Kỳ nghỉ hè qua đi, học kỳ mới như bước lên mây chạy đến.
Lúc Vân Khanh khoác cặp đi đến phòng học, thấy được biển lớp đã thay đổi.
Cũng là ý bọn họ đã là học sinh lớp 12 rồi.
Vô số người than đây sẽ là một năm đầy gian khổ.
Chuẩn bị cho một năm cá chép nhảy Long Môn.
Trên mặt chủ nhiệm lớp nụ cười cũng ít đi, ngày đầu tiên đứng ở trên bục giảng, phá lệ nghiêm túc.
“Các em nhất định nhất định không được thả lỏng, một năm này phải nỗ lực thật tốt, không làm uổng phí công sức mười mấy năm học tập cực khổ.
Thầy tin tưởng —— các em nhất định có thể ở thi đỗ đại học, tự tin mà lấy danh hiệu thuộc về các em.
”
“Các em viết tên trường mình thi dán lên cây hi vọng, mong mọi người đều đạt được ước nguyện.
”
Thầy Cao vừa dứt lời, mọi người trong lớp liền bàn luận sôi nổi.
Vân Khanh xé một tờ giấy, chớp mắt một cái, hơi do dự hỏi: “Thích Hàn, anh muốn thi trường nào?”
Lần này anh đã nghe được, nhưng như cũ vẫn là thái độ không chút để ý, “Em thi vào đâu?”
Cô thành thật nói: “Bắc Đại.
”
Chỉ thấy Thích Hàn nhíu nhíu mày, “Rất khó? Có thể thi đậu sao?”
“Thi trường cùng tỉnh với anh không phải tốt sao?”
Lần này cô thấy rõ ràng, mục tiêu của anh là đại học Khánh Nam.
Là một khu nhà khoa học chính quy.
Là trường Vân Khanh chưa bao giờ suy xét đến.
Sắc mặt cô khẽ biến đổi, muốn khuyên anh, “Em giúp anh học bổ túc, chúng ta cùng đến Đế Đô?”
Con ngươi đen nhánh thâm thúy yên lặng nhìn cô.
Sau một lúc lâu, mới nghiêm túc nói: “Anh muốn đến Khánh Nam.
”
Là ước định với người khác.
Cửa sổ không có đóng, lộ ra khe hở lớn, gió tháng chín tháng bắt đầu có chút mát mẻ, vô tình mà thổi tới trên mặt Vân Khanh, vốn đồng phục trên người cô hơi rộng, bị gió thổi tới càng lộ ra thân thể gầy yếu.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng ở không ngừng giao chiến, hơi nâng mí mắt, cuối cùng chỉ ôn hòa nói: “Được.
”
Ngay sau đó, từng nét bút hiện lên giây rõ ràng: Đại học Bắc Kinh.
Ít nhất một giây này, cô đã không từ bỏ.
Thích Hàn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, rồi lại nhớ tới thành tích của cô, tự giễu mà cười, “Đúng ha, đại học bá sao có thể giống như tôi thì vào cái trường đó.
”
Trong phút chốc, sắc mặt Vân Khanh hết đỏ lại trắng, cuối cùng lại không biết nên nói cái gì.
Cô không muốn từ bỏ giấc mơ, nhưng cô —— cũng thích Thích Hàn.
Mỗi một lần đều là cô thỏa hiệp.
“Mọi người viết xong chưa? Mọi người có ba phút để dán nguyện vọng lên cây.
”
Thanh âm thầy Cao đúng lúc vang lên, đánh vỡ cục diện giằng co giữa hai người, Vân Khanh chậm rì rì đi tới, nghiêm túc dán tờ giấy màu hồng lên trên đầu cành cây.
Màu xanh lục của cây kết vợ với tờ giấy màu hồng nhạt, đặc biệt đẹp mắt.
Mà Thích Hàn, vừa lúc dán ở bên cạnh cô.
Có chút châm chọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...