Không đợi Vân Khanh ra quyết định, xe buýt đã tới trạm dừng.
Cô thở dài, mang theo bánh kem xuống.
Cũng may, trạm dừng cách địa điểm tổ chức tiệc không xa.
Vân Khanh chạy ở trong mưa, nước mưa trên người theo vặt váy chảy xuống.
Rốt cuộc cũng tới nơi, cô gạt bớt nước trên người đi, sau đó mới đi vào.
Phòng 1002.
Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy thanh âm cười nói vui vẻ bên trong.
Mà lúc này cô lại chật vật hệt như trò cười.
Đứng ở cửa một hồi lâu, cô hít sâu một hơi, mới gõ cửa, người ra mở cửa chính là Cố Trà.
Thanh âm cô ta tràn đầy kinh ngạc, âm điệu nâng lên, mặt đầy khoa trương: “Chị Vân Khanh, sao lại thành bộ dạng này?”
Lúc này, mọi người ngồi trên ghế cũng hướng mắt nhìn qua.
Thậm chí còn có bạn học ở đại học của Thích Hàn, có chút không tôn trọng trêu chọc nói: “Đây là gà rớt vào nồi canh sao?”
Nháy mắt một trận cười ầm lên.
Thích Hàn lúc này mới từ trên sô pha đi đến trước mặt Vân Khanh, bởi vì mới vừa tắm rửa xong, cả người phá lệ thoải mái, còn tản ra mùi hương sữa tắm cây trúc.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh khẽ nhíu mày, trong lòng lại có vài khó chịu, giống như cô đang làm mất mặt anh.
Lúc này Vân Khanh mới ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ những người có mặt ở đây, đôi mắt nai con sáng ngời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đến đây đi.
”
“Bánh kem của anh.
” Vân Khanh đem bánh kem mà mình tận lực bảo vệ hoàn hảo không tổn hại gì ra, nhưng bề ngoài hộp giấy cũng đã ướt đẫm, Thích Hàn không để ý mà vẫy vẫy tay, “Để trên bàn đi.
”
Vân Khanh không động, chỉ quật cường mà nhìn anh, trong phút chốc, toàn bộ người ngồi trên ghế lô đều trở nên an tĩnh, thậm chí tiếng mưa to bên ngoài cũng nghe đặc biệt rõ ràng.
“Chị Vân Khanh, đưa bánh kem cho em đi.
” Lúc này Cố Trà giống nữ chủ nhân, nhiệt tình mà đón lấy.
Sau đó, mặt không biểu tình, không chút thương tiếc ném trên bàn, thậm chí ngọn nến bên trong ngọn bởi vì chịu tác động mạnh mà phát ra tiếng động.
Nhưng không một ai để ý đến.
Cô đem ánh mắt chuyển qua những người có mặt ở đây, bạn học cấp ba mà cô quen chỉ có Hứa Văn Sướng Phó Minh và Cố Trà, còn lại năm ba người bạn đại học của anh.
Nhưng Thích Hàn cũng không có ý tứ muốn giới thiệu mọi người với cô, chân dài hơi cong, ngồi ở trên sô pha, cùng với nhóm nam sinh chơi game, ngũ quan tinh xảo hiện lên vẻ lười biếng.
“Anh Thích của chúng ta có giá trị nhan sắc cao như vậy, nhưng đến năm hai đại học rồi vẫn không yêu đương, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Người nói chính là nam sinh nói cô như gà rớt vào nồi canh, cười đến có vài phần không ý tốt hỏi.
Thích Hàn xuỳ một tiếng, không lưu tình mà đạp cậu ta một cái, “Lão tử bình thường.
”
“Vậy sao hoa khôi Cố theo đuổi cậu hai năm mà không dao động?”
Cố Trà lúc này gãi đúng chỗ ngứa mà cười cười, thay anh giải vây, một bộ dáng dịu dàng hào phóng, “Không sao hết, dù cho phải đợi bao lâu tôi cũng nguyện ý.
”
“Thật hâm mộ anh Thích, có một đại mỹ nhân như vậy theo đuổi.
”
Mấy người hoà thuận vui vẻ, Vân Khanh ngồi một mình ở trong góc, cảm giác chính mình tựa như người ngoài cuộc, thậm chí —— là chê cười.
Hoá ra, Cố Trà cũng học đại học Khánh Nam.
Cho nên lúc trước anh nói một cậu kiên định “Anh phải đến đại học Khánh Nam”, là bởi vì Cố Trà sao?
Buồn cười thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...