Một Lòng Yêu Em


Sau khi ra khỏi phòng bao, Vân Khanh đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng mà nhìn trời xanh sau cơn mưa, thở ra một hơi thật dài.


Lập tức trong lòng có nỗi mất mát, là cảm giác trống trải.


Có lẽ, từ lúc bắt đầu đã sai.


Trên đời này, có những thứ không phải cứ nỗ lực là có được, là cô đánh giá mình quá cao trong lòng Thích Hàn.




Sau khi trở lại trường học, bạn cùng phòng đều đã về nhà, không có một bóng người.


Vân Khanh đơn giản tắm rửa, nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống.

Tắm xong, cô lại từ trong ngăn tủ lấy ra một vỉ thuốc cảm mạo, lấy chút nước uống.


Giống người ấm áp xa lạ kia nói, yêu lấy bản thân mình.


Rốt cuộc, cô đã không còn là chính mình, đến cả bản thân cũng không biết lối mà chăm sóc.


Vân Khanh nằm ở trên giường, rõ ràng là mùa hè, nhưng cô lại cảm thấy lạnh, cô rót cho mình một ly nước ấm, lúc này mới mở di động ra, thấy được tin nhắn của Thích Hàn.


Hai chữ vô cùng đơn giản, là mệnh lệnh, gọi chó Nhật sao?

Cô quyết định không bao giờ muốn thích Thích Hàn nữa.


Loại tâm ý bị giẫm đạp đến đau đớn này sớm phải vượt qua, từ bỏ người mình thích.



Lúc này điện thoại lại vang lên, là Thích Hàn.


Cô từ chối nghe, ngay sau đó tắt nguồn điện thoại, nằm ở trên giường kéo chăn nhắm mắt lại ngủ.


Vốn tưởng rằng sẽ rất khó chịu đau đớn, khó có thể đi vào giấc ngủ, lại không nghĩ rằng, một đêm này cô ngủ rất thoải mái, thậm chí đến 11 giờ trưa ngày hôm sau cô mới tỉnh.


Cô xoa xoa đôi mắt, phát hiện họng có chút đau, lại rót cho mình hai gói thuốc cảm mạo pha với nước uống, lúc này mới từ trên giường bò dậy, đến nhà ăn mua chút cơm.


Thuận tiện, đến văn phòng xin dấu vào đơn trao đổi sinh viên đi.


Nếu quyết định không thích anh ta, vậy không nên từ bỏ cơ hội tốt như vậy.


Cũng là tiếp tục với ước mơ của mình.


Có thể chữa khỏi một chút vết thương chồng chất kia.


Ít nhất một năm này không nhìn thấy Thích Hàn.


Sau khi Vân Khanh đóng dấu xong, liền đi đến văn phòng của giáo viên hướng dẫn, giáo viên sau nhìn thấy cô nộp đơn, vui mừng mà cười cười.


“Hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, cô còn tưởng em sẽ không tới, cơ hội tốt như vậy, mọi người đều tranh nhau.



Vân Khanh có chút thẹn thùng mà nói, “Xin lỗi cô, lúc trước là em suy nghĩ không thông, sau này sẽ không như vậy nữa ạ.




“Nhớ rõ, không có việc gì quan trọng hơn chính bản thân mình, có cơ hội liền phải liều mạng bắt lấy.



Lúc cô rời đi, câu nói của giáo viên vẫn quanh quẩn trong đầu.


Cũng may, cô kịp thời bứt ra, vẫn chưa muộn.


Kỳ thi cuối kỳ năm hai sắp diễn ra, mọi người đều cố gắng ôn tập, dựa vào chút thời gian này tranh thủ vươn lên.


Lúc thi xong, Vân Khanh và bạn cùng phòng ra ngoài liên hoan, bạn cùng phòng Trần Diên ôm cô một cái.


“Vân Khanh, tớ rất luyến tiếc cậu.



Vân Khanh cũng ôm lấy cô ấy, ôn nhu mà cười an ủi: “Sang năm tớ về rồi.



“Đúng vậy, Vân Khanh là phát triển, chúng ta cũng phải nỗ lực, sang năm có thể được như vậy!”

Con gió ở thành thị nhẹ nhàng thổi, gió đêm say mê, ánh đèn thắp sáng mọi con phố.


Bọn họ vừa đón ánh trăng ban đêm, vừa tản bộ, tâm lý hướng về tương lai, trở về ký túc xá.


Học kỳ sau rất nhanh đã đến.


Vân Khanh chỉ ở nhà một vài ngày, liền chuẩn bị đi nước E, trước tiên phải thích ứng với thời gian sinh hoạt bên đó.


Thời điểm bay là vào tháng bảy, giữa hè, Vân Khanh ăn mặc một thân váy hoa màu xanh nhạt, kéo theo vali hành lý đến sân bay.


Quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng tràn ngập hồi ức thành thị, thở dài một hơi.


Nam Xuyên, năm sau gặp lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận