tới trước mặt, Kỷ Vi nhịn không được nhíu mày: “Sư huynh, anh làm đổ chai nước hoa à?” Nói cô cổ hủ cũng được, cô không có cách nào tiếp nhận được đàn ông cố tình xịt nước hoa.
“Em có biết thưởng thức hay không đấy? Xịt nước hoa là gì tỏ lòng tôn trọng chủ nhân bữa tiệc.” Quý Thừa Phong bị đả kích.
“Sư huynh anh kiềm chế chút đi, em sợ anh lấy mất sự nổi bật của chú rể, bị người ta đuổi ra ngoài thì không tốt đâu.”
Quý Thừa Phong không để bụng, hừ một tiếng, sau đó tỏ ra kinh ngạc: “Làm sao em biết anh đi dự hôn lễ… A! Chẳng lẽ em cũng tới…”
Kỷ Vi trách móc: “Đúng vậy.” Sư huynh anh thật là chậm nửa nhịp.
“Cô dâu chú rể mời đại đa số đều là bạn bè trong ngành luật, em là một con nhóc học Kinh tế đến đây xem náo nhiệt cái gì?” Hãy tha thứ cho công tử Quý Thừa Phong, anh ta vẫn còn chưa tiếp nhận được bất kỳ tin tức gì về việc Kỷ Vi và Dịch Bắc yêu nhau.
Còn đang nói chuyện thì Dịch Bắc đã ra khỏi bãi đỗ xe, Kỷ Vi cười nhìn qua, giống như mỗi lần nhìn thấy hắn luôn là áo choàng dài đón gió bay phần phật, đẹp trai tột đỉnh. Sóng điện tình cảm qua lại trong mắt hai người, để cho người ngoài là Quý Thừa Phong nhận ra, liền bị điện giật trúng, biểu hiện trên khuôn mặt anh ta phong phú đến mức có thể đi diễn kịch câm. “Hai người yêu nhau từ khi nào?” Anh ta gấp gáp đến độ dậm chân, tin tức quan trọng như vậy mà mình vẫn không hay biết gì?!
Kỷ Vi cười e lệ, Dịch Bắc liếc mắt nhìn Quý Thừa Phong, sau đó giữ chặt tay cô, nói: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào thôi.”
Hoàn toàn bị bỏ qua, đồng chí Quý Thừa Phong lập tức xông lên, ồn ào “Trọng sắc khinh bạn”, Dịch Bắc bảo vệ Kỷ Vi trong lồng ngực, độc miệng như đuổi gà con, nói: “Quý Thừa Phong cậu đổ lên người đến cả nửa chai nước hoa phải không?” Cùng với biểu hiện chê bai trên khuôn mặt, khiến Kỷ Vi nhìn thấy cũng hết sức buồn cười.
“Ơ… hai người các người cố ý mà!” Quý Thừa Phong suýt chút nữa thì đau sốc hông.
Tiệc cưới được tổ chức ở lầu 2, gia đình chú rể giàu có, đã trực tiếp bao hết toàn bộ lầu 2 khách sạn Lan Đình, bong bóng rực rỡ sắc màu, ruy băng bay khắp nơi, tên của đôi tân nhân được làm bằng đèn treo thành cầu vồng bên trên, cứ mỗi ba giây lại đổi một màu khác. Dịch Bắc thấy Kỷ Vi nhìn đến ngây ra, liền hỏi một câu có phải rất ngưỡng mộ hay không, không ngờ Kỷ Vi quả thật tấm tắc hai tiếng, sau đó hạ giọng, trộm nói: Không phải đâu, em vẫn luôn cho rằng kết hôn phô trương như vậy là không cần thiết, ấm áp một chút sẽ tốt hơn, còn nữa, cho dù có làm lớn đến mức nào cũng không thể đảm bảo chất lượng hôn nhân, hà tất phải như vậy? Dịch Bắc nín cười nghe cô phân tích, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Thật ra thì Kỷ Vi nói không sai, nói thì cưới của cô dâu chú rể còn không bằng nói rằng đây là nơi để cha mẹ hai bên tranh thủ các mối quan hệ trên chính trường. Cô dâu chú rể chân chính lên sân khấu chỉ có nửa tiếng đồng hồ còn lại toàn bộ thời gian đều là do gia đình hai bên xử lý. Nghe nói ba của cô dâu là một trong số những người dẫn đầu giới doanh nhân thành phố C, ba chú rể là sĩ quan cao cấp trong quân đội, ai nấy đều dựa vào tiệc cưới của con cái mà mời bạn bè tốt nhất đến, nhìn khắp đại sảnh có hơn bảy phần là khách khứa trạc tuổi cha chú.
Kỷ Vi tất nhiên là đi theo Dịch Bắc hòa lẫn vào trong khu vực dành cho bạn bè, ở đây tổng cộng có năm bàn, xếp vào một góc trong cực kỳ tội nghiệp. Nhìn dáng vẻ Dịch Bắc là không thích tham gia những buổi tiệc họp mặt như thế này, bởi vì phàm là bạn học, ai nấy nhìn thấy hắn đều có cùng một biểu hiện… kinh ngạc, Dịch Bắc không mấy bận tâm, chỉ gật đầu một cách hết sức tùy tiện, lại lơ đãng hàn huyên mấy câu, có một vài người bạn học muốn thâm nhập giao lưu sâu hơn, nhưng thấy biểu hiện lãnh đạm như thế của hắn, đành phải nghẹn lời ngồi trở lại chỗ của mình.
Bởi vì trên thiệp mời ghi rất rõ có thể dẫn theo người nhà, cho nên những người xuất hiện ở đây đa phần đều là có đôi có cặp, học ngành luật của đám Dịch Bắc lại không có bao nhiêu nữ sinh, cho nên phụ nữ ở đây đa phần đều là người nhà đi theo dự tiệc, ai nấy đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy. Kỷ Vi căm hận trừng mắt nhìn Dịch Bắc một cái: Cũng tại anh bảo em đừng trang điểm, bây giờ bị người ta nhìn như quái vật kìa! Người bị trừng lại tỏ ra hết sức săn sóc: Anh không chê.
“Anh, anh, anh! Thật không biết xấu hổ!” Câu này tất nhiên chỉ là hoạt động tâm lý của Kỷ Vi.
Đợi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng các món ăn nóng sốt cũng đã lục đục bưng lên, Kỷ Vi dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn bàn ăn trước mặt.
“Biết em đói bụng rồi, nhân lúc còn nóng, ăn đi.” Một đũa cá quế hạt thông dính nước sốt nồng đậm đặt vào trong chén cô.
“Cảm ơn.” Kỷ Vi vui vẻ ra mặt, vùi đầu liền ăn ngấu nghiến.
Có người ngồi cùng bàn nhịn không được trêu chọc: “Ôi, Dịch Bắc, lúc trước cậu đâu phải như vậy, con gái người ta cầm thư tình theo đuổi cậu, chân mày cậu cũng không nhăn một cái.”
Có người phụ họa, giọng điệu ê ẩm: “Dịch đại công tử được xưng là sát thủ hoa khôi, không ngờ hoa khôi các năm đều bỏ mình như vậy, ngược lại một cô em gái bên ngoài lại có thể tóm được cậu ta”, anh chàng bụ bẫm kia bỗng chuyển hướng về phía Kỷ Vi nói: “Em gái, có thể tiết lộ một chút bí quyết không?!”
Kỷ Vi quay đầu nhìn Dịch Bắc, phát hiện sắc mặt hắn có chút không tốt, lập tức gác đũa, nắm lấy tay hắn dưới gầm bàn. Cô vừa định mở miệng phản bác vài câu, lại đột nhiên bị Dịch Bắc nhéo một cái, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn truyền đến: “Bạn gái tôi cũng học đại học C.” Nói xong còn nhìn cô một cách đầy cưng chiều, “Nhưng mà cô ấy học kinh tế, nhỏ hơn chúng ta hai năm”. Cô nhất thời không đề phòng, mắt lộ vẻ kinh ngạc, thì ra hắn đã biết từ lâu?!
Tất cả những người trong bàn đều quay đầu lại. “A, ngay cả đàn em cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của cậu, thật là lợi hại.” Anh chàng bụ bẫm kia lại cười gượng một tiếng.
Đúng lúc vào lúc này, đối diện Kỷ Vi có một cô gái hấp dẫn ưu nhã nâng ly rượu với cô, đôi môi đỏ bừng phun ra hai chữ: Kính cô. Kính tôi? Kỷ Vi chớp mắt: không thể hiểu được ý của cô. Một anh chàng cao gầy ngồi ở bên cạnh Kỷ Vi giải thích: cô gái kia tên là Vu Hi Nhiên, là hoa khôi của ngành Luật chúng tôi. Chỉ cần nói đến đây, Kỷ Vi đã tự động bổ sung nửa câu sau: Cô ta cũng đã từng theo đuổi Dịch Bắc, nhưng kết quả là bị từ chối. Anh chàng kia mỉm cười: trẻ nhỏ dễ dạy.
Có nghĩa là tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt? Kỷ Vi thấy tư thế cô ta hùng hổ, ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng được nhen nhóm, hào sảng rót đầy ly rượu vang đỏ, lại giơ lên không trung cách một cái bàn, mở miệng rất có khí chất lãnh tụ: “Kính cô!”
Không gian lẹ mắt trong nháy mắt trở nên sôi nổi, ngay cả bàn bên cạnh cũng có người nhìn qua nhỏ giọng thì thầm. Đại khái là cô gái ở đối diện không ngờ Dịch Bắc lại thích kiểu nữ hán tử thế này, buồn bực mấy giây sau đó mới nỗ lực để tránh mất phong độ, đặt ly rượu lên trên môi.
“Tôi xong rồi, mời cô!” Kỷ Vi đã uống không còn một giọt trong ly, còn cố ý úp ngược ly xuống, hết sức khiêu khích. Cô thu tay về, tỏ vẻ khoe khoang nhìn sang phía đối diện, hoa khôi kia giống như đang ngâm mình trong nước thuốc phai màu.
Cô uống đi, uống đi! Nếu Kỷ Vi có cái đuôi, lúc này nhất định đã vểnh lên đến tận trời. “Tửu lượng tệ như vậy mà cũng dám khiêu khích tôi, hừ!” Cô không thể không đắc ý, nhắc mãi một câu.
Toàn bộ quá trình Dịch Bắc đều không lên tiếng, cho đến khi Vu Hi Nhiên giằng co có hơi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Vi Vi nói đùa thôi, cô cứ tùy ý.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại hóa giải cảm giác căng thẳng toàn bàn. Ngồi bên cạnh Vu Hi Nhiên là lớp trưởng lớp bọn họ năm đó, lúc này liền ra vẻ người lớn, tuyên bố mọi người cùng nâng chén, mọi người nhất hô bá ứng, tức thì ly cốc vang lên che giấu khoảnh khắc xấu hổ ngắn ngủi vừa rồi. Xuyên qua lớp thủy tinh của ly rượu, sắc mặt hoa khôi kia lúc này mới tốt hơn được một chút.
“Anh làm gì vậy, đau lòng người ta à?” Kỷ Vi thúc cánh tay đâm Dịch Bắc, có chút bực bội nho nhỏ.
Dịch Bắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ta… Có chút phức tạp, tóm lại em đừng trêu chọc cô ta.”
Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác? Tế bào não luôn không đi theo hướng bình thường của Kỷ Vi giờ phút này lại một lần nữa phát huy uy lực, trong não đã hình thành câu chuyện ân oán gút mắc giữa bạn học Dịch Bắc và hoa khôi ngành Luật nhiều năm về trước: trong vườn trường đại học tràn đầy hơi thở thanh xuân, hoa khôi ngành Luật tuổi trẻ mỹ lệ âm thầm để ý bạn học anh tuấn tài năng cùng lớp, sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng vào một đêm nguyệt hắc phong cao, hẹn anh chàng kia đến rừng cây nhỏ trong trường, to gan mà tỏ tình. Ai ngờ nam sinh kia không đồng ý, còn dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn hoa khôi trong lòng tràn đầy vui mừng kia, lãnh đạm nói: “Tôi không có hứng thú với cô.” Hoa khôi ngành Luật chưa từng gặp đả kích như thế, khiến cho lực lượng hắc ám trong nội tâm được bãi bỏ lệnh cấm, từ đây hắc hóa. Mỗi khi nam sinh này qua lại tìm hiểu cô gái nào, cô ta sẽ không từ thủ đoạn mà nguyền rủa nữ sinh đáng thương kia, đồng thời chẳng có khuôn mặt lạnh lùng kia vì không muốn những cô gái khác phải chịu thương tổn, cho nên lần nào cũng bỏ đi không chút lưu luyến. Dần dần, vườn trường đại học C lưu truyền một truyền thuyết …
“Em lại suy nghĩ miên man cái gì thế…” Đỉnh đầu bị Dịch Bắc hung hăng gõ một cái, cốt truyện ngắt quãng… biên kịch Kỷ bất mãn xoa xoa đầu.
Dịch Bắc chỉ về hướng chú rể, nói: “Anh qua đó một chút, em cứ ngồi đây chờ anh, không được chạy lung tung.”
Ngẩng đầu lên, quả nhiên chú rể đang vẫy tay về phía bên này, giống như có cái gì việc gấp. “Được được.” Kỷ Vi nhét vào miệng một con tôm lớn, ra hiệu cho hắn đi nhanh đi.
Đối diện với một bàn đầy những gương mặt xa lạ, Kỷ Vi cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn, thuận tiện tiếp nhận một chút ánh sáng đến từ ánh nhìn thăm dò từ đối diện … Hoa khôi Vu, cô đừng hiển lộ cảm giác tồn tại của chính mình nữa được không? Kỷ Vi nghĩ như thế. Cuối cùng sau một hồi phàm ăn, cô cảm thấy sức hút trái đất đối bụng mình đã gia tăng, cô gác chén đũa xuống, phát hiện Dịch Bắc đã biến mất trong phạm vi tầm mắt.
Kỷ Vi xem lời nói của Dịch Bắc trở thành gió thoảng bên tai, từ từ đi bộ đi ra ngoài tiêu thực. Những người ở lầu 2 có lẽ đều đã đi ăn tối ngay cả tiếp tân trực ở quầy cũng không thấy bóng dáng. Cô đứng ở cửa sổ hành lang hóng gió, từ cửa sổ nhìn xuống chính là cổng sau của khách sạn Lan Đình, vắng vẻ tiêu điều hơn so với cửa chính không ít, trên đường phố thơ thất còn có một bà cụ vóc người tròn trịa đang lục tìm chai nhựa trong thùng rác. Khi ánh đèn đường tối tăm chiếu lên trên mái tóc hoa râm và bộ quần áo cũ nát của bà cụ, Kỷ Vi bỗng dưng cảm thấy cực kỳ thương hại, cánh mũi cay cay, cô quay đầu đi buông tiếng thở dài. Đúng lúc này cô lại nghe được giọng Dịch Bắc.
“Hà tất phải như vậy?” Hắn nói, giọng nhẹ như gió truyền đến tai cô có chút lạ lẫm.
Cô híp mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía trên bên phải, thì ra lầu 3 khách sạn Lan Đình còn có một ban công mở ra ngoài. Bởi vì cách trở tầm mắt cho nên không nhìn rõ mặt người ở trên ban công, nhưng giọng điệu quen thuộc kia cô tuyệt đối sẽ không nhận sai.
“Nếu em nói chuyện đó cho cô ta biết, anh đoán xem cô ta sẽ nghĩ thế nào?”
Mẹ kiếp! Có thể diễn ra lời thoại của nữ phụ xấu xa trong phim một cách thuần thục như thế, ngoại trừ Vu Hi Nhiên ngạo mạn kia thì còn ai? Hoặc là những lúc mình không có ở đây mà chạy đi quyến rũ Dịch Bắc à? Thật đúng là chưa từ bỏ ý định. Kỷ Vi nghiến răng ken két.
“Không ngờ anh cũng có lúc lo sợ rụt rè như vậy vì cô ta.”
Không cần nói cũng biết hai chữ "cô ta" này chính là bản thân Kỷ Vi. Âm thanh nói chuyện từ xa xa truyền đến cũng không còn rõ ràng nữa, đường phố nhà lầu thỉnh thoảng lại có xe tải vận chuyển hàng hóa lái ngang qua, ầm ầm ầm một lúc giống như tivi kiểu cũ không thu được tín hiệu chỉ có thể phát ra tiếng kêu xè xè, quả thật có thể làm thỏa mãn khẩu vị của người nào đó. Càng nghe không được đầy đủ sẽ càng khiến người ta suy nghĩ miên man, Kỷ Vi bắt đầu cắn ngón tay: chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì? Thật là tò mò chết người.
Vì thế cô quyết định đi theo con đường tiểu thuyết ngôn tình, lén lút lẻn vào chỗ kín đáo, cách một bức tường, yên lặng nghe ngóng tin tức từ cuộc nói chuyện của nam chính và nữ phụ. Đi theo cầu thang, lần mò lên lầu 3, thân thể chuyển động dưới ánh mắt kinh ngạc của người phục vụ, cho đến khi một lỗ tai thuận lợi dán sát vào kính mờ trên ban công. Ủa? Vì sao lại không nghe thấy gì? Cô nghiêm túc trầm tư, cho nên đã bỏ lỡ sắc mặt của cô nhân viên phục vụ quan sát cô một lúc lâu kia … đại khái là hiểu ra và thương hại.
“Thật tội nghiệp, nếu cô ta biết chồng mình đang chơi trò mập mờ với người phụ nữ khác, nhất định sẽ rất đau lòng.” Cô phục vụ thở dài nói.
“Đây là cặp thứ ba trong tháng rồi đấy … Hôm nào tôi phải viết thư, đề nghị ông chủ niêm phong ban công lầu ba mới được!” Một người phục vụ khác lòng đầy cảm khái nói tiếp.
Bên này, Kỷ Vi cuối cùng cũng có thêm một chút thu hoạch, phía sau lớp kính mờ quả nhiên truyền đến từng đợt tiếng động, nhưng… Vì sao lại có vẻ kỳ lạ như vậy? Dường như là tiếng thở dốc, rất giống như bọn họ đang tiến hành hoạt động nào đó không phù hợp với trẻ em …
“!”Kỷ Vi giận dữ trừng to mắt. Đầu óc ngay tức khắc vượt qua nhiệt độ bình thường, liền sử dụng lực lượng với cánh cửa. Hai người kia đang ôm nhau triền miên khó mà chia lìa, khiến cô đỏ mắt.
“A!” Cô gái kia đối diện với cô bỗng dưng hét lên một tiếng, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với người đàn ông, “Cô làm gì vậy?!” Cô ta tức giận nhìn biểu hiện như hóa đá của Kỷ Vi.
“A, ha ha hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi!” Rầm một tiếng đóng cửa lại, Kỷ Vi quay người, trước mặt tối sầm, một mùi hương quen thuộc bao vây lấy cô. Cô bị ép dán vào trong lồng ngực hắn, xúc giác và thính giác đều đồng thời cảm nhận được chấn động với tần suất không bình thường.
“Anh cười cái gì?!” Cô đỏ mặt đấm Dịch Bắc hai cái, một khách sạn rách nát sao phải có nhiều ban công như vậy làm gì!
“Không ngờ em còn có sở thích này?” Dịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng trêu chọc cô, đôi mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh không gợn sóng giờ phút này đang nhướng lên có chút tinh ranh, còn có mấy phần gian xảo.
Đà điểu xấu hổ trước sau cũng không dám ngẩng đầu, mãi cho đến khi Dịch Bắc ôm cánh tay, hỏi cô: “Cô nương dự định khi nào mới ra ngoài?” Cô mới ngượng ngùng xoắn xít hỏi đôi tình nhân vừa rồi đã đi chưa.
Lúc xuống lầu lại gặp được Quý Thừa Phong, ánh mắt anh ta có chút kỳ lạ, đi tới lặng lẽ hỏi Dịch Bắc: “Cô ta lại nói gì với cậu?”
“Nói gì?” Kỷ Vi thò mặt tới, có chút kỳ lạ.
“Tránh sang một bên.” Quý Thừa Phong đẩy đầu Kỷ Vi ra.
Dịch Bắc ôm đầu Kỷ Vi, “… Tôi không ngờ rằng sự việc kia lại ảnh hưởng sâu sắc đến cô ta như vậy, lúc trước tôi cho rằng tránh mặt không gặp, chính là phương thức giải quyết tốt nhất, không ngờ tôi đã nghĩ quá đơn giản.” Dịch Bắc nói một tràng giống như dùng tiếng lóng trả lời.
“Nói rõ ràng thì tốt rồi, nếu vẫn không giải quyết được thì nhờ Mục Vân.” Quý Thừa Phong vẫn luôn miệng lưỡi ngọt ngào cũng hiếm khi trở nên nghiêm túc như vậy.
Dịch Bắc gật đầu.
“Rốt cuộc thì hai người có bí mật gì không thể cho em biết?” Kỷ Vi bị đôi cánh tay bao vây trước ngực, “Có liên quan tới cô hoa khôi kia à?”
Sau khi hai người liếc nhìn nhau, Quý Thừa Phong cười nói: “Đúng vậy, cho nên em cần phải quý trọng anh bạn trai họ Dịch không dễ gì tìm được này, người ta đối với em là nhất mực chung tình, hoa khôi ngành hoa khôi xóm gì, cậu ta cũng chưa từng liếc mắt một cái.” Nói xong lại vỗ bả vai cô một cách cực kỳ sâu sắc, rồi nghênh ngang bỏ đi.
“Cho nên vừa rồi là anh từ chối cô ta à?” Kỷ Vi ôm cổ hắn, nhón chân.
“Nếu không thì sao?” Lãnh đạm.
“Nhưng hai người còn nói đến chuyện kia, rốt cuộc là chuyện gì? Cô ta uy hiếp anh à? Hay là… hai người đã từng có lần uống rượu say rồi làm … ưm!”
Thân thể nho nhỏ của cô bị Dịch Bắc ôm trong lồng ngực, giữa khoang miệng tràn đầy mùi rượu vang đỏ, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại không khí.
Hắn giữ chặt khuôn mặt cô, tròng mắt đen như mực không gợn sóng, có chút thở gấp có chút kiên định: “Hứa với anh, đừng vì những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình mà rời bỏ anh, được không...”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bất ngờ nhìn thấy một chút hoảng loạn, liền theo phản xạ có điều kiện ôm lấy eo hắn, lẩm bẩm: “Sư huynh, từ nay về sau, em sẽ che chở anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...