Cô tức giận sao?
Tiết học đầu tiên sớm kết thúc, Thích Hàn liền kéo Hứa Văn Sướng đi ra ngoài.
Đến chỗ cầu thang bên ngoài phòng học mới ngừng lại.
“Ai ai, anh Thích nhẹ thôi, chậm một chút.
”
Hứa Văn Sướng bị túm ra ngoài, lời nói phát ra rất không đứng đắn, lại có vài phần cà lơ phất phơ, mấy người đi ra khỏi WC nghe được, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người.
Thích Hàn bị nhìn đến mức có vài phần không được tự nhiên, khẽ nhíu mày, mới buông tay áo của cậu ta ra, cả người dựa ở trên tường chỗ cầu thang, ánh mắt có vài phần mê mang, như là tự hỏi nhân sinh.
“Anh Thích, cậu làm sao vậy? Đây là đào hoa quá nên không ứng phó nổi sao?”
Bị Hứa Văn Sướng trêu chọc, Thích Hàn vẫn không nói chuyện, cậu ta luôn luôn hiếu động, mở miệng liền trêu chọc người khác.
Con ngươi đen nhánh của Thích Hàn yên lặng nhìn cạu ta vài giây, những vẫn một mực không nói chuyện, đại não là một mảnh giao chiến.
Cuối cùng, vẫn là khuất phục.
Hắn cố ý làm bộ dạng không chút để ý, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi có một người bạn——”
“Muốn hỏi một chút, con gái mà tức giận thì phải làm gì?”
Hứa Văn Sướng cười như không cười, dũng khí của anh lúc này bay đi đâu hết, chỉ còn lại xấu hổ cùng buồn bực, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Cậu cười cái gì?”
Hứa Văn Sướng lập tức thu liễm cười, sắc mặt đứng đắn, “Muốn xin lỗi sao? Cái này tôi rất rành, tôi chính là hoa hoa công tử…”
“Nói trọng điểm.
” Thích Hàn có chút không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói, lại bổ sung một câu: “Tôi không xin lỗi.
”
Anh đường đường là một đại nam nhân, sao có thể cúi đầu chủ động xin lỗi, chẳng qua là cô tức giận sẽ không mang cơm cho anh, không quen lắm.
“Hahaha, anh Thích, là vợ nhỏ của cậu giận sao?” Hứa Văn Sướng tròn xoe tròng mắt, hỏi.
Thích Hàn có vài phần không được tự nhiên, cứng nhắc gật đầu.
“Cô ấy sao, không phải luôn thích cậu đến chết đi sống lại à? Còn tức giận? Nói vài câu mồm mép khoa trương cũng không có tác dụng, mua cho cô ấy một món quà nhỏ, con gái nhận được ai mà không thích.
”
Lúc Thích Hàn trở lại chỗ ngồi, tâm tình rõ ràng tốt hơn một chút, tính toán khi nào ra ngoài mua.
Trường học luôn luôn không quản được anh, tiết tự học buổi tối có thể chạy ra ngoài mua.
Buổi sáng tiết đầu tiên là toán, giáo viên dạy toán tính tình rất hay mắng người, còn được mọi người gọi với cái tên là Diệt Tuyệt sư thái, ghét nhất là mấy học sinh không chịu học tập, cả ngày ăn chơi lêu lổng, Thích Hàn chính là một trong số đó.
“Bài này, tôi cần một bạn lên giải.
”
Khuôn mặt cô giáo nghiêm túc, tầm mắt sắc bén đảo qua một vòng bên dưới, đến chỗ Thích Hàn đang thất thần thì dừng lại, khóe môi khẽ nhúc nhích, “Thích Hàn, em lên làm đi.
”
Cô giáo vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ học sinh đều nhìn về phía Thích Hàn, nhưng anh vẫn như cũ không dao động, còn đang suy nghĩ cái gì.
Vân Khanh thấy thế, nhăn mày, vỗ vỗ bờ vai của anh, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Giáo viên toán gọi anh.
”
Mãi đến lúc nghe được thanh âm của Vân Khanh, trong lòng Thích Hàn vui vẻ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái ánh mắt như giết người, anh ngẩng đầu nhìn đề bài trên bảng đen, thành thật nói: “Thưa cô, em không biết làm.
”
“Vậy không phải thừa nhận không nghe giảng sao? Sao cậu không học tập bạn học Vân Khanh ngồi sau cậu? Lần trước thi điểm thi toán đạt điểm tối đa 150 điểm, cậu thì sao? 15 điểm!”
Cô giáo nói xong lời cuối cùng, âm điệu nâng lên, trừng lớn mắt, cơ hồ muốn đem Thích Hàn ăn tươi nuốt sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...