Bởi vì cả một đêm mộng, ngày hôm sau Vân Khanh dậy muộn.
Cô không ăn bữa sáng mà trực tiếp chạy tới phòng học, thành công vào lớp.
Còn không kịp thở một hơi, chủ nhiệm lớp cũng là giáo viên ngữ văn Cao Minh liền đi đến, đứng ở trên bục giảng nhìn cả lớp.
Cũng chỉ có Thích Hàn, như cũ ở kia làm như không thấy mà ngủ, chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bởi vì là mùa hạ, không đến 7 giờ ánh mặt trời đã lên cao, ánh sáng màu vàng nhạt theo cửa sổ hơi chiếu xuống dưới, dừng ở trên người Thích Hàn giống như mạ một lớp vàng.
Rõ ràng hạ quyết tâm, muốn làm chính mình thu hồi tâm ý, nhưng khi nhìn thấy anh, lại lần nữa, tiếng lòng rối loạn.
Cô nỗ lực đem hình ảnh của anh ở trong đầu hủy diệt, bắt đầu nghiêm túc ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, nhắm mắt lại bắt đầu đọc: “Sĩ chi đam hề, hãy còn nhưng nói cũng.
Nữ chi đam hề, không thể nói cũng…”
Mới vừa đọc xong một câu này, cô dừng một chút, ngay sau đó tự giễu cười.
Nhưng cũng không phải là, “Không thể nói cũng.
”
Mà phía trước Thích Hàn cũng tựa hồ tỉnh ngủ, xoa xoa đôi mắt có chút đói, nhưng trên bàn lại không có bất kỳ cái gì.
Không phải là tối hôm qua Vân Khanh tức giận nên mới không mang cơm cho anh?
Trong lòng anh có vài phần lo sợ bất an, quay đầu, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vân Khanh, em đói không?”
Đang học thuộc thơ bỗng nhiên bị đánh gãy, cô nhấc mu mắt lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Thích Hàn, khắc chế trái tim đang không ngừng nhảy dựng lên.
“Không… Không đói.
”
Cô cúi đầu nhỏ giọng đáp lại một câu, lại cưỡng bách chính mình đem lực chú ý đặt ở sách giáo khoa, thể nội dung bài văn tràn ngập đại não, đem Thích Hàn bài trừ đi một chút.
“Em——” Anh tựa hồ là trước nay không xin lỗi, cũng không cúi đầu khuất phục, càng không thèm để ý đến cảm nhận của người khác, ngữ khí có chút đông cứng, “Không phải tức giận chứ?”
Vân Khanh ngẩng đầu, một đôi mắt nai con đối diện với mắt anh, cố gắng nặn ra nụ cười nói, “Tức giận gì?”
Thích Hàn nghe thế, còn tưởng rằng thật sự không có gì, trái tim treo lên hơi buông xuống, “Vậy hôm nay em quên mang cơm sao?”
Nhìn anh thành khẩn hỏi, Vân Khanh lập tức cười, không biết là tức giận đến cười hay là bất đắc dĩ.
Cô không giải thích, Tô Chinh bên cạnh nhìn không được, ngữ khí hơi cao, mang theo vài phần hỏa khí, “Cậu không thấy được cô ấy đến muộn sao? Còn đòi mang cơm? Thiếu chút nữa đã đến muộn rồi.
”
Trong phút chốc không khí yên lặng xuống dưới, Thích Hàn trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, ngập ngừng một chút, mới khó khăn nói: “Anh… Không biết.
”
“Không sao, ngày mai em sẽ nhớ mang cho anh.
” Vân Khanh mặt không biểu tình mà nhìn anh một cái, tiếp tục học thuộc thơ.
Thanh âm mềm mại đọc sách càng làm cho nội tâm Thích Hàn thêm hỗn độn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...