“SHIT! Sao trên thế gian này lại có loại người như vậy được?!”
Kỷ Vi ném một hũ serum màu đen là dòng mới nhất của thương hiệu mỹ phẩm quốc tế nổi tiếng lên trên bàn. Tuần trước là sinh nhật cô, bạn thân của cô đã vui vẻ tặng cho cô một hũ serum được cho là có tác dụng làm đẹp thần kỳ, kết quả là tối hôm đó cô nhận được điện thoại của tổng giám đốc, bảo cô đến thành phố J đi công tác, lập tức dọn hành lý rồi ra sân bay, hôm nay vừa mới về đến nơi, hũ serum kia chỉ còn lại có một nửa, có dùng đầu gối mà nghĩ thì cũng biết ngay là tác phẩm của những cô bạn quái đản ở cùng phòng với cô!
Bên ngoài hành lang truyền tới tiếng chân “Lẹp xẹp lẹp xẹp” và tiếng cười đùa ầm ĩ, sau đó cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh.
“Ôi… Kỷ Vi cô về rồi à?!” Tư thái hờn dỗi giọng điệu cọp mẹ này, chính là người ở cùng phòng với cô, Lưu Quyên.
Kỷ Vi không thèm ngước mắt lên một cái, chỉ kéo vali ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
“Nè, cô tưởng mình là ai thế hả, chẳng qua chỉ mới đi theo tổng giám đốc ra ngoài vài lần đã tưởng mình là nhân vật lớn rồi sao?” Người vừa mở miệng chính là Tô Ngọc Phỉ, đồng hương của Lưu Quyên, từ ngày đầu tiên khi Kỷ Vi dẫn đến ở đây thì đã bất hòa với cô ta, cả ngày cô ta luôn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe châm chọc mỉa mai cô.
“Tô Ngọc Phỉ, tôi nói cho cô biết, đúng là tôi không phải nhân vật lớn gì, cho nên cô đừng có nắm lấy tôi cả ngày không buông ra như vậy. Kỷ Vi tôi có thể thăng chức hay không là dựa vào bản lĩnh của tôi, còn chưa tới phiên cô nói ra nói vào!” Kỷ Vi vừa nói vừa ném mạnh quần áo lên trên giường, một đôi mắt phượng trừng lên thật lớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm cực đậm của Tô Ngọc Phỉ.
Có lẽ không ngờ rằng Kỷ Vi từ trước đến nay không hề cãi lại, bây giờ lại có phản ứng lớn như vậy, Tô Ngọc Phỉ sửng sốt một chút, nhưng đã nhanh chóng ôm tay, nhướng lông mày bén nhọn nói: “Đúng vậy! Cô dựa vào bản lĩnh của mình, bản lĩnh lên giường chứ gì?! Hầu hạ tổng giám đốc thoải mái, chẳng phải muốn cái gì thì được cái đó sao? Đúng rồi, lần này đi công tác với tổng giám đốc, chơi vui vẻ chứ?”
“Bốp…” Kỷ Vi vô cùng tức giận lập tức tát cho cô ta một cái, “Tôi cảnh cáo cô, ăn nói cho đàng hoàng một chút!”
“Cô, cô dám đánh tôi!” Tô Ngọc Phỉ bị tát đến mức ngỡ ngàng, ôm mặt lắp bắp mở miệng.
“Đánh cô thì sao?! Từ ngày đầu tiên tôi dọn tới đây, thì cô đã trong tối ngoài sáng nói xấu tôi bao nhiêu lần? Tôi không nói ra không có nghĩa là tôi không biết. Cô luôn miệng chửi bới khinh thường tôi, làm như bản thân cô thì thanh cao lắm, cô tự hỏi lại bản thân mình đi, nhân lúc tôi không có ở đây, cô đã sử dụng bao nhiêu mỹ phẩm của tôi hả? Từ thức ăn đến đồ dùng, từ chậu rửa mặt đến đồ trang điểm, nếu không phải cô không đủ béo, thì cô còn ước gì có thể chiếm luôn cả cái giường của tôi chứ gì? Cô có thể kiêu ngạo, nhưng tôi nói cho cô biết không phải người khác sợ cô mà là người ta không muốn so đo với cô thôi.” Kỷ Vi thở hổn hển một hơi, nói: “Cuối cùng thành thật khuyên cô một câu, làm người thì ăn ở có đức một chút, nếu không ra đường, thiên hạ đấm cho vỡ mặt đấy.”
“Kỷ Vi! Sao cô có thể nói như vậy với Phỉ Phỉ?!” Lưu Quyên từ nãy đến giờ vẫn luôn giả làm người qua đường, cuối cùng cũng đã nhớ ra mình phải biện hộ cho người đồng hương.
Kỷ Vi khoác hai cái ba lô trên bàn lên, ngoái đầu nhìn lại, cười lạnh lùng: “Còn cô nữa, bắt nạt kẻ yếu, nếu như tôi là Tô Ngọc Phỉ, cũng không dám có người bạn như cô.”
Nói xong, liền bỏ đi ra cửa không thèm quay đầu lại.
Ra khỏi ký túc xá dành cho nhân viên công ty, gió đêm lạnh lẽo táp vào mặt và cổ, Kỷ Vi mới âm thầm mắng mình là đồ ngốc, sao lại tức giận đến mức cả khăn quàng cổ cũng quên mang... Tóm lại cổ áo mỏng manh, cô đi xuyên qua một vườn hoa nhỏ.
Đi dọc trong con hẻm nhỏ vắng lặng mười phút, Kỷ Vi quyết định sẽ trực tiếp đến văn phòng ngủ tạm đêm nay, chờ ngày mai trời sáng rồi mới đi gặp người môi giới tìm nhà mới mà thuê, ký túc xá dành cho nhân viên kia cô không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Kỷ Vi còn đang nghiêm túc sắp xếp lại kế hoạch thời gian tới của mình, thì liền nghe thấy bên cạnh có người gọi mình. Cô quay đầu nhìn lại, “Ủa, tổng giám đốc Quý, đã trễ thế này anh còn ở đây sao?”
Quý Thừa Phong nhìn cô trợ lý cũng là đàn em năm xưa ở trường đại học của mình, nói: “Anh chuẩn bị đi lấy xe, không ngờ lại là em, trời lạnh như vậy, không ở nhà ra đây làm gì?” Nếu anh ta không nhìn lầm, biểu hiện trên khuôn mặt cô gái này là vừa uất ức vừa hối hận, đã sắp biến thành một cái mâm màu đen.
“Em… Em còn nhớ ra mình có việc chưa làm, cho nên mới muốn tới văn phòng…” Kỷ Vi nhìn biểu hiện cười như có như không của Quý Thừa Phong, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng âm thanh phát ra ngoài là: “Được rồi… Đúng như anh thấy, em gây gổ với bạn cùng phòng, bây giờ trôi dạt không có nhà để về.”
Quý Thừa Phong tỏ thái độ "Anh biết ngay mà", lại giơ tay xoa mái tóc rối bù xù vì gió thổi của cô, nói: “Con bé này sao em cứ nhất định phải cậy mạnh như thế hả? Lúc trước anh đã nói muốn tìm nhà ở ngoài cho em ở em lại không đồng ý, còn nói muốn hòa nhập vào xã hội một cách triệt để, bây giờ thấy chưa, tự làm tự chịu?” Hơn nữa vừa nhìn thì đã biết, cô bé này tính tình cương liệt, nhất định đã có mâu thuẫn với bạn cùng phòng không phải chỉ trong một hai ngày.
“Anh, thấy người khác gặp họa anh vui lắm hả?! Còn nữa em làm sao biết, người đời hiểm ác như vậy? Còn nhớ lúc trước ở ký túc xá trường học không có như vậy.” Kỷ Vi tức giận đến mức chu miệng cãi lại!
Quý Thừa Phong cười đến run rẩy: “Đàn em, anh nói này, lúc trước ở trường học em ngốc nghếch mơ màng đã đành, không ngờ tốt nghiệp hai năm mà vẫn còn ngây thơ như vậy, anh thật sự không biết phải khuyên em thế nào.”
“Như em gọi là không rành thế sự, đâu có giống con cáo già như anh!” Kỷ Vi ra sức bảo vệ tôn nghiêm của mình.
“Được rồi, tăng ca thì thôi không cần đâu, thấy em khổ sở như vậy, hay là đi theo anh đi.” Quý Thừa Phong duỗi tay kéo tay áo Kỷ Vi đi về hướng bãi đậu xe, mẹ kiếp, bên ngoài gió lạnh thật đấy.
“Ôi … anh dẫn em đi đâu đấy?”
“Hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt về đêm… Em làm gì mà sợ sệt như con dâu mới về nhà chồng thế?”
“Sợ anh đem em đi bán.”
“Thôi đi, em ấy hả, anh muốn bán cũng không ai mua.”
“#@#%#¥*&*”
___________
“Ơ, cái này gọi là cuộc sống sinh hoạt về đêm à? Còn hưởng thụ?!” Kỷ Vi nắm chặt dây ba lô, ngơ ngẩn đứng ở trước cửa quán bar. Ba chữ “Blue の Tune” màu xanh lam nhấp nháy giữa một không gian tăm tối.
“Này, em đừng nói là em lớn đến từng tuổi này cũng chưa từng đến quán bar nhé?” Quý Thừa Phong liếc xéo cô.
“Chưa từng tới thì đã sao? Em đây là khinh thường, khinh thường! Anh hiểu không?” Kỷ Vi không muốn bị anh ta chê cười, nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi vào.
“Cô à thật xin lỗi không biết cô có thẻ hội viên không?”
Sao? Chỉ là một cái quán bar rách nát mà cũng cần phải có thẻ hội viên sao? Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Vi đỏ lên, mất hết nửa ngày mới có thể thốt lên: “…… Không có.” Quay đầu lại, tên xấu xa Quý Thừa Phong kia quả nhiên còn đang cười với một khuôn mặt cực kỳ gian trá.
Dưới sự dẫn dắt của “Hội viên đại nhân”, Kỷ Vi “May mắn” bước vào cửa Blue の Tune.
“Đến đây, em tự mình tìm chỗ ngồi đi, muốn uống cái gì thì uống, cứ báo tên anh là được.” vừa mới dẫn Kỷ Vi đến quầy bar, vì đã nhận được điện thoại, Quý Thừa Phong nhìn màn hình, JOJO, tức khắc mặt mày hớn hở, cực kỳ không có đạo đức, vứt bỏ đàn em.
“Thấy sắc quên bạn.” Kỷ Vi nhìn theo bóng dáng phong tao, lao đi như bay của Quý Thừa Phong mà căm giận, quyết tâm đêm nay nhất định phải sài của anh ta một mớ, “À, anh bartender! Cho tôi ly rượu đắt nhất!” Khí thế hết sức hào hùng, bắn ra vạn trượng.
Anh chàng bartender ngước mắt lên một cái rồi không thèm để ý đến cô nữa.
“Bartender, cho tôi ly rượu đắt nhất!”
Anh ta vẫn không buồn để ý đến cô. Nhưng âm thanh của cô có hơi lớn tiếng, cho nên xung quanh đã có vài người nhìn sang chỗ cô, “Khụ…” Kỷ Vi xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: “Anh bạn, anh đó, anh giới thiệu xem.” Cực kỳ nịnh nọt không có cốt khí.
Johnny hôm nay vốn dĩ tâm trạng không tốt lại còn gặp phải một cô gái ngốc nghếch nhà giàu mới nổi như thế này, anh ta chẳng buồn trả lời cô, chỉ là thấy cô tuy rằng hơi ngờ nghệch một chút nhưng cuối cùng vẫn có sự giác ngộ, cho nên mới miễn cưỡng đứng dậy dựa vào quầy bar.
Ngón tay thon dài đẩy một quyển menu màu đen trượt tới trước mặt cô, lười biếng nói: “tự cô xem đi.”
Kỷ Vi âm thầm chậc lưỡi, ngón tay đẹp quá! Phải mấy giây sau cô mới chuyển tầm mắt về phía menu… Ơ, đây là cái gì? Huyết tộc hệ liệt? Trộm mộ hệ liệt? Huyền huyễn hệ liệt? Ủa… Sau lưng cô, mồ hôi lạnh ròng ròng ứa ra, vừa nhìn còn tưởng mình đang dạo qua website tiểu thuyết!
Châm chước hồi lâu, lại suy nghĩ đến khả năng anh chàng bartender này vĩnh viễn cũng sẽ không trả lời cô nữa, Kỷ Vi run rẩy chỉ ngón tay vào một món gọi là "Suối Trăng Non”, cô ngẩng đầu: “Lấy cái này… à đúng rồi, ghi sổ cho Quý Thừa Phong.” Tấm hình minh họa bên cạnh cái tên của món thức uống này rất đẹp, là một chiếc ly chân dài hình tam giác, chứa chất lỏng màu xanh lam và những khối băng trong suốt, bên trên còn có từng đợt khói nhẹ màu tím bay lơ lửng, cảm giác vừa bí ẩn vừa yêu mị.
“Suối Trăng Non?” Kỷ Vi âm thầm lẩm bẩm cái tên này cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra ánh mắt của anh chàng bartender thoáng kinh ngạc, tất nhiên đây cũng là sự kiện dẫn tới tất cả mọi chuyện sau này.
Johnny thực hiện một chuỗi các kỹ thuật thuần thục và đẹp mắt đến mức trái tim nhỏ bé của Kỷ Vi phải run lên, cô nằm dài trên quầy bar bằng thủy tinh nhìn đến hai mắt lấp lánh tỏa sáng.
Ngồi ở phía cuối quầy bar uốn lượn là một cô gái mặc áo da màu đen với mái tóc dài màu đỏ tím, đầu ngón tay kẹp ly rượu, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly. Từ góc độ của cô gái nhìn ra, thì chỉ nhìn thấy đầu tóc bù xù của Kỷ Vi gác lên trên mặt quầy, ánh đèn mờ ảo bên cạnh quầy bar chiếu vào sườn mặt trắng nõn của cô, sáng đến hàng lông mi chớp chớp, cực kỳ đáng yêu. “Dễ thương.” Cô gái ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, động tác vô cùng quyến rũ.
“Đây.” Johnny đặt một quả anh đào bảy màu lên trên miệng, ra hiệu bảo Kỷ Vi có thể thưởng thức.
Kỷ Vi ôm ly rượu giống như bắt được bảo vật 【 hãy tha thứ cho đứa bé ngốc nghếch lần đầu đến quán bar này 】, “Quả nhiên là giống y như đúc với hình trong menu!” Có một vài sợi chất lỏng màu tím trôi nổi trong khối băng xanh lam, người giống một ngọn lửa vừa giống sương mù lượn lờ
Johnny một lần nữa quay trở lại vị trí của mình, cụp mắt, anh ta không có hứng thú nói cho cô gái này biết, đây là một loại cocktail có rượu mạnh tác dụng chậm. Vì thế, Kỷ Vi vẫn còn ngốc nghếch cho rằng đây là cocktail trái cây linh tinh, còn quyết tâm uống hết tất cả các loại thức uống có hình đẹp trong menu, cô ôm ly cocktail, uống ừng ực như trâu uống nước, một cách hết sức hào sảng, chẳng mấy chốc Suối Trăng Non đã cạn sạch.
“Ngon, ngon lắm.” Kỷ Vi lau khóe miệng, nói: “Thêm một ly ‘ Nụ hôn của Satan ’!”
“!!”Johnny hốt hoảng giật mình, nhìn ly rượu trống rỗng trên tay Kỷ Vi, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác tội lỗi. Sau đó… Tiếp tục pha chế.
“Thêm một ly ‘ Đỉnh Băng Rũ’.”
Khi Kỷ Vi cảm thấy có một luồng lửa nóng từ ngực bốc lên não, thì cô nghe thấy một anh thanh khàn khàn gợi cảm cất lên bên tai mình. Cô vô thức quay đầu, vừa nhìn đã lập tức choáng váng, phải trì hoãn mấy giây mới có thể nhìn rõ người ngồi ở bên cạnh mình, là một cô gái tóc xoăn màu đỏ tím.
“Với tửu lượng này của cô, mà dám gọi Suối Trăng Non sao?” Cô gái tóc xoăn chống cằm nhìn cô, khóe miệng vẽ ra một nụ cười.
“Ối… tôi?” Kỷ Vi chỉ vào mình, muốn xác định cô ta thực sự đang nói chuyện với cô, lúc này mới trả lời: “Suối Trăng Non… cái tên rất đẹp, ức…” nói xong lại ợ lên một hơi rượu.
Cô gái bên cạnh dường như đã bị cô chọc cười, nói một câu không đầu không cuối: “Chỉ kém một từ thôi, nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn.” Chắc chắn là con gái nhỏ này đã không nhìn kỹ ba chữ “Nỗi Đau Bên” ở phía trước chữ Suối Trăng Non.
Nhưng mà Kỷ Vi có lẽ không nghe thấy câu này, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng phủi phủi mặt kính quầy bar, miệng lẩm bẩm một ca khúc nào đó không rõ.
“Đỉnh Băng Rũ.” Johnny đặt một ly cocktail xuống trước mặt cô gái tóc xoăn, khiến cho Kỷ Vi lập tức bất mãn: “Sao lại như vậy? Là tôi gọi trước mà, sao lại đưa cho cô ta?!” Cô bĩu môi giống như một đứa trẻ làm nũng.
Cô gái kia thấy khuôn mặt cô đỏ ửng đến tận mang tai và cổ, liền đưa tay ra nhận lấy ly cocktail, bỗng nhiên cúi người tới gần Kỷ Vi, dịu dàng dò hỏi: “Vậy thì ly này đưa cho cô được không?”
Kỷ Vi bị hành vi của cô ta làm cho ngơ ngẩn, khẽ nhếch miệng nhìn cô ta, lông mi thật dài, âm thanh khàn khàn thật gợi cảm… một lúc lâu sau mới thốt lên: “Cô mời tôi uống à?”
“Ừm.” Cô gái đưa ly cocktail cho cô một cách hết sức ưu nhã, chất lỏng trong ly phản xạ ánh sáng rực rỡ, khiến cho đầu ngón tay cô càng trở nên giống như trong suốt.
“Ha ha …” Nhưng người nào đó bây giờ đang thầm trí không rõ ràng đã đẩy tay cô gái ra, hết sức nghiêm túc ợ lên một hơi, rồi gằn từng chữ một: “Tôi, không, phải, là, lesbian.”
Kỷ Vi mở miệng nói ra một câu kinh người, khiến cho cô gái kia hết sức bất ngờ, đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng Quý Thừa Phong vang lên: “Kỷ Vi!” Sắc mặt cô gái có chút không tốt, dúi ly rượu Cocktail vào tay Kỷ Vi, rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Lúc Quý Thừa Phong đến gần thì chỉ nhìn thấy một bóng dáng đẹp đẽ lướt đi.
“Ôi, thời buổi này lesbian hoành hành quá nhỉ.” Kỷ Vi nói xong liền ngã xuống mặt kính quầy bar.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...