Tháng sáu, ánh nắng chảy qua giữa hè, trên bầu trời lộ ra một vòng trong suốt màu lam, tiếng ve kêu ồn ào, trên sân trường hoa Tử Vi nở rộ.
Vân Khanh mặc một thân đồng phục xanh trắng, có hơi rộng, làm cả người lộ ra mấy phần gầy yếu, trong tay cầm một bình nước khoáng, bộ dáng có chút vội vàng hướng sân thể dục chạy tới.
"Vân Khanh, chờ tớ một chút.
" Diệp Hàm Nguyệt thở hổn hển, đi theo phía sau cô, mái tóc có chút lộn xộn.
Toàn bộ sân thể dục vang lên tiếng nhiệt liệt hoan hô, cơ hồ đem thanh âm của cô ấy che đi.
Đáy mắt Vân Khanh có mấy phần không kịp chờ đợi, quay đầu cười ngọt ngào, "Tớ nghe thấy tên Thích Hàn.
"
Toàn bộ tam trung có ai mà không biết Thích Hàn, vẻ ngoài đẹp trai, lại thiên chi kiêu tử, một nhân vật phong vân.
Vừa đến đã thành giáo thảo (*), ngoại trừ thành tích có hơi kém một chút, thì mọi thứ xem như là hoàn mỹ.
(*)Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi
Mà Vân Khanh lại thích Thích Hàn, từ khi mới nhập học năm lớp mười một đã bắt đầu làm cái đuôi của anh, càng không phải là bí mật gì.
Chỉ tiếc, không ít người cảm thán, lang vô tình thiếp cố ý.
Hàng năm vào giữa tháng sáu, tam trung đều sẽ cử hành một trận đấu bóng rổ, lớp mười một Thích Hàn nghiễm nhiên ở trong đó.
Khoảng cách với sân thể dục càng gần, thì âm thanh cùng tiếng hô hoán cũng càng phát ra nhiệt liệt.
Lúc Vân Khanh chạy tới, cơ hồ toàn bộ sân bóng rổ đều bị vây kín, vóc dáng cô không cao, chỉ có một mét sáu, cố gắng nhón chân lên mới có thể nhìn thấy tình trạng bên trong.
Mặc dù như thế, trên mặt vẫn không giấu được nụ cười tươi.
"Thích Hàn! Thích Hàn!"
"Thích Hàn, em yêu anh!"
Một đám nữ sinh hoan hô, Thích Hàn mặc một bộ quần áo bóng rổ màu cam cùng thành viên trong đội đi tới.
Thiếu niên nổi bật giữa đám người, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, hơi mỉm cười, loá mắt lại hấp dẫn ánh nhìn.
Vân Khanh lần nữa nghe được tiếng tim đập, cả một đoạn đường cô không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh anh, cuối cùng một cú ném bóng theo vòng lượn đẹp mắt, hoàn mỹ ném trúng.
Tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt.
"Vân Khanh, thất thần gì đấy? Nhanh đi đưa nước!" Diệp Hàm Nguyệt nhìn bạn thân bên cạnh, lại nhìn đám người đang vây xung quanh Thích Hàn, thúc giục nói.
Trận tranh tài vừa kết thúc, số nữ sinh chạy tới đưa nước cho Thích Hàn không phải là ít, thậm chí trong trường học có không ít mỹ nữ thổ lộ với anh, đáng tiếc đều bị từ chối.
Chỉ có Vân Khanh, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, là người duy nhất có thể tiếp cận anh.
Chỉ là anh chưa hề cho cô cảm giác.
Vân Khanh hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua chai nước trong tay, chạy chậm hai bước đi tới, thanh âm hơi có chút rung động, giống như là đang khẩn trương, "Thích Hàn, nước của anh.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...