Một Lòng Yêu Em


Đại học Nam Xuyên và đại học Khánh Nam đều ở tỉnh Nam Xuyên, cách tỉnh Cẩn An cũng không xa.


Vân Khanh vào đại học, giá trị nhan sắc cao liền hấp dẫn không ít ánh mắt, hơn nữa với tính cách dịu dàng, biết chăm sóc, kết giao được không ít bạn bè.


“Vân Khanh, học trưởng khoa ngoại ngữ hôm nay lại hỏi thăm cậu.

” Bạn cùng phòng Trần Diên vừa cắm ống hút trà sữa vừa nói.


Vân Khanh đang học phiên dịch khẽ nhăn mày, tựa hồ cực kỳ bất đắc dĩ: “Tớ đã cự tuyệt anh ta hai lần.



Lúc này, một bạn cùng phòng khác là Chúc Nghệ Hinh vừa vặn mua cơm trở về, trong tay ôm một bó hoa hồng, mặt không biểu tình đi đến trước mặt Vân Khanh, đặt lên trên bàn cô, ngữ khí thanh lãnh: “Cậu.



Tính cách cô ấy luôn luôn lạnh nhạt, Vân Khanh và Trần Diên cũng không để ý, nhìn 99 đóa hoa hồng trên bàn, Vân Khanh có chút vô lực.


Trần Diên ở một bên trêu ghẹo, “Mị lực Khanh Khanh của chúng ta thật lớn nha, khiến nam sinh nào cũng muốn lì lợm la liếm!”

Vân Khanh ở khoa ngoại ngữ là nhân vật phong vân, vừa có ngoại hình lại vừa có tên tuổi, lớn lên tính cách lại tốt, vừa nhập học dã có không ít người theo đuổi.


Chỉ tiếc, tình chàng ý thiếp vô tình.



Bạn cùng phòng đều biết, cô có một trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ lúc bắt đầu nhận biết vẫn luôn thích đến bây giờ.


Trần Diên không khỏi có chút tò mò hỏi: “Người trong lòng cậu kia, thật sự hoàn hảo như vậy sao?”

Trong lòng cô ấy, học trường khoa ngoại ngữ đã rất hoàn hảo rồi, thậm chí còn là giáo thảo Nam Xuyên, nghe nói trong nhà có công ty riêng rất có tiền, tính cách ấm áp như ánh mặt trời, thích giúp đỡ mọi người.


Bị Vân Khanh cự tuyệt nhiều như vậy, nhưng vẫn không chịu buông tay.


Cô ấy cảm thấy đây mới là chân ái.


Bỗng nhiên nghe vậy, Vân Khanh cười khổ, “Kỳ thật, chỉ cần thích một người, thì ở trong lòng cậu, người đó là phiên bản hoàn hảo nhất.



Muốn từ bỏ Thích Hàn không?

Sao lại không?

Chỉ là tâm quá đau, bao nhiêu lần đêm khuya tỉnh mộng, khóc ướt gối, đều là bởi vì anh.


“Trường chúng ta có chương trình trao đổi sinh viên, các cậu muốn đi không?” Một bạn cùng phòng tên Lâm Mân đang nằm trên giường, xốc chăn lên, xoa xoa đôi mắt mới vừa tỉnh ngủ, nhìn bạn cùng phòng hỏi.



“Cái này phải có thành tích mới được cử đi.

Phòng chúng ta chỉ có Vân Khanh đạt tiêu chuẩn.



Đại học Nam Xuyên mỗi năm đều chọn ra hai sinh viên có thành tích xuất sắc, cử đi trao đổi đến nước E học tập một năm.

Năm tư sẽ trở về, đặc biệt đối với chuyên ngành tiếng Anh của bọn họ, lần này có tư cách đi trao đổi thật sự rất quan trọng.


Chỉ tiếc, suất đi rất ít, mỗi ngành chỉ có hai người.


Vân Khanh ở trong lòng do dự một chút, một lúc lâu mới nói: “Để tớ suy nghĩ đã.



Sắp tới sinh nhật Thích Hàn rồi.


Hơn nữa, nghe nói anh ở đại học cũng không yêu đương, có phải chứng tỏ rằng cô có một vị trí nhỏ?

Vân Khanh không muốn tiếc nuối, muốn thử lại một lần.


Rốt cuộc thì tình cảm thời niên thiếu này muốn dứt bỏ quá khó khăn.


Cô sợ sau khi đi, thì trong lòng anh, hình ảnh của cô hoàn toàn bị xóa mờ.


Vân Khanh nhìn tài liệu trong tay, vẫn là yên lặng nhìn văn kiện, lưu luyến nhìn thoáng qua.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận